• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 34: Cậu dạy tôi cách làm việc sao?

Cú sút trực tiếp khiến Từ Tiêu bay từ phòng an ninh ra đến đại sảnh, hơn nữa lộn vài vòng ở trên đất mới dừng lại.

Ngay cả quầy lễ tân cũng giật hết cả mình, đã thế Từ Tiêu vẫn không quên buông lời đe dọa.

“Mày chờ đấy, mày chờ đấy cho tao”.

Mạc Hiển đứng ở cửa phòng an ninh, chỉ muốn châm một điếu thuốc thôi mà làm cho Từ Tiêu tưởng rằng anh muốn xông lên đánh hắn, liền nhanh chân chạy tới cửa thoát hiểm đi lên lầu.

Đợi sau khi anh đi, đám người Anh Hắc mới đến trước cửa phòng an ninh âm thầm hả hê một trận.

“Thật sảng khoái! Trước đó đã muốn đánh tên nhóc này một trận rồi! Ngày ngày chỉ biết bắt nạt nhân viên cấp thấp như chúng ta!". Anh Hắc cũng thở phào một hơi nói.

Nhưng chỉ vài giây sau, anh ta nhìn Mạc Hiển với vẻ mặt lo lắng nói: “Anh Mạc, anh thật sự không sao chứ?"

“Không sao đâu, yên tâm đi, chút tự tin này tôi vẫn có!"

Mạc Hiển cướp lại toàn bộ số tiền trong tay Từ Tiêu, anh trả cho mọi người, có thể trong mắt một số người, vài trăm tệ còn không đủ trả cho một bữa ăn của anh, nhưng trong mắt những người làm thuê ở tầng lớp thấp, mấy trăm tệ đó có thể đủ cho họ ăn mười ngày, nửa tháng !

Đặc biệt là người không có người yêu, chưa kết hôn, một ngày chi phí ăn uống ở công ty trung bình không vượt quá hai mươi tệ, năm trăm tệ này đủ để cho người nhà của họ chi tiêu trong một tháng rồi.

Nhưng thằng ranh kia thì ngon rồi, mở miệng một cái đã lấy mất của người ta năm trăm tệ, trong một tháng tên kia chắc cũng vơ vét được hơn chục nghìn tệ từ mọi người rồi.

Lần này thất bại cũng coi như là làm cho hắn tỉnh ngộ.

Mười phút sau.

Lúc mọi ngươi đang ở trong phòng an ninh tán dóc thì có tiếng chuông điện thoại bàn vang lên.

Sau khi anh Hắc nghe điện thoại, vẻ mặt đột nhiên xấu đi, miệng luôn nhỏ giọng vâng vâng dạ dạ đáp: “Vâng.... vâng.. tôi sẽ nói với anh ấy..”.

Sau đấy liền cúp điện thoại,

“Tên nhóc đó đi mách lẻo?”, Mạc Hiển dụi đầu thuốc vào trong gạt tàn cười khẽ hỏi: “Cũng nhanh thật đấy!”

“Anh, hay là.... anh nhận lỗi với tổng giám đốc Tần đi ạ, tôi tin rằng cô ấy sẽ không trách tội anh quá nhiều đâu!"

Đám người anh Hắc đều tỏ ra lo lắng, dù sao thì Mạc Hiển cũng vì đòi lại công bằng cho bọn họ mà đánh Từ Tiêu trước mặt mọi người. Đã từ lâu, ai cũng biết Từ Tiêu lợi dụng chức quyền của mình lén lút thu phí không theo quy định.

Nhưng mà ai cũng e ngại thân phận của đối phương mà không dám hé răng, đến tận hôm nay Mạc Hiển mới ra mặt giúp đỡ họ,

Anh từ từ đứng đậy lạnh giọng nói: “Cậu của tên nhóc đó không phải thành viên của hội đồng quản trị sao? Hôm nay tôi sẽ làm hắn biết điều hơn!”

Nói xong thì anh đi thẳng ra ngoài cửa.

Cho đến tận bây giờ mọi người vẫn còn sững sờ tại chỗ.

“Đại ca, anh nói xem, đều là bảo vệ, sao anh ấy lại lợi hại như thế?”, thanh niên đeo kính nhỏ giọng nói.

Một người trẻ tuổi khác cũng phụ họa theo: “Đúng là nhiệt huyết, tôi cảm giác mình cũng có thể về nhà chiến đấu với vợ của mình rồi!”

“Ông cậu của tên Từ Tiêu đấy là thành viên hội đồng quản trị ngang hàng với tổng giám đốc Tần, ngay cả tổng giám đốc cũng phải nhường vài phần. Anh ấy lên đó sẽ không chịu thiệt chứ?"

"......"

Anh Hắc cũng không lên tiếng, chuyện này đã vượt quá phạm vi suy xét của anh ta rồi.

......

Lúc này, ở tầng cao nhất của tập đoàn Phong Hoa.

Từ Tiêu đang đứng ở phía trước một người đàn ông trung niên khóc sướt mướt mà mách lẻo.

Tên nhóc này chỉ có bằng tốt nghiệp cấp ba mà lại được vào bộ phận tốt nhất của công ty, không chỉ vậy còn giữ vị trí quản lý trong phòng nhân sự.

Bộ phận nhân sự người đẹp như mây, thậm chí trong đó còn có ba người từng phá thai vì hắn, một chân đạp tám chiếc thuyền, còn ở bên ngoài trêu chọc nữ sinh trường học.

Nhưng mỗi khi có thực tập sinh mới đến bộ phận nhân sự, đảm bảo không đến một tuần là đã lên giường với hắn, bộ phận này nói lớn không lớn, tiền lương chỉ tám nghìn tệ nhưng nắm giữ không ít quyền lực.

“Cậu ơi, cháu bị đánh rồi, cậu nhất định phải làm chủ cho cháu!"

“Cháu chưa bao giờ chịu ấm ức nhường này, thế mà lại bị tên bảo vệ nho nhỏ đánh, thậm chí cháu đã nói là cậu là thành viên của hội đồng quản trị nhưng người ta vẫn ỷ vào tổng giám đốc Tần chống lưng, không hề cho cậu một chút mặt mũi nào! Nói ra thân phận cậu rồi, cháu vẫn bị ăn đánh như thường!”

“Cậu xem người ta đánh cháu như thế này, răng rụng hết cả, cháu làm sao mà dám gặp người yêu nữa! Nếu như đánh cháu bị gì đó thì nhà họ Từ nhà chúng ta chẳng phải không còn con cháu nối dõi nữa sao?"

"..."

Người trung niên vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt nuông chiều nói: “Cháu yên tâm, hôm nay cậu sẽ lấy lại công bằng cho cháu, đừng nói đến tổng giám đốc Tần, ông trời tới cũng không cản được! Cô Tần, phần tử cặn bã đấy ở trong công ty chỉ càng làm mất danh dự tập thể, tôi đề nghị lập tức sa thải!"

Sắc mặt Tần Lan hiện tại cũng không được tốt, sầm mặt nói: “Ông đang dạy tôi cách làm việc sao? Người này do tôi tuyển vào, nếu anh ta làm sai, tôi nhất định sẽ phụ trách, nhưng trước khi sự việc lần này chưa được làm rõ, tôi mong rằng đổng sự Từ không nên đưa ra những cáo buộc vô cớ để tránh gây ra ảnh hưởng không tốt”.

“Ha ha, ảnh hưởng? Công ty này sắp phá sản đến nơi rồi, cô thảo luận ảnh hưởng cái gì đó với tôi, chỉ cần một câu nói của tôi, liên hệ với cổ đông bên dưới là có thể thể lập tức họp đại hội cổ đông, họ có khả năng sẽ chối bỏ toàn bộ những kiến nghị của cô! Cô đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt”.

“Ông...”

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Cuộc nói chuyện của mọi người mới dừng lại, Mạc Hiển đẩy cửa bước vào, thấy không khí xấu hổ đến cực điểm, anh nhếch mép nhìn về phía Từ Tiêu nói; “Sao nào? Trẻ ranh bị đánh liền chạy về nhà mách người lớn à? Đồ không có tiền đồ! Qua đây để chú sờ một cái nào!”

“Láo xược!”

Người đàn ông trung niên hét lên giận dữ: “Tổng giám đốc Tần, đây là bảo vệ cô tuyển dụng à? Người ở tầng lớp nào mà cô cũng dám tuyển vào công ty nhỉ, chẳng trách sắp phá sản rồi! Không có tôi, cô tính là thứ gì!"

“Đổng sự Từ, chúng ta đổi một điều kiện khác được không?", Tần Lan híp mắt trầm giọng nói: “Loại chuyện như này, anh ta không có khả năng hoàn thành!"

"Không được!"

Từ Tiêu xắn tay áo lên cười lạnh nói: “Anh không phải đánh nhau rất giỏi sao, tôi muốn xem thử anh bị người ta đánh đến chết sẽ như thế nào, dám chống đối tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"

Bốp!

Tay của Mạc Hiển tát một cái, anh tức giận nói: “Phiền chết đi được, người lớn nói chuyện, trẻ con như mày xen vào làm gì, ngồi xuống!”

Vốn dĩ Tần Lan định nói mấy câu ngăn cản nhưng suy nghĩ lại, cô muốn đứng lên nhưng lại trực tiếp ngồi xuống.

Loại người như này, đánh hai cái tát là nhẹ lắm rồi.

“Cậu ơi.... Cậu xem đi, ở trước mặt cậu mà nó dám đánh cháu! Cháu không muốn sống nữa!”, Từ Tiêu bụm mặt đau khổ than khóc nói.

“Cạch cạch!”

Giây tiếp theo, Mạc Hiển mở cửa sổ ra, nhìn về phía hắn, ngoéo tay cười nói; “Đừng chỉ nói suông thôi, đến đây đi!”

Mọi người: “...”

May cho mấy người, anh là người vả mặt chuyên nghiệp 30 năm chưa bao giờ thất bại đó!

“Đừng làm loạn nữa!”

Tần Lan chậm rãi đứng dậy, lấy ra một văn kiện nhìn anh và nói: “Công ty bất động sản Khải Lai nợ chúng ta hơn sáu mươi triệu, anh xem có thể giúp tôi đòi lại không...”

“Không thành vấn đề!”, Mạc Hiển không hề nghĩ ngợi gì trực tiếp gật đầu đồng ý.

Anh đồng ý dứt khoát như thế khiến Tần Lan có chút không đành lòng, ai cũng biết rất nhiều công ty bất động sản hiện nay đều có tiền thân là tổ chức xã hội đen, mấy ông chủ lớn kia có lẽ đều là đại ca có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ mười mấy năm trước.

Mỗi lần cô phái người đi đòi nợ, là nam thì đều bị đánh đến tàn phế, là nữ thì bị lôi đi, xâm hại một ngày một đêm sau đó mới ném về.

Khoản tiền mấy chục triệu này có lẽ sẽ trở thành khoản nợ dai dẳng không thể đòi lại được.

Cử Mạc Hiển đi đơn thuần chỉ là đòn trả đũa của Từ Tiêu và cậu của hắn mà thôi, nếu như Tần Lan không làm, ông ta đe dọa sẽ mở cuộc họp hội đồng quản trị, vốn dĩ tập đoàn Phong Hoa đang lung lay sắp đổ, nếu như lúc này bị cách chức tổng giám đốc, Tần Lan chỉ còn hai bàn tay trắng!
Chương 35: Người anh em này quen mặt quá!

“Khoản nợ này không dễ dàng đòi lại như thế đâu, đã nghĩ kĩ chưa!”, vẻ mặt Tần Lan nghiêm túc nhìn anh nói.

Mạc Hiển chậm rãi tiến về phía trước cầm tập văn kiện cười nhạt nói: “Có phải nếu tôi không đi, hai cậu cháu này sẽ không bỏ qua cho cô không?”

“Đúng, nhưng anh có thể lựa chọn không đi, dù sao anh cũng là người của tôi, nếu có vẫn đề gì, người làm lãnh đạo như tôi nên thay anh gánh vác trách nhiệm”.

“Nếu cô đã nói tôi là người của cô rồi, tôi không nên vì cô san sẻ một chút việc được sao?”

Anh mở tập văn kiện ra, kí tên của mình lên trên bản thoả thuận .

Người đàn ông trung niên ở bên vỗ tay vui mừng khôn xiết: “Tổng giám đốc Tần, cậu ta đã kí tên rồi, chuyện này không được phép thu hồi lại nữa, giả sử không thể đòi lại sáu mươi triệu này, cô nên chủ động nhận trách nhiệm và từ chức, đương nhiên cổ phần của cô, tôi vẫn sẽ giữ lại, mỗi năm sẽ chia cho cô vài ba động lợi nhuận, cái này cô cứ yên tâm đi!”

“Ông cũng yên tâm!”

Anh cầm tập văn kiện vỗ vào ngực của người đàn ông đó: “Trong một tiếng đồng hồ, số tiền này nhất định về tay”.

“Hay lắm , vua không bao giờ nói chơi, là người đàn ông nói lời phải giữ lấy lời”.

Ánh mắt Tần Lan rất phức tạp, cô không muốn Mạc Hiển tham gia vào nguy hiểm lần này, tập đoàn Khải Lai là băng nhóm lưu manh, số tiền bị bọn họ đã cầm làm sao còn đưa ra chứ.

Từ bảo vệ đến chủ tịch, ai cũng là người vào ra tù mấy lần rồi, đó là loại không ai dám trêu chọc ở Giang Châu.

Băng nhóm giang hồ, người đứng thẳng đi vào, nằm ngang đi ra.

Có lẽ là nhìn thấy sự lo lắng của cô, Mạc Hiển nháy mắt với cô nhẹ giọng nói: “Đợi tôi!”

“Cẩn thận một chút, nếu như không được cũng đừng gắng gượng! Gọi điện thoại cho tôi, tôi đi đón anh!”

Bản thân làm tổng giám đốc mà lại nhục nhã thế này, vậy mà lại bị một tên cổ đông chặn họng không có quyền lên tiếng!

Thậm chí cậu của tên kìa còn có thể làm mưa làm gió ở công ty!

Lúc rời khỏi phòng họp, Mạc Hiển chưa kịp đi vào thang máy đã nghe thấy tiếng cười của người chiến thắng của đám ôn thần kia vang lên từ bên trong, xem ra bọn họ đều cho rằng, sáu mươi triệu này anh nhất định không đòi lại được.

Lúc anh xuống lầu đúng lúc đi ngang qua bộ phận nhận sự, không thể không công nhận rằng bộ phận nhân sự người đẹp như mây, đi ngang qua một người bất kì cũng là người đẹp chân dài, trang điểm rất thời thượng.

Mấy người đẹp đấy cũng liếc anh một cái theo bản năng , chủ yếu là vì nhìn thấy quần áo Mạc Hiển mặc trên người có ký hiệu của phòng an ninh.

“Tên này chắc không phải là tên bảo vệ đã đánh trưởng phòng một trận tơi bời chứ?”

“Có khả năng là phải đó, nếu không bảo vệ sao lại từ tầng cao nhất đi xuống chứ! Tám phần là bị gọi lên uống nước chè nói chuyện!”

“Nói chuyện gì chứ, các cô không biết chuyện gì sao, trưởng phòng Từ lúc nãy đã nói ở trên nhóm wechat rồi, anh ta bị điều đi lấy lại số tiền nợ khó đòi ở công ty bất động sản Khải Lai, haizz, ở trong công ty này đắc tội với ai thì cũng không đắc tội lại cố ý đắc tội trưởng phòng Từ”.

“Đúng thế, ngay cả tổng giám đốc còn không dám đắc tội anh ta, tên bảo vệ nhỏ bé này vậy mà dám đánh trưởng phòng Từ, chỉ sợ sự nghiệp của anh ta đã đến hồi kết thúc!”

“Đáng đời bị đánh, loại đàn ông tồi tệ như vậy khiến cho tôi phá thai hai lần, còn tuyên bố muốn sa thải tôi, thứ này không bị đánh chết đã là may mắn lắm rồi!”

“…………”

Anh đổi thang máy ở bộ phận nhân sự thôi, không ngờ đến ai cũng nhìn Mạc Hiển bằng ánh mắt tràn ngập sùng bái.

Sau khi xuống lầu, đám người của bộ phận an ninh đã đợi ở trạm an ninh khá lâu.

Anh Hắc nhìn thấy anh từ xa liền lập tức chạy đến hỏi liên hồi: “Anh, bọn bọ không làm gi anh chứ?”

“Không có, nhưng mà sai tôi đi thu nợ, muốn tôi đi thu nợ của công ty bất động sản Khải Lai, việc này cũng quyết định rồi! Đúng rồi, bất động sản Khải Lai ở chỗ nào thế?”, Mạc Hiển không để việc này trong lòng thả lỏng tay nhỏ giọng hỏi.

Mọi người nghe thấy, vô tình kêu lên trong sự ngạc nhiên.

“Cái gì? Bất động sản Khải Lai? Tổng giám đốc Tần thế mà lại điều anh đi thu khoản nợ của bất động sản Khải Lai, đây không phải chuyện đùa chứ?”. Anh Hắc một lần nữa kích động kêu ra tiếng: “Đây là công ty có tổ chức, năm ngoái có tên nhóc được phái đi đòi nợ bị đánh đến bệnh liệt nửa người, bây giờ vẫn còn đang trị liệu ở trong bệnh viện kia kìa! Con gái càng không cần nói đến, đều bị chơi đến nỗi điên loạn!”

Anh lấy từ trong túi ra một điếu thuốc sau khi châm thì hít một hơi thật sâu: “Công ty ở chỗ nào vậy, không tìm thấy ở trên bản đồ”.

“Anh Mạc, hay là anh suy nghĩ lại đi? Cùng lắm thì từ chức, nơi ấy không phải là nơi con người nên đến, Mike Tyson đi cũng bị đánh thành gấu teddy!”. Anh Hắc dùng vẻ mặt lo âu nhìn Mạc Hiển nói.

Nhưng Mạc Hiển lại coi như không có gì: “Cho tôi địa chỉ, đi sớm về sớm, đợi lát nữa còn phải về ăn cơm trưa nữa!”

“Anh.... ai ya, thôi được rồi!”

Sau khi anh Hắc đưa địa chỉ, anh lập tức rời khỏi tập đoàn Phong Hoa.

Bất động sản Khải Lai nằm ở số 36 đường Thái Bạch, anh tưởng là công ty bất động sản phi pháp nên không thể tìm được vị trí cụ thể ở trên bản đồ.

Nhưng sau khi đi xe đến nơi này, thế mà lại nhìn thấy một toà nhà cao tầng, bên trên có ghi công ty trách nhiệm hữu hạn bất động sản Khải Lai.

Sau khi xuống xe không hề nghĩ ngợi gì liền trực tiếp đi vào cổng lớn.

“Làm gì đó?”

Vừa vào đến cửa, thì bị hai người giữ cửa ở phía trước ngăn lại.

Mạc Hiển mang bản hợp đồng vay nợ trong tay ra: “Gọi sếp của các người ra đây tính tiền, nợ lâu như vậy rồi cả gốc lẫn lại là 61.363.056 tệ, 56 tệ kia không tính nữa, lấy số chẵn là được”.

Ha ha

Hai người đàn ông giữ cửa nghe thấy những lời này thì cố nín cười, cuối cùng cũng không nhịn được mà cười to ra tiếng.

“Mày cũng gan to thật đấy, năm ngoái người của công ty mày đến đòi tiền, chỉ sợ năm nay còn chưa ra viện đâu, còn dám đến?”. Người đàn ông để râu quai nón cười ha ha.

Anh vẫn duy trì nụ cười nên có như cũ: “Gọi sếp của các người ra đây thanh toán, đợi lúc nữa tao tức giận, thì không chỉ 6000 vạn thôi đâu.

“Tao đ*t cmm, tập đoàn Phong Hoa không còn người rồi sao, để cho tên nhóc đầu óc thiểu năng tới đây đòi tiền, cút đi về gọi các người đẹp ở bộ phận nhân sự qua đây, nói không chừng đợi bọn tao chơi xong thì sẽ cho một chút tiền bồi thường”.

“Gọi sếp ra đây! Tính tiền! Tao nói lần cuối cùng đấy!”

Mạc Hiển thốt ra từng chữ từng chữ rất rõ ràng.

“Con mẹ mày cút đi, ra vẻ cái gì ở đây chứ!”

Nói xong, người thanh niên trẻ tuổi giơ tay lên định tát một cái.

Nhưng tay đánh chưa đến người Mạc Hiển, ngược lại bị anh cho một bạt tai ngã xuống dưới đất lỗ tai kêu ong ong.

“Chết tiệt, người đâu, có người đến làm loạn.

…………

Lúc này, ở trong văn phòng của chủ tịch bất động sản Khải Lai.

Một người đàn ông trung niên để râu ria mép đang ôm ấp thư kí của mình, cái tay đó đã luồn xuống dưới váy rồi.

Phanh!

Đúng lúc này.

Một chân của Mạc Hiển đá văng cửa phòng đi vào bên trong, đám người ngoài cửa đã ngã ở trên mặt đất.

Dọa sợ thư kí ở trong lòng người đàn ông, ngay lập tức sợ sệt kêu một tiếng đứng lên.

“Con mẹ nó mày là ai, biết đây là nơi nào không mà dám vào đây chứ?”

Người này chính là chủ tịch của tập đoàn Khải Lai - Văn Phong!

Kí hiệu độc quyền của xã hội đen chính là hình xăm ở trên cánh tay.

Tay trái Mạc Hiển đút trong túi quần, tay phải cầm hợp đồng vay nợ đến lại gần nhìn ông ta: “Người anh em nhìn quen mặt quá, có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không?”

“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK