- ----
Đêm đã khuya, ánh nến mờ ảo như đóa sen đua nở, nối tiếp nhau nở rộ trên tường. Người hầu giơ đế cắm nến yên lặng đi ngang qua viện.
Một người trong đó giẫm phải đá, suýt chút nữa vấp ngã, được người bạn ở phía sau đỡ lấy: "Cẩn thận xíu đi! Soái gia và phu nhân đang nghỉ ngơi đó."
Cậu ta cười mỉa bảo: "Nghe nói... đây không phải là phu nhân vợ cả nhỉ?" "Ừm." Người hầu đỡ cậu ta hiển nhiên đã ở Phủ soái lâu hơn, cau mày cười nhạt bảo: "Nhớ cho kỹ, Soái gia không có vợ cả nào hết. Chúng ta chỉ cần biết Tiểu thiếu gia của An gia đã sinh cho Soái gia một trai một gái mà thôi!"
Cậu ta vâng dạ lia lịa, nâng giá cắm nến, cúm núm đi theo hàng ngũ rời khỏi viện.
"Soái gia và phu nhân" mà người hầu nói đang nghỉ ngơi, hiện đang nằm trên giường nghịch ngợm đây. Chủ yếu là hành động càn quấy của An Du.
Cậu xách gối trốn đông núp tây, một chốc thì chui vào chăn, một chốc thì co ro trong góc giường, cuối cùng bị Hoắc Chi Tiêu nắm mắt cá chân kéo vào trong ngực. Người đàn ông có chút thở dốc: "Chạy đi đâu?"
An Du cười: "Sợ anh giày vò em." "Không giày vò em, thì em đi ngủ được à?" Tay Hoắc Chi Tiêu trượt lên trên hai cánh mông của cậu, bóp mạnh một cái, "Cho anh nhìn nào." An Du vờ không biết: "Nhìn gì cơ?" Hoắc Chi Tiêu "chậc" một tiếng ở bên tai cậu, bàn tay to bỗng ấn xuống lồng ngực bằng phẳng của cậu. núm v/ú nhỏ đo đỏ đáng thương bị nghiền ép dưới lớp áo, trên vải cũng thấm đẫm nhiều vệt nước nhàn nhạt. Hoắc Chi Tiêu cười cậu: "Đừng tưởng anh không biết. Mới nãy chơi bài với các thím, chẳng phải em cứ luôn che che đó sao?"
Lúc này không thể giấu được nữa, An Du ôm cánh tay cuộn tròn lại, quay đầu tức giận trừng Hoắc Chi Tiêu: "Anh rể!" Cậu cực kỳ giận dữ. Biết cậu khó chịu rồi, mà vừa nãy lúc chơi đánh bài còn cố ý thắng thêm một ván nữa, không cho cậu rời bàn? Hoắc Chi Tiêu nhếch khóe môi, ôm eo An Du nhẹ nhàng thở dài: "Đã bao lâu rồi em không gọi anh là anh rể?"
Cậu hừ nhẹ. "Gọi thêm tiếng nữa anh nghe xem." An Du chả gọi.
"A Du à..."
"Anh rể, anh bỏ tay ra mau!" Cậu không muốn hét, nhưng sắp bị Hoắc Chi Tiêu lột hết cả áo trong, nên đành phải hét lên: "Em không muốn...không muốn thật mà."
Hoắc Chi Tiêu nghe vậy, động tác tạm thời chậm lại: "Sao lại không muốn?" An Du ấm ức rũ mắt: "Phụ nữ sinh con mới như thế, em...em không phải phụ nữ." Vừa dứt lời, sau lưng đã vang lên một tràng cười.
An Du vừa tủi vừa tức, dứt khoát níu chăn quấn mình thành một cục: "Lúc sinh Như Ảnh có như vầy đâu..." Con gái lớn của bọn họ Hoắc Như Ảnh đã năm tuổi, được các thím thay nhau trông nom. Hoắc Chi Tiêu vỗ mông cậu cách lớp chăn: "Chắc là... con trai muốn bú ấy mà." An Du căm phẫn đạp chân: "Nó dám hả! Nó muốn em nhét nó vào trong bụng, đẻ lại lần nữa chứ gì." "Anh không nỡ để em sinh thêm." Hoắc Chi Tiêu ngả lưng bên cạnh cậu, dỗ dành bảo: "A Du, để anh giúp em." Một trận nhúc nhích loi nhoi dưới chăn, sau đó An Du từ chối trong quả quyết: "Không cần, anh rể chỉ biết bắt nạt người ta thôi!" Hoắc Chi Tiêu dở khóc dở cười. Dù sao sau khi kết hôn "uy tín" cũng giảm đi, An Du đã bị lỗ vốn quá nhiều, bây giờ từ chối, cũng có lý. Hoắc Chi Tiêu không vội, tắt đèn, nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chiếc chăn sột soạt di chuyển, thành một cục tròn vừa nhỏ vừa ấm, như con mèo tinh nghịch, huơ móng vuốt dè dặt gẩy vào lòng bàn tay Hoắc Chi Tiêu. Hoắc Chi Tiêu giả vờ ngủ, nằm im không nhúc nhích.
"Con mèo" lại to gan hơn, vòng cả hai tay rướn tới, chân cũng vội vã kề sát nơi có nguồn nhiệt.
Hoắc Chi Tiêu nghiêng người, ôm trọn lấy "mèo con" nghịch ngợm, nhanh tay nhanh mắt bật đèn bàn cạnh giường ngủ. Chỉ thấy An Du đã tụt phân nửa quần áo, rơi nước mắt giấu đi thèm muốn. Ánh sáng vàng mờ ảo lượn quanh trên xương quai xanh tinh xảo của cậu, cậu khó chịu tột cùng: "Sưng..." Về phần chỗ nào sưng, thì Hoắc Chi Tiêu đã ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng, lập tức hiểu ra.
"Anh rể," An Du đã sớm không trốn được, dứt khoát liều một phen, lại lo Hoắc Chi Tiêu không giúp, vội vã dùng tay nhỏ nắm chặt cổ tay người đàn ông, "giúp em xoa xíu."
Hoắc Chi Tiêu cởi cúc áo giúp cậu, lột ra cơ thể trắng nõn bên trong lớp vải. "Còn có thật này..." Tận mắt nhìn thấy giọt sữa trắng nhạt dính trên đầu núm, Hoắc Chi Tiêu ngớ ra trong giấy lát, "Anh rể..." An Du cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm, hai bầu má ửng hồng, "Xoa mau lên!" Cậu nghĩ, xoa xíu là hết thôi.
Xoa nó, thì sẽ không sưng nữa.
Nhưng Hoắc Chi Tiêu không hề xoa, còn vạch rộng áo trước người An Du, sau đó vùi đầu sáp tới gần, ngậm lấy một núm v/ú, mút nhẹ. Cảm giác tê dại bao trùm khắp người, cậu nhịn không được rên thành tiếng, ôm đầu Hoắc Chi Tiêu, cong người, rùng mình. Chiếc lưỡi nóng bỏng lập tức quét sạch giọt sữa loãng, còn cuốn lấy đầu nh/ũ mềm mại nhanh chóng mút liếm.
An Du tức khắc đỏ rần mặt: "Anh rể... hết rồi, đừng hút nữa." Đúng là hết thật, chỉ một tí ti như vậy thôi, hoàn toàn bị Hoắc Chi Tiêu mút sạch.
Nhưng Hoắc Chi Tiêu lại chưa ngừng, còn hút thêm chốc nữa, đột nhiên thò tay xuống dưới người cậu, xoa nắn dương v/ật nhỏ tinh xảo. Chỉ tuốt vài lần đã xuất tinh, núm v/ú cũng rỉ ra thêm chút sữa. An Du hình như đã nhận ra gì đó, sợ hãi giãy giụa, Hoắc Chi Tiêu vẫn theo lối cũ, nâng hai chân cậu lên, gác trên bả vai, bợ côn th/ị/t thuần thục chen vào trong.
Trái lại An Du như con cá mất nước ở trên giường, vùng vẫy trong vô ích. Cậu khóc kêu: "Không muốn... anh rể to lắm, anh đừng làm em." Hoắc Chi Tiêu cúi người sáp lại gần, hôn lên giọt nước mắt trên khóe mắt An Du: "Nhịn một chút, đâm vài lần... sẽ không sưng nữa." "Đã...đã hết sưng rồi mà!" "Bé nói nhảm." Hoắc Chi Tiêu dịu dàng dỗ cậu, nhưng phía dưới thì ngược lại, mỗi cú nhấp đều thúc tới nơi sâu nhất.
Sự chống cự của An Du biến thành những tiếng nức nở nghẹn ngào, cổ tay bị Hoắc Chi Tiêu nắm chặt, giơ cao qua đỉnh đầu.
Những bông mai đỏ nở rộ lấm tấm trên nền tuyết trắng xóa. Hai hạt đậu đỏ tươi lần lượt bị đầu lưỡi của Hoắc Chi Tiêu liếm ướt, còn vương nước bọt trong suốt, trông vô cùng đáng thương.
An Du lại chẳng quan tâm đến điều này nữa rồi. Hoắc Chi Tiêu chưa bôi trơn đủ ướt, mà đã vội vàng cho vào, c/ặ/c bự thô to đ/ị/t mở lỗ đ/í/t non mịn, thúc thẳng đến tận nơi sâu nhất của thành ruột. Cậu đau dữ dội, hai chân dốc sức lắc lư, kết quả bị đét mông, miệng nhỏ cũng bị mài sưng.
"A Du..." Hoắc Chi Tiêu đau đầu hơn cả An Du, "Sao vẫn chặt thế?" Ở bên nhau nhiều năm, A Du bé bỏng của anh vẫn rất khó chịu trên giường, "Ai bảo anh rể... anh rể chả thương em gì cả..."
"Thương em mà." Hoắc Chi Tiêu thở dài, ôm An Du đang tức giận xuống giường, bợ lấy hai má mông ướt dầm dề, chậm rãi thúc c/ặ/c vào lỗ th/ị/t yếu đuối, "Thế này thì sao?"
Cậu nép vào trong ngực Hoắc Chi Tiêu, bộ ngực nhỏ cọ trên cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, cơn đau rát từ hai đầu núm bị mút sưng truyền đến, lập tức ầm ĩ càng hung dữ hơn nữa: "Đừng mà...đừng mà anh rể!" Vừa nói, vừa đi tóm lấy c/u bự đang lên tư thế thọc vào miệng nhỏ, giống hệt đứa nhóc Hoắc Tùy Hành khi còn nhỏ xíu kia, hễ bị chọc giận là liền nổi cáu. Trong đầu Hoắc Chi Tiêu hiện lên dáng vẻ hung hăng khi thằng con mình chơi ném pháo, tự nhiên toát mồ hôi lạnh, bỗng ngã xuống giường, cho An Du cưỡi lên eo mình, sau đó tát mông nhỏ ẩm ướt của cậu: "Lại nghịch ngợm." Thứ kia của anh rể đột nhiên đút hết nguyên cây, cậu trướng đến nỗi ướt nhòe hai hàng nước mắt, ấp úng nói vài chữ, sau đó ôm bụng dưới run cầm cập. Đầu nh/ũ tức khắc thuận thế rỉ ra giọt sữa trắng, men theo bộ ngực, trượt thẳng xuống bụng dưới, cuối cùng biến mất ngay chỗ dính chặt nhau ở phía dưới.
Hoắc Chi Tiêu không nhịn được nữa, đỡ cậu, ưỡn eo rút cắm. Nước dâm văng tung tóe, tạo thành những cú va chạm cuồn cuộn dâng trào.
An Du bị ch/ịch nghiêng ngả không ngồi yên được, nhiều lần xém té xuống giường, lại bị cái thứ to lớn kia nảy lên trong cơ thể kéo trở lại. Cậu cũng dần dần cảm thấy thoải mái hơn, cơn sóng tình nóng bỏng bùng nổ trong bụng dưới, khát khao từng cú va chạm của anh rể ở mỗi tấc da thịt. Cậu đưa tay của anh rể đè lên bộ ngực nhỏ lần nữa, ấn rồi xoa trong vô thức.
"Muốn gì nào?" Hoắc Chi Tiêu kiềm nén hỏi. An Du không trả lời được, nhưng cậu biết mình sắp không chịu nỗi nữa rồi: "Sắp... sắp chảy... anh rể...anh rể!"
Da đầu Hoắc Chi Tiêu tê dại, hung hăng thúc eo thêm mấy chục lần, trong khoảng thời gian đó, An Du kêu càng lúc càng yếu ớt, phía dưới nước tràn lan khắp nơi, không cách nào ngăn cản. Cặp vú đỏ như quả anh đào chín rục nẩy nẩy điên cuồng, làm sữa bắn tung tóe lên người Hoắc Chi Tiêu, để lại vết trắng nhàn nhạt. Người đàn ông rên một tiếng, vùi mình vào trong cơ thể cậu đạt đến đỉnh điểm.
Đường ruột non mịn đột nhiên thắt chặt, chủ động hút lấy tinh d/ịch. An Du hét lên một tiếng, đồng thời cao trào ngay sau đó, cuối cùng tựa vào vai Hoắc Chi Tiêu mà khóc huhu.
Thật xấu hổ, cậu nghĩ. Cho dù là con trai có thể sinh con, nhưng cũng chưa từng nghe nói có người vợ nam nào có sữa cả. Chỉ có mình cậu là có, bị anh rể bắt nạt tới nông nỗi này.
Hoắc Chi Tiêu vỗ mông An Du, rút dương v/ật, nhìn chất dịch nhầy trắng đục hộc ra mà cũng chẳng nói gì, chỉ đặt cậu nằm ngửa trên giường, tiếp tục mút liếm đầu núm nhỏ sưng tấy.
An Du không có sức phản kháng, cứ mặc cho phía dưới hỗn loạn một bãi, tủi thân chớp mắt nhìn Hoắc Chi Tiêu. "Sao, vẫn muốn để cho con trai bú à?" Bàn tay Hoắc Chi Tiêu luồn vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu. "Mất mặt chết đi được." Không chút ngạc nhiên, cậu đã từ chối. Hoắc Chi Tiêu lại liếm một cái: "Vậy cứ cho anh rể hết đi, anh rể không chê em mất mặt." An Du tức bực nghĩ.
Dẫu sao thì người uống sữa mới mất mặt hơn.
*
Từ khi An Du xảy ra tình trạng như này, càng ít đi ra ngoài. Cậu ngồi xếp bằng trên giường, thử từng bộ quần áo.
Quần áo trước kia căn bản không mặc được nữa, bởi vì hai đầu nh/ũ bị Hoắc Chi Tiêu bú sưng, không phải vải tơ lụa, thì mặc lên sẽ đau. An Du thay bộ khác, trừng mắt nhìn Hoắc Chi Tiêu.
Hoắc Chi Tiêu dường như không biết cậu đang tức giận, khí thế to lớn ngồi xuống ghế, ánh mắt dính chặt trên cơ thể cậu, không có ý dời đi, An Du nản lòng, biết nếu ầm ĩ anh rể vẫn muốn đè cậu lên giường, chỉ đành ấm ức rũ đầu, cất bộ sườn xám không mặc được vào.
"Anh sai người nấu ít đồ ngon cho em." "Tối rồi anh rể yên lặng chút đi, đâu ra mà lắm chuyện thế?" An Du chế giễu lại: "Con trai cũng không bám người như anh!"
Nếu cậu không nói, thì nào ai biết Soái gia của Phủ soái mỗi đêm đều chui đầu vào ngực cậu đâu chứ? Trong mấy buổi sáng, An Du giật mình tỉnh dậy, Hoắc Chi Tiêu toàn vừa xoa lỗ nhỏ phía dưới của cậu, vừa nút núm v/ú cực sắc tình.
Bản thân An Du cũng dễ bị cám dỗ, lúc tỉnh dậy toàn thân mỏi nhừ, cơn hứng tình cuộn trào mãnh liệt, mơ mơ hồ hồ đã làm với anh rể. Làm xong, đến trưa tỉnh dậy, lại xắn tay áo tức giận đi tìm thủ phạm thì đã quá muộn!
Anh rể nhà cậu vẫn thật là hư, mỗi khi An Du nghiêm mặt, thì sẽ bế Hoắc Như Ảnh và Hoắc Tùy Hành lên, dịu dàng cười với cậu. An Du đâu thể nói chuyện giường chiếu trước mặt con cái được?
Thế là nhịn rồi nhịn, rồi quên luôn.
Cậu quên, nhưng Hoắc Chi Tiêu không quên, c/ặ/c bự trông mong lỗ đ/í/t nhỏ mỗi ngày mỗi đêm của cậu cũng không quên. Cho nên An Du tức, chỉ có thể tức bản thân mình.
Ai bảo cậu cũng thèm muốn anh rể cơ chứ?