Sau khi An Du nghịch ngợm xong, thì thấy tay anh rể rớ xuống thắt lưng da, trong nháy mắt có hơi sợ, không thèm quan tâm cái gì khác, toàn thân ướt nhẹp, bò ra ngoài bồn tắm.
Kết quả đôi giày đặt ở phía bên kia của bồn tắm, đầu ngón chân cậu vừa mới chạm đất, đã rùng mình co rúm trở lại. Lạnh quá!
Hoắc Chi Tiêu tiện thể ôm gọn eo của An Du, cũng không sợ khắp người cậu ướt sũng nước, trực tiếp ôm ngang người lên, đi đến bên giường, dùng khăn tắm quấn lại.
"Không phải là đã ôm em rồi đó sao?"
An Du nắm lấy khăn tắm, thấy anh rể không định cởi thắt lưng nữa, mới thở phào nhẹ nhõm. An Du không bài xích thân mật với Hoắc Chi Tiêu, nhưng sức cậu quá kém, căn bản kiên trì không được mấy lần, lần nào anh rể còn chưa sướng, thì cậu đã chịu không nỗi. Dù có gắng gượng kiên trì tới cùng, thì ngày hôm sau thức dậy, xương cốt khắp người giống như sắp rã rời, nằm hết nửa ngày mà cũng không thấy khá hơn.
Vả lại, tình cảm của An Du từ nồng nhiệt dần trở nên bình thường, vì sau khi thân mật với anh rể, tâm tư về cơ bản đã ổn định lại, mọi ngày nên làm gì thì làm đó.
Hoắc Chi Tiêu thì khác. Người già đang trong giai đoạn yêu đương bùng cháy, chỉ một đốm lửa nhỏ là cũng có thể cháy lan ra cả đồng, cái gọi là ăn tủy biết vị, dục vọng càng lúc càng đậm, sau khi có được An Du, lại càng muốn nhiều hơn thế nữa.
Quả là được voi đòi tiên, hận không thể ch/ịch cậu cả ngày không xuống giường được. Nếu so giữa hai người, thì Hoắc Chi Tiêu ham muốn rất nhiều khi ở trên giường.
An Du còn nói anh rể với mình giống nhau, ngủ là cứ ngủ thôi, cách mười ngày hoặc nửa tháng làm một lần là đủ rồi, cho nên lúc tắm mới dám nghịch ngợm thế đấy.
Cậu vừa lấy khăn lau tóc, vừa nghĩ tới chuyện ra ngoài nghe hí. Lúc trước khi ở An gia, An lão tổ tiên cũng thường nghe hí.
Nhưng trong nhà có mời đoàn kịch hí, thì đoàn kịch cũng chỉ tới chỗ đài đã được dàn dựng phía bên của vợ cả thôi.
Sân khấu kịch náo nhiệt, các diễn viên kịch hát từ lúc hoàng hôn xuống cho đến khi những chiếc đèn lồng đầu tiên được thắp sáng vào buổi tối. Dì Miêu biết cậu muốn đi xem, bèn mang theo cái ghế đặt trong viện, dắt An Du nghe hí trong cơn gió thổi tung bay, lại đợi đến khi màn đêm yên tĩnh, thắp một ngọn đèn như hạt đậu, lén hát hí cho cậu nghe.
Có lúc tâm trạng An lão thái thái tốt, nhớ đến hai mẹ con họ, sẽ giữ lại hai chỗ ngồi xa xăm, rồi sai người hầu vào nhà kề mời bọn họ đến. Khi đó, dì Miêu sẽ nắm tay bé An Du, dắt cậu ngồi vào chỗ xem hí.
An Du sinh ra đã bé gầy, ngồi ở đằng sau, căn bản xem không thấy cảnh trên đài hí, dì cậu lại ôm cậu không nỗi, cho nên trong hơn một tiếng đó, cậu chỉ nhớ được nửa bầu trời được đèn đuốc thắp đỏ, và tiếng reo hò hết đợt này đến đợt khác.
Dù vậy, An Du vẫn thích nghe hí.
Lúc đó, cậu ngây thơ hỏi dì Miêu rằng: "Khi nào con mới được giống như chị, ngồi ở phía trước xem hí ạ?" Dì Miêu buộc bản thân phải mỉm cười: "A Du à, đợi đến khi con lớn lên, thì có thể được ngồi phía trước rồi." Nói xong, bà xoay người lau đi nước mắt.
