• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54: Vật phẩm gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam

Cô ấy tưởng Mạc Hiển đang nói đùa, nhưng thực tế những gì người ta nói đều là sự thật, rất nhiều phụ nữ bị rối loạn nội tiết, kinh nguyệt không đều, thậm chí trên mặt còn nổi mụn không ngừng, da dẻ vàng vọt, nhợt nhạt



Đã thử rất nhiều phương pháp điều trị bằng y học cổ truyền nhưng không có hiệu quả đáng kể, nhưng kể từ khi tìm được bạn trai, sau đó kết hôn, những vấn đề này đã dần biến mất.



Thuyết âm dương hòa hợp mà tổ tiên chúng ta để lại không phải là không có lý!



"Lái xe!", Tần Lan trừng mắt lườm anh một cái, tức giận nói.



Mạc Hiển lập tức khởi động xe, bắt đầu đi về phía biệt thự nhà họ Tần.



Ngay sau khi đi qua cầu vượt, tiến vào đường vành đai, sẽ tới một khu phố sầm uất có tên là Phố Hồi Long.



Ven đường, đâu đâu cũng là quầy hàng bán đồ ăn, còn có đủ các loại sạp bán, đương nhiên cũng có những người đầu cơ trục lợi, buôn bán các loại đồ cổ.



Phần lớn đồ cổ hiện nay là những món hàng hóa được sản xuất tại các nhà máy với số lượng lớn, hơn nữa kỹ thuật làm giả ngày càng tinh vi.



Chiếc xe từ từ dừng lại bên đường.



"Dừng lại làm gì thế?", Tần Lan nhìn thấy anh đỗ xe, vẻ mặt hơi khó hiểu hỏi: "Đã muộn rồi, anh còn ở đây lãng phí thời gian!"



Sau khi Mạc Hiển đỗ xe, liếc nhìn sang bên kia đường lớn, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật của ông, tôi đi tay không đến đó cũng không hay!”



"Anh muốn làm gì? Anh có thể ngừng làm mấy chuyện vô dụng đó được không? Anh sẽ không đi mua đồ về nấu ăn đấy chứ?"



"......"



Vừa xuống xe, anh đã chạy đến mấy quán ven đường cách đó không xa, ở đây có rất nhiều sạp bán đồ cổ.

Nhưng đây đều là những trò lừa bịp của những kẻ ngu ngốc, đều là những món đồ thủ công hiện đại, sau đó được ngâm trong axit và kiềm mạnh để trông cũ kỹ hơn mà thôi.



Cho dù không mua nổi đồ cổ thật, nhưng cũng không đến mức mua đồ cổ giả đấy chứ?



Khoảng mười phút trôi qua.



Chỉ thấy Mạc Hiển ném cho một người bán hàng mười tệ, sau đó ôm một chiếc hộp chạy lại.



"Anh bị hâm à, tôi nói với anh là đã trễ rồi, anh vẫn còn làm loạn?", Tần Lan nhìn anh, tức giận nói.



"Cô đã nhặt mót bao giờ chưa?"



Mạc Hiển híp mắt nở nụ cười xấu xa.



"Nhặt mót? Anh đến chợ thực phẩm để nhặt mót?"



Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là một chuỗi vòng tay bằng gỗ sáng bóng.



Ngay khi vừa mở chiếc hộp ra, vòng tay này đã tỏa ra mùi hương gỗ trái cây nhẹ nhàng, rất dễ chịu.



"Đây là chiếc vòng tay hoa văn bướm làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam, khá đẹp! Vừa rồi, lúc tôi lái xe tới, nhìn thấy ông chủ cầm món này lên ngắm nghía một lúc, thật không ngờ vẫn để cho tôi nhặt mót", Mạc Hiển lại mỉm cười ranh mãnh



Tần Lan cầm lấy chiếc vòng tay nhìn một lúc: "Bao nhiêu tiền?"



"Không đắt, chỉ có mười tệ!"



"Đáng!"



Ban đầu conf tưởng bảo vật gì đó cơ, cô ấy lập tức ném vào hộp, trong chớp mắt đã nghĩ ngay được lớp sơn sáng bóng trên chiếc vòng tay chắc chắn là sơn phun công nghiệp.



