Cụ Hoắc nhảy cà nhắc ra trước cửa, lớn tiếng hỏi: "Ai có thai?" Bác sĩ gấp đến độ đổ đầy mồ hôi: "An tiểu thiếu gia ạ!" "Thế sao lại ngất..." Cụ Hoắc còn chưa hết câu, thì Hoắc Chi Tiêu đã lao ra.
Người đàn ông nắm chặt cổ áo của bác sĩ, đáy mắt đỏ ngầu: "A Du đâu?"
Chuyện bắt đầu khi họ vừa mới vào nội biên.
Kỳ Đường thân là lính cảnh vệ không biết đã nghe được từ đâu chuyện ân oán nửa đùa nửa thật giữa An Du và An lão thái thái, lợi dụng đám đông trong ngày đầu năm mới, đã xông vào nơi ở rách nát của An gia.
Bề ngoài của An trạch vẫn là An trạch, nhưng người trong nội biên lại biết, An gia đã thất bại. Kỳ Đường vác súng, chạy như bay qua khu vườn đầy cỏ dại trong viện, càng chạy càng hoài nghi: Nơi này còn có người ở sao?
Đang suy nghĩ, bỗng có tiếng người xen kẽ trong gió phiêu tới.
Trong viện âm u chợt vang lên tiếng nói chuyện, ngay cả một người từng ở trên chiến trường như Kỳ Đường, còn đổ mồ hôi lạnh toát cả sống lưng. Cũng may hiện tại là ban ngày, Kỳ Đường chà xát lớp da gà nổi trên cánh tay, lặng lẽ trốn ra sau bức tường.
Tiếng nói chuyện là của hai bà vú già lom khom. "Lão tổ tiên..." "Quan tài đã chuẩn bị trước một năm." "Nhưng Phủ soái bên kia..." "Cái bụng của tiểu thiếu gia vẫn chưa có tin tức gì sao?" "Chính là không thể sinh con..."
Kỳ Đường bị kinh sợ trước lời nói của hai bà vú. Ai ai đều biết An Du có thể sinh con, nếu không cũng sẽ chẳng bị đưa vào Phủ soái làm vợ kế. Nhưng các bà vú thế mà lại nói rằng An Du không thể sinh... Thiếu soái có biết không? Nếu biết rồi thì thôi, còn nếu như chưa biết, thì An Du sẽ bị đuổi đi sao?
Kỳ Đường ngây thơ, khi gặp chuyện thì cuống cuồng cả lên, xách súng chạy đến Phủ soái. Lúc hắn vào cổng, lính cảnh vệ đứng trước cửa còn trêu đùa với hắn: "Tiểu Đường, chạy đi đâu đó? Hôm nay Gia vui, nên sẽ không đi kiểm tra trạm gác của cậu." Trong lòng Kỳ Đường đang có tâm sự, nên nào có nghe lọt tai, khi xông vào đại sảnh, đúng lúc gặp phải Hoắc Chi Tiêu mặt mày u ám bước ra ngoài. Tim hắn chợt nhói một nhịp, cho rằng bí mật An Du không thể sinh con đã bị phát hiện.
Những tham vọng từng bị cơn gió ngoài vùng biên thổi tắt nay lại trỗi dậy từ sâu tận đáy lòng. Kỳ Đường nóng đầu, lao vào đại sảnh, tìm được An Du đang trốn ở trong góc ăn bánh ngọt. Bụng An Du đói, trò chuyện với các thím xong, cứ tưởng mình đã tìm được một góc nhỏ tuyệt vời để ăn bơ làm biếng xíu, ai dè vẫn bị Kỳ Đường tóm được, có chút xấu hổ: "Sao cậu lại tới đây?"
Kỳ Đường vừa mở miệng liền nói: "Phu nhân, bọn họ nói cậu không sinh được con!" An Du nghe mà ù ù cạc cạc: "Cậu nói cái gì?" "Cậu không sinh được!" Kỳ Đường gấp đến độ đổ mồ hôi hột, kéo cậu muốn chạy ra khỏi phòng.
Trong miệng cậu đang lẩm bẩm "ai không sinh được cơ", nhưng trong lòng đột nhiên nhớ tới trước khi cưới, lúc anh rể thân mật chưa bao giờ đẩy sâu vào bên trong, còn ép cậu uống thuốc.
Lẽ nào cậu không sinh được thật sao? Nỗi kinh hoàng và sự sợ hãi của An Du lẫn lộn đan xen, hất tay Kỳ Đường ra: "Tôi muốn đi tìm anh rể!"
Nói xong, xách vạt áo, nhấc chân chạy về phía đại sảnh, nhưng còn chưa chạy được hai bước, thì cậu đã té nhào xuống đất.
Trong phòng lập tức trở nên hỗn loạn. Bác sĩ vội vã chạy tới hấp ta hấp tấp bắt mạch, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của các thím đang sốt ruột, thở dài nặng nề: "Tiểu thiếu gia đã mang thai rồi, sao các vị còn để cho cậu ấy chạy lung tung khắp nơi thế?!"
Không chỉ các thím đứng hình, mà Kỳ Đường vừa mới nghe thấy những lời của bà vú cũng sững người. Có điều An Du có con là chuyện vui, mọi người bình tĩnh trở lại, vui mừng hớn hở đưa cậu vào phòng ngủ.
Chờ khi Hoắc Chi Tiêu xông vào trong, thì cậu đã ôm chăn ngủ ngon lành. "Có chuyện gì vậy?" Giọng nói của Hoắc Chi Tiêu trầm xuống, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Vẫn là bác sĩ mạnh dạn nói ra một loạt các mục cần chú ý của thai kỳ.
"Có thai rồi?" Hoắc Chi Tiêu nắm tay An Du giấu vào dưới chăn, đuổi người trong phòng ra ngoài, chỉ giữ lại một bác sĩ, "Bác sĩ đi theo tôi tới vùng biên rõ ràng đã nói cơ thể của A Du không tốt, rất khó..." Bác sĩ gật đầu lia lịa, nịnh bợ nói: "Quả thực là như vậy, nhưng Tiểu thiếu gia thật có phúc, dù khó có thai nhưng vẫn có được ạ." Nhưng mà lời xu nịnh của bác sĩ đã đặt sai chỗ.
Hoắc Chi Tiêu nghe thấy vậy, lập tức nhướng mày, lạnh lùng hỏi: "Liệu có làm bị thương không?" "...Ai ạ?"
"A Du." Giữa hai đầu lông mày của Hoắc Chi Tiêu bao phủ vẻ khó chịu thấy rõ: "Cơ thể em ấy yếu ớt, mang thai con có tổn hại đến sức khỏe không? Nếu thương tổn, vậy thì phá nó đi."
Bác sĩ sợ đến mức kêu lên: "Thiếu soái, càng không thể được!" "...Mang, mang thai thì tất nhiên sẽ thương tổn đến thể chất, nhưng phá đi thì sẽ càng làm hại đến sức khỏe hơn đấy ạ! Chi bằng hãy chăm sóc cho thật tốt, đợi khi sinh ra, thì lại nghỉ ngơi cỡ mười ngày tới nửa tháng..." "Thật không?" Tay còn lại của Hoắc Chi Tiêu sờ xuống thắt lưng—— Bác sĩ mạnh dạn liếc mắt nhìn, da đầu lập tức tê dại—— Thiếu soái muốn rút súng! "Là thật ạ!" Bác sĩ vội vã nhăn mặt thề thốt: "Gia, sao tôi lại có thể lừa ngài cơ chứ?" Hoắc Chi Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve báng súng, lại nói: "Thế vì sao em ấy lại ngất xỉu?" "Là do hoảng sợ ạ." Bác sĩ tranh thủ trước khi Hoắc Chi Tiêu nổi giận, cấp tốc nói rõ nguyên nhân: "Khi tôi đến, Tiểu thiếu gia đã như thế này ạ." "Thôi được rồi, ông ra ngoài đi." Hoắc Chi Tiêu nhớ tới Kỳ Đường cũng ở trong phòng trước đó, nhẹ khịt mũi, tra súng vào thắt lưng lần nữa.
