Lần này, Tra Nghiêm Vân nhìn thấy sau khi quản lý Kim dâng hương, bốn ngọn đèn trường minh vụt nháy một chút, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Hắn lại kêu Triệu sở trưởng tới, dặn dò chút nữa phải theo sát bên cạnh quản lý Kim, đề phòng có bất trắc. Triệu sở trưởng đáp ứng, liền kéo quản lý Kim tìm một vị trí trong sân mà ngồi xuống hút thuốc.
Tra Nghiêm Vân cũng hiếm khi được nghỉ ngơi một chút, lúc mọi người dâng hương hắn ngồi ở một băng ghế gần cửa ra vào, đồng thời cũng là trợ giúp cho Môn Thần. Chỉ ngồi một chút thì đã gần tới mười hai giờ đêm, không đợi giáo sư Hà nhắc nhở, Tra Nghiêm Vân đã đứng lên, phủi qua quần áo, sải bước đi vào trong nhà, bảo người thân trong nhà có thể ngừng khóc.
Mười hai giờ khuya là một trong những thời điểm âm khí bắt đầu nặng dần, cũng là thời khắc người sống có thể dễ dàng tiếp xúc với người chết, phàm là những chuyện liên quan tới người âm đều bắt đầu làm từ giờ này. Tra Nghiêm Vân nhìn hai lá Thiên Sư phù được dán trên tường, ánh mắt có thêm chút kiên định. Hắn lấy từ túi càn khôn ra một chiếc chuông Kinh Hồn, lưng đeo Thất Tinh Kiếm, hắn có nhìn đại ấn nhưng không lấy ra.
Tra Nghiêm Vân lại phân chia người thân ra làm hai phía đứng trong nhà, nam trái nữ phải, vốn thời gian này thường là để làm đại liễm, nhưng trước đó thi thể đã được bọc vải bạt kín, nên không cần làm đại liễm nữa.
Sau khi đứng ngay ngắn, hắn lại bảo mấy người đó đi vòng quanh bốn cỗ quan tài, nữ thì đi theo chiều kim đồng hồ, nam đi ngược lại. Cứ mỗi khi đi được ba vòng thì đi ngược lại. Tra Nghiêm Vân thì bước qua lại liên tục ở giữa, vừa bước vừa lắc chuông, miệng lẩm nhẩm. Tất cả những gì hắn niệm đều là kinh văn siêu độ, qua sáu vòng thì bảo mọi người dừng lại, lui ra.
Vốn là phải vượt tiên kiều, nhưng nhìn thằng bé mới có tám tuổi. Nếu lúc vượt tiên kiều lại bị oán khí của cha mẹ nó ảnh hưởng, vậy coi như...
Tra Nghiêm Vân bỏ đi cái ý niệm này, nhưng vẫn phải vượt tiên kiều. Hắn nắm một chút gạo nếp, một lá trà, đặt cả hai vào chén khuẩy đều, rồi vẩy mỗi xó xỉnh trong nhà một chút. Nếu như tiếp theo không ra xảy ra điều gì kỳ lạ thì hắn có thể đi ra ngoài uống chút trà, nghỉ ngơi một hồi.
Nhưng hắn còn chưa ra khỏi cửa, bỗng nhiên có một luồng gió lạnh ập tới. Trong lòng Tra Nghiêm Vân lập tức biết có chuyện không ổn, bèn rút bảo kiếm từ trên lưng xuống, xoay người nhìn lại thì đã không kịp rồi. Lúc này trong bốn ngọn đèn trường minh đăng trước quan tài thì ngọn đèn của Vương Vệ Quốc đã tắt mất, ba ngọn đèn kia đã leo lắt sắp tắt.
Tra Nghiêm Vân lập tức ném vào một lá phù, phù chưa kịp chạm đất thì Thất Tinh Kiếm đã xuất vỏ, ghim thẳng lá phù vào giữa bốn cái quan tài. Lúc này lá phù lập tức chạm đất rồi cháy rực lên một đốm lửa, ba ngọn đèn lập tức như được đổ thêm dầu, cháy bừng lên. Chẳng qua ngọn đèn trước quan tài Vương Vệ Quốc vẫn không cháy lên, tim đèn chỉ vương lại chút khói xanh.
