Hoắc Chi Tiêu tắm nước lạnh cũng không hiệu quả. An Du giống như cố ý, dạng chân đối diện với cửa phòng tắm, cúc hoa hé mở đã biến thành nụ hoa bị quẹt thuốc mềm rục trong suốt, thỉnh thoảng lại nhiễu xuống mật hoa màu trắng đục.
"Sao đã tự bôi thuốc rồi?" Hoắc Chi Tiêu nhanh chân đi tới, ra vẻ muốn đoạt lấy lọ thuốc. Cậu chợt khép chân lại, nghiêng người tránh khỏi bàn tay của anh rể, ngay cả vạt váy cũng để tuột xuống: "Các thím đã chơi bài rồi kia kìa."
Trong lời lẽ toát lên vẻ bất mãn, là Hoắc Chi Tiêu làm cậu tới trễ. Hoắc Chi Tiêu biết An Du mỗi lần bị đau, tính tình hay nhõng nhẽo, nhưng cũng sẽ không giận, nhịn cười trêu chọc: "Thế anh đưa em xuống lầu nhé, được không nào?"
Đương nhiên là được rồi. An Du vịn cánh tay anh rể xuống giường, tiện thể ôm theo túi sưởi, còn bê thêm cả lò sưởi tay(*). "Bộ sườn xám này..."
(*) lò sưởi cầm tay"Của chị để lại." Cậu hất cằm khiêu khích: "Đẹp không?"
Ánh mắt Hoắc Chi Tiêu dừng lại trên dấu hôn bên cổ của An Du, cúi đầu hôn xuống môi cậu: "A Du đẹp nhất. Sau này anh rể mua cho em bộ mới."
Đây vốn là chiếc váy mới, An Du mặc chỉ để anh rể khen một câu, nên bây giờ thấy hài lòng lắm rồi, tâm trạng tất nhiên cũng không kiêu ngạo nữa, lúc xuống cầu thang, còn dựa đè cả người lên Hoắc Chi Tiêu.
Ai bảo mới nãy bắt nạt cậu làm cậu mệt mỏi khắp người làm chi?
Vả lại... lúc không nhúc nhích thì không cảm thấy gì, ngay khi bước đi một bước, cái thứ mà anh rể bắn vào trong đều sắp chảy ra hết rồi. An Du xấu hổ đỏ bừng mặt, kề sát Hoắc Chi Tiêu hừ hừ mấy tiếng. "Đừng sợ." Hoắc Chi Tiêu tưởng cậu căng thẳng, nhẹ giọng dỗ dành: "Các thím đều rất tốt." Nói xong, còn nắn bóp tay nhỏ đổ mồ hôi của An Du. Cậu thấy anh rể không hiểu gì, ngay lập tức bực mình, hất tay tự đi vào.
Nhà kiểu Tây mà Hoắc Chi Tiêu ở, vốn dĩ không có bàn chơi bài, vì để đón tết, nên mới đặc biệt để trống lầu một, sai Lính cảnh vệ quét dọn sạch sẽ, để cho các thím chơi bài.
Lúc An Du đẩy cửa vào, bên trong còn đang chơi rất hăng.
An Du chưa bao giờ gặp đàn bà phụ nữ của Phủ soái, cậu vẫn còn tức giận, cứ thế mà tùy tiện xông vào phòng, đợi đến khi bị các thím nhìn chằm chằm, mới bối rối, xoay người ôm lấy cánh tay Hoắc Chi Tiêu.
Các phụ nữ ở trong phòng bị An Du chọc cười, cầm khăn tay che miệng.
Phủ soái không có vợ lẽ, đây đều là các quả phụ mất chồng, họ đã quen biết nhau từ lâu, nên rất hòa hợp êm thấm. Còn về cậu vợ kế nhỏ An Du này, các cô cũng đã muốn gặp từ sớm.
Ban đầu lúc An Hân còn ở đây, mỗi dịp Tết đến hay lễ hội, thì sắc mặt của Hoắc Chi Tiêu đều u ám, cũng chẳng dắt vợ đi chào mọi người. Các thím biết An Hân miệng độc lòng xấu, hối hận vì lúc đầu đã làm mối cho hai người, dẫn đến sai lầm trong tình duyên, nên hiển nhiên sẽ không nhắc đến chuyện cưới hỏi và con nối dòng nữa, nhưng mọi thứ dần thay đổi, khi An Du vào cửa, ngay giữa ban ngày mà đuôi mắt đã đượm tình, thì trong lòng cũng đã hiểu.
Nếu Hoắc Chi Tiêu thích, thì bọn họ sẽ càng thích. "A Du đến rồi đấy à?" Người nói là thím năm của Hoắc Chi Tiêu, tính cách dễ gần quen thuộc, cô mặc một bộ áo ngắn màu xanh phối với váy mã diện màu chàm (*), nồng nhiệt túm cánh tay cậu, kéo người tới cạnh bàn chơi bài, "Đúng lúc chơi thay thím một ván."
(*) outfit này
"Thím năm..." An Du ngồi trước bàn, có hơi nhát. "Chơi đi." Hoắc Chi Tiêu đứng sau lưng cậu, nghiêng người cười nói: "Thua thì tính cho anh.""Chà chà, nghe thấy rồi chứ, thua thì cứ tính cho Đại thiếu gia nhà chúng tôi nhé!" Thím ba cầm bài vỗ tay nói được, "A Du này, đợi chút nữa thua, không được trách các thím đâu đấy, có trách thì phải trách tướng công cậu kia kìa."
Lần đầu tiên An Du nghe có người nói Hoắc Chi Tiêu là tướng công của cậu, liền đỏ mặt, cầm bài lẩm bẩm: "Chưa thành hôn mà." Nhưng cậu như thế này, với thành hôn thì có gì khác? Phủ soái không quan tâm mấy nghi thức đó, lý lẽ này đàn bà phụ nữ của Phủ soái đều hiểu rõ, đã sớm vứt hết những phong tục cũ kỹ trước kia ra sau đầu, từng người vung cánh tay, tiêu diệt An Du trên bàn chơi bài chỉ trong một nốt nhạc.
Bài của An Du đánh khá hay, nhưng người trước mặt là các bậc bề trên, thân thể cậu lại không được khỏe, hết ván này tới ván khác thật sự bị thua hơi nhiều tiền. "Các thím thẳng tay quá rồi đấy." Hoắc Chi Tiêu móc ra ngân phiếu, một tay khác thì đang xoa đầu An Du, ôm cậu vào trong ngực: "Hù chết A Du rồi." "Thôi tôi xin, đây mới có bao nhiêu bạc đâu?" Thím năm vươn tay chỉnh lại trâm ngọc trong búi tóc, trêu chọc nói: "Sính lễ của Thiếu soái cho A Du, đó mới gọi là chi mạnh tay chứ."
Hoắc Chi Tiêu cười không nói. "Được rồi, không còn sớm nữa, chơi đến đây thôi, mai còn có người tới cửa chúc tết đấy." Thím cả người luôn đoan trang điềm tĩnh cuối cùng cũng lên tiếng.
Căn phòng đột nhiên trở nên ầm ĩ. Người hầu này đang ôm áo bông, còn người hầu kia đang thay than cho lò sưởi tay.
An Du nắm cằm, trầm tư. "Đang nghĩ gì thế?" Hoắc Chi Tiêu nhìn thấy đáng yêu, bèn vươn tay búng trán cậu. "Hình như các thím ai cũng thích em."
"Ừ." "Tại sao..." An Du nghĩ không ra.
Cậu là con trai, dù có sinh con được, nhưng cũng là Tiểu thiếu gia không được yêu thích do vợ lẽ sinh. Nhưng Hoắc Chi Tiêu lại là Thiếu soái của Phủ soái. Không hề môn đăng hộ đối, các thím ấy thế mà lại thích cậu.
"Không cần phải suy nghĩ nhiều." Hoắc Chi Tiêu nhìn An Du ngồi im trên ghế, cúi người ôm ngang cậu lên, "Về phòng thôi, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi." Lúc này các thím còn chưa đi hết, An Du xấu hổ muốn chết, chui đầu vào trong ngực Hoắc Chi Tiêu, mãi đến khi lên lầu đều không nói một lời.
"Tình cảm thế mà lại tốt như vậy." Thím năm chưa đi xa thở dài nói, "Khó có được lắm." "Hiếm khi Đại thiếu gia có người trong lòng." Thím ba bê lò sưởi tay tiếp lời, "Chúng ta cũng đừng nói những lời tiêu cực nữa." "Chung quy cũng là một cậu trai..."
"Có thể sinh là được." "Nhưng tôi không ngờ, Đại thiếu gia thế mà lại thích một người yêu kiều đến vậy." "Có gì mà không tốt chứ?"
"Thôi đủ rồi." Thím cả cất lời, tất cả đều im bặt, "Đại thiếu gia thích ai, cưới ai cũng được. Phủ soái chúng ta không phải là những phủ đệ chỉ xem trọng dòng dõi và xuất thân, quan tâm nhiều như vậy làm cái gì?"
Lời nói ra cực kỳ nghiêm túc, không còn ai dám bép xép. Thím cả lại dịu giọng nói: "Tết đến, trong nhà thêm một người là chuyện tốt. Mùng 8 ngày đại hỉ, các thím đều phải chuẩn bị quà đấy nhé, đừng để A Du cảm thấy Phủ soái chúng ta không bao dung với người khác." "Nào có chứ?" Thím năm tiến lên một bước, mỉm cười đổi chủ đề, "Cậu ấy gả vào đây, em vui còn không kịp. Đối với em mà nói, chỉ cần nghĩ đến chuyện An Hân u ám kia đã được đưa trở về An gia, là ngay cả trong mơ em cũng cười!" Một nhóm đàn bà phụ nữ lũ lượt rời đi, An Du được bế về phòng còn chưa định thần lại.
"Ướt rồi à?" Hoắc Chi Tiêu quay lưng với cậu cởi áo khoác, giọng điệu bình đạm: "Để anh giúp em cởi nhé."
An Du mù tịt: "Gì cơ?" "Quần trong ấy." Hoắc Chi Tiêu xoay người, cởi hai cúc ở cổ áo, ngồi xổm bên giường nắm mắt cá chân cậu, "Lúc chơi bài đã chảy ra rồi à?" Lúc đó hai má An Du hơi đỏ, dốc sức cọ lên người anh, cầm cự không được nên cả người run rẩy, chụm chặt bắp đùi ở dưới bàn.
"Anh...anh biết mà còn..." An Du bừng tỉnh, tức giận đá anh rể: "Sao anh lại thế?" Hoắc Chi Tiêu cười gãi lòng bàn chân cậu, nghiêng người đè tới, muốn cởi cho cậu. An Du vẫn giãy giụa ầm ĩ như cũ, nhưng không giãy qua được anh rể, cuối cùng bị lột mất quần nhỏ, cổ áo cũng bị vạch mở, đỏ mắt nằm liệt trên giường thở hổn hển.
Làn da trắng sữa bóng loáng như lụa, phía trên hằn đầy dấu hôn đỏ, còn đính thêm hai hạt đậu phấn hồng trước ngực. Hoắc Chi Tiêu thưởng thức quần nhỏ của cậu, thấy ở mặt trên lốm đốm mấy vết tinh d/ịch, trái cổ hơi chuyển động. Đừng thấy An Du yếu ớt, cho dù không bắn vào chỗ sâu nhất bên trong, nhưng cũng vẫn có thể ăn hết được mấy thứ đồ kia của anh.
Đã đến lúc phải gọi bác sĩ tới khám xem sao. Hoắc Chi Tiêu dằn xuống nỗi bất lực trong ánh mắt, đứng dậy thay quần áo giúp An Du: "Không quấy em nữa." "Anh rể lừa đảo." Cậu nằm bò trong ngực Hoắc Chi Tiêu tức giận uốn éo, "Nói không giữ lời."
Chắc chắn sẽ quấy rối một phen. Hoắc Chi Tiêu cười, ôm An Du tắm rửa cho xong, buổi tối lúc nghỉ ngơi quả nhiên còn vươn tay quấy rối cậu, nhưng cũng chẳng quá đáng gì, chỉ bôi thuốc mỡ giúp cậu thôi.
Chờ đến khi toàn thân An Du nóng bừng, tay xoa xoa chậm lại. An Du vẫn còn khá tỉnh táo, mở chăn ra cưỡi lên eo Hoắc Chi Tiêu. "Làm gì thế?" Hoắc Chi Tiêu đỡ hai má mông cậu: "Còn quậy nữa là bắt nạt em thật đấy nhé." "Không có quậy mà." An Du dán cái trán rịn mồ hôi lên trên lồng ngực anh rể, "Qua tết, em phải về An gia sao ạ?" Lúc thành hôn, Hoắc Chi Tiêu phải đón cậu về từ An gia, thì mới coi là đã về nhà chồng.
"Không muốn về à?" "Phải về chứ." An Du lắc đầu, "Mẹ em còn ở đó mà." Cậu xuất giá một cách nở mày nở mặt, thì cuộc sống sau này của mẹ cậu mới không còn sầu lo nữa.
An Du dùng đầu ngón tay móc móc mấy vết móng tay trên bả vai Hoắc Chi Tiêu, đó đều là do cậu cào ra đó, mất dấu này thì vẫn còn dấu khác. Chỉ là vào mùa đông, Hoắc Chi Tiêu mặc quân trang, chứ nếu không mấy đường cào trên người sẽ bị người ta thấy, tới đó không biết phải bịa chuyện như nào. An Du hừ nhẹ một tiếng, bó chặt chăn quanh vai: "Anh rể, anh phải tới đón em sớm chút đó nha." "Anh rể đâu có nỡ để em trở về?" Hoắc Chi Tiêu buồn cười ép cậu vào trước ngực, tát mông hai phát, "Theo anh thấy, nên cưới em ngay tại nhà là tốt nhất." Nhưng Hoắc Chi Tiêu muốn An Du ngồi kiệu lớn tám người khiêng bước vào cửa của Phủ soái.
Anh muốn cho cậu những thứ tốt nhất.
An Du nhấc chân, nhọc nhằn trèo lên trên, đến khi ôm được cổ Hoắc Chi Tiêu, rì rì ngửa đầu, hôn chiếc cằm lởm chởm râu của người đàn ông.
Cậu giống như con mèo, nhợt nhạt càn rỡ cọ cọ. "Anh rể ơi, hôm nay chơi đánh bài, em thua nhiều lắm." "Ừ." Hoắc Chi Tiêu xoay người, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của An Du, "Nên thua là đúng, đó đều là các thím mà." Cậu không quan tâm mấy thứ tiền đó, chỉ muốn tìm cớ để nói chuyện với anh rể: "Mai còn chơi nữa không ạ?" "Mai có khách tới Phủ soái chúc tết, e là không chơi nữa." An Du im lặng, chui đầu vào chăn, gác đầu lên vai Hoắc Chi Tiêu, đi ngủ.
Những ngày tiếp theo, An Du trải qua rất thư thái, Hoắc Chi Tiêu cũng không bận, cả ngày ở bên cạnh cậu. Giờ thì mọi người trong nội biên đều biết, vợ kế nhỏ của Thiếu soái rất được cưng, muốn gì cũng được, sau này mà sinh con nữa, thì địa vị sẽ càng cao.
Cộng thêm việc cậu còn trẻ còn xinh đẹp, trong lành như nước, các cô gái muốn được vào Phủ soái, đều đã ngừng cái ý nghĩ này. Người đàn ông của Hoắc gia không lấy vợ lẽ, đây không phải là chuyện bí mật gì.
Đêm giao thừa, An Du thay một chiếc áo khoác ngoài nhỏ màu hoa đào, tô điểm thêm lông thỏ quanh cổ, xắn ống tay áo lên vì ở trong phòng đang đốt lò sưởi, lộ ra cổ tay nhỏ nhắn, cùng chiếc vòng màu xanh biển lỏng lẻo, cả người giống như bông hoa đào nở rộ trên cành.
An Du rất ít khi mặc quần áo sáng màu như vậy, tôn lên khuôn mặt trắng nõn như sứ. Cậu cầm bài, dựa vào trong ngực Hoắc Chi Tiêu cau mày suy nghĩ, mà thím năm cũng đang cầm bài bên cạnh, chau mày: "Thôi xong, tiền ăn được của mấy ván trước, hôm nay sắp mất hết rồi!" Thím ba cũng chẳng khá hơn thím năm là bao: "Vốn dĩ tôi định tháo chiếc vòng trên tay để bù tiền cho A Du, nào có biết đã có người giành trước rồi." Chiếc vòng trên tay cậu, là trước khi dùng cơm tối đón giao thừa, thì thím cả đã đeo cho. An Du cười lắc đầu: "Các thím cứ đánh đi, con không dám thắng." "Chúng ta còn sợ thua sao?" Thím năm đập bài lên trên bàn, cười mắng: "Nào chơi đi, tôi không tin, thật sự có thể thua hết tiền vào tay cậu!"
Hoắc Chi Tiêu thấy bọn họ chơi rất hăng, đứng dậy đi ra ngoài hút thuốc. Bác sĩ chà xát tay đi ra từ một cánh cửa khác: "Thưa gia."
"Thế nào?" "Trước đó nhân lúc Tiểu thiếu gia ngủ, tôi đã bắt mạch." Bác sĩ cười khổ: "Có thể bồi bổ trong thời gian ngắn..."
Vừa dứt lời, đã thấy Hoắc Chi Tiêu cau mày, vội vã nói: "Có điều Tiểu thiếu gia đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Gia, xin ngài hãy kiên nhất một chút, từ từ từng bước, chờ khi qua năm mới, thời tiết ấm hơn, cậu ấy nhất định sẽ khỏe lại".
Suy nhược cơ thể không phải là bệnh, cứ dựa vào thuốc cũng chưa đủ, mà còn phải bổ sung thêm từ mọi mặt như ăn, mặc, ở, đi lại. Không thể quá vội được.
"Anh rể?" Cánh cửa phía sau Hoắc Chi Tiêu đột nhiên bị đẩy ra. An Du thò đầu ra ngoài, chiếc cằm nhọn giấu trong cổ áo lông xù, trong mắt lấp lánh ánh sao: "Bên ngoài lạnh lắm, vào trong đi rồi nói." "Em không vào đâu, còn phải về nhà mà." Bác sĩ che đi vẻ lo lắng trên mặt, cười híp mắt chắp tay với An Du, "Tiểu thiếu gia, chúc mừng năm mới." "Chúc mừng năm mới ạ." An Du cũng cười.
Năm mới đã đến, cậu cũng phải về An gia chờ gả đi. An lão thái thái... cũng đang chờ mong được uống rượu cưới, nói chuyện An Du bụng không to nổi, cho bàn dân thiên hạ biết.