Trước khi quay lại nhà giáo sư Hà trên tỉnh, ba người Tra Nghiêm Vân tới tìm quản lý Kim. Quản lý Kim một lần nữa lại thấy Tra Nghiêm Vân, hắn đã khóc không ra nước mắt, sợ rằng có ma quỷ hay phiền toái gì tới mình.
Ba người cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống ghế salon trong phòng làm việc, nhất là Triệu sở trưởng, liên tục cười hì hì, nhìn chằm chằm quản lý Kim. Khuôn mặt gian xảo của Triệu sở trưởng, cộng thêm tiếng cười kỳ dị khiến quản lý Kim tới thở mạnh cũng không dám, hắn im lặng nhìn ba người một chốc, mãi mới có gan lên tiếng: "Tiên sinh, chuyện trong thôn An Huyền thế nào?"
Ngón tay Tra Nghiêm Vân đang vân vê trên nắp chén trà dừng lại, đáp: "Anh gọi cho người tài xế gây ra tai nạn kia, tới ngày Đầu Thất thì cùng tới giao lộ đã xảy ra tai nạn. Nhớ phải chuẩn bị bốn bộ chén đũa, chút rượu thịt, làm lễ cúng phải thành tâm, cẩn thận, khi làm lễ xong phải đốt vàng mã đầy đủ."
Tra Nghiêm Vân nói xong lại đưa mắt ra xa, nhìn thẳng về phía sườn đồi đối diện, rồi tiếp tục vân vê nắp chén trà trên tay.
Quản lý Kim liếc mắt đã thấy phương hướng Tra Nghiêm Vân đang nhìn, tự nhiên biết hắn đang nhìn gì, lên tiếng: "Tiên sinh, như vậy là được rồi sao? Không cần phải tới địa phương quỷ quái kia nữa chứ? Về việc sườn đồi đối diện, tôi đã tìm mua cây ngô đồng khắp nơi, mấy ngày sau là có thể trồng kín cả mảnh đất đó. Tiên sinh, không biết..."
"Không biết những oan hồn kia có còn dám tìm tới đòi mạng hay không?" Triệu sở trưởng trừng mắt một cái dọa quản lý Kim, khiến người này run rẩy, cặp kính gần như sắp rơi xuống đất, tới cả cái bụng mỡ cũng rung rung.
Tra Nghiêm Vân liếc mắt nhìn Triệu sở trưởng, ý bảo ngừng lại, tiếp tục nói: "Tế bái xong, chiếc xe kia phải đưa đi tiêu hủy. Sau này nhớ làm nhiều việc thiện một chút, việc anh làm chính là kiếm tiền từ người chết, tự nhiên cũng phải tích đức, chắc chắn chỉ có lợi không có hại. Bây giờ mọi việc đã xong, chúng ta cũng phải cáo từ." Dứt lời, liền đứng dậy chuẩn bị đi ra cửa.
Nghe Tra Nghiêm Vân nói như vậy, quản lý Kim thở phào một cái. Sau khi trở lại từ thôn An Huyền, hắn không có đêm nào được ngủ ngon, mỗi khi nhắm mắt là trong đầu lại hiện lên cảnh tượng bốn cỗ quan tài nhuốm máu, luôn cảm thấy dường như xung quanh có oan hồn gào thét đòi mạng. Cuối cùng cũng đã nghe được lời của Tra Nghiêm Vân mà yên tâm, vì vậy hắn mở ngăn kéo, nhìn Tra Nghiêm Vân đang chuẩn bị đi ra, gọi với theo một câu: "Tiên sinh, mong ngài dừng bước."
Tra Nghiêm Vân đã bước tới bậc cửa, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy quản lý Kim đã cầm một cái phong bì đưa lên: "Mấy ngày qua tiên sinh không chỉ giúp tôi xem phong thủy, còn phá đi cái đại nạn này. Tiên sinh có ân cứu mạng, tôi chỉ có chút lòng thành, mong tiên sinh nhận lấy!"
Hóa ra là đưa tiền, Tra Nghiêm Vân cũng không nhìn vào cái phong bì một cái, lập tức nói: "Nếu anh thật sự muốn báo đáp tôi, phải nhớ chiếu cố thật tốt cho đứa bé nhà họ Vương kia."
"Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên. Đứa bé kia tôi sẽ coi nó còn hơn con mình đẻ ra, tiên sinh yên tâm, còn chút lòng thành này của tôi, bất luận như thế nào, xin tiên sinh nhận lấy."
Dứt lời, quản lý Kim lại tiến lên trước một bước, nhưng đã bị Tra Nghiêm Vân khoát tay áo cản lại. Hắn cứ thế sải bước rời đi, xa xa vang vọng tiếng nói: "Người đang làm, trời đang nhìn..."
Chỉ còn quản lý Kim đang hết sức kinh ngạc nhìn phong bì trên tay mình.
Triệu sở trưởng đưa ba người tới tỉnh, trời vẫn chưa tối. Ba người lại đi tìm một quán cơm bình dân ven đường dùng bữa, sau đó Triệu sở trưởng đưa giáo sư Hà và Tra Nghiêm Vân về rồi mới từ biệt.
Tra Nghiêm Vân và giáo sư Hà cùng nhau vào nhà. Nhìn căn nhà trước đây vốn ấm áp, nay chỉ thấy sự cô đơn lạnh lẽo, lại nhìn về di ảnh vợ mình trên bàn thờ, giáo sư Hà không khỏi xúc động một hồi. Tra Nghiêm Vân thắp một nén nhang cho Vương phu nhân, an ủi giáo sư Hà mấy câu, mới khiến giáo sư bớt chút bi thương.
Tra Nghiêm Vân nghĩ tới việc mình tới làm khách đã nhiều ngày, mọi việc ăn uống đều ở trong nhà giáo sư Hà, tuy nói giáo sư Hà không ngại, nhưng không có nghĩa là mình không ngại. Hơn nữa hắn cũng không tiện nhận tiền làm lễ cúng từ những người trong thôn An Huyền, thành ra chi phí có chút eo hẹp. Trong lòng Tra Nghiêm Vân nảy ra ý tưởng làm chút đồ thủ công đem bán, nếu không được thì ra phố bày một sạp coi bói, cũng có thể trang trải thêm. Hắn suy nghĩ một chút liền đem chuyện này nói với giáo sư Hà, nhờ giáo sư Hà ngày mai cùng hắn tới miếu Thành Hoàng trong khu vực tìm hiểu một chút.
Không nghĩ vừa mở miệng liền bị Giáo sư Hà cự tuyệt, còn tỏ ý nổi giận, giáo sư Hà nói: "Nghiêm Vân, có phải ở cùng ông già này không được thoải mái, hay còn khách khí với ta? Cậu có ân với ta, với thôn An Huyền. Những việc cậu giúp chúng ta dù có tiền muốn nhờ người ta giúp đỡ cũng không được, cậu còn nói ra những chuyện như vậy. Ở chung với ta thì có gì phải ngại? Cậu phải bỏ đi cái ý tưởng kiếm tiền từ những thứ linh tinh kia đi, cậu là người có bản lĩnh, làm sao phải lăn lộn kiếm chút tiền lẻ sống qua ngày? Cậu cứ yên tâm ở lại đây, hai chúng ta cùng nhau nghiên cứu lại đoạn văn tự cổ kia. Còn chuyện bày sạp, chớ nhắc lại!"
Tra Nghiêm Vân dù sao cũng là một nam nhi thân cao bảy thước, từ nhỏ đã có tư tưởng không thể chiếm tiện nghi của người khác, ở lại nhà giáo sư Hà cũng đã lâu, vốn trong lòng cũng áy náy. Giáo sư Hà vừa nói như vậy, lại càng cảm thấy khó xử, từ chối muốn đi. Hai người đang nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Mở cửa thì hóa ra là lão Vương của đội khảo cổ, một tay đang cầm thức ăn, một tay cầm một chai rượu cười ha hả. Lão Vương mới từ một địa điểm khảo cổ khác trở lại, xách rượu thịt tới tìm hai người đàm đạo. Cả ba cũng không nói nhiều, lập tức mang đồ ăn ra bày, uống chút rượu, nói chuyện. Trong lúc uống rượu, lão Vương được giáo sư Hà giải thích lại chuyện thôn An Huyền, những điểm kỳ quái trong đó khiến lão Vương trợn cả mắt vì ngạc nhiên. Lão Vương sau khi nghe chuyện, lại càng bội phục hơn với Tra Nghiêm Vân, liên tục mời rượu hắn, không khí trong nhà cũng bớt đi chút cô quạnh.
Nói tới việc Tra Nghiêm Vân muốn đi ra ngoài coi bói, lão Vương cũng đứng ra phản đối. Thần tiên sống phải đi ra ngoài coi bói, khác gì đem gỗ mun làm củi, hai người lại càng kịch liệt phản đối, không để Tra Nghiêm Vân chịu ủy khuất.
Hai người thảo luận một chút, đưa ra một chủ ý: Đội khảo cổ tỉnh thiếu một cố vấn kỹ thuật, nói trắng ra là thiếu một người biết xem phong thủy. Dựa theo lời giải thích của lão Vương thì những năm gần đây chính phủ quan tâm tới lịch sử, hơn nữa có không ít di tích, mộ cổ trong nước bị trộm mộ trộm mất. Đám trộm mộ này giống như "Chuột chũi thổ địa" không chỉ có khứu giác bén nhạy, còn hiểu chút phong thủy, thường xuyên khiến các đội khảo cổ tốn công vô ích.
Hơn nữa khi thực hiện khảo cổ sẽ gặp phải những chuyện kỳ quái, chuyện xảy ra lần trước ở miếu Tướng Quân chính là ví dụ. Hai người liền muốn Tra Nghiêm Vân tới đội khảo cổ nhận công việc này, mọi người lại ở chung, có thể giúp đỡ nhau thuận tiện hơn. Vừa giúp Tra Nghiêm Vân có thể tìm một công việc tốt; mà theo ý giáo sư Hà thì cũng là cơ may của hắn, không biết chừng lại có thể tìm kiếm thêm chút manh mối về 《Như Ý Sách》 trong lúc khảo cổ không chừng.
Tra Nghiêm Vân lại sợ mình sẽ gây ra phiền toái cho hai người, vì hắn vừa là người không có học thức, cũng không hiểu về chuyên môn khảo cổ. Nhưng công việc này cũng là một công việc tốt, sau một hồi do dự, giáo sư Hà nói ngày mai sẽ cùng hắn tới đội khảo cổ ứng tuyển, còn về học thức không phải là vấn đề quan trọng. Tra Nghiêm Vân vì vậy gật đầu đáp ứng.
Ba người thấy mọi việc cũng đã ổn thỏa, lúc này mới dứt khoát thả chén uống. Rượu gặp tri kỷ ngàn ly thiếu, lão Vương lại chạy ra ngoài mua thêm hai vò rượu cao lương, giáo sư Hà lại đem cả rượu khi trước ra. Ba người cứ thế uống tới tận nửa đêm mới dần mơ màng thiếp đi.