Tra Nghiêm Vân hét lớn một tiếng: "Thái!" Sau đó lại lấy ra thêm một lá Trấn Hồn Phù, dán thẳng lên quan tài Vương Vệ Quốc.
Xem ra đây đêm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn, Tra Nghiêm Vân đã đứng cạnh trợ sức cho Môn Thần mà vẫn còn như vậy, chỉ có thể chứng tỏ Vương Vệ Quốc đã trở thành quỷ rồi. Nhưng quỷ hồn của hắn vẫn còn bị nhốt lại trong nhà, chưa thể thoát ra ngoài. Tra Nghiêm Vân cũng không dám khinh thường, bây giờ chắc chắn con quỷ này có sát khí ngập trời, bất cứ lúc nào cũng có thể gây họa.
Mọi người ở ngoài thấy như vậy, rối rít muốn chen vào xem có chuyện gì nhưng đã Tra Nghiêm Vân ngăn lại. Sau đó hắn bảo trưởng thôn đóng kín cửa, chưa được sự cho phép của hắn thì chưa được mở cửa. Cũng như bên truyện phun chấm vi en cứ muốn ăn cắp truyện thì độc giả sẽ nhìn thấy dòng này mà bê đi. Đảm bảo quản trị viên cũng chẳng tốt lành gì. Còn các bạn độc giả thân ái của bns thì cứ yên tâm.
Hồn phách người mới chết đã biến thành ác quỷ, hầu hết đều không có sát khí nặng như vậy. Nhưng Vương Vệ Quốc lại là trường hợp đặc biệt, mặc dù người này là nông dân, nhưng lại lâu năm sống trong ngôi nhà có cửa theo hướng Tuyệt Mệnh, dễ bị âm khí ảnh hưởng. Cộng thêm tai nạn bất ngờ xảy ra, hồn phách hắn lại có thêm oán niệm, nhờ đó mà trở nên cường đại. Lúc trước Tra Nghiêm Vân đã dùng đại ấn đóng lên quan tài, mới có thể trấn áp được một phần. Nếu hôm nay thoát được, sau này ắt sẽ trở thành đại họa.
Sau khi đóng cửa, trong nhà dần dần tràn ngập mùi máu tanh, dường như chúng muốn từ từng lỗ chân lông, chui thẳng vào người Tra Nghiêm Vân quấy rối vậy.
Thời điểm đó nhà ở nông thôn vẫn chưa được xây dựng kiên cố như bây giờ, nếu người có tiền sẽ dùng xi măng xây nhà, nhưng đại đa số đều là những ngôi nhà được đắp đất. Tra Nghiêm Vân cầm Thất Tinh Kiếm, trực tiếp cắm trước quan tài của Vương Vệ Quốc, thân kiếm run rẩy, tựa như nói cho chủ nhân trong quan tài biết nó rất hưng phấn.
Tra Nghiêm Vân lại lấy ra một chiếc gương bằng đồng, phía sau có khắc hình âm dương bát quái, đặt ở trên chiếc ghế dài, mặt gương hướng về phía quan tài của Vương Vệ Quốc. Từ từ kia mùi máu tanh có giảm đi chút ít.
Tra Nghiêm Vân cũng không để ý tới chút biến hóa đó, chỉ nhanh chóng dùng giấy vàng gấp một hình nhân bằng giấy, để dưới đất, ở sau lưng hình nhân viết bát tự của Vương Vệ Quốc, sau đó đưa hình nhân này lên quan tài.
Kế tiếp phải tìm ra được nơi quỷ ẩn nấp trong nhà. Tra Nghiêm Vân lấy ra la bàn, nhìn theo kim chỉ trên đó, rất nhanh chiếc kim ngừng chuyển động, chỉ về hướng đông bắc. Tra Nghiêm Vân bắt quyết, điểm vào giữa mi tâm. Cái này gọi là khai thiên nhãn, sau khi khai thiên nhãn, Tra Nghiêm Vân phát hiện Vương Vệ Quốc đang ở một góc tường hướng đông bắc, toàn thân nhuốm đầy máu tươi, đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Khai thiên nhãn như thế nào?
Ngoại trừ phải tu tập đạo thuật, còn cần phải sử dụng một số biện pháp đặc biệt. Trong tự nhiên có không ít động vật có thể nhìn thấy những thứ mà con người không thể nhìn thấy. Ví dụ trong đêm khuya, trong thôn lại vang lên tiếng chó sủa không ngừng dù không có một bóng người, dù chủ nó quát thế nào con chó cũng không ngừng lại, hơn nữa nó vừa sủa vừa đi giật lùi lại, hướng sủa vẫn luôn không hề thay đổi. Đó chính là thứ mà con người chúng ta không nhìn thấy, gặp tình huống như vậy tốt nhất là nên đóng cửa, ở trong nhà.
Tra Nghiêm Vân khai thiên nhãn là nhờ dùng nước mắt trâu. Tương truyền trâu là loài vật có linh tính cao, nó biết trước được cái chết của mình, vì thế trước khi chết sẽ khóc.
Thời xưa khi trâu cày bị giết, người giết trâu sẽ dùng một con dao, so với dao gọt trái cây bây giờ còn nhỏ hơn, chỉ dài độ một tấc. Người ta sẽ vuốt ve u thịt gồ lên ở phía sau cổ trâu, sờ xong thì trâu sẽ quỳ xuống, trên cổ nó sẽ gồ lên cái gồ. Lúc này trâu sẽ chảy nước mắt, đồ tể sẽ dùng dao cắm vào đó, con trâu lập tức mất mạng.
Nước mắt trâu trước khi chết chính là thứ tinh khiết nhất, chứa toàn bộ linh tính của nó, giúp người ta có thể nhìn thấy hết thảy tà vật. Nhưng nếu dùng phương pháp này để khai thiên nhãn thì thời gian nhìn thấy ma quỷ là có hạn, Tra Nghiêm Vân chỉ có thể sử dụng thiên nhãn được trong một nén nhang mà thôi.
Vương Vệ Quốc lúc này đã vượt qua khái niệm của hồn phách, thuần túy là do oán niệm mà trở thành ác quỷ, giờ phút này đang nhìn chằm chằm vào Tra Nghiêm Vân. Nhưng hắn tựa hồ đối với đại ấn và Thất Tinh Kiếm có chỗ kiêng kỵ, nên chưa dám động thủ.
Tra Nghiêm Vân một tay cầm la bàn, một tay nắm Thất Tinh Kiếm, chân bước theo Thất Tinh Bộ, chỉ trong chớp mắt đã tiến tới góc đông bắc. Con quỷ Vương Vệ Quốc lúc này bỗng nhiên đứng lên, chạy thẳng tới về phía cửa, xem bộ dáng là nó muốn trốn ra ngoài. Nhưng nó chưa chạy được bao xa, vừa tới gần quan tài thì một luồng sáng từ Âm Dương Kính trên ghế chiếu thẳng về phía hắn. Vương Vệ Quốc bị bắn ngược trở lại, rơi xuống đất, liên tục gào rú.
Tra Nghiêm Vân đi tới bên cạnh, hắn đã vùng vằng chuẩn bị đứng dậy. Không để lỡ cơ hội, tay trái Tra Nghiêm Vân nhanh chóng lấy ra một lá Thiên Sư phù, dùng phù lau qua thân kiếm. Rồi hắn lại dùng kiếm xuyên thẳng qua lá phù, lúc này mới châm lửa đốt, chém thẳng về phía Vương Vệ Quốc.
Thất Tinh Kiếm đã tới gần thì hình dáng Vương Vệ Quốc thay đổi, máu thịt trên người đầm đìa, giống như thân xác của hắn sau khi bị tai nạn vậy. Hắn nhanh chóng cúi đầu, tránh thoát khỏi đường kiếm.
Tra Nghiêm Vân lại tiếp tục vung kiếm, lúc này Vương Vệ Quốc ngẩng đầu, trong mắt không còn lệ khí như ban đầu mà thay vào đó là mấy phần sợ hãi, sau đó lại tiếp tục cúi đầu. Tay phải Tra Nghiêm Vân giơ cao, không hạ kiếm xuống. Hóa ra là Vương Vệ Quốc lúc này đang dập đầu, cầu xin tha thứ.