"Làm sao vậy?" "Anh rể." Cậu kéo lấy tay Hoắc Chi Tiêu, "Em không muốn về An gia." "Vậy thì không về."
"Không được, phải về." An Du lẩm bẩm: "Nếu em không về, không biết Lão tổ tiên sẽ hành hạ mẹ em như thế nào nữa."
Mẹ cậu là vợ lẽ, không được sủng ái, phải sống trong nỗi cẩn thận dè dặt hơn mười năm qua, thật khó mới có thể hết khổ, cho dù An Du không thể đưa bà ra khỏi An gia, thì cũng phải khiến bà được sống một cuộc sống thoải mái suốt quãng đời còn lại ở An gia.
Hoắc Chi Tiêu xoa đầu An Du. Cậu ủ rũ ngồi dậy, ôm quần áo ướt chạy vào phòng tắm, dội nước qua loa vài lần rồi lao ra ngoài.
"Anh rể." An Du nhào đầu vào trong vòng tay của Hoắc Chi Tiêu, ngay cả tóc cũng chẳng thèm lau, dốc sức chui vào ngực người đàn ông. Hoắc Chi Tiêu bợ mông cậu, "ừm" nhẹ một tiếng. "Anh rể ơi, anh đến rước em sớm chút nha." An Du hít mũi, "Mùng tám... còn lâu quá à." Cậu nghĩ, sao lại quyết định hôn sự vào ngày mùng tám cơ chứ?
Làm sớm chút bộ không được hả?
Nhưng ngày về nhà chồng là do Phủ soái quyết định, An Du không dám ý kiến. Hai tay hai chân cậu ôm chặt lấy Hoắc Chi Tiêu, vừa tức vừa buồn, nước trên đuôi tóc tí tách rơi, nhỏ hết xuống lồng ngực của anh rể. "A Du?" Để ý cảm xúc của An Du không đúng lắm, Hoắc Chi Tiêu nâng cánh tay, muốn sờ mặt cậu, nhưng An Du lại "bép" một cái đập rớt cái tay của anh rể, phồng má ngồi thụp xuống.
Hoắc Chi Tiêu thầm cười: "Muốn à?" Cậu không nói gì, túm chăn đắp lên người, sau đó lén tuột khăn tắm quấn quanh eo xuống, tay nhỏ mò vào trong quần anh rể sờ sờ.
Vừa nóng vừa cứng.
An Du đỏ mặt nằm bò trong ngực Hoắc Chi Tiêu, phát hiện cánh tay của anh rể muốn nhúc nhích, lại đập cái bép, sau đó bò đi ra hừ nhẹ: "Để em tự làm." "Được thôi." Hoắc Chi Tiêu nhẹ nhàng hít thở, mở chăn ra: "A Du muốn làm thế nào cũng được." An Du đâu nghĩ được gì, cậu chỉ biết từ từ ngồi xuống.
Cây chày bự kia của Hoắc Chi Tiêu, An Du không dám một hơi nuốt hết, chỉ có thể cắn bả vai anh rể, xoắn eo chậm rì rì, nhấp nhô lên xuống. Tiếng nước dần vang, đuôi mắt An Du ửng đỏ. Giữa hai má mông như miếng đậu hũ non của cậu, đang cắm một căn c/ặ/c bự tím đen, chất lỏng trong suốt len lỏi theo cán c/ặ/c nhiễu xuống, cuối cùng thấm ướt hết trên đùi anh rể. An Du chống hai cánh tay đong đưa, miệng nhỏ sưng tấy mút ch/ùn c/hụt c/u bự, mắt thấy lỗ đ/í/t nghẹn ứ nuốt hết nổi nữa, mới khóc lóc vểnh mông, muốn nhả cây chày thô to kia ra, nhưng không ngờ Hoắc Chi Tiêu mạnh tay cách tấm chăn hung ác đè xuống, chỉ nghe thấy tiếng nước òm ọp vang vọng, khi tỉnh táo lại, thì cơn đau đã bùng lên tận sâu trong ruột non.
An Du bật khóc.
"A Du à..." Hoắc Chi Tiêu đau đầu ôm cậu, "Là anh rể đáng đánh, lần sau..." An Du ngồi trên eo Hoắc Chi Tiêu tàn nhẫn vặn eo, từ trong huyệt đạo của mình rỉ nước ào ào không sao nói nỗi, Hoắc Chi Tiêu trong nháy mắt cũng nói không nên lời. Cậu thở hổn hển từng ngụm to, sau đó lẩm bẩm nói: "Không...không có bôi thuốc mỡ, vậy mà còn không cho em... không cho em rút ra, anh rể thật biết bắt nạt em mà!" Suy cho cùng đây không phải là lần đầu tiên thân mật với anh rể, cơn đau vơi dần, chỉ còn lại cảm giác sung sướng vuốt ve, nhưng An Du giận Hoắc Chi Tiêu vì chả ngó ngàng gì mà đã ép mông cậu xuống.
Cậu chưa chuẩn bị xong cơ mà!
"A Du, em thật là..." Bàn tay to của Hoắc Chi Tiêu vuốt ve cặp mông tròn trắng mịn của An Du, cuối cùng mới nhào bóp, tỉ mỉ xoa nắn. Cậu rên rỉ hai tiếng vì thoải mái, đôi chân quấn lấy eo Hoắc Chi Tiêu, vô thức gọi: "Anh rể..." C/ặ/c bự của Hoắc Chi Tiêu chôn vùi bên trong cơ thể An Du lại nóng lòng muốn thúc mạnh lần nữa.
Hoắc Chi Tiêu biết, An Du thích gọi anh là "anh rể", nó thậm chí còn vượt qua cả "tướng công". Hàm ý của xưng hô này ý chỉ mối quan hệ giữa hai người bọn họ, là sự vô đạo đức mà An Du phải gánh chịu còn là gông cùm của sự cấm kỵ. Bọn họ biết rõ An Hân đang nghe thấy, nhưng họ vẫn điên cuồng dây dưa nhau như cũ, biết rõ là đang vụng trộm, nhưng họ vẫn ngủ với nhau hết đêm này đến đêm khác.
Trước đây An Du cứ hoang mang lo sợ suốt ngày, nhưng bây giờ... cậu đã có thể gọi anh rể, xoắn eo linh hoạt như một con cá trong ngực Hoắc Chi Tiêu, tìm tư thế dễ chịu, cho cái thứ to dài kia đâm càng sâu vào bên trong. Hoắc Chi Tiêu cảm thấy An Du quyến rũ từ tận xương tủy, không giống với con gái, mà là bị thân phận con vợ lẽ kìm nén nhiều năm, cuối cùng bị thân mật từng chút từng chút một dần dần lộ vẻ ngây thơ ra ngoài.
Hoắc Chi Tiêu ôm An Du trong lòng thầm nghĩ, trên người cậu đâu có còn một chút gì của hình bóng Tiểu thiếu gia con vợ lẽ nữa? Mà đã hoàn toàn được anh cưng thành chim hoàng yến mất rồi, lúc thân mật, còn dám ríu rít đập cánh.
Chỉ là dù chim hoàng yến có ầm ĩ đến mấy, thì cũng không bay ra khỏi cái lồng đúc chắc chắn này. Hoắc Chi Tiêu trở mình gập chân An Du lại.
Hoắc Chi Tiêu thích tư thế này, đơn giản mà còn trực tiếp, có thể nhìn vào đôi mắt của An Du, cũng có thể thấy được cái miệng dưới của cậu.
Nhưng lúc trước thì An Du sẽ sợ.
Gác chân lên vai anh rể, lõa lồ phía dưới cho người ta nhìn, nào có chịu? Nhưng bây giờ trong mắt cậu đã không còn do dự, chỉ có cơn sóng của dục vọng như dòng suối chảy triều miên không dứt. Lòng Hoắc Chi Tiêu nóng bừng, chống đầu gối cậu thúc vào trong. Thọc nát thịt mềm, ngón tay An Du cào ra mấy vết hằn sâu trên vai Hoắc Chi Tiêu. Cậu kêu: "Vào trong...vào trong đi mà!" Hoắc Chi Tiêu thở ồ ồ, vùi đầu bên tai cậu dỗ dành: "Trong ngày cưới anh muốn em."
An Du nghe trọn cả lời này một cách mê man, lúc đầu không hiểu lắm, nhưng sau đó lại trợn to mắt, không quan tâm Hoắc Chi Tiêu đã bắt đầu gồng lực dập sâu, cắn răng quỳ gối, ngọ ngoạy bò dậy hôn lên khóe môi anh rể: "Anh đừng có gạt em."
Hoắc Chi Tiêu sửng sốt: "A Du..." An Du lại đột nhiên ngước đầu, khóc lóc kêu lên.
Hóa ra Hoắc Chi Tiêu đã chọc trúng chỗ mẫn cảm, hai chân mềm nhũn, lỗ đ/í/t hộc ra một bãi nước trong suốt, Hoắc Chi Tiêu nâng gáy cậu, đầu lưỡi tách mở hàm răng của An Du, hôn môi đầy lưu luyến.
Ngoài cửa sổ vẫn còn tiếng pháo hoa lác đác. Cơn sóng tình trào dâng trong cơ thể Hoắc Chi Tiêu dần dần được thay thế bằng sự dịu dàng.
Anh đã sống trong cái thế giới loạn lạc này hơn 30 năm, thế mà lại phát hiện, hóa ra vẫn còn một nơi êm ái để có thể dừng chân.
An Du mơ màng nghe thấy một tiếng thở dài. Cậu cuộn tròn trong ngực Hoắc Chi Tiêu, cọ cọ ngón chân, cơn tình triều nóng bỏng dồn xuống bụng dưới, cậu còn mơ mơ màng màng. An Du nghĩ, ngày mai mình phải đi rồi.
Mấy ngày sau không được nhìn thấy anh rể nữa, nên cậu đời nào sẽ bỏ qua cơ chứ? Thế là vẻ chống cự trong lòng đã tan thành mây khói, dạng chân hết cỡ, mặc cho Hoắc Chi Tiêu thỏa thích ** lút cán.
Một trận ầm ĩ này, đã quấy đến mức ngày hôm sau An Du được Hoắc Chi Tiêu bế lên xen. "Cô dâu nhỏ" mặc bộ đồ đỏ ngáp dài một hơi, bịn rịn hôn lên cằm anh rể. Hoắc Chi Tiêu thấp giọng nói: "Đừng sợ."
"Anh rể ơi, mùng tám anh tới rước em sớm sớm chút nha." "Được."
"Anh rể..." Lập tức lại muốn nói nữa, An Du thật sự chẳng nỡ đi, Hoắc Chi Tiêu buồn cười xoa đầu cậu: "Lính cảnh vệ bên người em anh quen cả, bọn họ sẽ đi theo em về An gia."
Ánh mắt An Du sáng lên. "Không cần sợ người của An gia." Hoắc Chi Tiêu nhéo má cậu: "Em là em, An gia là An gia, hiểu chứ?" "Dạ hiểu." An Du cong mắt cười.
Anh rể đây là đang động viên cậu. Xe chở An Du mang theo một hàng dài sính lễ trải suốt một đường, quay về An gia cực kỳ hoành tráng.
An lão thái thái muốn ra oai phủ đầu với An Du, nhưng sau khi không biết làm sao mà ngã vào đống tuyết, bệnh ho hen của bà vẫn không thuyên giảm. Ho suốt ngày, suốt đêm, trong nhà đều đã vác quan tài bà mua về để trừ vận xui, nhưng bà vẫn bực tức nằm liệt trên giường. Bà vú bưng thuốc quỳ bên giường nhỏ, lo sợ bất an: "Lão tổ tiên..." An lão thái thái hơi hé mắt: "Cái thứ vô dụng, nó về mà ngươi đã sợ đến thế à?" "Dạ không sợ không sợ!"
"Ngươi đừng quên, đây là An gia!" An lão thái thái cất cao giọng, lại ho hen liên tục, "Nó...cho dù nó có bản lĩnh ghê gớm tới cỡ nào, thì cũng đừng mong có thể làm gì được dưới tay ta! Đi... đi mau! Sai người gọi nó tới đây!" An lão thái thái nói: "Nếu đã muốn trở thành vợ kế của Cô gia như vậy, thế thì sẽ có rất nhiều quy củ...khụ khụ, phải để ta dạy!"
Còn về việc dạy thế nào, bà vú nhìn vào ánh mắt thù hằn của Lão tổ tiên, trong lòng đã có suy đoán. Nhưng chờ đến khi bà vú đứng trong viện của An Du, lập tức không dám vào nữa.
Người ở khắp nơi trong viện của Tiểu thiếu gia toàn là lính có vác súng. Cụ bà nhà bọn họ quý giá, đạn dược không thể bắn bậy được, nhưng bà chỉ là một người hầu, dù có ngứa mắt Thiếu gia con vợ lẽ biến thành phượng hoàng bay lên cành bằng cách nào đi nữa, bà cũng không muốn đánh cược mạng sống của mình để đi làm những chuyện xúi quẩy.
Ngày An gia phải thay đổi, người hầu đã nhận ra chuyện này từ lâu còn sớm hơn cả người chủ.
An Du đã gặp dì Miêu ở trong phòng. Dì Miêu nhìn cậu quay trở về với bộ đồ đỏ, ứa nước mắt: "Cuối cùng cũng hết khổ rồi." "Mẹ." An Du nghe mà mũi đau xót, "Mẹ ơi, mẹ đến Phủ soái cùng con đi."
"Nói nhảm gì đó?" Dì Miêu kéo tay cậu, "A Du à, nào có ai đi lấy chồng mà còn dắt theo mẹ già chứ? Sau này không được nói như vậy nữa, tránh để người khác nghe thấy, khi không người ta lại cười cho, còn khiến Phủ soái phải khó xử!" "...Hơn nữa, các thím của Phủ soái với mẹ cực kỳ hợp nhau, lúc trên đường trở về sau khi nghe hí, các cô ấy bảo mẹ thường xuyên đến Phủ soái ngồi, với mối quan hệ này, con không cần lo cho mẹ."
"Mẹ..." "Mẹ đã khổ nhiều năm vậy rồi, nhưng cũng muốn nhìn thấy An gia thất bại như thế nào." Dì Miêu thấy An Du còn chưa chịu thỏa hiệp, dứt khoát đặt tay xuống bàn, "Đời này của mẹ sẽ không bao giờ có thể rời khỏi đại viện của An gia, nhưng mẹ không đi được, thì người An gia cũng đừng hòng đi! Những năm này hai mẹ con ta đã quá cực khổ, mẹ luôn mong muốn tận mắt chứng kiến bọn họ cũng phải nếm được những gì mà chúng ta đã phải chịu đựng, thì mẹ mới an lòng!"
Đôi mắt An Du mở to. Dì Miêu thấy vậy, bèn kéo cậu đến bên người, nhẹ nhàng nói: "Lão tổ tiên sắp chết."
Bàn tay ở bên hông An Du khẽ nắm chặt, cho dù biết đó là bậc bề trên, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một chút vui mừng: "Thật ạ?" "Chứ còn gì nữa." So với An Du, niềm vui của dì Miêu hiện rõ rành rành trên mặt, "Mấy ngày trước, bên vợ cả vội vội vàng vàng lo liệu chuyện quan tài áo liệm, mẹ còn tưởng năm mới có vận đen, nghe đám người hầu bàn tán, thì mới biết là Lão tổ tiên đã té xuống hố tuyết, suýt chết."
Chuyện ngã xuống hố tuyết là xảy ra khi nào? An Du nghe mà mù mịt.
Dì Miêu bưng cốc nước uống cho thong cổ, tiếp tục vui vẻ cười nói: "Lão tổ tiên mà chết, thì cái nhà này, sẽ phải chia." Dì Miêu không thèm rớ tới tài sản của An gia, nhưng An gia lại không thể không chia cho hai mẹ con họ. Thứ nhất, dì Miêu làm thiếp hơn mười năm ở An gia, dưới gối còn có con trai, thứ hai,... đứa con trai này của bà, bây giờ thế mà là vợ kế của Phủ soái.
Tiền mà An gia chia nào có cho dì Miêu? Cho ở đây là vì mặt mũi của Hoắc Chi Tiêu.
Dì Miêu cứ nghĩ đến vợ cả hận chết mình, nhưng vẫn buộc phải chia tiền cho mình, là bà hận không thể xông thẳng tới trước phòng Lão thái thái, rồi mỉm cười với khuôn mặt mà chưa bao giờ ưa mình chút nào kia.
Ác giả ác báo. An gia, đã bị Lão thái thái làm cho chết dở chết dại!
Sau khi gặp dì Miêu, An Du trở về phòng. Cậu không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi, An gia thế mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng lo cũng có mà vui cũng có. Lo ở đây là không gặp được anh rể, còn vui ở đây là bệnh tình của An lão thái thái.
Lòng An Du ngổn ngang ngồi ở mép giường, thấy rèm giường thả xuống cũng chẳng nghĩ nhiều, cởi áo choàng đỏ ra trước, ngồi cạnh lò sưởi sưởi ấm một lúc, rồi mới cởi giày leo lên giường.
Cậu chỉ vừa bò lên giường, thì đã bị kéo vào chăn. An Du sợ hãi hét tán loạn, miệng lại bị bàn tay to bịt chặt.
"A Du." Lồng ngực người đàn ông nóng bừng, cánh tay rắn chắc ôm eo cậu, cười hôn vào gáy cậu, "Là anh."
Tim An Du đập thình thịch, ù tai một lúc lâu. Hoắc Chi Tiêu nói khẽ gì đó ở phía sau cậu, nhưng hết thảy cậu đều không nghe thấy, trong mắt chỉ toàn là ánh sáng màu đỏ thẫm, đó là tấm rèm giường nhẹ đưa trong gió.
Hơi nóng quen thuộc áp vào mông An Du, cậu chợt tỉnh lại. Anh rể lại đang vuốt ve hai cánh mông tròn mềm mịn đẩy đà kia.
An Du tức muốn khóc: "Anh rể... anh rể anh..." Nếu đã tới, sao hôm qua còn quấy cả đêm như vậy chứ? Biết rõ trong lòng cậu bất an, hoàn toàn không có nói bản thân sẽ đến, vậy mà còn bắt nạt cậu suốt đêm! "Sợ mẹ em phát hiện." Hoắc Chi Tiêu sờ ướt cả tay, trầm giọng giải thích: "Dẫu sao trước khi cưới... không được gặp nhau."
Nhưng chuyện gì bọn họ cũng làm hết rồi, Hoắc Chi Tiêu chỉ là đang già mồm mà thôi. An Du càng tức: "Lính cảnh vệ ở ngoài phòng không phát hiện ra anh à?" Hoắc Chi Tiêu hôn cậu: "Em đoán xem?" Trong cái hôn nhớp nháp An Du đã rõ ràng.
Đó là lính của Hoắc Chi Tiêu, đâu có nhắc nhở cậu, trong phòng còn có thêm Thiếu soái nhà bọn họ?