• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông nội, ông nội!”

Khương Minh chạy đến bên giường gọi mấy tiếng liền nhưng ông cụ đã rơi vào hôn mê.

Bây giờ đang ở tình trạng hấp hối, hơi thở rất yếu!

“Cháu đi đâu thế hả, ông nội cháu cố gắng gượng vì cháu đấy! Sau lại bất hiếu thế hả, đến lúc này rồi mà còn chạy đi đâu mất!”, một người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh quở trách.

Khương Minh vội vàng đưa Mạc Hiển đứng vào giữa đám đông: “Cháu mời được một vị cao nhân đến đây, nhất định sẽ có cách trị khỏi bệnh cho ông nội!”

“Cao nhân?! Cậu ta ư?! Cháu đừng đùa nữa, chốc lát nữa thần y Điền sẽ đến đây ngay, nếu ông ấy lắc đầu nói không ổn thì chúng ta phải chuẩn bị lo hậu sự cho ông nội cháu rồi!”

Một người đàn ông trung niên khác trầm giọng bảo: “Còn cái cậu mà cháu mời đến ấy hả, đưa cậu ta hai trăm tệ cho cậu ta bắt xe quay về đi!”

“Chú Hai! Cứ để anh Mạc thử đi, mắt nhìn người của cháu không sai đâu!”, cảm xúc dâng trào, Khương Minh vội gằn giọng quát lại.

Cho dù không tin người ta thì cũng không thể dùng hai trăm tệ để đuổi về như thế chứ!

Anh là cao nhân mà đại sư Vương cũng phải kính sợ, có thể thay đổi phong thủy nhà họ Khương một cách dễ dàng đấy.

Thà đắc tội thiên tử cũng không thể đắc tội người am hiểu phong thủy!

Người trong ngành đều biết rõ đạo lý này!

Người đàn ông trung niên kia liếc nhìn Mạc Hiển rồi lạnh lùng hừ giọng: “Ha ha, cậu từng học y à?!”

“Biết một chút!”, anh khẽ gật đầu cười nhẹ.

“Một chút?! Cậu có biết người trước mặt cậu là ai không?! Nếu ông ấy xảy ra chuyện thì cậu có mười cái mạng cũng không đền nổi đâu! Cầm tiền rồi đi đi!”

Nói đoạn, người đàn ông nọ móc ra hai tờ một trăm tệ từ trong túi rồi ném thẳng về phía Mạc Hiển.

Chẳng khác gì tát thẳng vào mặt người ta!

Mạc Hiển chẳng buồn ngó đến hai trăm tệ kia, chỉ lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Người cùng một nhà, sao anh ta thì hiểu chuyện còn ông lại đáng chết như thế nhỉ!”

“Xin lỗi anh Mạc, chú Hai của tôi không biết quy củ, mong anh bớt giận. Anh xem thử bệnh của ông nội tôi có thể trị khỏi hay không?!”, Khương Minh rối rít xin lỗi.

“Diêm vương muốn ai chết vào canh ba, tôi vẫn có thể giữ người đó đến canh năm!”

Song những người đứng gần đấy đều nhìn anh với vẻ mặt khinh khỉnh, cảm thấy anh còn trẻ tuổi mà lại tự tin thái quá.

Bọn họ từng mời tất cả bác sĩ nổi tiếng nhất Giang Châu đến đây, ai cũng bó tay trước bệnh tình của ông cụ.

Một người phụ nữ trung niên đứng gần đó khoanh tay bực bội hỏi: “Cậu có giấy phép hành nghề không?!”

“Có chứ!”

Mạc Hiển lấy một quyển sổ nhỏ từ trong túi ra rồi đưa cho đối phương.

Bọn họ giở ra xem, lập tức kinh ngạc hô lên.

“Mẹ kiếp! Bác sĩ thú y à!”

“Cháu gọi bác sĩ thú y đến đây khám bệnh cho ông nội cháu ư?!”

“Đuổi cổ tên này đi ngay cho chú. Cậu đến từ chỗ nào thì về chỗ đó đi! Hạng lang băm như cậu ấy à, đừng nói là hai trăm tệ, hai mươi tệ tôi cũng không đưa cho cậu!”

“…”

Đúng lúc này, quản gia từ ngoài cửa bước vào, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thần y Điền đến rồi, mời mọi người tản ra một chút!”

Mạc Hiển đứng ở ngoài cùng, anh đang cố gắng lục lọi vài cái tên trong đầu, hình như trong ấn tượng của anh không hề có thần y nào họ Điền!

Chẳng bao lâu sau.

Một người đàn ông trung niên mặc áo dài từ cửa bước vào, ông ta để một chòm râu dài, trông khá giống thầy thuốc Trung y lâu năm.

Không lớn tuổi lắm, trông khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi.

“Cuối cùng thần y Điền cũng đến rồi! Chúng tôi chờ đã lâu, thần y mau đến xem xem bệnh của bố tôi có thể chữa khỏi hay không?!”, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục, đi giày da lo lắng nói.

Với tình trạng hiện tại, nếu như ông cụ Khương đang nằm viện thì chắc chắn đã nhận được giấy thông báo bệnh nguy kịch rồi.

Mạng sống như sợi dây treo lơ lửng, hơi thở càng lúc càng yếu!