Dường như An Du đã nhận ra cơn thịnh nộ của Hoắc Chi Tiêu, cọ cọ về phía trước, áp bụng dưới vào chân anh rể. Hoắc Chi Tiêu chậm rãi bất động, hồi lâu sau, đáy mắt hiện lên tình ý dịu dàng.
Khi An Du tỉnh dậy, thì trời đã tối. Cậu níu chăn, mơ màng duỗi chân. Hoắc Chi Tiêu ngồi bên giường lập tức đứng dậy: "Tỉnh rồi à?"
An Du ngơ ngác nhìn người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng trong mơ, khóe mắt trong chốc lát đã chảy ra một hàng nước mắt: "Anh rể..." "Sao vậy?"
"Anh rể, có phải anh không cần em nữa không?" Cậu không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ, nỗi bi thương dâng trào, ôm lấy cánh tay của Hoắc Chi Tiêu, nghẹn ngào, "Có...có phải em không mang thai được đúng không? Anh đừng đưa em về An gia mà...em không muốn về." Hoắc Chi Tiêu bất lực vừa đau lòng sờ trán cậu: "Ai nói muốn đưa em về?"
"Nhưng em không sinh được." "Anh rể lại chẳng mong em sinh." "Kỳ Đường... Kỳ Đường nói em thật sự không thể sinh con."
"Em tin cậu ta hay tin anh rể?" Hoắc Chi Tiêu nghe thấy cái tên Kỳ Đường, đáy mặt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Cũng may tuy An Du không tỉnh táo, nhưng giới hạn vẫn còn đó, gấp gáp kêu: "Em tin anh rể." "Được rồi." Lòng bàn tay Hoắc Chi Tiêu trượt lên đôi má của cậu, "Ngủ thêm một lát, chờ anh rể lấy thuốc cho em." Thứ đang uống hiện giờ, đương nhiên là thuốc an thai, nhưng An Du không biết mình đã có bầu, thảm thương co vào trong góc giường, nước mắt tí tách rơi: "Em quả nhiên...quả nhiên..."
Hoắc Chi Tiêu sửng sốt một lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó có hơi đau đầu nói: "Không phải như em nghĩ đâu."
"Anh rể đừng gạt em nữa." Cậu bưng bụng dưới, sụt sịt: "Đã ăn nhiều lần vậy rồi mà vẫn chưa có con, chắc chắn là do em không được rồi!" "Em nào có không được?"
"Em..." "Uống thuốc đi." Hoắc Chi Tiêu thấy cậu cứ ngu nga ngu ngơ, càng thêm bất lực, véo cằm An Du, dỗ cậu uống nửa bát thuốc, sau đó cúi người nói nhỏ bên tai cậu một câu.
An Du ngồi ngốc trên giường, một lúc sau đột nhiên nảy bật người: "Thật không ạ?" "Thật." Hoắc Chi Tiêu mặt mày nghiêm nghị ôm lấy cậu vào lòng: "Em đừng nghịch nữa." "Anh rể?"
"Ừm."
"Anh rể ơi..."
"Ừm." "Anh rể ơi, anh rể!"
"Ừm." Hoắc Chi Tiêu nhếch khóe môi, chậm rãi siết chặt vòng tay đang ôm eo An Du, "Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, chẳng phải đã có rồi đó sao?"
Cậu ôm cổ anh rể, rưng rưng nước mắt gật đầu.
Chuyện của An Du tạm thời kết thúc, Hoắc Chi Tiêu đi tìm Kỳ Đường. Thanh niên 18 tuổi nghển cổ nói: "Gia, ngài cứ bắn chết tôi đi." Hắn biết mình đã làm ầm ĩ gây ra một sai sót không mong muốn, chuyện An Du không thể mang thai chẳng phải là bí mật gì đối với Hoắc Chi Tiêu. Lòng tốt bụng đã làm hỏng chuyện, hại An Du ngất xỉu, những suy nghĩ nhân đạo trong lòng của Kỳ Đường kia không thể cho người khác biết đã hoàn toàn lắng xuống. Hoắc Chi Tiêu cười khẩy: "Bắn chết cậu? Bắn chết cậu rồi, A Du hỏi, thì cậu muốn tôi nói như thế nào?"
"Gia..." Hoắc Chi Tiêu giơ tay, ý bảo Kỳ Đường ngậm miệng: "A Du coi cậu là bạn bè, đừng khiến em ấy thất vọng." Người đàn ông cực kỳ nhấn mạnh hai chữ "bạn bè". Sắc mặt Kỳ Đường tái nhợt, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: "Gia, tôi hiểu rồi." Ngày hôm sau, Kỳ Đường khởi hành quay về vùng biên, nhiều năm cũng không trở lại.
Quay về với hiện tại. Từ khi chẩn đoán có thai, Những đại ngộ của An Du ở Phủ soái đã được nâng lên thêm một tầm cao mới.
Ban đầu các thím rất chiều chuộng cậu, hễ đồ nào tốt là mỗi ngày đều đưa qua phòng ngủ của cậu và Hoắc Chi Tiêu, bây giờ càng mong cậu có thể nằm yên trên giường suốt ngày. Đáng tiếc An Du tuổi nhỏ, ham chơi, có con rồi mà cũng chẳng quan tâm, lẽo đẽo theo mông Hoắc Chi Tiêu cả ngày, cười nói rộn ràng. Bên cạnh Hoắc Chi Tiêu có bác sĩ, nên càng ngày càng nuông chiều cậu. Các trưởng bối ở Phủ soái nhìn mà thấp tha thấp thỏm, khó hiểu đề cập mấy lần, nhưng Hoắc Chi Tiêu đều ngăn lại, lý do không chỉ đơn giản là sự nuông chiều.
Là chuyện của trong phòng. Sau khi có con, tiểu thiếu gia yếu ớt tính tình chưa thay đổi, nhưng cơ thể đã thay đổi trước.
Mỗi đêm cậu đều thèm muốn, tự biết là không được thân mật, nhưng đôi mắt mở to lõng bõng nước, dinh dính cưỡi lên eo Hoắc Chi Tiêu. Tuột xuống lần một, lại cưỡi tiếp lần hai. Hoắc Chi Tiêu bị An Du cọ tê da đầu, hai tay bóp hai cánh mông múp thịt, chỉ lo cậu dứt khoát ngồi xuống: "Nhịn đi em." An Du không bỏ qua: "Vậy dùng tay."
Hoắc Chi Tiêu chỉ đành dùng tay xoa giúp cậu. Những vệt nước ấm tí tách trào ra, cậu còn thở dốc nói: "Ngứa ở trong." Hoắc Chi Tiêu kiên nhẫn đút ngón tay vào lỗ đ/í/t ướt dầm dề. Sau hai ba lần lại hộc ra thêm càng nhiều nước.
An Du sướng rơn run lên một cái, sau khi xuất một ít tinh, nhổng mông lén đi cọ c/ặ/c bự thô to của anh rể đang dựng lên ở đằng trước.
Sau đó bị tét mông cho vài phát.
An Du tức giận trốn vào trong chăn, miệng nhỏ phía dưới ăn không được, thế là dùng tay nhỏ sờ bậy. Cậu châm lửa khắp nơi, người xúi quẩy lại là Hoắc Chi Tiêu. Liên tiếp mấy đêm liền như vậy, Hoắc thiếu soái đều không ngủ ngon. Sau này Hoắc Chi Tiêu mới nhận ra, thay vì để An Du nghịch ngợm vào ban đêm, không bằng cứ cho cậu tiêu hao hết năng lượng dư thừa vào ban ngày. Chỉ là cách này lúc đầu thì còn hiệu quả, sau này khi Hoắc Chi Tiêu dắt cậu đi nghe hí, cậu ngồi trong lòng anh rể, không biết sao tự nhiên lại n/ứng, rầm rì lắc eo, đào kép trên sân khấu còn chưa hát được mấy câu, mà cậu đã ướt đầy một vũng.
Hoắc Chi Tiêu đen mặt đuổi lính cảnh vệ ra ngoài, cởi áo khoác che phía dưới của An Du, sau đó vươn tay nắm lấy dương v/ật nhỏ đầy phấn chấn của cậu. An Du mơ hồ gọi "anh rể", không biết lấy sức ở đâu ra, vòng eo thon nhỏ không ngừng đưa đẩy ưỡn lên rồi lại hạ xuống, mãi đến hơn một trăm lần, mới rịn mồ hôi nằm liệt trong ngực Hoắc Chi Tiêu.
Hoắc thiếu soái nghiêm mặt, ảo não lau đi vết tinh d/ịch lấm tấm trên tay: "Em đó!" An Du chớp chớp mắt: "Anh rể..."
Giọng vừa mềm mại còn nũng nịu. Hoắc Chi Tiêu chịu thua, dang tay ôm cậu: "Về nhà rồi nghịch, hửm?" "Muốn anh rể vào cơ."
"Còn làm tiếp được à?" "Được ạ, chỉ cần không đâm sâu... ui da." An Du chưa kịp nói xong, thì đã bị anh rể đặt trên đùi tét mông.
Tất nhiên, tét cũng không dám tét mạnh. An Du nằm nhoài trên đùi Hoắc Chi Tiêu, uể oải rầm rì. "Chiều hư em rồi." Hoắc Chi Tiêu bế cậu lên, lấy áo quấn lại: "Anh rể?"
"Không muốn anh quấn luôn đầu em, thì ngoan một chút."
An Du bĩu môi, vùi đầu vào hõm cổ anh rể.
Cậu nào biết khuôn mặt mình tràn đầy sắc xuân, vừa nhìn là biết mới vừa được thương yêu? Lúc Hoắc Chi Tiêu bế ra vườn lê, còn bất mãn đá chân.
Hoắc Chi Tiêu nhẫn nhịn nhét cậu vào trong xe, thực ra đã chịu hết nổi, bèn đặt người ta lên đùi đét lên cặp mông căng mẩy ấy. Những cái tát giòn tan liên tục khoảng chừng mười lần, cuối cùng An Du mới ngoan ngoãn ngồi yên. Hoắc Chi Tiêu thầm thở phào một hơi, nào ngờ cậu đột nhiên sáp lại gần, run rẩy nói: "Lại ướt nữa." Da đầu Hoắc Chi Tiêu tê rần, quay đầu nhìn, chỉ thấy đuôi mắt An Du ngập tràn sắc xuân vương lệ, buồn bã nghiêng người sang: "Anh rể ơi." "Sao em cứ..." Hoắc Chi Tiêu chịu thua toàn tập, duỗi tay ôm cậu vào trong ngực: "Thôi. Nhịn một chút, về nhà anh rể lại thương em." An Du miệng thì đồng ý rất dễ dàng, nhưng ở trên xe lại cố ý lấy mũi chân khều mắt cá chân anh rể. Hoắc Chi Tiêu trừng mắt qua, cậu rưng rưng nước mắt ngẩng đầu, vô tội chớp mắt. Lời của người đàn ông đến bên môi lại nuốt trở về, đau đầu ôm cậu, cho ngồi lên đùi: "Thoải mái chưa?" An Du lắc lư hai cái, dựa vào lồng ngực của Hoắc Chi Tiêu hài lòng thở lấy hơi: "Ừm."
Khó lắm mới kéo lê được tới nhà, Hoắc Chi Tiêu bế An Du về phòng ngủ, kéo rèm thật chặt, sau đó cúi người cởi quần giúp Tiểu thiếu gia. Bên ngoài thì còn ổn, ngay khi tụt bộ đồ bó sát người xuống, cả hai đều thở gấp.
Ướt một mảng lớn trên lớp vải trắng như tuyết, An Du không có nói dối, cậu ướt thật.
Nằm trên giường, An Du trái lại không còn bạo dạn như lúc ở bên ngoài, cậu ôm gối, không thể tin được mà nhìn dưới háng mình: "Sao... sao nhiều quá à..."
Hoắc Chi Tiêu nghe vậy, bàn tay to úp vào giữa hai chân cậu, vết chai mỏng sượt qua lỗ đ/í/t mềm mại. An Du nín thở, đỡ eo ngã xuống chiếc giường mềm mại, nửa khuôn mặt vùi vào trong gối nằm, hai chân run rẩy, ngón chân đột nhiên cuộn tròn. Một lúc sau, Hoắc Chi Tiêu đứng dậy tìm khăn tay, giữa những kẽ ngón tay toàn là nước tí tách rơi.
An Du mặt đỏ tía tai, cong eo, như con tôm. Cậu nhìn thấy giữa đũng quần anh rể gồ lên một cục to, không cần sờ, cũng biết là ăn ngon lắm. Cơ mà cậu không được ăn.
Nhưng An Du muốn được gần hơn với anh rể một chút. Cậu khoác chăn dựa sang, vươn tay ra từ sau lưng Hoắc Chi Tiêu.
"Hửm?" Hoắc Chi Tiêu nghiêng đầu, "Còn khó chịu à?" "Không khó chịu bằng anh rể." An Du quỳ ở sau lưng Hoắc Chi Tiêu, thỏ thẻ nói: "Là em... hại anh rể khó chịu." Hoắc Chi Tiêu buồn cười xoa đầu cậu.
"Chờ em bé ra đời, em sẽ cố gắng đền bù cho anh rể." "Nói nhảm."
"Có nói nhảm đâu." An Du thở hồng hộc bẻ lại, "Em biết nhiều lắm đó." "Em biết gì?"
Con ngươi cậu xoay chuyển: "Những thứ em biết, toàn do anh rể dạy. Anh rể dạy nhiều, thì em sẽ học nhiều."
Thật đáng kinh ngạc, khi An Du còn biết nói mấy lời dâm ô này. Hoắc Chi Tiêu nhéo đầu ngón tay cậu, nắm chặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Khi An Du lộ bụng, thời tiết đang ấm lên. Hoắc Chi Tiêu cũng không cho cậu ra ngoài, An Du chỉ đành lảng vảng ở trước cổng Phủ soái. Mà An lão thái thái đang thoi thóp ở An gia cũng thật sự tới lúc hấp hối. Phải nói rằng, y thuật của bác sĩ do Hoắc Chi Tiêu phái đến rất cao siêu, thế mà thật sự đã cố gắng giữ lại được mạng sống của Lão thái thái.
"Chuyện này chắc là không được đâu nhỉ?" Hoắc Chi Tiêu nghe báo cáo của bác sĩ, tiếc nuối cười nhạt: "Còn định lúc bụng An Du to thêm chút mới bắt tay vào... mà thôi, bây giờ cũng được."
"Gia, ý của ngài là?" "Nếu như bà ta đã muốn rủa A Du không có con, trù rủa Phủ soái tuyệt giống, vậy cứ để bà ta tận mắt nhìn thấy đi." Hoắc Chi Tiêu nhấc ngón tay, gõ nhẹ trên mặt bàn: "À đúng rồi, đừng quên nhắc nhở bà ta rằng, thứ thật sự tuyệt chủng đó là An gia."
Bác sĩ hiểu ý, lặng lẽ rời đi.
Nửa ngày sau, An lão thái thái gầy gò được ngấm ngầm đẩy lên gác xép. Bà bị méo mũi lệch miệng, đôi mắt đục ngầu đờ đẫn vô hồn.
Bác sĩ lại biết bà vẫn còn ý thức: "An lão thái thái, tôi biết mắt bà đã không nhìn thấy được nữa, nhưng tai vẫn nghe rõ, thế thì lắng nghe một chút đi nhé."
An lão thái thái mở miệng, phát ra một tràng rên rỉ vô nghĩa. Bà không biết mình có thể nghe thấy cái gì. Nhưng rất nhanh An lão thái thái đã nghe được——
"A Du, A Du à chậm chút đã." Thím năm xách váy mã diện đuổi theo phía sau An Du, chạy thở phì phò: "Con đang mang thai, sao lại chạy lung tung như vậy hả?"
Cậu quay đầu, với nụ cười trên môi: "Thím năm, người đừng đuổi theo con nữa." Thím năm vừa giận, vừa buồn cười: "Đợi thiếu soái nhà con về, ta sẽ đi mách lại ngay! Để ngài ấy tới đánh đòn con!" An Du mới chả quan tâm, cậu đã chạy đi xa rồi.
An lão thái thái ú ớ bắt đầu khóc. Bác sĩ chán chê cau mày: "Nghe thấy rồi chứ?" "Không...không..."
"Không thể nào?" Bác sĩ dường như biết bà muốn nói cái gì, giơ tay đóng cửa sổ lại, "Sao lại không thể? An lão thái thái, người nên vui mừng, An Du đã mang thai con của Thiếu soái chúng ta, đây là chuyện hỷ rất lớn!"
Quanh đi quẩn lại, cũng chỉ có nhà vợ lẽ là được sống sung sướng! An lão thái thái nhớ tới đứa cháu trai đã chết thảm của mình, còn đứa cháu gái thành bộ xương khô ở bãi tha ma từ lâu, cùng với An gia đổ nát... hóa ra Cô gia không giết bà, chính là vì ngày hôm nay! "Còn nữa, Thiếu soái bảo tôi nhắc nhở bà." Bác sĩ ngồi xổm xuống cười mỉm, nhìn chăm chú vào con ngươi đục ngầu của An lão thái thái, nói chậm rãi từng chữ một: "Chuyện mà Đại thiếu phu nhân đã chết gây ra, bà không phải cái gì cũng không biết đâu nhỉ? Bà biết trước khi chết cô ta đã nhìn thấy gì không?" An lão thái thái bắt đầu lên cơn co giật một cách khủng hoảng.
Bác sĩ sáp đến gần bà, nhẹ giọng nói: "Cô ta nhìn thấy những người đã bị các ngươi hại chết quay trở lại rồi, đang đợi bà ở thế giới bên kia đấy." Sau khi An lão thái thái hiểu rõ mọi chuyện đột nhiên ho hen, như miếng thịt thối rữa, hai chân co duỗi, một chút sức sống cuối cùng trong mắt cũng đã tắt.
Bác sĩ đã đoán trước được, sai người dùng chiếu quấn An lão thái thái cho gọn ghẽ: "Vứt vào bãi tha ma đi, An Hân đã đợi bà ta ở đó rất lâu rồi... đây là lúc để bọn họ được đoàn tụ." An lão thái thái đã chết như vậy, rời đi vội vàng hơn cả An Hân, An Du ở Phủ soái vẫn chưa nghe được tin tức. Có điều cho dù cậu có nghe thấy, thì cũng không quan tâm.
Lại thêm một mùa đông nữa, vợ kế nhỏ của Phủ soái đã sinh. Phủ soái là nơi như thế nào?
An Du nằm trên giường mở mắt ra, nghe tiếng pháo nổ bên ngoài cửa sổ, mơ hồ nghĩ, nơi đây là nhà của cậu.
Trong trạng thái mơ màng vì buồn ngủ, Hoắc Chi Tiêu ôm con từ ngoài bước vào. An Du cong khóe môi, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Anh rể." Lòng bàn tay ấm áp dán lên hai má của cậu, sau đó là một nụ hôn nóng bỏng.
Số mệnh do tôi tạo ra, hạnh phúc tự mình đuổi theo. Hạnh phúc của An Du vẫn đang ở phía sau.