Ông chủ có thể bán cho anh ta với giá mười tệ, nói không chừng giá thành có khi chưa đến một tệ nên ném thứ đó vào hộp với vẻ mặt chán ghét.



"Mau lái xe đi, xem mấy giờ rồi!", Tần Lan tức giận nói.



Rõ ràng là về nhà ăn cơm, nhưng lúc này cũng đã gần mười hai giờ rồi, tám chín phần là mọi người đã bắt đầu khai tiệc rồi!



"Này, đầu người phụ nữ đúng là chỉ để mọc tóc!"



Mạc Hiển bất lực lắc đầu, khẽ cười nói



Mười hai giờ chưa.



Ở phố Thiên Thành, Thành Bắc, trong khu biệt phủ nhà họ Tần.



Người có tiền thường không thích ở trong nội thành, mà thích mua biệt thự đơn lập ở vùng ngoại ô, biệt thự nhà họ Tần gần ga tàu cao tốc, khu thương mại xung quanh cũng tương đối phát triển.



Biệt thự của nhà họ Tần nằm ở vị trí khá tốt bên trong, có ba tầng trên dưới, sân rộng hơn 300 mét vuông, hơn nữa phía dưới có hai tầng nên diện tích tổng thể khá lớn.



Ở trên sân bày biện bảy, tám bàn, đều đặt ở trong nhà hàng, đồ ăn được dọn lên rất nhiều, nhưng các đầu bếp, từ đầu đến cuối chưa hể dọn đũa ra.



Tại một bàn ở giữa



Một ông già mặc bộ quần áo mới, hai tay chống gậy, nhìn từng chiếc xe chạy qua ngoài cửa với ánh mắt đầy mong đợi.



Những lời phàn nàn, oán trách không ngừng vang lên sau lưng ông, nhưng ông lão lại giả vờ như không nghe thấy.



"Ông nội, đã mười hai giờ rồi, chúng ta ăn cơm đi!"



"Đúng vậy, tại sao chúng ta nhiều người như vậy lại phải chờ một mình nó? Con nhỏ đó sẽ tự mình quay về thôi, nó không còn là trẻ con nữa!"



"Hôm nay có nhiều người thân thích tới như vậy, chúng ta cứ chờ đợi như vậy sao. Ông nội, ông quá thiên vị rồi, nếu không ăn nữa, thì cháu đi trước đây!"



"......"



Ông lão chống nạng bằng hai tay, trầm giọng nói: "Khách còn chưa đến, nếu không muốn đợi, giờ có thể đi trước!"



Sáng sớm hôm nay, mọi người đều bị ông ấy gọi quay về, ngay cả bên nhánh phụ cũng được gọi về, trước kia cũng chỉ có hai bàn người, nhưng hôm nay cả sân đã chật kín.



Nghe nói có khách đến nhà, mọi người còn đang đoán xem là ai, nhưng ông cụ lại nói Tần Lan muốn đưa bạn trai về, điều này lập tức khiến mọi người mất đi cảm giác mong đợi.



Đám thanh niên hậu bối khi nãy vừa kêu rời đi chỉ là mạnh miệng mà thôi, hôm nay là sinh nhật của ông nội, ai dám không nể mặt ông chứ?



Kít——!



Cuối cùng, bên ngoài biệt thự cũng truyền đến tiếng đỗ xe



Ông lão đột nhiên đứng dậy nói: "Mau, nhanh, mở cửa đi! Khách đến rồi!"



Cánh cửa được mở ra, thậm chí còn có hai hàng người đứng xếp hàng chào đón.



Ngoài cửa.



Tần Lan vừa xuống xe đã sửng sốt, tại sao hôm nay về nhà lại có chút khác biệt so với trước đây?



Ngày xưa, đừng nói là có người chào hỏi, chỉ cần mở cửa cho cô cũng được coi là biểu hiện tôn trọng cô rồi..



"Người biết thì tưởng cô về ăn trưa, người không biết thì lại tưởng cô về ăn tối đó!"



Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa bắt chéo hai tay, nói với giọng lạnh lùng.



"Nghe nói anh là bạn trai của Lan Lan nhà chúng tôi phải không? Cho tôi hỏi, anh làm việc ở đâu thế?". Bên cạnh, có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước tới, đưa tay ra, mỉm cười.



Mạc Hiển cũng lễ phép đưa tay ra: “Hiện nay, tôi đang làm bảo vệ ở tập đoàn Phong Hoa!”



"Cái gì? Nhân viên bảo vệ?"



Vốn dĩ người đàn ông còn định bắt tay nhưng lúc này lại lập tức thu lại.



"Tôi nói này, cánh cửa của nhà họ Tần chúng ta bây giờ càng ngày càng thấp rồi? Tại sao người kẻ nhòm ngó trèo cao lại có tư cách bước vào chứ?". Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trầm giọng nói.



Tần Lan liếc hắn một cái, tức giận nói: "Tần Thiên Vũ, anh nói năng tử tế cho tôi!"



"Lẽ nào anh nói không đúng không? Tôi nói này em gái ngoan, em bị mù rồi sao? Có nhiều đàn ông như vậy, em cũng không chọn. Anh vốn tưởng rằng em nghĩ bản thân cao quý cơ, nhưng bây giờ xem ra em cũng chỉ là một con lẳng lơ đơn giản, hơn nữa lại còn hèn hạ! Em có thể ngủ với một tay bảo vệ cỏn con, không ngờ một gã ăn xin xấu xí cũng có thể khiến cô động lòng”.



Ngay lập tức, xung quanh vang lên tiếng cười của mọi người.



Tần Lan tức giận nắm chặt tay, tiếng thở cũng trở nên gấp gáp khó khăn



Mạc Hiển đứng một bên cũng nhất thời không nói nên lời.



Chó má, anh lại trở thành một tấm bia đỡ đạn rồi?



Người phụ nữ ngu ngốc này không chỉ tự làm nhục bản thân, mà đến cả anh cũng bị làm cho mất mặt theo.



Sau khi sự việc này qua đi, chắc chắn phải bắt cô ta xóa cho 10 tỷ tiền nợ mới được



Trong khi mọi người đang cười phá lên, ông lão chống gậy đi về phía cổng, hét lên giận dữ.



“Hỗn láo——!”
Chương 55: Khách quý đến

Ông cụ nhanh chóng đi đến trước mặt Mạc Hiển, run rẩy nhỏ giọng nói: “Cậu Mạc, là tôi không dạy dỗ đàng hoàng, cậu đừng so đo với mấy đám nhỏ này!”

“Không sao, sao tôi lại đi so đo với mấy đám nhóc tì này được chứ?”

Mạc Hiển xua tay cười nhẹ, vỗ vai ông cụ: “Ông đó, phải lo quản người bên dưới đi, đừng có để miệng thối như vậy, nếu mà gặp tính cách tôi mấy năm trước, có lẽ đã đánh no đòn rồi!”

“Chắc chắn, chắc chắn rồi! Mời cậu đi bên này!”

Nói xong, ông cụ làm tư thế mời, lập tức đi qua giữa đám người, toàn bộ quá trình đều không nói một câu gì với Tần Lan.

Mẹ nó, rốt cuộc ai là người nhà họ Tần vậy!

Lúc này, tại một ngôi nhà vườn ven sông Giang Châu.

Một thanh tiên mặc đồ vest mang giày da, tay cầm điện thoại với vẻ mặt kinh ngạc.

“Tìm được người rồi?”

“Nhà họ Tần? Nhà họ Tần nào?

“Nhà họ Tần ở Thành Bắc? Là gia tộc bán thuốc sao?”

“Được, tôi hiểu rồi!”

“…”

Người thanh niên này chính là Khương Minh, người vừa mới gặp và giao dịch với Mạc Hiển ở ngoại ô hai ngày trước.

Sau khi cúp máy, anh ta lại gọi quản gia đến.

Một người đàn ông trung niên vội vàng từ ngoài cửa chạy vào: “Cậu chủ, cậu có gì dặn dò?”

“Đi! Lấy Kim Ngọc Đồng Đường lần trước tôi mới mua đi, cả bình Lưu Ly thời Đường kia cũng lấy qua cho rồi, đóng gói kỹ càng rồi chúng ta đến nhà họ Tần!”, Khương Minh chắp hai tay sau lưng rồi khẽ nói.

Quản gia bất giác sững sờ: “Chuẩn bị nhiều như vậy sao! Cậu chủ, đây là đi…”

“Tìm người!”

“Chúng ta và nhà họ Tần có qua lại làm ăn với nhau, cần báo trước với bọn họ không?”

“Không cần, tôi trực tiếp đến đó là được! Đúng lúc hôm nay là mừng thọ ông cụ Tần, chúng ta đến chúc mừng luôn!”

“Vâng!”

“…”

Tại Thành Bắc, nhà họ Tần.

Ông cụ Tần lại để Tần Lan và Mạc Hiển ngồi bên trái và bên phải mình, đó đều là ghế hàng đầu, không ai dám ngồi ở đó cả.

Mọi người đều nghĩ rằng, có thể ông ấy đã xem Tần Lan là gia chủ tương lai của nhà họ Tần để bồi dưỡng rồi.

“Ông nội, hai người bọn họ ngồi đó không thích hợp lắm đâu! Chúng cháu nhiều người như vậy cũng chưa từng ngồi, hai người này dựa vào đây mà ngồi đó chứ!”. Một cô gái để tóc ngắn tức giận đập bàn, trầm giọng nói.

Từ sau khi bố của Tần Lan qua đời, cô ấy đã trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ rồi!

Nhưng cũng may là ông cụ Tần rất yêu thương đứa cháu gái này, chuyện này cũng khiến người trong dòng tộc ghen tức, rất nhiều người nhận được không ít tài nguyên, nhưng tư chất bình thường, chẳng có thành tích gì.

Còn Tần Lan thì khác, cô ấy tuổi còn nhỏ nhưng đã có chút danh tiếng ở Giang Châu rồi, cuối cùng còn cử ra nước ngoài học tập nữa, đương nhiên lại càng khiến người khác ghen tức.

Nếu không phải ông cụ giúp đỡ cô ấy thì Tần Lan có lẽ cũng chẳng thể học xong.

Nhưng nếu bố cô ấy còn sống, thì cũng không đến nỗi khiến cô ấy bị xa lánh như thế này trong dòng tộc.

“Ha ha! Vị trí này tôi có thể nhường cho cô, nhưng cô, có dám ngồi không?”, Mạc Hiển cười nhạt nói.

Một thanh niên lập tức đứng lên khẽ quát: “Có gì mà không dám?”

“Ngồi xuống!”

Ông cụ tức giận đập bàn, bực tức nói: “Nếu không ăn thì lập tức cút ra ngoài!”

Thanh niên đang hùng hổ lập tức cụp đuôi.

Bây giờ quyền lực vẫn nằm trong tay ông cụ, ông ấy muốn ủy quyền cho ai thì sẽ ủy quyền cho người đó, nếu như làm càn trước mặt ông cụ, tương lai chưa chắc được chia một đồng nào.

Lúc này một người đàn ông trung niên đứng ra giảng hòa: “Được rồi được rồi, mau báo với nhà bếp dọn món lên đi! Đều là người một nhà cả, mọi người bớt nói vài câu đi!”

“Lan Lan của chúng ta trước giờ đều rất ưu tú, từ nhỏ đến lớn đều là học sinh ba tốt của Giang Châu, thành tích đứng đầu, lại được cử ra nước ngoài đi học! Vậy nên mắt nhìn chắc chắn sẽ không sai đâu, hôm nay dẫn bạn trai về, cũng nên giới thiệu cho mọi người chứ, đây là cậu ấm nhà ai vậy? Nhìn mặt có hơi lạ, chưa từng gặp nhỉ!”

Lúc này, một cô gái mặt mũi trông hiền lành khẽ nheo mắt, cười châm chọc nói.

Cô ta chỉ là trông có vẻ hiền lành mà thôi, đây là đang muốn khiến Tần Lan xấu hổ trước mặt mọi người.

“Tôi… Tôi…”

Tần Lan bỗng chốc không biết nên giới thiệu thế nào, ông nội cũng chỉ bảo cô ấy dẫn Mạc Hiển về ăn cơm thôi, hơn nữa thái độ vô cùng kiên quyết, sao lại bị xem thành bạn trai cô ấy vậy!

“Mười tỷ!”

Mạc Hiển nghiêng qua, nói nhỏ bên cạnh cô: “Phần còn lại cứ giao tôi!”

“Đồng ý!”, Tần Lan cúi đầu cắn răng nói: “Nhưng nếu anh dám nói bậy bạ gì thì không xong với tôi đâu!”

Mọi người thấy hai người chụm đầu ghé tai, ánh mắt ai cũng đều chăm chú nhìn, gương mặt cười xấu xa.

Lúc giới thiệu mà còn nói qua nói lại, tám phần là chẳng ra sao cả.

“Lan Lan, chẳng lẽ cháu cũng không biết, anh ta làm gì, bạn gái là cháu cũng không biết sao?”. Một người phụ nữ trung niên đeo kính khác cười châm chọc nói.

Tần Lan ngượng ngùng liếc nhìn Mạc Hiển: “Anh ấy… Vừa về nước, trước mắt đang làm ở công ty tôi!”

“Đúng! Tôi ngồi tù ba năm vừa mới ra, trước mắt đang làm bảo vệ ở tập đoàn Phong Hoa!”, Mạc Hiển đứng dậy cầm ly rượu nhìn mọi người gật đầu cười nói.

Phụt!

Không ít người đều phun rượu ra ngay lập tức.

Hay lắm, làm bảo vệ cũng thôi đi, lại còn mới ra tù.

“Ha ha ha ha! Tôi còn nghĩ là cậu ấm nhà giàu nào nữa, thì ra là một tên lông bông mà thôi!”

“Không phải chứ, Lan Lan! Cho dù không muốn tìm đối tượng thì cũng không thể tự làm nhục bản thân như vậy chứ! Em nói đi, xinh đẹp như vậy, lại để cho tên ngồi tù kia hưởng sao? Nếu thực sự không tìm được đàn ông, thì bảo anh cả, anh hai giới thiệu cho đi!”

“Đúng là cười chết mất, đọc sách nhiều như vậy cũng công cốc, vậy người nào cũng ngủ với cô ta được đúng không?”

“…”

Lúc này Tần Lan hai mắt ửng đỏ, mắt đã ngấn lệ.

Tuy nói nói dối tạo hình tượng không tốt lắm, nhưng tên này cũng thật thà quá đi mất, đến cả chuyện ngồi tù cũng tùy tiện nói ra sao?

Ông cụ tức giận đập bàn trầm giọng nói: “Cậu Mạc là do tôi giới thiệu cho con bé, mọi người có ý kiến gì sao?”

Mọi người vừa nghe là do ông cụ giới thiệu, mấy người vừa nãy phàn nàn ông cụ thiên vị lúc này cũng cười vui vẻ hơn hẳn.

Giới thiệu hạng người này cho Tần Lan, cả đời này cũng đừng mơ mà trở mình!

Nếu để người ta truyền ra cô ấy quen bạn trai từng ngồi tù lại còn làm bảo vệ ở công ty mình, e rằng hình tượng giàu giỏi đẹp kia của cô ấy cũng không giữ được nữa đâu.

“Không ý kiến, không ý kiến ạ, quyết định của ông nội rất sáng suốt! Cháu nhất định phải kính ông một ly!”

“Đúng đúng đúng! Vì quyết định sáng suốt của ông nội, mọi người mau kính ông một ly đi!”

“Đúng vậy, ông nội đúng là có mắt nhìn người, mắt nhìn người vẫn tốt như trước! Tin chắc hai người bọn họ sẽ bền vững lâu dài!”

Có lẽ ông cụ thực sự đã lớn tuổi rồi, hoặc là cũng cậy già lên mặt, ông ta còn nâng ly cùng với mọi người: “Sau này mọi người đều là người một nhà, phải biết giúp đỡ lẫn nhau, biết chưa?”

“Biết ạ biết ạ, ông nội yên tâm đi!”. Mọi người cũng liên tục gật đầu đồng thanh nói.

Bây giờ bọn họ chỉ trông ngóng Mạc Hiển và Tần Lan kết hôn, một người từng ngồi tù, chắc chắn sẽ trở thành gánh nặng lớn nhất cho Tần Lan, tốt nhất Mạc Hiển nên là kiểu người ham ăn biếng làm, miệng ăn núi lở đi, như vậy thì cả đời này cô ấy cũng không thể lật người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK