Trác Hùng và Tra Nghiêm Vân nhìn thấy Nghị Siêu đang rảo chân chạy như điên, ngẩn người ra một chút rồi cũng lập tức chạy sát theo. Vừa qua khỏi vị trí khúc cua, phía sau vang lên một tiếng động thật lớn, cái quan tài cuối cùng rốt cục cũng được mở ra.
Ba người giờ phút này chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nào còn có thời gian dừng lại? Dù phía sau có Tôn Ngộ Không thật thì bây giờ cũng chẳng có tâm tình lên xin chữ ký, mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Nghị Siêu là người thứ nhất đến được vị trí thông với miệng giếng, cậu ta dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn lên phía trên. Sợi dây ba người dùng để leo xuống giờ này đã biến mất. Nghị Siêu lục lọi khắp cả bốn phía, ngoại trừ những tảng đá trơn trượt ra, không có gì cả.
Tra Nghiêm Vân cùng Trác Hùng trước sau chạy tới, nhìn về phía cái giếng cổ, Tra Nghiêm Vân đỏ mắt hỏi Nghị Siêu: "Sợi dây đâu rồi?"
Trong ánh mắt của Trác Hùng giờ chỉ còn lại tro tàn của tuyệt vọng, dù có dùng tay không để leo lên cũng không thể, bởi vì cái giếng này có hình phễu, phía dưới được đào ra thành một khoảng lớn, phía trên thì thẳng như cổ chai. Cậu ta cũng lên tiếng: "Trước khi xuống giếng tôi đã buộc một đầu dây thật chặt vào cây tùng cổ bên cạnh giếng, nhất định là có người đã chặt đứt hoặc kéo sợi dây lên rồi."
Ba người giờ phút này giống như quả cầu da bị xì hơi. Đây là đường ra duy nhất, không ngờ lúc này lại bị người khác phá mất. Nghị Siêu giờ phút này đã trở nên quẫn trí, tiến tới nắm lấy cổ áo Trác Hùng mà hầm hừ: " Con mẹ nó, tôi đã bảo cậu không cần xuống, phải ở lại bên trên trông chừng. Cậu lại cứ khăng khăng muốn xuống cùng, bây giờ cậu nhìn xem. Nếu cậu nghe lời của tôi, ở lại bên trên thì làm sao xảy ra chuyện thế này? Hôm nay tất cả năm người chúng ta phải bỏ mạng ở đây, tất cả đều do cậu!"
Tra Nghiêm Vân lập tức đánh lên đầu Nghị Siêu: "Nghị Siêu, cậu đúng là một tên khốn kiếp! Cậu bực tức cái gì? Trác Hùng vốn chẳng hề có liên quan tới việc trong thôn này một chút nào, nhiệm vụ của cậu ấy chỉ là dẫn đường để chúng ta tới thôn mà thôi. Ta cũng đã dặn dò cậu phải ở lại phía trên, là do chính cậu muốn xuống giếng, còn làm liên lụy tới Trác Hùng. Bây giờ lại còn đổ lỗi cho cậu ấy, cậu nghĩ xem, cậu xứng mặt là nam nhi sao?"
Mấy câu mắng của Tra Nghiêm Vân đã khiến Nghị Siêu tỉnh ngộ, không phải trước khi xuống giếng mình và Trác Hùng đều coi nhau như huynh đệ, đồng đội sao? Mình cũng cảm thấy rất áy náy, nếu không phải mình không nghe theo lời khuyến cáo của Tra Nghiêm Vân là chưa tới lúc thì không được xuống giếng, cũng không vì thiếu quan sát mà đụng phải Trác Hùng khiến cơ quan mở ra, chắc chắn sẽ không đẩy tính mạng của cả năm người vào nguy hiểm. Nghị Siêu ơi là Nghị Siêu, ngươi là lính trinh sát cơ mà. Lãnh Di Nhiên cùng lão Vương trước đó đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tại sao ngươi lại không có một chút cảnh giác nào vậy?
Qua một hồi suy nghĩ, Nghị Siêu tát lên mặt mình mấy cái thật mạnh, vừa tát vừa nói: "Tôi đúng là tên khốn kiếp, đều là do tôi không tốt. Trác Hùng, tôi trách lầm cậu, là tôi không xứng có người huynh đệ như cậu. Tôi xin lỗi cậu, xin lỗi Nghiêm Vân ca! Dù có phải chết, Nghị Siêu tôi cũng sẽ cản đường giúp hai người!"
Trác Hùng nhìn Nghị Siêu mà ánh mắt rưng rưng, đưa tay phải mình về trước ngực của Nghị Siêu, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Nghị Siêu, cậu là chiến hữu, là anh em của tôi. Nghiêm Vân là đại ca, hôm nay có thể cùng mọi người cùng nhau vào sanh ra tử, tôi chết ở nơi này cũng đáng."
"Ba!"
Hai bàn tay của hai người Nghị Siêu và Trác Hùng lại nắm lấy nhau thật chặt. Tra Nghiêm Vân nhìn hai người trẻ tuổi đầy nghĩa khí, nỗi buồn trong lòng cũng vơi đi một chút, hắn đưa hai tay ra nắm thật chặt lấy vai hai người: "Là huynh đệ đồng sinh cộng tử, khá lắm! Hai người anh em, không phải sợ, nếu có người muốn đưa chúng ta vào chỗ chết, như vậy cũng không thể để hắn yên lành được. Từ khi chúng ta vào trong núi, tất cả đều nằm trong kế hoạch. Có người đã cố ý bắt lão Vương và Lãnh Di Nhiên đi, lại cố ý để cho chúng ta phát hiện ra miệng giếng cổ này.
Dù hai người có làm theo lời của ta là ở lại phía trên, bây giờ cũng chưa chắc đã được an toàn, càng dễ bị hắn phá rối. Ngược lại bây giờ chúng ta đều cùng tập trung ở một chỗ, có thể tiến lui dễ dàng, nói không chừng còn có phần thắng. Nếu hắn đã bày ra kế hoạch khiến chúng ta phải chết ở đây, như vậy thì cho dù là phải chết, cũng phải khuấy cho nơi này trời long đất lở! Hai người các cậu phải chăm sóc tốt cho lão Vương và Lãnh cô nương, luôn luôn theo sát lấy ta.
Từ giờ trở đi, ai cũng không được bỏ mặc người trong đội, cho dù là chiến đấu, cũng phải ở chung một chỗ. Nếu như bị tách ra một lần nữa, có thể vĩnh viễn cũng không có cơ hội được gặp lại nhau!"
" Được!" Hai người đồng thanh đáp ứng.
"Khoảng đất bị sụp xuống kia, trước đó là một trận pháp cực kỳ lợi hại, bao gồm cả miệng giếng cổ, thậm chí là cả thôn này, sợ rằng cũng chỉ là một cái đại trận ngàn dặm. Trước khi các cậu xuống giếng, ta vô tình đã phá được một trận, nhưng tựa hồ khó có thể ảnh hưởng tới đa phần các trận pháp còn lại. Hai người các cậu phải chú ý một chút, súng săn hai cậu mang theo cũng không có tác dụng quá lớn đối với quỷ quái, nhất là trận pháp. Chỉ có cách phá đi tâm trận, chúng ta mới có thể có một đường sinh cơ. Đã không có dây để leo ra khỏi giếng, thì cũng không cần quan tâm tới cách để leo lên. Lúc này chúng ta chỉ còn cách quay trở lại chỗ năm cái quan tài khi trước, lúc trước ở đây có một cái sông ngầm, có không khí lưu thông, chắc chắn sẽ có đường khác để đi ra. Một điểm nữa tất cả những cái quan tài đã được mở ra, khi chúng ta quay lại, phải chú ý không được phân tán. Bất kể dù có nhìn thấy cái gì, hai người cũng phải coi đó là ảo giác, không được phát sinh bất cứ chuyện gì với những thứ nhìn thấy, suy nghĩ phải ổn định, bình tĩnh. Không phải vạn bất đắc dĩ, không nên dùng tới Thiên Sư phù ta đưa cho, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi!"
"Đi!"
Trác Hùng cùng Nghị Siêu cũng dùng phần dây còn lại buộc thật chặt người mình đang cõng trên lưng, như vậy dù có phát sinh bất cứ chuyện gì thì cũng không bị tách khỏi, chân chính là cùng chung sinh tử. Tra Nghiêm Vân cũng cảm thấy nếu bây giờ lão Vương có tỉnh lại cũng sẽ đồng ý làm như vậy.
Đi phía trước vẫn là Tra Nghiêm Vân, hai người thì giống như hai cánh tay phải trái đi cùng, ở bên cạnh hắn. Nếu không có đường lui, vậy chỉ có thể liều một phen, cũng không thể ở chỗ này chờ chết được.
Vừa quay lại đến khúc cua, cảnh tượng trước mắt khiến Tra Nghiêm Vân không khỏi lui về sau một bước, Trác Hùng ở bên cạnh không nhịn được xoay người nôn ọe, Nghị Siêu cũng bưng kín lấy miệng, tránh cho mình vì lợm giọng mà nôn ra.
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Lúc trước cái quan tài thứ năm chưa được mở ra thì lúc này đã không thấy nắp đâu, vùng nước được xương người phủ kín cũng đã bị đá vụn chôn vùi, bây giờ lại biến thành một mảng màu trắng. Càng khiến mọi người giật mình là những thứ "màu trắng" đang di động, nói chính xác hơn là đang ngọ nguậy.
Chúng là vô số những con sâu màu trắng đang từ bốn phương tám hướng bò đi. Bọn chúng cứ thế mà bò, từng đám lúc nhúc, rậm rạp chằng chịt, nhiều con còn chồng cả lên nhau.
Đám sâu vô tận áp sát tới gần cái quan tài bằng đồng xanh ở chính giữa, chẳng thể đếm nổi số lượng, bọn chúng dần dần hợp lại thành một cái hình Kim tự tháp, từng đám sâu vẫn tiếp tục leo lên cái “tháp” đó. Cũng không ngừng có sâu từ "đỉnh tháp" rơi xuống, trong nháy mắt đã biến mất giữa đám sâu trắng xóa, nhưng chúng vẫn cứ tiếp tục xông lên. Trong khoảnh khắc, “tòa tháp” bằng sâu đã sắp chạm tới đỉnh vòm đá.