• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66: Tôi có tư cách làm bạn anh sao?

“Bây giờ cô biết một lần đỏng đảnh của mình phải trả giá bao nhiêu chưa?”

Mạc Hiển tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún vai nói.

“Xin lỗi!”

Tần Lan quay sang khom lưng với Khương Minh: “Tổn thất ở đây tôi sẽ bồi thường theo giá thị trường. Đây là căn cước của tôi, để nó lại nhà họ Khương làm tin, tôi trở về lấy tiền! Mong anh yên tâm!”

“Được rồi, biết sai là tốt!”

Mạc Hiển quay sang nói với Khương Minh: “Nể tình chút nha, chuyện này cho qua đi!”

“Đừng vớ vẩn, anh nghĩ mình là ai, thể diện của anh lớn vậy à? Đây là đồ giá trị cả mấy triệu tới hơn chục triệu. Một tháng lợi nhuận của công ty cũng chỉ có được mười triệu tệ, anh biết không hả?”, Tần Lan cúi đầu, tức giận nói.

Tuy âm lượng thấp nhưng Khương Minh vẫn nghe rõ.

“Một tiếng của anh Mạc đáng giá nghìn vàng! Đừng nói là quăng vài cái bình, dùng đập hết căn phòng này, chỉ cần anh Mạc vui vẻ, tiền chỉ là chuyện nhỏ!”, Khương Minh nở nụ cười lịch thiệp: “Chỉ hơn chục triệu thôi, sao có thể để cô bồi thường. Nếu cô Tần thích thì có thể mang đi toàn bộ những món đồ xa xỉ ở đây, chỉ lo là cô không ưng thôi!”

Vậy mới nói, giao tiếp với người thông minh đỡ phiền phức bao nhiêu.

Hoặc có thể nói ban đầu Mạc Hiển bằng lòng giúp nhà họ Khương âu cũng là do thấy thái độ làm việc của người nhà này.

So với đám lão già kia thì khác nhau một trời một vực.

Khương Minh cũng biết người như Mạc Hiển thì không coi trọng tiền tài, thứ người ta muốn là thái độ của họ.

Ai không thích tỏ ra ngầu trước mặt bạn gái?

“Những món đồ trang sức, túi xách trong này cũng có thể cho tôi hết à?”, Tần Lan nghe thế thì khiếp sợ.

Mình đập đồ, họ không bắt bồi thường thì cũng coi như may mắn, thế mà còn tặng thêm mấy thứ xa xỉ như túi xách, trang sức nữa chứ.

Dù nằm mơ cũng không dám mơ như thế.

Hơn nữa, đây là nhà họ Khương.

Ở Giang Châu, họ Khương là danh gia vọng tộc mà lại khách sáo với mình như vậy?

Mạc Hiển khoanh tay, tỏ ra bất đắc dĩ: “Trông cái mặt nhà quê của cô kia, đồ trang sức trong này còn chẳng đắt bằng bộ quần áo của tôi đâu! Tuy không đáng giá mấy đồng nhưng trông cũng đẹp đẽ, thích thì chọn vài cái, loại hàng này có mất cũng không xót, vậy tốt đó chứ!”

“Anh không ra vẻ thì chết hay gì! Anh có biết trang sức ở đây là loại hàng gì không? Dây chuyền kim cương, hơn năm trăm nghìn một cái!”, Tần Lan liếc Mạc Hiển một cái, tức giận nói.

“Ha ha, đã nói cô là hai lúa mà không nghe! Hơn năm trăm nghìn thì có là gì, cô gọi tôi một tiếng “ông xã”, tôi tặng cô một sợi dây chuyền chục tỷ!”

“Ngưng ngay! Anh tặng ấy hả? Trong túi có nổi ba trăm tệ không?”

“...”

Tới bây giờ Tần Lan vẫn không tin một câu nào của Mạc Hiển, nhưng anh cũng lười giải thích.

Thật ra có đôi khi cô gái này cũng ngờ nghệch tới mức đáng yêu đó chứ!

Khương Minh ở cạnh nghe họ đấu võ mồm thì toàn thân toát mồ hôi lạnh, anh ta biết mấy lời này của Mạc Hiển không phải là khoác lác.

Một chiếc vòng tay gỗ Hoàng hoa lê Hải Nam không còn sản xuất giá trị ba trăm triệu mà Mạc Hiển có thể tặng cho nhà họ Tần chẳng hề do dự, vậy dây chuyền chục tỷ tặng cho Tần Lan thì sao mà không được chứ?

Chục tỷ trong mắt Mạc Hiển chỉ là cái vung tay, vậy tài lực của anh mạnh tới mức nào!

Quá khủng khiếp!

Dù Tần Lan chín chắn hơn phụ nữ bình thường nhưng dù sao cô cũng là nữ giới, luôn bị mấy thứ lấp lánh thu hút.

Đợi sau khi cô vào trong, Mạc Hiển mới nhìn Khương Minh: “Phụ nữ toàn thế, gây phiền hà cho cậu Khương rồi!”

“Anh Mạc nói thế sao được, anh tới nhà họ Khương, đó là vinh hạnh và phúc đức của chúng tôi!”, Khương Minh cười thân thiện.

Nghe anh ta nói thế, Mạc Hiển lại không vui, anh nhướng mày, khẽ cười: “Chúng ta nói chuyện như bạn bè đi, đừng có trang trọng như vậy!”

“Tôi... có tư cách làm bạn với anh Mạc sao?”

“Hiện tại thì không nhưng về sau chưa chắc!”

“...”

Ý ngoài lời là: Anh cố gắng lên, biết đâu ngày nào có cơ hội trở thành đàn em của tôi!

Tần Lan nhanh chóng chọn một dây chuyền đi ra.

Mắt nhìn của cô cũng không tệ lắm, chọn cái đắt nhất bên trong, một chiếc dây chuyền thiên nga bằng kim cương hơn sáu trăm nghìn.

“Cậu Khương, cái này... được không?”, Tần Lan cẩn thận nhìn Khương Minh hỏi: “Anh yên tâm, tôi không lấy free đâu, tôi sẽ dùng kho hàng...”

“Chọn thêm vài cái cũng được! Hay là tôi bỏ hộp hết đống bên trong cho cô nhé!”

Khương Minh lịch thiệp hỏi thăm.

Tần Lan vội xua tay, giá trị đống đồ trong kia chắc cũng phải mấy triệu.

Thấy Tần Lan thích, trong lòng Khương Minh cũng mừng rỡ, nhìn mặt ngoài thì là một cô gái được hời.

Nhưng ẩn ý trong đó sâu xa hơn nhiều.

Nhận lễ thì Mạc Hiển đã thiếu nhà họ Khương một món nợ ân tình.

“Anh Mạc!”

Hai người đi ra cửa thì Khương Minh lại gọi một tiếng, Tần Lan quay đầu nhìn thoáng qua, biết ý ra ngoài trước.

“Tôi ra ngoài đợi anh!”

Mạc Hiển xoa đầu cô: “Ngoan lắm!”

“Biến! Anh đang sờ thú cưng đó hả?”

“...”

Đợi trong này chỉ còn hai người.

Mạc Hiển thu nụ cười, khôi phục vẻ ngạo mạn, lạnh lùng bình thường.

“Còn việc gì à?”

Quả nhiên dịu dàng của đàn ông đều chỉ dành cho phụ nữ!

“Anh giúp nhà họ Khương giải quyết vấn đề lớn như vậy, tiền thì tôi biết anh Mạc không thiếu nên muốn tặng một thứ!”

Anh ta lấy ra một tấm thẻ, không giống với kiểu thẻ ngân hàng mà trông như là thẻ... đại diện cho thân phận cao quý.

“Cái này có tác dụng gì?”, Mạc Hiển khó hiểu hỏi.

Khương Minh đưa tặng anh một tấm thẻ VIP cao quý nhất, trong Giang Châu, số lượng không được một bàn tay nữa!

Chỉ cần là sản nghiệp của họ Khương, dù là bất động sản hay tiêu dùng hàng ngày, chỉ cần cầm thẻ này thì được miễn phí toàn bộ.

Với người như Mạc Hiển, đưa tiền thì tục quá nhưng tặng quà thế nào thì họ lại không biết chọn ra sao, rẻ quá thì mất mặt, đắt quá thì xót của.

Vậy nên đưa tặng luôn thẻ VIP, mỗi tháng đều có hạn mức tiêu dùng cao nhất.

Họ không sợ anh xài, chỉ sợ anh không dùng.

“Hễ là sản nghiệp của nhà họ Khương, anh Mạc cứ dùng tự nhiên. Sản nghiệp nhà họ Khương ở Giang Châu có gì, anh đều có thể dùng! Mong anh nhận cho, nếu không tôi cũng chẳng biết ăn nói sao với trong nhà!”, Khương Minh nhìn anh, nhẹ giọng thuyết phục.

Do dự vài giây, Mạc Hiển mới cầm thẻ bỏ vào trong bóp.

Khi anh mở bóp cất thẻ, Khương Minh lại thấy trong bóp của anh có chiếc thẻ màu tím đậm.

Đây là loại thẻ tín dụng quốc tế hạn mức lên tới hơn trăm tỷ, mà toàn cầu chỉ có mười cái thôi.

Chẳng lẽ, Mạc Hiển là một trong số đó!

Nghĩ tới đây, Khương Minh không nhịn được mà hít hà, nếu vậy thì tấm thẻ VIP mình tặng khác nào đồng xu ném vào cái bát vàng của người ta đâu?
Chương 67: Người mà cậu muốn đối phó là anh ta?

“Xin hỏi, anh Mạc là thần thánh phương nào?”, Khương Minh bị sự tò mò của bản thân thúc giục nên hỏi ra.

Anh ta cũng biết hỏi như vậy rất có thể sẽ chạm đến vảy ngược nhưng Mạc Hiển khiêm tốn như vậy rõ ràng là không muốn để cho người khác biết chuyện riêng của anh.

Nhưng tất cả mọi chuyện quá mức mơ hồ và kỳ lạ, anh ta thật sự quá tò mò về thân phận thật sự của Mạc Hiển, rốt cuộc đó là gì!

“Mới từ trong tù ra! Làm bảo vệ tại tập đoàn Phong Hoa!”

Khương Minh biết đối phương đang cố ý lảng tránh vấn đề nhưng vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ.

“Vậy... đã từng ngồi tù ở đâu?”

Trong khoảnh khắc này, anh ta cảm nhận được rõ ràng sát khí truyền đến từ trong ánh mắt Mạc Hiển.

Quả nhiên, lời nói này đã chạm đến ranh giới chịu đựng của anh rồi.

Mạc Hiển chỉ cúi đầu cười nhạt, rút một điếu thuốc ra rồi đưa sang bên cạnh, lạnh giọng nói: “Có một số chuyện, không nên hỏi thì đừng hỏi! Không tốt cho anh đâu! Đi đây, không cần tiễn!”

Nói xong, anh bèn đi ra ngoài cửa.

“Vậy... anh Mạc, hôm nào tôi mời anh ăn cơm!”

Khương Minh còn đứng ở phía sau hét lên, nhưng Mạc Hiển cũng chỉ vẫy vẫy tay rồi rời khỏi nhà họ Khương.

Sau khi anh đi, Khương Minh mới cúi đầu nhìn vào điếu thuốc trong tay một cái.

Nhất thời, lông mày càng nhíu chặt hơn.

“Sao vậy? Cậu ta đi rồi sao?”

Người đàn ông trung niên mặc âu phục mang giày da đi từ trong viện ra, thấy Khương Minh đứng ngây người tại chỗ thì không nhịn dò hỏi: “Con đứng ngây người ở đó làm gì?!”

“Bố, bố xem điếu thuốc này...”

“Đây là... loại được cung cấp đặc biệt!”

Thực sự có loại thuốc lá này, không được bán ra bên ngoài, thân thuốc lá trắng như tuyết không có bất kỳ dấu hiệu nào, chỉ phát cho một số người được chỉ định.

Khi ông cụ Khương vẫn còn giữ chức, một năm cũng chỉ được phân một điếu thuốc.

Giá trị mà loại thuốc lá này mang lại còn vượt qua cả giá trị của con người, nó là tượng trưng cho thân phận!

Người đứng đầu cấp tỉnh có lẽ cũng chỉ được nhận có hai điếu thuốc một năm, người có thể hút loại thuốc này, không phải là người giàu thì sẽ là người có thân phận cao quý.

Nhưng Mạc Hiển trông còn trẻ như vậy mà lại có thể tùy ý hút thuốc lá “cung cấp đặc biệt” thì hiển nhiên là người ta không coi thứ này là thứ hiếm lạ gì.

Hai bố con nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy được sự hoảng sợ trong mắt đối phương.

Rời khỏi nhà họ Khương.

Mạc Hiển và Tần Lan cũng không lái lại chiếc xe Rolls Royce về nhà, mà là định đi bộ đi vào nội thành, vốn dĩ nhà họ Khương nằm ở trên đoạn đường “vàng”, đi ra khỏi cửa chính là trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt.

Hai người đi bên bờ sông, không ai nói gì.

Im lặng một lúc lâu, Tần Lan cuối cùng không nhịn được nữa.

“Tại sao cậu Khương lại sợ anh như vậy?”

Mạc Hiển chắp tay sau lưng, thản nhiên cười: “Nói chính xác hơn thì không phải sợ! Mà là tôn trọng! Bởi vì tôi “không cẩn thận” chữa khỏi bệnh cho ông cụ Khương!”

“Anh còn có năng lực này?”

“Tiểu sinh bất tài, học y được hai ngày, còn có giấy chứng nhận!”

“Cho tôi xem!”

Anh đưa giấy chứng nhận sang, Tần Lan mở ra, vừa nhìn thì suýt cười đau sốc hông: “Giấy chứng nhận bác sĩ thú y? Anh là một bác sĩ thú y mà chữa khỏi bệnh cho ông cụ Khương? Tôi có nghe nói mạng sống của ông ấy đã trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, chỉ là nằm trên giường chờ chết, sao anh làm được?”

“Dựa vào tay nghề chích cho heo nái ở quê đó! Chích một phát là ổng tỉnh! Cô nói coi tôi có giỏi không?”

Tần Lan nghe nói như thế, nhất thời cũng cười ngửa tới ngửa lui.

“Vậy... Chuỗi vòng tặng cho ông nội tôi thật sự giá trị ba trăm triệu?”

“Đương nhiên không phải!”

“Tôi đã nói rồi mà, ai có thể mua được đồ cổ ở sạp ven đường chứ!”

“Món đồ kia ít nhất phải từ một tỷ trở lên!”

Phụt!

Tần Lan cười khúc khích: “Anh giỏi thật, nói dối cũng không đỏ mặt!”

Rất nhanh, ánh mắt của cô ấy bị người đang livestream ca hát ngoài trời phía xa xa hấp dẫn.

Mạc Hiển nhìn bóng dáng cô chạy qua đó, không khỏi cảm thấy đáng yêu.

Nói cô ấy ngốc thì tuổi còn trẻ mà đã được trường danh tiếng mời, còn nói cô ấy thông minh thì sao lại chẳng bao giờ tin lời anh nói vậy.

Sống hồ đồ mà thông minh, rất tốt...

Từ thái độ của người nhà họ Tần đối với cô ấy hôm nay, không khó để nhìn ra, ngoại trừ còn cái mác mang họ Tần, trên cơ bản, cô ấy không còn chút quan hệ nào với nhà họ Tần nữa.

Thậm chí những người kia căn bản không coi cô ấy là người nhà họ Tần, những người được gọi là họ hàng đó chỉ muốn tập đoàn Phong Hoa dưới trướng cô ấy mà thôi.

Vậy cũng đoán được, mấy năm nay cô ấy đã phải trải qua cuộc sống đau khổ đến nhường nào.

Rõ ràng bản thân sống chẳng bằng ai nhưng lại cứ cảm thông cho người cùng cảnh ngộ.

...

Lúc này, tại quán cà phê giữa hồ Giang Châu.

“Ha ha, ở trên cái đất này còn có người dám đối nghịch với cậu Chu sao?”, Văn Phong dùng thìa khuấy cà phê, lạnh nhạt cười nói.

Sắc mặt Chu Vân Phi âm trầm, trực tiếp lấy một cái túi giấy dai ra, đặt ở trên bàn: “Diệt trừ một thằng tiểu tốt làm tôi chướng mắt! Sau khi hoàn thành, tôi trả anh một triệu!”

“Ố ồ để coi là “tuyển thủ” đẳng cấp cỡ nào mà lại khiến cho cậu Chu bỏ ra một triệu mua cái mạng nhỏ của nó!”

“Một tên bảo vệ quèn! Gần đây nó ngáng đường tôi, còn mong đại ca Văn giúp tôi giải quyết hậu quả, anh cũng biết đấy, thân phận này của tôi không tiện tham dự vào!”

“Hiểu mà!”

Văn Phong mở túi giấy dai kia ra nhìn qua một cái, thấy bên trong này có một xấp tiền đặt cọc rất dày, thì vui vẻ ra mặt.

Tuy rằng giờ anh ta kinh doanh bất động sản, nhưng những mối làm ăn trước kia thì vẫn làm, chỉ cần có tiền, nguồn gốc của số tiền kia còn quan trọng nữa sao?

“Có ảnh không? Tối nay tôi sẽ để các anh em đi dần nhừ tử nó!”

Chu Vân Phi lấy một bức ảnh từ trong túi ra đặt ở trên bàn rồi đẩy qua: “Tốt nhất là để cho nó phải nằm ở trong bệnh viện cả đời này!”

Hắn muốn làm cho bất kì kẻ nào ủng hộ Tần Lan đều phải rơi vào cảnh sống không bằng chết!

Nếu không phải do tên Mạc Hiển kia phá đám ở giữa, dưới sự uy hiếp của những cổ đông, có lẽ Tần Lan đã giao tập đoàn Phong Hoa ra rồi.

Bây giờ thì hay rồi, nhiệm vụ không hoàn thành cũng thôi, ngược lại còn bị livestream khiến cho ồn ào nhốn nháo, tao cho Tần Lan một con đường sống.

Để tránh đêm dài lắm mộng, dứt khoát một lần, không làm thì thôi, sau khi lấy được tất cả bản quyền sáng chế phát minh của tập đoàn Phong Hoa, nhà họ Chu trực tiếp mua lại cổ phần, chỉ cần nghiên cứu ra loại thuốc có thể chống được ung thư, tiền vào túi, chỉ sợ khi ấy, giá trị của nhà họ Chu sẽ tăng vùn vụt.

Chỉ mấy mảnh đất ở Bắc Thành thì tính là cái gì!

Nghiên cứu ra thuốc đặc trị chống ung thư, mười nghìn tệ một viên thì vẫn sẽ có rất nhiều người uống, hơn nữa còn có thể thừa cơ lôi kéo một số gia tộc có tiền có thế vào cùng làm ăn.

“Yên tâm, chỉ cần trả tiền hậu hĩnh, không có chuyện gì mà tôi không làm được!”

Ông chủ Văn vừa cười nói vừa lấy tấm ảnh để xem, nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh kia, anh ta lập tức nhảy dựng lên: “Chết tiệt! Anh… Anh rất muốn chết rồi đúng không?”

“Nói chuyện cho cẩn thận! Chúng ta đều là người có thân phận, có cần phải hét toáng lên như vậy không?”, Chu Vân Phi búng tàn thuốc, lạnh giọng nói.

Bộp!

Văn Phong đập tấm ảnh này lên trên bàn tức giận nói: “Mẹ nó, công ty mà anh muốn là tập đoàn Phong Hoa?”

“Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?”

“Số tiền này, anh cầm về đi! Tìm cho mình một nơi phong thủy tốt một chút, tôi đoán là không tới vài ngày nữa, có lẽ anh sẽ cần dùng đến!”

“...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK