• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Ly Hạ

***

Vẫn là cái không gian tối tăm ấy, Tra Nghiêm Vân nhận ra hình như mình đã từng xuất hiện ở chỗ này, nhưng không thể nhớ ra được rằng mình đã đến đây bằng cách nào, sao mình lại có mặt ở đây.

Dù tối như vậy nhưng vẫn còn một chút ánh sáng xung quanh hắn, hắn đang đứng giữa một cái hàng lang nhỏ, hình như không phải là nơi hắn đã từng sống. Hai bên là hai bờ sông đầy hoa đỏ, trước mặt hắn là một khoảng không còn tối đen hơn, à không, hình như ở đó còn có một con đường.

Một tiếng kêu cứu vang lên trong căn phòng trước mặt! Cảm giác sợ hãi trong hắn lại xuất hiện, Tra Nghiêm Vân từ từ bước đi trên con đường, tiến lên phía trước...

Hắn nghe văng vẳng đâu đây tiếng kêu cứu, đúng là nó rồi. Nơi đây chính là nơi Tra Nghiêm Vân nhìn thấy con gái mình trong mơ, sau khi con gái hắn bị chết oan.

Một căn phòng nhỏ xuất hiện trước mặt Tra Nghiêm Vân, không có vật dụng gì ngoài một cái giường nhỏ. Có điều cảnh tượng lần này khác với lần trước: một hắn gái trần truồng đang đứng quay lưng về phía hắn, người hơi khom về phía trước, hai tay bị xích chặt giơ lên cao, hai sợi dây xích nối từ cổ tay lên trên hai bên trần nhà!

Tra Nghiêm Vân cảm thấy sững sờ trước căn phòng này, cảnh tượng lần này có khi còn kinh dị hơn lần trước. Hắn gái bị xích trước mặt quay đầu ra sau... là một oan hồn đã bị rạch nát cả hai mắt và môi, Tra Nghiêm Vân chưa gặp bao giờ.

"Cứu tôi với!!!"

Không hiểu tại sao Tra Nghiêm Vân lại biết rằng đó là một oan hồn, hắn cũng không hiểu tại sao oan hồn kia lại có thể mở miệng.

Tra Nghiêm Vân bắt đầu định thần lại, hắn nhìn xung quanh, không hề thấy bất cứ thứ gì. Hắn nhanh chóng tiến lại gần, cầm lấy một bên cổ tay hắn gái đó, cổ tay hoàn toàn bị xích trong một cái cùm nối với một sợi xích bằng sắt dài nối lên trên trần nhà, trên cùm chẳng có cái ổ khoá nào, không hiểu tại sao oan hồn này lại bị xích lên đó.

Ban đầu Tra Nghiêm Vân cố nắm chặt cái cùm sắt kéo thử thật mạnh, nó vẫn không chịu rời cổ tay hắn gái, hắn gái vẫn đang khóc lóc cầu cứu.

...

Nghị Siêu lúc này đã đứng ngay sau lưng Tra Nghiêm Vân!!!

Vẫn là người thanh niên kia, quần áo trên người cũng là một bộ rằn ri của quân đội, nhưng cặp mắt lúc này lại đỏ rực khác thường. Mỗi lần hắn bước đi như có hư ảnh một con Thao Thiết xuất hiện sau lưng...

Hắn tát thẳng vào đầu Tra Nghiêm Vân, khiến hắn cảm thấy như bị một cái xe tải tông vào. Tra Nghiêm Vân chỉ thấy mình ngã vật ra sàn, Nghị Siêu lại quỳ xuống bóp cổ giữ chặt.

Tim Tra Nghiêm Vân đập thình thịch, chết chắc rồi! Tay hắn vẫn cố nắm chặt bàn tay của hắn gỡ ra, hắn bắt đầu thấy khó thở. Vài giây sau tay kia của Nghị Siêu lại giơ con dao lên kề sát lên má hắn, Tra Nghiêm Vân cố gắng giẫy dụa liên tục nhưng không thể gỡ cánh tay của hắn ra được.

"Rốt cuộc...mày muốn gì...?"

Tra Nghiêm Vân cố gắng hết sức để bật ra một câu nói đang bị nghẹn chặt trong họng mình.

Nghị Siêu mỉm cười: "Tao chỉ muốn sống trường sinh bất lão mà thôi, mày không thấy cuộc sống này đáng sống lắm sao, hà hà...".

Giọng Nghị Siêu lúc này trở nên trầm thấp, trông như tiếng của những con quái vật Thao Thiết đang gầm gừ vậy.

Nghị Siêu liếm môi lại nói tiếp: "Thật ra, tao dẫn dụ mày mà đám Trác Hùng tới đây cũng chỉ để tìm thấy nơi nay, giờ để các ngươi còn sống lại càng gây thêm rắc rối cho tao mà thôi!".

Tra Nghiêm Vân bắt đầu ngạc nhiên, hắn vẫn chưa hiểu mục đích giết người Nghị Siêu đang nói là gì, tại sao Nghị Siêu lại muốn dẫn dụ mình và mọi người tới đây?

Lúc này Nghị Siêu lại nhìn hắn mà cười, đầu hắn hất sang phía bên kia phòng như đang ra hiệu cho mình cái gì đó, Tra Nghiêm Vân liếc qua...

Hắn trố mắt kinh ngạc, trước mặt Tra Nghiêm Vân lúc này là vô số quan tài và những cái xác, có cả Trác Hùng, Lãnh Di Nhiên và lão Vương, họ cùng nằm la liệt ở đấy, trên sàn nhà là bê bết máu của họ!!!

"Lão Vương, Trác Hùng, Di Nhiên!!!"

Tra Nghiêm Vân thét lên thật to dù cổ họng vẫn đang bị bóp. Những người cùng đi theo hắn đã chết trong một vũng máu, trên mặt họ vẫn còn nét kinh hoàng.

Nước mắt hắn ứa ra, cố gắng lấy tay mình đấm liên hồi vào mặt của Nghị Siêu, hắn lại cố hét lên. "Thằng khốn!!! Mày đã làm gì họ...!?"

Nghị Siêu bình thản mỉm cười, hắn quẹt phần mặt dao dính máu từ trên má xuống dưới cằm, nói: "Mày tưởng mày giỏi lắm à? Tao nói cho mày nghe, tao thề rằng sẽ giết bất cứ ai xen vào việc của tao, như mày thấy đấy, tao đã giết họ để huyết tế!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang