Mục Liên Hạ nói không rõ là cảm giác gì, nhưng cậu biết điều một câu cũng không nói. Theo hiểu biết của cậu, một khi nói mà còn nói không đúng, Lô Quảng Hằng liền sẽ có hứng thú với cậu. Mà đời này một trong những chuyện cậu không muốn nhất chính là “Hứng thú” của hắn.
Thấy Mục Liên Hạ không đáp lời, Lô Quảng Hằng cũng không để ý tới cậu nữa, tiếp đó một lần nữa đặt lực chú ý lên em trai nhà mình Lô Quảng Viễn cùng Lý Thụy Phong: “Tiểu Thụy, đồ anh tặng em em có thích không?”
Lý Thụy Phong nháy mắt mấy cái: “Thật ra em còn chưa nhìn xem em nhận được gì…”
Lô Quảng Hằng bị nghẹn một chút, nâng tay muốn xoa đầu Lý Thụy Phong, kết quả ngừng lại động tác, đặt ở trên vai Lý Thụy Phong vỗ vỗ: “Vậy sau khi xem xong thì nói với anh, anh ra ngoài trước.” Nói xong kéo Lô Quảng Viễn liền ra cửa. Mà Lô Quảng Viễn trước khi đóng cửa còn nghiêm túc nhìn lướt qua Mục Liên Hạ.
Người đều đi, Lý Thụy Phong cũng ôm tay Mục Liên Hạ kéo cậu ra ngoài: “Đi ăn chút đi, cậu có dám uống rượu không? Hôm nay có rượu ngon đó ~ “
Hạ Đình Ngọc lần này mở tiệc sinh nhật cho Lý Thụy Phong xem như tương đương cao cấp. Dù sao cũng không phải bậc cha chú tổ chức, nhưng đối với tiểu bối thì chính là đỉnh cấp nhất, huống chi đây chỉ là tụ hội của các tiểu bối, nhưng đã có rất nhiều người gọi là “Tiểu bối” đã bắt đầu từng bước trở thành người cầm quyền.
Phòng lớn nhất khách sạn đã được bao, đồ ăn cũng rất ngon, đến người cũng có mấy trăm người, tuy rằng đa số cũng không phải đến vì Lý Thụy Phong, Lý Thụy Phong đương nhiên cũng biết, hắn không để ý là được.
Lý Thụy Phong tính cách tốt, không kiêu căng, bạn bè đương nhiên cũng không chỉ có mỗi mình Mục Liên Hạ, trừ bạn bè trong giới cũng mời mấy người quan hệ không tệ, tỷ như đám người hội học sinh bao gồm đàn chị Lâm Tuyết. Hắn đi đón khách, Mục Liên Hạ liền nói mình chuẩn bị đi tìm chỗ nào đó ngốc. Lý Thụy Phong cũng không chu đáo bao nhiêu, vung tay lên bảo cậu cứ tùy tiện.
Mà khi cậu tìm được một nơi cảm giác khá thanh tịnh, lại ngoài ý muốn phát hiện Hàn Thừa Vũ.
Cậu nhìn thấy Hàn Thừa Vũ thì sững sờ, Hàn Thừa Vũ nhìn thấy cậu cũng sửng sốt. Nhưng cậu ta phản ứng nhanh hơn Mục Liên Hạ, nâng ly rượu vang đỏ trong tay với Mục Liên Hạ: “Đã lâu không gặp.”
Kỳ thật không phải lâu rồi không gặp, chỉ nửa tháng mà thôi.
Mục Liên Hạ rất nhanh thu lại cảm xúc, cười với Hàn Thừa Vũ: “Đã lâu không gặp.”
Tính ra, Mục Liên Hạ và Hàn Thừa Vũ cũng được cho là bạn bè, nhưng không giống bạn bè bình thường. Cậu không rõ Hàn Thừa Vũ vì sao lại ở trong này, nhưng cậu cũng sẽ không hỏi thăm, tôn trọng * của bạn bè.
Hàn Thừa Vũ ngược lại thì mở miệng nói trước: “Lam Tinh đóng cửa.”
“A?” Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái, có chút kinh ngạc. Cậu thật sự không biết, Lam Tinh vậy mà đóng cửa.
Hàn Thừa Vũ ngồi trên sô phai dùng để nghỉ ngơi, động tác tùy ý bắt chéo hai chân, nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong tay: “Ừ, Phương Tử Nghị đóng, nói là muốn tu sửa. Nhưng có lẽ tu sửa xong ngay cả tên cũng sẽ đổi.”
Mục Liên Hạ ừ một tiếng.
“Ngụy Nham cút, Liễu Sinh lại còn mang theo hắn đi, ” Hàn Thừa Vũ lại nhấp một ngụm rượu, “Cũng không biết đến cùng là bỏ thuốc mê gì cho cậu ta.”
Liễu Sinh chính là người bị thương tổn đủ loại mà vẫn còn ôm hi vọng với Ngụy Nham, đời trước của Mục Liên Hạ cũng vậy, đời này cũng vậy.
“Tôi cũng không có gì, sau đó ông già bảo tôi trở về, tôi trở về, ” Hàn Thừa Vũ một ngụm uống hết rượu trong tay, có chút mê mang, “Cậu nói xem tôi còn có thể làm gì?”
Mục Liên Hạ im lặng với cậu ta vài giây, mở miệng: “Chỉ cần cậu muốn, không gì là không thể làm được không phải sao?”
Hàn Thừa Vũ ngẩn người, nhếch môi: “Cũng phải, mẹ tôi còn muốn tôi thi lên đại học cho bà xem… Năm đó tôi quá ngu ngốc. Chậc, ai mà không có lúc ngu ngốc không phải sao? Bây giờ còn có người coi tiền như rác nuôi tôi, tôi phải thi đại học cho mẹ tôi xem.”
Mục Liên Hạ cười với cậu ta: “Tin tưởng bản thân, nhất định thành công.”
“Chờ tôi thi lên đại học tôi liền đi, ” Hàn Thừa Vũ lười biếng duỗi eo, “Có nói qua cho cậu chưa nhỉ? Cậu biết chuyện vòng tay của tôi, không biết cậu có biết tôi là con riêng không. Nhưng cũng không sao, ông già đó chính vì không sinh được con trai nên mới nhớ tới tôi, ha ha.”
“Cậu là Hàn Thừa Vũ, ” Mục Liên Hạ nói, “Bạn của tôi là Hàn Thừa Vũ.”
Hàn Thừa Vũ nhìn nụ cười của Mục Liên Hạ, tựa hồ có chút cảm động mà cũng có chút xấu hổ. Cậu tay nâng tay chà mũi, nói sang chuyện khác: “… Cái đó… Phương Tử Huyên thế nào rồi? Ngày đó cũng không tính đến như vậy, kết quả không nghĩ tới chỉ có một mình Phương Tử Huyên ở đó. À, cậu thì không tính.”
“Chị ấy không tệ, chủ yếu đều đặt trên người con gái, ” Mục Liên Hạ cười nhu hòa hơn chút, nhớ bé cưng gặp qua mấy hôm trước, “Bé con tên Phương Tú Nhã, tương lai nhất định là một cô gái xinh đẹp nho nhã.”
Đề tài dừng lại, không đợi hai người tìm đề tài kế tiếp, Tống An Hoài xuất hiện.
Hắn vén lên góc mành nửa vây quanh, gọi Mục Liên Hạ một tiếng.
Hàn Thừa Vũ không bỏ thói quen lúc trước, trực tiếp huýt sáo: “Còn nói không phải người nhà?”
Mục Liên Hạ cười xấu hổ, nhìn Tống An Hoài.
Tống An Hoài hôm nay mặc đồ vest mang giày da, bộ vest màu xám bạc vừa người, caravat màu xanh hoa văn đường kẻ, tóc cũng được xử lý kỹ lưỡng, có vẻ đẹp trai hơn không ít.
Hàn Thừa Vũ từ trên sô pha đứng lên, cao xấp xỉ Mục Liên Hạ, hơi khom người ở bên tai Mục Liên Hạ nhỏ giọng nói: “Hắn lần trước đến tìm tôi là vì muốn ông già nhà tôi đầu tư, nhưng hắn hình như thật sự rất thích cậu. Phải cảnh giác cao độ đó.”
Nói xong, đứng thẳng dậy cười tiêu sái với cậu liền bưng ly rượu rỗng rời khỏi góc này, còn phất tay với Tống An Hoài nữa.
Thấy Hàn Thừa Vũ biết điều tránh đi, Tống An Hoài tiến lại: “Cậu sao lại chạy đến đây?”
Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái: “Không có việc gì làm, lại không quen ai, tôi có nói với Lý Thụy Phong khi mở tiệc thì cọ ăn cọ uống là được, hắn cả món nào ăn ngon cũng đều nói ra.”
Ừm, Lý Thụy Phong kỳ thật là một tên ăn hàng.
Tống An Hoài trong nháy mắt cũng không biết nói gì cho phải. Khi hắn đàm phán ở ngoài cũng không phải nói năng không khéo, nhưng khi ở cùng Mục Liên Hạ hắn vậy mà không biết nên nói gì.
Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Mục Liên Hạ là đến bên Phụ Sa tìm người, kết quả ví tiền bao gồm cả CMND bên trong cũng bị người trộm không nói, ngay cả di động cũng bị trộm. Khi hắn ở trong nhà ga thì mới phát hiện, không quen ai còn chưa nghĩ phải làm gì, Mục Liên Hạ xuất hiện, mà tờ tiền đỏ của cậu thật sự giúp đỡ rất nhiều.
Khi đó nói mời ăn cơm là thật lòng, nhưng nếu không có duyên gặp lại thì cũng chỉ là một câu mà thôi. Nhưng hắn cũng không nghĩ tới, là lại lần nữa nhìn thấy cậu, còn biết tên của cậu. Trong nháy mắt ấy, hắn nghĩ đây thật sự là rất có duyên phận. Hơn nữa Tư Tư cũng thích cậu, Tống An Hoài không khỏi cũng để ý Mục Liên Hạ nhiều hơn.
Sau đó, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mục Liên Hạ, Tống An Hoài liền cảm thấy vui vẻ, chính hắn cũng không biết vì sao, cho đến buổi tối ngày hôm đó nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ của cậu.
Thích cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng một khi đã thích, với Tống An Hoài mà nói thì đó chính là chuyện lâu dài.
Nhưng hắn không biết nên biểu đạt như thế nào, huống chi hắn thích… Hắn mà không nói thì Mục Liên Hạ tuyệt đối sẽ không biết.
Trong nháy mắt không khí bỗng có chút xấu hổ, Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng, đi ngang qua Tống An Hoài: “Cái đó, tôi đi toilet một chuyến.”
Nói xong là lập tức chạy.
Toilet của khách sạn xa hoa cũng được xây dựng tốt nhất, sau khi Mục Liên Hạ từ trong WC đi ra, rửa mặt trước, sau đó chống hai bên bồn rửa tay cúi đầu thở dài thật sâu.
Cậu thấy hôm nay quả thực là không kịp thở. Nói sao đây, sau khi chuyện Ngụy Nham chấm dứt thì bây giờ cậu đã tốt hơn rất nhiều, nhưng nhìn thấy Lô Quảng Hằng, cậu bây giờ còn chưa bình tĩnh hòa nhã được.
Kết quả mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, khi cậu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Lô Quảng Hằng đi vào.
Đối phương cũng thấy cậu, đi vài bước đến cạnh cậu: “Cậu là bạn của Tiểu Thụy… Cậu tên gì vậy?”
Mục Liên Hạ mím môi, nói tên của mình.
“Mục Liên Hạ…” Lô Quảng Hằng đọc tên của cậu mấy lần, sau đó nhìn sâu vào mắt Mục Liên Hạ, “Mục Liên Hạ, chúng ta có phải đã gặp qua ở đâu rồi hay không?”
Mục Liên Hạ theo bản năng lui về sau một bước: “Ngài nói đùa à, tôi hôm nay là lần đầu tiên đến nơi như vậy, chắc chắn không gặp qua người như ngài.”
Lô Quảng Hằng cũng tiến lên một bước, tựa hồ muốn nói gì nữa, mà lúc này Tống An Hoài đi vào: “Liên Hạ?”