Lớn lên sao... con của vợ lẽ lớn lên thì có ích gì?
"Anh rể?" Chiếc khăn ướt đẫm trên đầu An Du đột nhiên bị Hoắc Chi Tiêu lấy đi mất. Người đàn ông nghiêng người về phía trước nói: "Đang nghĩ gì vậy? Anh nói chuyện mà cũng không nghe." An Du nhìn vào đôi mắt đen láy của Hoắc Chi Tiêu, đầu quả tim như tê dại, cả người vẫn không có gì, giọng nói gần như mềm hơn lúc trước rất nhiều: "Lúc trước khi ở An gia, em cũng có nghe hí."
"Đang nghĩ tới chuyện ngày mai đi nghe hí à?" "Ừm."
"Không được nghĩ nữa." Hoắc Chi Tiêu nhéo chóp mũi cậu. An Du nghi hoặc nhìn anh rể.
Hoắc Chi Tiêu đã áp người xuống, ngậm lấy cánh môi ướt mềm của cậu. An Du lúng túng, cơ thể không kìm được trốn ra sau, nhưng cậu càng lùi, càng tạo cơ hội cho Hoắc Chi Tiêu sáp tới gần. Không lâu sau, An Du đã bị đè trên chiếc khăn lông ướt, đôi môi đỏ mọng kéo theo sợi chỉ bạc. Tay chân đan vào nhau, nhìn từ xa, như một màu xanh sẫm đổ sụp xuống mảng tuyết trắng trên giường.
Hoắc Chi Tiêu đưa ngón tay thon dài vuốt mái tóc ướt của An Du: "Biết anh vừa mới nói gì không?" An Du ấp úng lắc đầu. "Anh rể đang hỏi em là," Hoắc Chi Tiêu cười nhẹ sát bên tai cậu: "Nếu hết đau rồi, thì tối nay..." Vẫn là cái loại chuyện đó.
Trong mắt An Du hiện lên một chút bực bội, duỗi chân thoát khỏi lồng ngực Hoắc Chi Tiêu: "Sao còn muốn nữa chứ?" Cậu bất bình nói: "Lúc ở An gia anh rể đã bắt nạt em rồi mà." Hoắc Chi Tiêu ngạc nhiên hỏi: "Thế thì sao?"
"Đã... đã đủ rồi." An Du bình tĩnh lại, quấn lấy chăn bông, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được lẩm bẩm nói: "Em thấy dì em, mười ngày hoặc nửa tháng mới tới phòng của cha."
Hoắc Chi Tiêu lắc đầu cười, vươn tay muốn kéo cậu về chỗ cũ. Nhưng An Du vẫn một hai trốn đi: "Anh rể, anh...anh cho em nghỉ ngơi đi." "Anh đã cho em nghỉ rồi." Hoắc Chi Tiêu thấy cậu không chịu, cũng không miễn cưỡng, cởi đôi bốt quân đội ra, vén chăn nằm bên cạnh cậu. An Du đã quên đi cơn đau trong quá khứ, thế mà còn sáp tới, hoài nghi hỏi: "Cho em nghỉ ngơi là sao?" Vì theo cậu thấy, anh rể sẽ không buông tha cho cậu. "A Du, em không hiểu thật, hay là..." Hoắc Chi Tiêu nhìn vào đôi mắt trong veo của An Du, rồi lại thở dài.
E là không hiểu thật.
Hoắc Chi Tiêu thương yêu xoa đầu cậu. An Du tiện thể nằm nhoài trong ngực anh rể, đôi má kề trên quân trang lạnh buốt, khó chịu cau mày: "Hiểu gì ạ?" Hoắc Chi Tiêu trở mình, mặt đối mặt với cậu: "A Du, em cảm thấy bao lâu một lần thì được?" Cậu đỏ mặt dời tầm mắt, tay nhỏ gãi gãi hai cái trước ngực anh rể: "Một tháng một lần ạ." Hoắc Chi Tiêu cười khẽ.
"Nửa...nửa tháng?" Hoắc Chi Tiêu vẫn cười. "Anh rể..."
Hoắc Chi Tiêu cắn dái tai An Du: "Suốt ngày suốt đêm."
Một lúc sau, trong phòng ngủ vang lên một tiếng động mạnh. An Du mặt đỏ như máu, tựa vào đầu giường thở phì phò, mắt cá chân bị Hoắc Chi Tiêu tóm chặt, hai cái gối vô tội nằm ở dưới giường.
"Không được à?" Hoắc Chi Tiêu nhướng mày, bụng ngón tay mơ hồ vuốt ve bắp chân nhỏ của cậu. An Du theo bản năng cảm thấy giọng điệu anh rể dần nguy hiểm, tư thế của anh cũng nguy hiểm không kém, túm chặt chăn, thở hồng hộc hét lên: "Em chịu không nỗi mà!"
Khi An Du vừa mới vụng trộm với anh rể, không thể ngờ anh rể lại thèm muốn đến mức suốt ngày suốt đêm, nếu biết thế... hô hấp của cậu hơi ngưng đọng, vẫn không thể nào rời khỏi anh rể. "Sao lại chịu không nỗi?" Hoắc Chi Tiêu biết thân thể An Du mỏng manh, nhưng vẫn cố tình muốn trêu chọc cậu trên giường, "Anh thấy em ăn ngon lắm mà." Nói xong, thậm chí còn mạnh mẽ dạng hai chân cậu ra: "Cũng không thấy sưng." An Du xấu hổ muốn chết, che mặt vùng vẫy, trong lúc giãy giụa đạp trúng bụng dưới của anh rể, gót chân vừa vặn kẹt ngay giữa đũng quần.
Lần này lửa bùng cháy thật rồi.
Hoắc Chi Tiêu rên rỉ ép An Du vào trong ngực: "Đúng là nghịch thật." An Du tự biết mình đã làm sai, liền cúi đầu im lặng. Cậu vẫn đang nghĩ tới lời anh rể nói lúc trước—— không thấy sưng—— xem ra thuốc mỡ mà anh rể bôi cho cậu, có hiệu quả rất tốt. Tốt thì tốt nhưng cũng không thể dùng ngay được mà. An Du cảm thấy mình suy nghĩ rất có lý, bèn ngước đầu thương lượng với Hoắc Chi Tiêu: "Anh rể, tối nay tha cho em nha." "Thế ngày mai nhé?"
"Ngày mai phải đi nghe hí, về mệt lắm ạ, cũng không được." "Vậy ngày kia?" "Ngày kia phải đi mua đồ tết ạ, sắp đến tết rồi..."
Nói tới nói lui, Hoắc Chi Tiêu nghe hiểu rồi, A Du bé bỏng của anh đang trốn tránh thân mật đây mà.
Nhìn thấy An Du càng nói, độ hứng thú càng cao, Hoắc Chi Tiêu đè nén sự xao động trong lòng, với lấy tờ báo ở đầu giường, xem cùng cậu. An Du tưởng mình đã thoát được rồi, tối đó vui vẻ ăn thêm một bát cơm, sau khi ăn xong thì lại đi loanh quanh trong viện vài vòng cho tiêu cơm.
Khi cậu trở về phòng, Hoắc Chi Tiêu đang tắm. Làn gió ấm nóng thổi ra từ trong khe cửa đang hé mở của nhà tắm.
An Du thay quần áo dính tuyết ra, ngồi bên giường chờ vài phút, tiếp đó không kìm được cơn kích động trong lòng, thế là nhón chân đi tới gần. Cậu cẩn thận gọi một tiếng: "Anh rể ơi?"
Tiếng nước quá lớn, lấn át mất tiếng của An Du. Cậu lại gọi: "Anh rể à!"
Hoắc Chi Tiêu vẫn không để ý tới cậu, nhưng cậu nghe thấy được tiếng bước chân vững vàng của người đàn ông kèm theo tiếng nước, cách cậu ngày càng gần. Chắc là đang lấy khăn tắm. An Du yên tâm, chạy trở về giường, lúc trèo lên giường thì sờ được cái khăn tắm, khẽ ngẩn người. Anh rể quên lấy khăn tắm.
Cậu lại vội vàng leo xuống giường: "Anh rể ơi, anh quên lấy khăn tắm rồi."
Lần này Hoắc Chi Tiêu đã nghe thấy tiếng của An Du: "Cầm vào đây giúp anh." Cậu chẳng hoài nghi gì cả, bèn đẩy cửa bước vào nhà tắm.
Khi An Du tắm, thích mở hết đèn bên trong, nước chảy ào ào sáng loáng, Hoắc Chi Tiêu chỉ bật một ngọn đèn nhỏ trước cửa, bóng dáng anh ẩn hiện trong làn hơi nước mờ mịt.
An Du nuốt nước bọt, không dám nhìn kỹ, lại nhịn không được đi tới xem.
Thân hình Hoắc Chi Tiêu thon dài, vai rộng eo hẹp, không ai hiểu rõ sức mạnh của anh rể trên giường hơn An Du. Cậu nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, một ít giọt nước nhỏ bắn tung tóe dưới chân cậu. Hoắc Chi Tiêu đi tới, hơi nước nóng phả vào mặt An Du.
Cậu choáng váng trong giây lát, khăn lông trong ngực bị anh rể ném đi đâu không biết, chỉ lo hít thở, sau đó cả người rơi vào trong lồng ngực của người đàn ông, chẳng bao lâu, quần lót màu trắng đã rớt xuống vũng nước.
Một tuần một lần, Hoắc Chi Tiêu không thể đợi. Bóng dáng của hai người dây dưa nhau trong phòng tắm, như con rắn trắng nhỏ bị con rồng đen quấn lấy, không nhúc nhích gì được.
Tay An Du gian nan bám víu trên bả vai anh rể, lại bởi vì bị va chạm quá mãnh liệt, thế là mất sức tuột xuống. Cậu khóc lóc xin tha: "Anh rể...anh rể, em không muốn..." Hoắc Chi Tiêu ôm cậu lên, bàn tay thẳng tiến tiếp tục sờ mó: "Chưa sưng." Tiếng khóc của An Du hơi ngừng lại: "Nếu sưng rồi, thì anh rể sẽ không bắt nạt em nữa ạ?" Vẻ kinh ngạc cùng với âm điệu không thể tin được trong lời nói, làm Hoắc Chi Tiêu trêu chọc đến độ nhịn không được muốn bắt nạt cậu thêm. "Đã ăn vào rồi, thì em đoán xem?"
"Vậy... vậy anh rút ra đi." Mũi chân của An Du yếu ớt giẫm lên chân Hoắc Chi Tiêu, bởi vì nuốt lấy cái thứ thô to kia của anh rể, chẳng những đứng không vững, mà hai má m/ông còn bị ép phải siết chặt.
"Ra không được." Hoắc Chi Tiêu cúi đầu hôn lên môi cậu, giọng điệu có chút trêu ghẹo: "Em chặt quá, không cho anh rể đi."
An Du nghe vậy, càng thấy anh rể thật hư hỏng. Hoắc Chi Tiêu ngày thường sẽ không bao giờ nói những lời như vậy!
Anh rể của cậu là Thiếu soái lạnh lùng, chỉ cần một ánh mắt đều có thể lạnh chết người, nào có giống như bây giờ đâu... ôm cậu ở trong ngực thúc hông đến nỗi mềm người!
An Du cắn răng, nước mắt như hạt trân châu rơi không ngừng, lạch tạch lăn trên bờ vai Hoắc Chi Tiêu. Nóng quá, bỏng người mất thôi... phía dưới vừa đau vừa trướng. Cậu không phải khóc vì đau, mà là cậu cảm giác thịt mềm sâu bên trong ruột non của lỗ đ/í/t đang co giật, sợ đến mức phát khóc.
Anh rể muốn cậu, nhưng lại không vào đến tận nơi sâu nhất. Hoắc Chi Tiêu chưa vào, mà cơ thể cậu đã thèm ăn trước rồi.
An Du một mặt thì xấu hổ vì sự dâm đãng của mình, mặt khác thì không chịu được muốn nữa, khi anh rể ** lút cán, cảm giác đó như thế nào. Cậu muốn, lỗ nhỏ còn đang vui vẻ co bóp, trong nháy mắt Hoắc Chi Tiêu cảm giác như mình muốn bắn tới nơi.
Tay người đàn ông tát hai phát vào cặp m/ông tròn, tiếp đó hung hăng dập hông. An Du gầy gò, chỗ nở nang nhất là hai cánh m/ông, tròn múp lạ thường, một tát tiếp theo của Hoắc Chi Tiêu, khiến dục vọng dâng trào. An Du ngẩng đầu rên nhẹ, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy eo anh rể.
Tiếng nước dần dần to hơn, hai cơ thể mạnh mẽ va chạm, con rắn trắng gần như bị con rồng đen bao phủ hoàn toàn, chỉ có phía dưới dính chặt vào nhau, vương vấn khó rời. An Du đã ra hai lần, lung lay sắp đổ, được anh rể ôm ở trước người. Cậu vẫn còn ngậm c/ặ/c bự to dài, cái thứ đó giống như ** không biết mệt là gì, thỏa thích đâm thọc không hề chán, lại trông như con rồng khổng lồ tham lam, há miệng uống cạn rượu mật ấm nóng.
Lúc cơn khoái cảm đạt đến đỉnh điểm, nỗi sợ hãi dần vơi đi. An Du nhoài người trên bả vai Hoắc Chi Tiêu, cau mày thở hổn hển.
Theo từng cú thúc hông của anh rể, trong cơn xóc nảy, cậu cảm giác thịt ruột bên trong bị ** cho xốp mềm, chỉ cần cây chày kia chọc nhẹ về phía trước một chút—— bởi vì lối tưởng tượng của cậu, làm cả người mẫn cảm co giật cao trào. Hoắc Chi Tiêu bị cơ đ/í/t mút chặt đến mức rên lên một tiếng, đè An Du trên tường, gồng lực hung mãnh giã hông thêm mười phát nữa, đột nhiên nghe thấy cậu lẩm bẩm: "Anh rể..." "Hửm?" Trong nhà tắm ngột ngạt, cho dù Hoắc Chi Tiêu đã ch/ịch An Du rã rời, nhưng khi nói, giọng vẫn mềm mại như thế. Cậu che bụng dưới, trong mắt ngấn nước: "Vào...vào trong đi."
Vẻ ngang bướng dưới đáy mắt của An Du khiến toàn thân Hoắc Chi Tiêu chấn động.
"Không sợ đau à?" "Dù gì cũng đau mà." An Du tự an ủi mình, "Như lần đầu tiên anh rể muốn em vậy, hết đau rồi sẽ ổn thôi." Vừa dứt lời, cậu lại rơi vào cơn sóng dục vọng nóng bỏng.
Hoắc Chi Tiêu như phát điên đâm thọc bên trong cậu, An Du thẳng eo hét lên, tiếp đó mất hết sức lực, nhếch nhác ngã khụy xuống đất.
Hoắc Chi Tiêu đương nhiên sẽ không để cậu ngã, vươn tay, lại ôm người vào trong ngực. An Du không biết lời nói của mình đã khiến trong lòng anh rể nổi lên sóng to gió lớn tới cỡ nào, trong cơn choáng váng, lại bắn ra thêm lần nữa, sau đó đôi mắt khép lại một nửa, xem như đã ngất đi. Mà sau khi lỗ đ/í/t mềm ướt của cậu bị ** sưng, đang tí tách hộc ra chất lỏng trong suốt ấm nóng, thế mà lại mấp máy càng dữ dội hơn.
Cơ thể của cậu chào mời anh rể thay cậu.
Hoắc Chi Tiêu ôm eo An Du, hít thở thật sâu, không đi chọc ghẹo cái lỗ thịt giờ đã mềm rục kia nữa, mà mặc sức lao vào trong huyệt đạo.
Một lúc lâu sau, trong phòng tắm mờ mịt vang lên tiếng gầm trầm thấp vì sung sướng của người đàn ông.
"Đau rồi thì vẫn phải đau tiếp." Hoắc Chi Tiêu lưu luyến rút ra khỏi người cậu, "A Du, nếu sức khỏe em không tốt lên, thì như thế nào cũng phải đau thôi."
Trên giường đau, dưới giường cũng đau, sau này có thai... lại càng đau.
Ngày hôm sau An Du không thể nào đi nghe hí, hai chân cậu mềm như bông, không đứng dậy được, tức giận ngủ nguyên ngày, tỉnh dậy thì đã thấy Hoắc Chi Tiêu ngồi ở bên giường chan chứa ý cười: "Sợ em lên cơn sốt, nên bác sĩ đã tới rồi."
"Sao lại dễ bệnh như thế chứ?" "Cẩn thận một chút." Hoắc Chi Tiêu bưng bát thuốc nói: "Uống đi. Uống xong, anh rể cho em ăn kẹo."
An Du nhận lấy bát thuốc đen xì, không hề nghi ngờ, nhăn mày uống cạn sạch. Vị đắng lan ra khắp đầu lưỡi, cậu còn chưa kịp cau mày, thì đã được đón lấy một cái hôn ngọt ngào.
Là Hoắc Chi Tiêu ngậm kẹo hôn tới.