Với tâm lý “thử một lần xem sao”, bọn họ nghe nói có một thần y ở vùng Giang Nam có thể giúp người bệnh chết đi sống lại, nên đã chi rất nhiều tiền để mời ông ta đến chữa trị.

Thần y Điền cũng chỉ đi đến trước giường xem qua một chút, đoạn chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng hừ giọng: “Lúc gọi điện, các vị không hề nói rõ tình trạng của bệnh nhân! Tình trạng thế này, có hơi khó đấy!”

“Vậy… còn cứu chữa được không ạ?”, một người phụ nữ đứng bên cạnh lí nhí hỏi.

“Tôi bảo là khó, chứ không phải là không cứu được! Độ khó tăng lên một chút, với tình trạng bệnh như thế này, tiền công một trăm triệu có lẽ không đủ đâu! Hay là các vị thanh toán tiền vé máy bay cho tôi đi, tôi vẫn nên quay về thì hơn!”

“Đừng, đừng, đừng, thần y cứ ra giá đi! Chỉ cần có thể cứu sống ông cụ nhà tôi, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề”

“…”

Hay cho chiêu nâng giá ngay tại chỗ, làm thế này có khác gì bóp cổ nhà họ Khương, muốn bao nhiêu thì họ phải trả bấy nhiêu.

Dù sao thì bây giờ ông ta cũng là cọng rơm cứu mạng duy nhất của bọn họ!

Đứng gần đó, Mạc Hiển nhỏ giọng hỏi Khương Minh: “Gã này có lai lịch thế nào vậy?! Tham lam phết đấy!”

“Điền Phong, thần y số một Giang Nam! Nghe nói ông ta là thầy thuốc Trung y đã vào Trung y quán Đế Đô, được phong là Thánh thủ Trung y! Phí chẩn bệnh thấp nhất là năm mươi triệu, gia đình tôi đã trả một trăm triệu!”, Khương Minh đứng bên cạnh thở dài đầy bất lực: “Thật lòng xin lỗi anh Mạc, tôi không ngờ khi mời anh đến đây lại xảy ra chuyện như vậy. Anh yên tâm, phí chẩn bệnh của anh cũng là một trăm triệu! Lát nữa tôi sẽ gửi riêng cho anh!”

Nói gì thì nói, chỉ riêng với thái độ này của Khương Minh, ấn tượng của Mạc Hiển về anh ta vẫn khá tốt.

Lúc này, thần y Điền đang đứng ở mép giường nói với đám người kia: “Dung tục, quá dung tục! Tôi hành y chữa bệnh, không quan tâm đến bạc mà chỉ quan tâm đến tiền!”

Ông ta nói chữ ‘tiền’, nhưng vì đồng âm nên nhà họ Khương cứ nghĩ đấy là chữ ‘duyên’!

Đám người nhà họ Khương cười hềnh hệch, còn tưởng gặp được thần y có y đức cao.

Nào ngờ đối phương thẳng thắn bồi thêm một câu: “Thêm ba trăm năm mươi triệu nữa là được!”

Mọi người: “…”

Trong tình huống này, chỉ cần số tiền mà ông ta đưa ra không quá đáng, nhà họ Khương chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng, dù sao đây cũng là chuyện sinh tử của ông cụ.

“Đi, viết chi phiếu bốn trăm triệu cho thần y Điền! Năm mươi triệu kia xem như tiền trà nước!”, một người đàn ông nhẹ giọng nói với quản gia.

Nghe vậy, đôi mắt của thần y Điền sáng lên thấy rõ. Ông ta vừa vuốt râu vừa cười bảo: “Yên tâm! Đã có đủ tiền thì bệnh của ông cụ Khương chắc chắn sẽ khỏi!”

“Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá!”

Người đàn ông trung niên kia ngoái lại liếc nhìn Mạc Hiển, phát hiện anh đang nhìn chòng chọc về phía này.

“Khụ khụ! Tiểu Minh, đưa tay lang băm mà cháu mời đến này đi đi, chuyện ở đây không liên quan gì đến cậu ta!”

Khương Minh cũng nhìn Mạc Hiển với vẻ khó xử. Cho dù Mạc Hiển không chữa khỏi bệnh cho ông nội Khương Minh thì trong lòng anh ta vẫn xem anh là khách quý!

Phải là người như thế nào mới có thể khịt mũi xem thường số tiền mấy trăm triệu cơ chứ?!

Cho dù y thuật của anh chưa chắc đã cao siêu, nhưng về mặt phong thủy vượt trội hơn cả đại sư Vương, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để nhà họ Khương nịnh nọt anh rồi, chí ít thì mối quan hệ không thể căng thẳng như vậy!

Sau khi biết có người cùng ngành có mặt ở đây, thói ham hư vinh của thần y Điền lập tức bùng nổ: “Không sao, không sao, cứ để hậu bối học hỏi một chút, tiện thể làm rạng rỡ Trung y của tôi đúng không nào?!”

“Ha ha ha ha, thần y Điền đúng là cao nhân! Cách ăn nói quả nhiên khác biệt, đám lang băm này không thể so bì! Nếu có thể trị khỏi cho bố tôi, nhà họ Khương chúng tôi sẽ hậu tạ!”

“Yên tâm! Từ đó đến nay, Hỏa hành châm của tôi chưa bao giờ thất bại cả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK