• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Thời khắc then chốt vẫn phải dựa vào tôi

Nhìn thấy Mạc Hiển chuẩn bị rời đi, Khương Minh vội vàng ngăn anh lại: “Người anh em xin cho biết quý danh. Chúng ta đều ở Giang Châu, sau này có thể sẽ gặp nhau!”



“Yên tâm đi, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết tên của tôi! Nếu có duyên tự khắc sẽ gặp lại nhau!”. Anh cất điện thoại vào túi, hơi quay đầu lại, liếc nhìn Khương Minh một cái rồi cười khẩy: “Không cần tiễn đâu. Thật thứ lỗi, tôi có việc cần phải đi rồi!”



Khương Minh chần chừ định nói nhưng lại thôi, rõ ràng là rất muốn có phương thức liên lạc với anh, nhưng lại sợ làm phiền người ta, dù sao thì tính cách mấy người ưu tú kiểu này đều có chút quái dị, không cẩn thận sẽ đắc tội với người ta.



Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạc Hiển khuất bóng dần vào rừng trúc mà trong lòng thì tiếc nuối vô cùng.



“Vương đại sư, năng lực của người này so với thầy thì như nào?!”



Phía sau anh ta, Vương Bình An mặc áo đạo sĩ cúi thấp đầu, vẻ mặt xấu hổ nói: “Giỏi hơn tôi gấp mấy lần! Thậm chí gấp trăm lần!”



“Người này trông cũng cùng trang lứa với tôi, thế mà lại có năng lực như vậy, nếu có thể làm việc cho nhà họ Khương, tương lai có thể thâu tóm toàn bộ tỉnh Tây Nam không phải là vấn đề!”



“KHÔNG ĐƯỢC!”



Nghe vậy, Vương Bình An bỗng tỏ ra lo lắng, vội vàng nói: “Cậu ta là một người rất có tham vọng. Nếu cậu ta sẵn lòng giúp đỡ nhà họ Khương của cậu, thì nhà họ Khương có thể phất lên như diều gặp gió. Nhưng nếu cậu ta giẫm đạp lên nhà họ Khương, chỉ trong vỏn vẹn ba ngày, ở Giang Châu sẽ không còn chỗ đứng cho nhà họ Khương nữa! Nhân tài thế này, chúng ta chỉ có thể cố gắng lôi kéo, nếu không lôi kéo được thì cũng không thể đắc tội với cậu ta!”



Có thể dùng ba nén hương điểm trúng tuyệt sát huyệt, công phu tu luyện của người này cũng không hề thấp, ít nhất có thể ngang hàng với thầy của Vương Bình An!



Nếu như thật sự chỉ học trong vòng ba tháng mà có thể đạt được trình độ này, thì thiên tài này quả thực rất đáng sợ.



“Giang Châu xuất hiện người thế này, không biết là phúc hay họa!”, Khương Minh cúi đầu suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu.



... ...



Giang Châu, tập đoàn Phong Hoa.



Mạc Hiển vừa quay lại công ty đã thấy mọi người bắt đầu lần lượt chuyển đồ đạc ra khỏi công ty, thậm chí còn có vài chiếc xe tải lớn đậu bên ngoài nhà kho bên cạnh.



“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”



Anh nhìn anh Hắc đang đứng ở cửa phòng bảo vệ, nhẹ giọng hỏi.



“Nghe nói, có người chết sau khi uống thuốc cảm của chúng ta! Kho hàng của công ty đang bị kiểm tra, giá cổ phiếu giảm mạnh, một số cổ đông đã yêu cầu rút cổ phần của mình! Toàn bộ quản lý cấp cao đang rối tung cả lên!”, anh Hắc nhìn anh, thở dài: “Này, nói không chừng vài ngày nữa chúng ta sẽ thất nghiệp!”



“Thất nghiệp? Không thể nào. Chỉ cần tôi muốn làm việc ở đây, công ty này sẽ không thể sụp đổ được!”



“Này, anh Mạc, lần này có lẽ khá nghiêm trọng! Không đơn giản như anh nghĩ đâu!”



“......”



Mạc Hiển không nói nhiều, anh đi thẳng lên lầu, dù sao nhiệm vụ của anh cũng là bảo vệ sự an toàn của Tần Lan, cho nên anh có một tấm thẻ đặc biệt có thể từ tầng một đi thẳng lên trên.



Còn chưa ra khỏi thang máy, anh đã nghe thấy tiếng cãi vã ngoài cửa.



Đủ loại người đang chen chúc trong phòng chủ tịch, thậm chí có người còn bắt đầu đá cửa.



Cùng với đó còn có một vài phóng viên còn đang chặn cửa, nói thật, chuyện này có chút kỳ lạ, người bình thường không thể lên được đến tầng cao nhất, ngoại trừ chủ tịch và một nhóm cổ đông mới có thẻ đặc biệt.



Nếu những người này có thể tiến lên, xem ra trong công ty có rất không ít kẻ phản loạn.



Tần Lan trốn ở trong phòng chủ tịch không dám ra ngoài, có người tính tình nóng nảy thậm chí còn đá tung cửa ra, nếu không phải vì cửa có chất lượng tốt thì e là đã bị đá văng từ lâu rồi.



“Con điếm thối tha, ngon thì mở cửa ra cho ông!”



“Sản xuất thuốc giả, mẹ nó, mày là loại gian thương! Kiếm tiền bất chấp, táng tận lương tâm như vậy, có còn là người nữa không?!”



“Ông nói cho mày biết, mày mà không ra đây, hôm nay ông đập nát công ty của mày!”



“......”



Bên cạnh phòng chủ tịch là phòng hành chính, tầng dưới là phòng nhân sự, đều là những phòng ban quan trọng của công ty, hôm nay náo loạn như vậy, trong long ai nấy đều kinh hãi hoang mang. Nếu như bạn làm việc ở một công ty, mà cứ cách hai ba hôm lại có ai đó trong công ty bạn gây rối, thì điều đầu tiên bạn nghĩ tới chắc là thôi việc tìm chỗ khác làm .



Sẽ luôn cảm thấy công ty này đang trong giai đoạn bấp bênh sóng gió, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.



Bên ngoài đại sảnh bên ngoài có ít nhất một trăm người, có người nằm trên cáng, có người ngồi trên xe lăn, có người còn tới với khuôn mặt biến dạng phải nhờ hai người dìu.



Theo logic mà nói, những chuyện này lẽ ra phải trực tiếp đến báo cảnh sát trước, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng một cảnh sát nào ở đây cả, thay vào đó họ dẫn theo một nhóm lớn xã hội đen đến, đập phá khu vực xung quanh, quan trọng nhất là họ không thông báo với các nhân viên bảo vệ ở tầng dưới mà đã lập tức đi thẳng lên. Dường như mọi thứ đều được ai đó tính toán và sắp xếp hết cả vậy.



Mấy gã thanh niên còn đang nằm bò trước cửa văn phòng chủ tịch đập cửa, Mạc Hiển đi tới, mỗi tay tóm lấy một gã như tóm gà con vứt sang bên cạnh.



“Muốn giải quyết vấn đề thì bây giờ câm miệng trước đã!”, Mạc Hiển chỉ vào gã thanh niên đầu trọc, thấp giọng nói.



Thanh niên kia thoáng chốc sửng sốt không dám động đậy, chỉ đứng sang một bên.



Anh khẽ gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Là tôi, Mạc Hiển! Tôi đây, ra ngoài đi!”



Quả nhiên, ba giây sau, cánh cửa được mở ra, bọn họ ở bên ngoài đấm đá một thôi một hồi, bên trong chẳng hề có động tĩnh gì, Mạc Hiển vừa tới gõ cửa thì cửa mở ra.



Cánh cửa vừa mở ra, một đám người xung quanh đã lao tới như ong vỡ tổ.



Tần Lan theo bản năng trốn ở phía sau lưng Mạc Hiển, nếu không phải vì nghe thấy giọng nói của người này thì cô sẽ không ra ngoài, điện thoại báo cảnh sát đều gọi tới chát máy rồi, nhưng họ đều nói sẽ thu xếp nhanh chóng, nhưng đã qua một giờ rồi, thậm chí còn không thấy cả cái bóng cảnh sát đâu.



Điều duy nhất cô có thể làm là gọi lại cho anh chàng này quay lại, ở một khía cạnh nào đó, anh ta cũng tương đối đáng tin cậy!



“Lui ra!”



Mạc Hiển hét lớn một tiếng, chiếc bình hoa bên cạnh không hiểu sao bị vỡ nát, đám người vừa định lao về phía trước cũng đột nhiên dừng lại.



Ánh mắt như nhìn xuyên thấu người ta kia khiến mọi người có mặt đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.



“Bác cả tôi đã uống thuốc của công ty cô ta, bây giờ lâm vào hôn mê bất tỉnh! Tôi cần một lời giải thích. Đám công ty lớn các người cậy quyền cậy thế muốn làm xằng làm bậy gì thì làm, như thế cũng được sao!”. Một người đàn ông có râu giận dữ hét lên.



Quả thật, có một người đàn ông trung niên nằm trên cáng thương bên cạnh, miệng sùi bọt mép, toàn thân run lên lẩy bẩy



Nói thật thì, trong trường hợp này, thay vì đưa ông ta đến bệnh viện, lại đưa đến đây để gây rối!



Đúng là có hiếu quá cơ!



“Bữa trưa ông chú này ăn cua à?”, Mạc Hiển nheo mắt lại, nhỏ giọng hỏi một câu.



“Sao, uống thuốc cảm của các người thì không được ăn cua sao?”, người đàn ông lạnh lùng nói.



Anh lập tức nhờ người bên cạnh đi lấy một cốc nước xà phòng, thuốc cảm thông thường chắc chắn sẽ không có phản ứng với cua, nhưng nếu ăn mấy quả hồng rồi sau đó ăn cua thì cũng chưa chắc.



“Có phát sóng trực tiếp không?”, Mạc Hiển nhìn hai phóng viên cười khúc khích.



Hai người nhìn nhau, do dự vài giây, sau đó khẽ gật đầu.



“Có phát sóng trực tiếp thì tốt! Cua kết hợp cùng hồng rất dễ gây ra các triệu chứng như gout, sốc, bình thường cho uống nước xà phòng sẽ có tác dụng, nếu có tác dụng thì rõ ràng không liên quan gì đến việc có uống thuốc cảm hay không! Nếu không có tác dụng, muốn đền bao nhiêu tiền, cô Tần sẽ không thiếu một xu! Đúng không, chủ tịch Tần?”



Mạc Hiển quay đầu lại nhìn Tần Lan, ánh mắt híp híp cùng nụ cười xấu xa.
Chương 47: Chút tiền này mà muốn bao nuôi tôi

Vấn đề thường thức đơn giản như thế, Tần Lan vậy mà không nghĩ tới, cô ấy chỉ là thấy đám đông nhiều người như vậy lao về phía mình, liền chạy nhanh trốn vào văn phòng.

Nhưng mà trong tình huống như vậy, những người này cũng sẽ không nghe cô ấy giải thích, rõ ràng đều là đến quấy đục nước, làm sao có thể nghe một cô gái như Tần Lan giải thích.

Ở phía sau giở trò chính là muốn Tần Lan thân bại danh liệt, đẩy cô ấy đến bờ vực sụp đổ, không thể tiếp tục công việc, chỉ cần cô ấy tiếp tục làm chủ tịch, công ty này vĩnh viễn không có ngày yên bình.

“Nếu là nguyên nhân do dược phẩm của công ty tôi, tôi sẵn lòng bồi thường gấp mười lần!”, Tần Lan nhìn mọi người gật đầu nói, đồng thời là nói trước camera.

“Nghe thấy rồi chứ!”

Mạc Hiển bưng cốc xà phòng đi về phía người đàn ông trung niên trên cáng cứu thương, anh nhỏ giọng nói với nụ cười xấu xa: “Thực ra đây cũng không phải nước xà phòng, là nước tôi vừa rửa chân mà thôi, mặt khác bỏ thêm một ít nguyên liệu vào bên trong cho anh, hiệu quả càng tốt hơn!”

Kết quả anh vừa nói xong, người đàn ông trung niên vốn vẫn đang co quắp trên cáng cứu thương, lập tức ngồi bật dậy.

“Mẹ kiếp! Một mùi chân thối!”

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía anh ta, hai người phóng viên cũng ngơ ngác.

Một giây trước còn nằm trên cáng cứu thương miệng phun bọt mặt mày nhăn nhó, giây tiếp theo đã lập tức lấy lại sức sống?

Là thật là giả, không phải vừa nhìn đã hiểu ngay!

Anh đi đến trước mặt Tần Lan nhỏ giọng nói: “Có muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này không?”

“Nói thừa, anh nói xem?”

“Mười tỷ!”

“Anh thế quái nào còn tận dụng cơ hội như thế hả! Suốt ngày chỉ có tiền tiền tiền!”

“Vậy cô tự mình giải quyết đi, tôi rút đây!”

Nói xong, Mạc Hiển liền chuẩn bị đi, Tần Lan túm lấy tay áo của anh kéo lại: “Đồng ý! Lập tức đuổi bọn họ đi, nhanh lên!”

“Được, đưa ví tiền của cô cho tôi!”

“Cần ví tiền làm gì?”

Tần Lan lấy ví tiền của mình ra, Mạc Hiển giật lấy, lấy mấy nghìn tệ tiền mặt trong đó ra tung lên không trung.

“Cầm tiền, mau cút đi --!”

Trong nháy mắt, những người ngồi trên xe lăn, nằm trên cáng, được mấy người dìu đỡ, hiện tại người nào người nấy khỏe như vâm, lúc giành tiền mắt của mấy bác trai bác gái kia đều phát sáng.

Mấy người dám nói đây là người bệnh?

Đây là hiện trường trực tiếp, hơn mấy chục nghìn người đang xem online.

Vốn muốn lợi dụng dư luận để tạo đà đưa tập đoàn Phong Hoa ra nơi đầu sóng ngọn gió, Mạc Hiển làm như vậy, không phải liền chứng minh được đây là có người cố ý gây sự sao?

Lúc mới đầu những người này là đến gây phiền phức cho Tần Lan, bây giờ thì hay rồi tất cả mọi người đều vội giành giựt tiền.

Cảnh tượng này, lập tức bị hai máy quay lần lượt phát sóng đi.

....

Lúc này, tại tập đoàn nhà họ Chu ở Giang Châu.

Chu Vân Phi ở trong văn phòng, một bên ôm thư ký của mình, một bên uống trà với một vài cổ đông của tập đoàn Phong Hoa.

“Từ hôm nay trở đi, cậu Chu chính là chủ tịch mới của tập đoàn Phong Hoa rồi!”

“Trên danh nghĩa mà thôi, cậu Chu có thân phận như thế nào, có thể để ý đến tập đoàn Phong Hoa?”

“Bây giờ là giữa trưa rồi, phỏng chừng mấy người được phái đi đã làm loạn tập đoàn Phong Hoa thành nồi cháo rồi, hơn nữa tôi đã gọi điện cho tất cả cục cảnh sát xung quanh rồi, sẽ không có ai thụ lý vụ án của ả Tần Lan! Chính là muốn ép cô ta từng bước từng bước đến đường cùng, đến lúc không còn đường để đi, cô ta tự nhiên sẽ phải quay đầu lại cầu xin cậu Chu!”

“Ha ha ha ha! Vì thắng lợi của chúng ta, cạn ly!”

“....”

Đúng lúc mấy người đang cao hứng, điện thoại của Chu Vân Phi vang lên.

Hắn nhìn thấy là người của mình gọi đến, vội cầm lấy điện thoại bắt máy, nhưng khi nghe thấy những lời đầu dây bên kia nói, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi.

“Cậu nói cái gì? Thất bại rồi?”

“Lại là cái tên bảo vệ kia? Hắn ta muốn chết sao? Hết lần này đến lần khác đối đầu với tôi, xem ra không muốn tiếp tục sống ở Giang Châu nữa phải không?”

“Một đám ăn hại, có chút chuyện cũng làm không xong, tôi nuôi các cậu có ích lợi gì!”

“....”

Hắn nhanh chóng đẩy thư ký bên người ra, mở máy tính ra xem tin tức trên mạng.

Vốn là muốn hủy hoại thanh danh của tập đoàn Phong Hoa, từ đó khiến Tần Lan tuyên bố công ty phá sản, đây đều là thủ đoạn quen thuộc của nhà tư bản.

Ví dụ như năm nay khi kem giá cao Chung Tiết Cao bị mắng chửi ở trên mạng, liền lại bắt đầu tạo xu thế nói xấu kem bình dân phát sinh vấn đề vệ sinh, thương trường đều là ngươi lừa ta gạt, nếu người nào quá đơn thuần, thì rất dễ dàng bị nốc ao.

Nếu không phải Mạc Hiển xử lý khẩn cấp chuyện này, sợ là Tần Lan bây giờ đã trở thành mục tiêu công kích rồi .

Nhưng mà hiện tại tình hình này có vẻ có chút biến khéo thành vụng rồi, doanh số của dược phẩm của tập đoàn Phong Hoa không giảm ngược lại còn tăng, thậm chí loại thuốc cảm cúm bị trên mạng tung tin đồn xảy ray vấn đề, trực tiếp hết hàng.

Càng là có người nhắm vào tập đoàn Phong Hoa như vậy, lại càng là khiến không ít người cảm thấy tập đoàn Phong Hoa là doanh nghiệp có tâm.

Vốn đều sắp phải tuyên bố ngừng sản xuất rồi, kết quả lại được cư dân mạng kéo lại.

“Mẹ kiếp! Sao có thể như vậy!”

Chu Vân Phi thấy trên mạng đều đang tranh mua các dược phẩm liên quan đến tập đoàn Phong Hoa, mọi người sợ sau này không mua được chúng nữa, thậm chí còn xuất hiện cò thuốc sang tay.

Trong khoảng thời gian ngắn, hàng loạt thuốc cảm cúm của tập đoàn Phong Hoa đã nổi tiếng trên mạng!

Hắn cầm ly nước ném mạnh vào màn hình máy tính, những người xung quanh thấy thế cũng vội vàng rời khỏi đây, mắt thấy tình huống không đúng còn không đi, vậy không phải chờ lửa giận đốt tới người mình hay sao?

Chạng vạng, phòng an ninh tập đoàn Phong Hoa.

“Anh cầm lấy số tiền này, tối nay an bài cho tốt!”

Tần Lan đứng ở bên ngoài phòng an ninh, đưa hai mươi nghìn tệ cho Mạc Hiển nhẹ giọng nói: “Ngày mai tôi dẫn anh đi mua quần áo!”

Mấy bảo vệ xung quanh đều chết lặng, vừa đưa tiền, lại còn muốn dẫn anh ta đi mua quần áo, Mạc Hiển này kiếp trước đã cứu cả dải ngân hà à?

“Cô, đây là định bao nuôi tôi? Vậy cũng quá ít thì phải?”, Mạc Hiển vẻ mặt cạn lời, nói.

Cô ấy lấy từ trong ví tiền ra một tấm thẻ ngân hàng đưa sang: “Anh cứ cầm tấm thẻ này dùng trước, không đủ thì nói sau! Tôi đi trước, tan làm thì nhanh chóng trở về, tôi không mang chìa khóa!”

Người xung quanh nghe thấy lời kia, cũng không khỏi ngừng cả hô hấp.

Cho tiền thì cũng thôi đi, con mẹ nó còn ở cùng nhau rồi?

Đợi cho Tần Lan đi rồi, Mạc Hiển nhìn tấm thẻ trong tay mặt đầy ghét bỏ nói: “Cái thẻ này có thể rút bao nhiêu tiền?”

“Trời ơi, ông nội của tôi ơi! Đây là thẻ vàng! Một năm chi tiêu không đạt hơn ba mươi triệu thì không làm được thẻ này đâu! Ít nhất trong này cũng phải có mấy chục triệu!”, anh Hắc hai tay nâng tấm thẻ vàng khiếp sợ nói.

Mạc Hiển nghe thấy chục triệu, ánh mắt không khỏi híp lại thành một đường: “Chục triệu?”

“Đúng vậy! Hơn chục triệu, anh đã cho chủ tịch Tần uống thuốc mê gì vậy! Quá thần kỳ đi!”

“Chỉ chục triệu đã muốn bao nuôi tôi, cô gái này cũng thật quá keo kiệt!”

Mọi người nhất thời đều cạn lời: “....”

Đã gặp qua người ra vẻ, nhưng chưa từng gặp qua người nào ra vẻ đến như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK