• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36: Có tôi ở đây, tuyệt đối không ai dám bắt nạt cô

Nếu Mạc Hiển đã không nhớ ra thì chỉ có thể nói rằng tên này chắc hẳn không phải là nhân vật to lớn gì cho cam, bằng không tại sao anh không hề có một chút ấn tượng nào cả.

"Cái tên xấu xí quê mùa nhà cậu, đây là nơi mà cậu nên tới à?". Thư ký tức giận nói với anh.

Văn Phong nghe thấy có tiếng động ở ngoài cửa, nhanh chóng mang mắt kiếng của mình lên, chờ đến lúc thấy rõ được người đến là ai, trong phút chốc toàn thân đều run lên, suýt chút nữa đã quỳ gối xuống ngay lập tức.

"Gia! Anh, anh ra ngoài rồi à!". Anh ta run run rẩy rẩy đi đến trước mặt Mạc Hiển, sau đó quỳ xuống mặt đất, đột nhiên dập đầu nhận sai.

Lúc này đây, Mạc Hiển mới nhận ra tên gia hỏa này, còn không phải là cái kẻ lưu lạc mà mình đã cứu ở Solomon vào ba năm trước sao!

Thậm chí đến cả lộ phí về nước cũng là Mạc Hiển đưa cho đối phương, nói một câu không dễ nghe thì chính là nếu không có Mạc Hiển thì cái mạng này của anh ta đã không còn rồi, sau khi về nước còn cho anh ta một trăm nghìn, để anh ta có thể tự mình giải quyết vấn đề của mình một chút mà cải tà quy chính.

Xem ra tên này không hề nghe lọt tai một chút gì cả!

Thấy anh ta nhận ra mình, Mạc Hiển ngồi ở trên sô pha gần đó, bắt chéo hai chân, lạnh giọng nói: "Không tệ nha nhìn bộ dạng hiện tại có vẻ sống rất tốt!"

"Là nhờ phúc của anh, đã kiếm được một chút ít, nếu là yêu cầu của gia, cho dù anh có muốn lên làm chủ tịch thì cả công ty này tôi giao cho anh cũng được!"

Văn Phong mang nụ tươi cười làm lành nói, sau đó nhanh chóng kêu thư ký kia đi pha trà

Tuy rằng thư ký không rõ Mạc Hiển rốt cuộc là người như thế nào, nhưng nhìn thấy Văn Phong khách khí đến như vậy, nói chuyện cũng vô cùng cẩn thận, trong nháy mắt cũng không dám chậm trễ.

Cô ta nhanh chóng đi đến lấy ra loại trà tốt nhất để pha, hơn nữa lúc đi đến trước mặt Mạc Hiển, còn làm ra vẻ vô cùng quyến rũ.

Đây đều là những người phụ nữ rất thực tế, ở trong mắt họ không có tình yêu, chỉ cần có tiền thì cô ấy chính là người phụ nữ của anh ta!

"Gia, sao anh lại đến Giang Châu thế! Không phải tôi đã nói, nếu anh có đến Giang Châu thì nhất định phải nói cho tôi biết, tất cả những gì mà tôi có trong ba năm này tất cả đều là nhờ có anh, nếu năm đó không có anh thì tôi làm gì có được ngày hôm nay!", Văn Phong nói bằng dáng vẻ cảm kích đến rơi nước mắt.

Nhưng Mạc Hiển chỉ lạnh lùng cười nói: "Nói ra thì rất dài, chúng ta nói thật ngắn gọn đi!"

Anh đứng dậy, lấy tờ giấy nợ đặt trên mặt bàn, gõ gõ lên tờ giấy đó: "Anh biết rồi đó, con người tôi cực kỳ không thích loại không biết điều! Anh đã chạm một chút đến điểm giới hạn của tôi!"

Lời này vừa nói ra, lông tơ ở trên người của Văn Phong đều dựng đứng hết cả lên.

"Trả! Tôi trả ngay lập tức!"

"Khất nợ lâu như vậy rồi, chỉ muốn trả lại giá gốc à?"

"Không không không, tôi bồi thường lại gấp đôi, bồi thường lại gấp đôi! Chỉ mong gia khoan hồng độ lượng, tha cho tôi lúc này, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi triệt để để làm người một lần nữa, yên ổn làm chó săn ở bên cạnh của anh!"

"Ha ha!"

Mạc Hiển chỉ lạnh lùng cười: "Trước hết anh vẫn nên dạy người của mình cho thật tốt đi, anh còn chưa có đủ tư cách làm chó của tôi đâu!"

"..."

Ly trà này anh nhấp một hớp rồi đặt ở trên bàn, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Chờ đến lúc bản thân chính mắt nhìn thấy Mạc Hiển lên thang máy rời đi rồi, lúc này Văn Phong mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thư ký ở một bên nhỏ giọng hỏi: "Anh Phong, tên này là ai thế? Sao anh lại sợ anh ta đến như vậy!"

"Chuyện của bên trên cô đừng hỏi, đây là chuyện mà cấp bậc của cô có thể biết được đâu!". Văn Phong nhanh chóng cầm khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: "Gia đến Giang Châu, chỉ sợ trong tương lai, mọi thứ ở chỗ này đều sẽ bị thay đổi!"

"...”

......

Lúc này trên tầng cao nhất của tập đoàn Phong Hoa.

Mạc Hiển vừa mới rời đi không lâu thì ở bên trong, ban lãnh đạo cấp cao đã triển khai cuộc họp hội đồng quản trị, ba mươi mấy cổ đông của tập đoàn đều tập trung hết ở trong phòng họp.

Hai ngày trước đó đã có thảo luận để cho nhà họ Chu tham gia đầu tư vào tập đoàn Phong Hoa, kết quả bị một phiếu phủ quyết của Tần Lan, ba mươi lăm cổ đông, hơn phân nửa là đồng ý, nhưng phiếu của chủ tịch lại có quyền phủ quyết.

Hôm nay triển khai cuộc họp hội đồng quản trị chính là để cảnh cáo, chủ tịch này không nghe lời, vậy thì cứ trực tiếp đổi một người biết nghe lời lên làm thay là được rồi.

"Chủ tịch Tần, hiện tại tỷ lệ ủng hộ của cô rất thấp, hơn nữa cổ phiếu mà cô sở hữu cũng đang giảm dần xuống!"

"Hiện tại vốn lưu động của công ty căn bản không có bao nhiêu cả, dự án thành bắc gần đây đã bị lộ ra, những người trên trong tương lai nhất định sẽ đầu tư mạnh vào trong thành bắc, chúng tôi muốn điều động tài chính để giành được hai mảnh đất!"

"Nhưng trước khi muốn mua đất ở thành bắc, tôi ở đây muốn xin hội đồng quản trị một chuyện, xét thấy số tiền nợ lớn cho bên ngoài vay của công ty vẫn chưa thu hồi được, tôi kiến nghị hủy bỏ chức vị chủ tịch của tiểu thư Tần Lan!"

"Tôi đồng ý!"

"Tôi cũng đồng ý!"

"...”

Trong nháy mắt, một phần ba số người trong đại sảnh đã bắt đầu giơ tay tỏ ý kiến, những người này căn bản đều là người thân cận với người của nhà họ Chu, chỉ cần đổi Tần Lan, thay một người có quan hệ tốt với nhà họ Chu để lên làm tân chủ tịch của tập đoàn Phong Hoa.

Vậy thì tất cả sáng chế độc quyền của công ty đều sẽ thuộc về nhà họ Chu!

Trong nháy mắt, Tần Lan từ chủ tịch biến thành một cổ đông!

Chỉ cần biểu quyết được nhất trí thông qua, những cổ phiếu trong tay mấy người này gộp lại sẽ nhiều hơn 0.2% so với cổ phiếu ở trong tay Tần Lan!

Nghe thì có thể thấy không nhiều lắm, nhưng chỉ cần một chút ít như vậy cũng đã đủ để cho cô mất đi quyền khống chế với tập đoàn Phong Hoa.

Từ từ, số người giơ tay biểu quyết từ một phần ba dần dần trở thành một phần hai.

"Đừng có quên, người của tôi đã đi thu lại tiền nợ ở bên ngoài, trước khi sự việc này kết thúc, mấy người không có quyền bãi miễn chức vụ của tôi!". Đôi tay của Tần Lan siết chặt góc bàn, trầm giọng nói.

Nghe được lời này, tức khắc mọi người đều cười ha ha.

Có bao nhiêu ngây thơ, bao nhiêu đáng yêu!

Đã là lúc nào rồi, mà cô lại còn trông cậy vào việc thu hồi nợ của khải lai điền sản ở bên ngoài, mấy ngàn vạn kia đã bị mọi người từ bỏ từ lâu rồi.

"Tôi nói này cô Tần, cô là bị khờ thật hay là đang giả ngốc thế hả?", đổng sự Từ cười ha ha, nói.

Mấy cổ đông chung quanh cũng không khỏi cười thầm.

Thật đúng là ngây thơ mà, đã đến nước này rồi còn giãy giụa hấp hối chống cự để làm gì, còn những người không tỏ thái độ kia cũng chỉ là vì để ý đến mặt mũi của cha Tần Lan, từ sau khi cha cô qua đời, những người chú, người bác này phần lớn đều ỷ vào cái gọi là kinh nghiệm và tuổi nghề, khi ở công ty bọn họ căn bản không hề nghe lọt tai lời của Tần Lan.

"Chưa đến lúc cuối cùng, thì ai cũng có thể là người thắng!". Sắc mặt Tần Lan âm trầm, lạnh lùng nói.

"Ha ha ha ha, cô vậy mà trông cậy vào một tên bảo vệ cỏn con có thể đi thu hồi lại được tiền nợ kia! Nếu tôi không đoán sai, thì chỉ sợ bây giờ tên bảo vệ nhỏ bé kia hẳn là đang nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện mất rồi!"

Đổng sự Từ mang vẻ mặt cười xấu xa, nói: "Tôi nói rồi, ai dám đánh cháu trai của tôi, tôi muốn cho nó gãy tay gãy chân cả đời ăn uống tiểu tiện đều phải ở trên giường, tôi nói được thì cũng sẽ làm được!"

Nghe được câu này, Tần Lan vẫn luôn nắm chặt điện thoại, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đúng lúc này.

Từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

"Ha ha, có lẽ phải làm cho người nào đó phải thất vọng rồi!"

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Mạc Hiển đẩy cửa, từ bên ngoài đi vào trong phòng họp.

Thấy bộ dáng bình yên vô sự của anh, người đàn ông trung niên mang mắt kính không khỏi cười lạnh, nói: "Cậu cũng đã về rồi, chắc cũng chưa đi đến đó đâu!"

"Tiền nợ mà bất động sản Khải Lai thiếu đều đã được trả hết, đây là chữ ký của ông chủ bọn họ! Vì để bày tỏ sự xin lỗi, bọn họ còn trả lại gấp đôi tiền nợ, tổng giám đốc Tần nói phòng tài vụ tra xem xem tiền nợ đã trả chưa, nếu còn chưa trả thì tôi sẽ đích thân đến đưa cái tên chó kia đến đây!". Mạc Hiển quay đầu nhìn cô một cái rồi nghiêm nghị cười nói: "Yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể làm lung lay địa vị của cô ở trong công ty được! Tôi đã nói rồi!"
Chương 37: Tiền nợ, họ Văn này trả gấp đôi

Câu này nếu từ miệng người khác nói ra có thể bị coi là nói khoác, kiêu ngạo tự phụ, nhưng hôm nay nghe Tần Lan nói lại có cảm giác tin tưởng vô cùng.

Chưa cần nói đến cái khác, trong hoàn cảnh bị xa lánh mà vẫn còn có người nguyện ý đứng về phía cô, chỉ riêng điều này thôi, cô đã cảm thấy tuy ngày thường Mạc Hiển có chút bỉ ổi đê tiện, thỉnh thoảng hay nói nhảm, nhưng lúc gặp chuyện thì rất có trách nhiệm!

Lúc này anh đột nhiên tiến tới, thoáng chốc đã cắt ngang sự chú ý của mọi người.

Người đàn ông trung niên đeo kính khoác tay cười khẩy: “Thằng nhãi kia, mày ở đây giả bộ ghê gớm gì vậy? Không thiếu tay cụt chân mà mày còn muốn đòi lại tiền ư? Mày tưởng tổng giám đốc Tần là đứa trẻ mười sáu tuổi sao, hay mày nghĩ nhà chúng tao là một lũ ngốc?”

Tập đoàn Khải Lai đích thị là một công ty lừa đảo, căn bản không ai có thể lấy lại tiền từ chỗ bọn họ, đằng này chỉ mới có vài giờ mà Mạc Hiển đã dám hiên ngang nói muốn lấy tiền về, lại còn đòi gấp đôi!

Quả thật là truyện cười xuyên quốc gia!

“Có muốn đánh cược không?” Mạc Hiển cười lạnh nhìn gã ta nói.

Đổng sự Từ nhìn quanh và xem xét ánh mắt của mọi người, không khỏi khịt mũi cười lớn: “Hừ, có gì mà không dám cược?”

“Nếu tôi lấy lại được, tôi sẽ vả miệng ông hai cái ngay tại đây, đồng thời xin lỗi tổng giám đốc Tần!”

Tần Lan nghe yêu cầu như vậy, cũng đột ngột ngẩng đầu lên, cậu ta làm điều này chẳng qua để đòi lại thể diện cho chính mình đúng không?

“Được thôi! Nếu mày thua thì sao?”

Mạc Hiển chỉ vào cửa sổ bên cạnh: “Tôi sẽ tự mình nhảy xuống từ đây!”

“Được! Có dũng khí, đại trượng phu nói lời phải giữ lấy lời!”

“...”

Đổng sự Từ nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho bộ phận tài chính, để trưởng phòng Tôn đích thân đến phòng họp gặp mặt.

Ba phút sau.

Chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

“Báo cáo!”

“Vào đi!”

Một người phụ nữ đeo kính đi giày cao gót bước vào phòng họp, trong tay cô ấy cầm một chồng văn kiện lớn, chưa nói đến việc có hữu dụng hay không, về cơ bản khi tiến vào phòng họp, tiêu chuẩn là nên có thứ gì đó cầm theo trên tay, nếu không trông sẽ hơi nghiệp dư.

“Nói cho mọi người biết, tiền nợ của công ty đã được hoàn trả vào tài khoản hay chưa?”, Đổng sự Từ nhìn người phụ nữ rồi thấp giọng nói.

Cô ta nhìn văn kiện một lúc, giả vờ lắc đầu: “Không có!”

“Chắc chắn chưa?”

“Chắc chắn! Tính từ sáng nay, công ty chưa nhận được thêm bất kì một khoản tiền nào!”

“...”

Đổng sự Từ đích thân đi tới cửa sổ, làm một động tác mời.

“Nhãi con, thanh niên phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình, hiểu không?”. Ông ta nhìn Mạc Hiển cười mỉa mai, sau đó liếc nhìn Tần Lan bằng sắc mặt âm trầm: “Tổng giám đốc Tần, tôi không biết cô nghĩ thế nào, lại dám đặt hy vọng vào một thằng nhãi ranh có thể bảo vệ được cô, haha, cũng đúng! Hiện giờ cô cũng xem như một kẻ đơn độc, ngoại trừ cậu ta ra, còn ai dám đứng cùng một chiến tuyến với cô đây?”

“Tôi…”

Bàn tay nhỏ bé của Tần Lan khẽ siết chặt khăn giấy, vừa bất lực vừa trống rỗng.

Ngay cả trong lòng cô cũng đang cười nhạo chính mình, tại sao lại đặt hy vọng ở Mạc Hiển, làm sao anh ta có thể giúp đỡ cô những việc như thế này đây.

“Đừng lo, vẫn còn hai phút nữa!”, Mạc Hiển nhìn đồng hồ trên điện thoại nói: “Thỏa thuận giữa tôi và đối tác là trong vòng một tiếng, còn hai phút nữa mới hết một tiếng!”

Vèo!

Mọi người trong phòng họp đều phá lên cười.

Đến lúc này rồi, Mạc Hiển vẫn còn ngây thơ cho rằng tập đoàn Khải Lai sẽ trả được nợ.

“Tôi nói này tên nhóc nhà cậu có phải đầu óc bị hỏng rồi hay không?”

“Cậu bị khiếm khuyết từ nhỏ sao?”

“Cậu cho rằng cậu là ai, mà kêu đối phương trả tiền là người ta phải trả? Đúng là một tên ngốc!”

“...”

Chính lúc này.

Có tiếng bước chân từ ngoài cửa vọng vào.

Mạc Hiển nhìn thời gian đang từng giây từng phút trôi qua, khi chỉ còn ba mươi giây trước thời hạn thỏa thuận, cửa phòng đột nhiên bị đá văng.

Chỉ thấy Văn Phong mang đến bốn cái túi lớn, mười mấy người lần lượt đi vào từ phía sau, tất cả bọn họ đều mang theo vài chiếc túi và đặt trong phòng họp.

“May quá!”

Văn Phong vỗ ngực, thở hắt một hơi: “May mà tới kịp!”

Khi anh ta ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện ánh mắt của Mạc Hiển.

Nếu như lần này chậm một phút, từ nay về sau có lẽ sẽ không còn truyền thuyết về đại ca Văn ở Giang Châu nữa rồi!

Mạc Hiển ghét nhất là những kẻ không đúng giờ, may mắn thay, anh ta vẫn đến kịp vào phút cuối.

Anh ta sợ ánh nhìn của Mạc Hiển đến nỗi bắt đầu run nhẹ.

“Chủ tịch Văn? Anh đang làm gì ở đây vậy?”, Đổng sự Từ thấy anh ta thì không khỏi ngạc nhiên.

Chỉ thấy Văn Phong nhanh chóng mở ra tất cả các túi, bên trong toàn bộ là từng cọc tiền mặt, không chỉ vậy mà còn có cả vàng miếng.

“Cô Tần!”

Văn Phong không quan tâm những người khác, mà đi thẳng về phía Tần Lan, cô nhanh chóng đứng dậy và mỉm cười lịch sự: “Ông chủ Văn, anh đây là…”

“Là thế này, không phải tôi nợ công ty cô sáu mươi triệu chưa trả à, tài khoản của tôi bị hạn mức, thực sự xin lỗi! Đây là chi phiếu sáu mươi triệu, có thể đổi ở tất cả các ngân hàng lớn, ngoài ra còn có sáu mươi triệu tiền mặt, coi như là đền bù của tôi dành cho cô, người rộng lượng như cô không chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi nhé!”

Mọi người: “????”

Mọi người há hốc miệng, lảo đảo tới nỗi sắp ngã lăn ra đất.

Có thể lấy lại số vốn gốc đã là khá lắm rồi, không ngờ đối phương còn trả nợ gấp đôi, rút tiền mặt từ tất cả các ngân hàng lớn, không đủ còn trả bằng vàng thay thế.

“Không… không cần nhiều như vậy, thanh toán số gốc là đủ rồi!”, Tần Lan lắc đầu cười khổ.

Suy cho cùng, đánh người chạy đi chứ ai đánh kẻ chạy lại, nếu lợi dụng người khác thì sau này có thể sẽ phải trả lại gấp đôi số tiền.

Thấy cô không nhận, Văn Phong lo lắng.

“Nếu cô Tần chê ít, cô hãy tiếp tục ra giá!”

Ý tứ rất rõ ràng, cô muốn bao nhiêu cũng được, nhưng cô không thể không nhận!

Khi nói lời này, Văn Phong vô thức liếc nhìn Mạc Hiển, thấy anh vẫn im lặng, cũng không có bất kỳ cảm xúc gì, ngược lại, khiến anh ta cảm thấy khó chịu.

“Tổng giám đốc Tần, tiền đều đã mang đến cả rồi, không nhận thì không hay cho lắm phải không?”, Mạc Hiển cuối cùng cũng mở miệng nói.

Văn Phong lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng! Nhất định phải nhận, chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài! Nghe nói cô Tần cũng có ý định mua đất ở thành bắc phải không? Tương lai chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác xây dựng hơn nữa, lần tới hợp tác, tôi có thể ứng trước phí kỹ thuật, sau khi mọi việc hoàn tất và qua khâu kiểm tra, cô Tần sẽ trả lương, cô có thể yên tâm nếu có bất kì vấn đề nào về chất lượng, tôi sẽ đập đi xây lại từ đầu!”

Lời này của anh ta, là ước mơ của biết bao ông chủ!

Nguyên nhân khiến thị trường bất động sản đổ xô vào đầu tư lớn, thu về lợi nhuận nhỏ, nguyên nhân chủ yếu là do thu nhập của đối tượng mua, hiện tại Văn Phong đã bày tỏ, bản thân có thể ứng tiền trước và bắt đầu làm việc, đợi đến khi xong xuôi và hoàn thành kiểm tra, mới trả nốt số lương!

Trừ khi là não có vấn đề, không thì chẳng thể nào làm được điều này, chuyển từ thế chủ động sang bị động thật không giống với phong cách của Văn Phong.

Đừng nói gì đến người khác, ngay cả Tần lan cũng choáng váng, cảm giác khi Văn Phong làm việc này giống như đang đặt cọc để “được” hợp tác với cô, với tình hình hiện tại của tập đoàn Phong Hoa, có gì đáng để người khác làm việc này?

Lẽ nào…

Tần Lan đột nhiên ngước đầu liếc nhìn Mạc Hiển, vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh và kiên định, ở độ tuổi của anh ta đáng lẽ không nên tồn tại sự trầm ổn như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK