• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Du nào có nhớ chuyện sau khi mình ngủ đâu? Ngay cả cậu mơ thấy gì cũng quên mất.

Hoắc Chi Tiêu thì lại nhớ, trong đêm qua, lúc anh xử lý công vụ xong quay về bên cạnh An Du, An Du đang nắm chặt góc chăn, hơi thở dồn dập, như là phát sốt, hai gò má đỏ bừng.

Hoắc Chi Tiêu giật nảy mình. Cơ thể An Du không tốt, bọn họ đã không thân mật với nhau, kể từ sau trận động phòng. Bây giờ nếu lại trở bệnh nữa... Hoắc Chi Tiêu vội vã dùng tay sờ trán An Du.

Tay đầy mồ hôi, nhưng nhiệt độ lại không cao. Hoắc Chi Tiêu chần chừ rút tay về, nhưng cậu lại tự mình sáp qua, quyến luyến cọ cọ.

Hơi thở nóng rực lãng vãng giữa những ngón tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông, tựa như những đốm lửa nhỏ đang cháy. Lúc này cho dù Hoắc Chi Tiêu không phải là bác sĩ nhưng cũng biết.

An Du không có bệnh, mà là đã dậy thì rồi.

An Du không phải đến tuổi dậy thì, cậu chỉ đơn thuần là đang nằm mơ. Trong lúc động phòng, An Du tỉnh táo khoảng chừng mười phút, nhưng sau đó lại mơ màng, hoàn toàn không nhớ anh rể đã làm gì. Khác hẳn với trong mơ. Trong giấc mơ, cậu thậm chí còn thấy rõ từng giọt mồ hôi trên thái dương của anh rể, chỉ là anh rể ở trong mơ và của hiện thực chẳng giống nhau một chút gì cả.

Hoắc Chi Tiêu ở trong mơ rất hung ác, mặc một bộ quân phục, ngồi ở sau bàn làm việc xem điện báo. Thực ra anh rể vốn cũng là dáng vẻ như thế này, rất nghiêm túc. Người quanh năm ở vùng biên, làm sao có thể là một người dịu dàng được chứ?

An Du đi vòng ra sau lưng anh rể, dang cánh tay ôm cổ người đàn ông: "Anh rể ơi..." Hoắc Chi Tiêu không để ý tới cậu.

Cậu bĩu môi, lại gọi thêm một tiếng nữa.

"Sao lại mặc sườn xám?" Cuối cùng Hoắc Chi Tiêu cũng phản ứng.

Ngày thường An Du cũng có mặc sườn xám, nhưng hiếm khi mặc sườn xám cách tân, đường xẻ tà xén cao lên tận bắp đùi. Đặc biệt là chiếc váy này không biết may từ chất liệu gì, mà lại vừa mỏng vừa mềm, bó sát cơ thể, thậm chí còn lấp ló lộ ra đường cong mờ nhạt nhô ra của hai hạt đậu đỏ nho nhỏ. "Tự cắt đấy à?" Hoắc Chi Tiêu nhấc cánh tay, dùng những khớp ngón tay mang găng tay màu đen xoi mói vén vạt váy lên, "Không được mặc đi ra ngoài." "Chỉ mặc cho anh rể xem thôi ạ." Cậu vỗ mu bàn tay của người đàn ông.

Hoắc Chi Tiêu nghe thấy vậy, hơi nheo mắt lại, nhưng không nói gì thêm.

An Du lập tức có chút nản lòng. Chiếc váy là tự cậu chỉnh sửa, đường xẻ tà cũng là cậu cố ý xé ra, ngay cả kích cỡ cũng bóp nhỏ hết sức lại, chỉ là vì muốn quyến rũ anh rể. Nhưng Hoắc Chi Tiêu không hề động lòng.

An Du và Hoắc Chi Tiêu trong giấc mơ chưa chọc thủng lớp cửa sổ bằng giấy cuối cùng, Hoắc Chi Tiêu vẫn là anh rể của cậu, cậu vẫn là tiểu thiếu gia vào Phủ soái với tư cách là đi chăm sóc cho chị, chỉ có điều... người thèm muốn đó, đã biến thành chính bản thân An Du. Cậu chạy đến trước mặt anh rể, kiên trì giật lấy tài liệu trong tay người đàn ông, sau đó một tay chống ghế, cắn răng hung dữ ngồi thụp xuống. Bên dưới làn váy sườn xám thả rông không mặc gì.

Chiếc quần quân trang lạnh lẽo cọ vào bắp đùi của An Du, như một con rắn trơn trượt. Cậu rùng mình mở mắt ra, lại phát hiện Hoắc Chi Tiêu cụp mắt, nhìn xuống phía dưới, không biết đang nghĩ gì.

Lòng An Du lo lắng, sợ bị Hoắc Chi Tiêu đuổi ra ngoài, nhưng lại thèm muốn cái thứ đó của anh rể, trong cơn do dự, dưới lỗ đ/í/t đã rỉ ra vài giọt nước. Đũng quần sạch sẽ gọn gàng trong chốc lát đã thấm đẫm những vết nước dâm đãng.

"Anh...anh rể..." Lòng dạ An Du rối bời, chẳng dám nhìn vào vẻ mặt của Hoắc Chi Tiêu, cúi gằm mặt nói: "Em ngứa."

Tay Hoắc Chi Tiêu nhẹ nhàng gác trên hõm lưng cậu, không có chút hơi ấm nào từ găng tay truyền qua lớp vải.

"Ngứa ở đâu?" Ngay cả giọng điệu cũng lạnh nhạt. An Du tủi thân xoắn eo, rưng rưng nước mắt lẩm bẩm: "Phía dưới ngứa." Hoắc Chi Tiêu nghiêm trang sờ tay xuống cặp mông cong múp của cậu: "Đây à?" An Du run rẩy đáp: "Xuống xíu nữa." "Chỗ nào?" Bàn tay to của Hoắc Chi Tiêu mặc sức vuốt ve, nhưng luôn không sờ vào đúng chỗ.

Cậu liều một phen, khóc lóc nắm cổ tay anh rể, đè mạnh vào giữa hai chân—— găng tay lạnh ngắt mới vừa chạm lên lỗ đ/í/t trắng mềm, thì đã bị nó hộc nước ướt nhẹp.

"Sao ướt thế này?" Hoắc Chi Tiêu rút tay ra, đưa găng tay đến bên miệng của An Du, ra hiệu cậu dùng răng cởi găng tay giúp mình.

Những ngón tay thon dài của người đàn ông, trên găng tay dính đầy nước dâm trong suốt. An Du hơi hé miệng, do dự sáp lại gần, mùi hương thoang thoảng quanh quẩn cánh mũi. Đó là... nước dâm mà cậu nhiễu ra. An Du xấu hổ run rẩy khắp người, cuối cùng mếu máo, khóc oa oa. Thế mà thà không muốn, chứ không chịu cắn.

Hoắc Chi Tiêu khẽ cau mày, tự tháo găng tay, ôm eo An Du, giúp cậu xoa xoa miệng nhỏ đang mấp máy. Nhưng An Du lại không biết điều, chuyển sang đạp chân ầm ĩ: "Anh rể không muốn em, thì...thì đừng có cố." "Không có cố." Hoắc Chi Tiêu ôm cậu càng chặt.

Vóc dáng của Tiểu thiếu gia yếu ớt nhỏ bé, dạng chân ngồi trên đùi Hoắc Chi Tiêu, mũi chân chạm đất, chả còn chút sức nào. Hoắc Chi Tiêu vén làn váy sườn xám màu xanh sẫm lên, tay to úp vào cái miệng nhỏ dầm dề, cứ hễ càng sờ sát đến gần, là An Du sẽ không nhịn được, run cầm cập căng chặt eo, dốc sức thở hổn hển. Phía trên thì chảy nước mắt, phía dưới thì chảy nước dâm, chất lỏng trong suốt men theo bắp đùi non chen lấn lăn xuống, nhìn là biết rất thèm muốn, thảo nào còn chủ động đi quyến rũ Hoắc Chi Tiêu.

Chỉ là anh rể trong mơ tâm tư xấu xa hơn nhiều, chỉ dùng tay xoa xoa, đũng quần đã gồ lên một túp lều bự, mà vẫn có thể sờ mó háng cậu với vẻ mặt vô cảm.

An Du vừa ngượng vừa tức, nhổng cặp mông ướt át kia lên, muốn xuống.

Cậu cũng biết nổi nóng mà. Làm tới nước này rồi, anh rể vẫn chẳng có phản ứng, thế cậu còn dựa vào ngực của người ta làm gì nữa?

Nào ngờ, An Du vừa đứng dậy, thì đã bị Hoắc Chi Tiêu bắt lấy cổ tay, kéo trở về trong lòng tát mông. Hoắc Chi Tiêu đặc biệt xốc váy cậu lên, bàn tay to hung dữ đét vào má mông nõn nà của cậu, sau hai phát đánh đòn cực vang, An Du gần như tức muốn ngất xỉu.

"Anh rể... anh..." "Em không nên có những suy nghĩ này với tôi." Hoắc Chi Tiêu ra vẻ đạo mạo răn dạy, nhưng lại nhắm thẳng vào phía dưới, vừa vặn đỉnh c/ặ/c vào khe mông của cậu: "Em gọi tôi là gì?"

An Du cắn môi vùng vẫy, cặp mông trắng muốt lắc lư qua lại ở trước mắt Hoắc Chi Tiêu. Hoắc Chi Tiêu dứt khoát đét thêm hai phát: "Gọi tôi là gì?" Cảm giác tê dại lan tỏa từ xương cụt như bùng nổ, An Du khóc kêu: "Anh rể!"

"Biết tôi là anh rể... mà còn chảy nước nhiều thế hả?" Ngón tay Hoắc Chi Tiêu trượt vào kẽ mông xoa xoa, cậu không còn phát ra một tiếng nào nữa, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ trên thảm trải sàn.

Hoắc Chi Tiêu chậm rãi nghiêng người, những ngón tay trượt từ sau gáy An Du lướt xuống, thẳng tiến tới lỗ nhỏ, chỉ dùng một ngón tay bủn xỉn làm thỏa mãn cơn hứng tình của cậu. An Du hận anh rể đến tận cùng, nhưng lại không biết rằng mình đang ngủ lấy hai chân kẹp đùi của Hoắc Chi Tiêu, đói khát cọ xát không ngừng, quần nhỏ lỏng lẻo tụt xuống đầu gối, trong chốc lát đã cọ ra vệt nước lấm tấm trên đùi người đàn ông.

Hoắc Chi Tiêu thở dài, mò mẫm ôm eo nhỏ của An Du, kéo cậu vào trong ngực. Còn về cặp mông nhỏ đang cọ loạn... Hoắc Chi Tiêu không dám sờ nó. Nhỡ đâu không nhịn được, lại làm An Du bị thương, bác sĩ cũng hết đường cứu chữa.

Thế là An Du trong mơ rốt cuộc cũng không ăn được cái thứ đó của anh rể, cuối cùng bị hai ngón tay chơi đùa cho ngất xỉu. Sau khi tỉnh dậy, cậu chả nhớ gì cả, tất nhiên cậu sẽ không thừa nhận.

"Anh rể chỉ biết nói nhảm rồi bắt nạt người ta." An Du chắp tay, dáng vẻ kiên quyết không tin: "Em tốt tính, nên sẽ không làm ầm ĩ với anh, nếu còn thay em đi mời trà một lần nữa, thì em sẽ cùng anh..." "Cùng anh làm gì?"

An Du xem xét, nghĩ không ra lời dọa dẫm gì, cuối cùng cứng cổ nói: "Cùng anh chia phòng ngủ."

Không được rồi, An Du thế mà lại muốn chia phòng ngủ. Hoắc Chi Tiêu nhịn cười nắn cổ tay cậu, nắm trọn những ngón tay của Tiểu thiếu gia vào trong lòng bàn tay: "Chia phòng ngủ, em không cọ anh, lẽ nào em muốn cọ vào cái gối sao?"

"Anh rể!"

Thấy An Du muốn tức giận thật, Hoắc Chi Tiêu vội vã bóp mông cậu một cái: "Hay đi thu dọn hành lý đi, mấy ngày nữa phải đi rồi đấy."

Cần đem theo sườn xám, quần áo chống rét cũng phải đem. Vùng biên không bằng nội biên sầm uất, Hoắc Chi Tiêu muốn dắt An Du theo, tất nhiên phải chuẩn bị chu toàn.

An Du nghiêm mặt giật lại cây chổi lông gà, hòng chứng tỏ mình cũng có tiếng nói trong nhà, ở trước mặt Hoắc Chi Tiêu lau chùi xong xuôi chiếc đồng hồ treo tường, sau đó từ từ thu dọn hành lý. Hoắc Chi Tiếu cười thầm, xoay người ra lệnh lính cảnh vệ báo cáo các công việc ở vùng biên, vài ngày sau, thật sự dẫn theo An Du ngồi xe xuất phát.

Khi không có chiến tranh, bọn họ đi rất nhàn nhã, mấy ngày trước còn không được cưỡi ngựa. An Du vốn cho rằng Hoắc Chi Tiêu có thể ngồi trong xe với mình, nhưng lại không ngờ cứ mỗi lần anh rể đi đến một nơi, là sẽ ngừng lại rất lâu, ngay cả đoàn quân lính gác cũng đều tăng cường.

An Du nhìn thấy trong mắt, cũng không hỏi nhiều, trái lại là cậu lính cảnh vệ mới đến có hứng thú với cậu rất lớn. Tin tức Thiếu soái của Hoắc gia lấy vợ mới không phải bí mật, phu nhân mới là em trai ruột của vợ cả, ai ai cũng biết. Một trong những lính cảnh vệ mới tới, tên là Kỳ Đường, đi học ở trường nước ngoài, dù học được nhiều kiến thức mới, nhưng không thể hiểu được vì sao Hoắc Chi Tiêu lại muốn đưa vợ kế lên, mãi đến khi nhìn thấy An Du bước ra từ trong xe, trước mắt lập tức sáng bừng.

An tiểu thiếu gia mặc một bộ áo dài nam màu xanh sẫm, trên áo khoác ngoài có hoa văn hình đám mây màu đen, ôm túi sưởi tay, bước trên tuyết chỗ sâu chỗ cạn.

Tuy Kỳ Đường nhìn không rõ dung mạo của cậu, nhưng nghe thấy giọng nói, thì biết là một thiếu niên tính tình dịu dàng, nhịn không được muốn tiến lại gần. Nhìn gần sẽ thấy, đuôi mắt An Du ngậm cười trêu ghẹo như một hồ nước xuân.

Tuổi tương đương nhau, hai thanh niên rất nhanh đã thân thiết. Hoắc Chi Tiêu thấy, nhưng cũng không ngăn cản.

Nói cho cùng, vẫn là vì tuổi tác của hai người bọn họ kém nhau quá lớn. An Du có thể đối xử với Hoắc Chi Tiêu như một người đàn ông, còn về bạn bè... người cùng tuổi sẽ có nhiều điểm chung hơn.

Nhưng Hoắc Chi Tiêu không nói gì, không có nghĩa là anh không có ý kiến.

Đợi đến khi ra ngoài vùng biên, lúc không thể đi xe, Hoắc Chi Tiêu nhốt khư khư An Du trong ngực, cũng không cho cậu nghịch ngợm nữa. An Du không nhận ra vẻ bất mãn của Hoắc Chi Tiêu, cậu vui vẻ khi được anh rể ôm, quấn trong chiếc áo choàng dày suốt cả ngày, làm tổ ngủ trong vòng tay ấm áp.

Kỳ Đường muốn bắt chuyện với An Du, nhưng có Hoắc Chi Tiêu ở đây, đành phải thành thật đi theo sau quân ngũ, cho đến khi bọn họ đến được đích, Hoắc Trấn. Nghe thấy cái tên Hoắc Trấn này, là biết có liên quan đến Hoắc gia.

"Số lần đánh trận ở đây rất nhiều, nơi này dần dần biến thành một thị trấn nhỏ, bởi vì đa số người ở đây đều là quân nhân, nên dứt khoát gọi nơi này là Hoắc Trấn." Hoắc Chi Tiêu xoay người xuống ngựa, vươn tay ôm An Du nhảy xuống, "Điều kiện chưa thể nói là quá tốt, nếu em không chịu được, anh sẽ phái người đưa em về." "Em không về." An Du nắm chặt tay Hoắc Chi Tiêu, bước từng bước không rời.

Hoắc Chi Tiêu mát ruột xoa đầu cậu.

Sự thật là, điều kiện ở trong phòng tốt hơn rất nhiều so với những gì mà An Du tưởng tượng. Ít ra thì đồ đạc nên có cũng đủ cả, trong phòng ngủ còn có lò sưởi, nhưng không có nước nóng, nên cậu lại phải tiếp tục sống trong những ngày phải nhờ vả lính gác giúp đun nước dùm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK