Luyến Hạ là một cầm sư, còn là một cầm sư bị ghét bỏ.
—— bởi vì khúc mà cậu đàn hoàn toàn không đúng điệu.
Luyến Hạ tỏ vẻ rất ủy khuất, tuy khúc của cậu không dễ nghe, nhưng hiệu quả rất rõ mà! Mọi người đánh đàn là để chiến đấu, vì sao phải để ý có dễ nghe hay không chứ!
Lại lần nữa bị phun tào là đàn bông còn mạnh hơn cả cậu, Luyến Hạ vác túi rời khỏi lãnh địa bang hội.
Hừ, chờ lúc mấy người thiếu cầm sư rồi tới cầu xin tôi đi!
02
Luyến Hạ nhặt được một em gái.
Đúng, khi cậu đang đánh đàn ở ngoài, có một em gái từ trên trời rơi xuống, hình như là bị tiếng đàn của cậu dọa.
Đương nhiên, Luyến Hạ sẽ không thừa nhận điểm này. Cậu yên lặng đổi một khúc có công năng chữa trị, đàn cho em gái.
Em gái ôm chân, yên lặng nhìn cậu, trong mắt ngấn lệ. Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại, chia rõ cao thấp: “Cầm sư đại nhân… Khúc của ngài thật dễ nghe.”
Đương nhiên, suy nghĩ trong lòng cô là, mẹ nó người này đúng là cầm sư? Sư phụ của cậu ta sao có thể nỡ lòng nào để cậu ta xuất sư! Tuy là bị tiếng đàn cậu ta dọa tới nổi ngã xuống nhưng cậu ta tốt xấu gì cũng có chút lương tâm giúp mình trị thương…
Luyến Hạ lần đầu tiên gặp được tri âm thiếu chút nữa đã khóc trong hạnh phúc.
Cậu dừng một chút, hai tay nâng tay em gái lên: “Em… có bằng lòng bái anh làm sư không? Anh… anh có thể dạy em đánh đàn!”
03
Em gái bị hoảng sợ, nhưng nghĩ tới mình cũng không biết có thể đi đâu, liền ỡm ờ đáp ứng, ngoan ngoãn gọi tiếng sư phụ.
Luyến Hạ ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó vẻ mặt dịu dàng với em gái: “Hi~o(* ̄▽ ̄*)ブ thầy là sư phụ con nè, thầy tên Luyến Hạ, con tên gì?”
Em gái nháy mắt mấy cái, gương mặt ửng đỏ: “Con tên An An.”
04
Sau đó, chờ khi bang hội thật sự thiếu cầm sư tìm đến Luyến Hạ, đã bị hai thầy trò này làm cho chói mù mắt.
Mẹ nó, đây không phải Luyến Hạ doppi mà mình quen!
Luyến Hạ nấu ăn tuyệt vời nhưng rất ít xuống bếp lại làm một bàn lớn toàn món ngon, cười rạng rỡ: “An An, ăn thử này, ăn ngon không? Ăn ngon lần sau sư phụ làm cho con nữa.”
An An ăn tới không ngẩng đầu, dùng hành động để chứng minh tay nghề tốt của sư phụ nhà mình.
“Luyến Hạ! Tui cũng muốn ăn!” Bạn thân tới tìm người nháy mắt liền thèm ăn.
Kết quả Luyến Hạ lúc này lại lật lọng: “Ăn cái gì mà ăn! Tranh đồ ăn với đồ đệ tui? Nhìn chút tiền đồ của ông đi! Đây là đồ đệ tui! Nhìn đồ đệ tui ngoan bao nhiêu ~ “
Bạn thân: “…”
05
Mỗi ngày cứ trôi qua gà bay chó sủa như vậy.
Cho đến khi Luyến Hạ gặp một ngự tỷ Y Giả, mặt đỏ hồng tìm An An: “Đồ đệ, con nói… người đó thế nào?”
An An nghiêng đầu: “Cái gì?”
“Thầy muốn tìm sư nương cho con…” Luyến Hạ chọt chọt ngón tay, “Thầy thấy cô ấy không tệ, hơn nữa…”
An An nháy mắt lạnh mặt: “Sư phụ, thầy nói cái gì?”
Luyến Hạ nháy mắt mấy cái, không biết sao lại chọc đồ đệ không vui: “Ách… Thầy nói sai gì à?”
“Thầy muốn tìm sư nương?” An An nheo mắt.
Luyến Hạ cảm thấy có chuyện không tốt sẽ xảy ra.
Sau đó cậu chẳng còn biết gì cả.
06
Khi Luyến Hạ tỉnh lại, trong một căn phòng toàn màu đỏ, cứ như là phòng kết hôn.
Xảy ra chuyện gì?!
Cậu còn chưa suy nghĩ cẩn thận, bang chủ đã tiến lên lạy chúc mừng: “Thật không nghĩ tới Luyến Hạ cậu giấu sâu như vậy. Chúc cậu tân hôn vui vẻ.”
Luyến Hạ lúc này đã phát hiện mình không động đậy được, dáng vẻ như bị sét đánh: “Cái quỷ gì vậy?”
Bang chủ cười ha ha, đi.
Sau đó là An An đi vào, mặc hỉ phục màu đỏ thẫm, cười xinh đẹp với Luyến Hạ: “Sư phụ.”
“An An, đây là có chuyện gì? Con là y giả đúng không giúp thầy xem xem.” Luyến Hạ cau mày.
“Không có gì, ” An An đi tới, “Chỉ cần mình động phòng hoa chúc, là được rồi.”
“… A?”
“Sư phụ, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, thầy vui vẻ chút đi.”
“Mẹ nó khoan đã không đúng… Phắc An An con đừng cởi quần áo thầy! Thầy thầy thầy thầy không thích em gái chủ động quá!” Luyến Hạ choáng váng.
An An dừng lại động tác, cười càng vui vẻ: “Sư phụ.”
“A?”
“… Ai nói cho thầy con là con gái?”
Nói xong, gương mặt hơi nhu hòa ấy trở nên sắc bén hơn, hình như càng ngày càng giống… giống như là…
Tống An Hoài!
07
Móa!
Mục Liên Hạ bật dậy.
Cậu giương mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình vẫn ở nhà, vừa nãy hình như là mơ.
… Đúng là một giấc mơ kì lạ…
08
Cảm thấy người bên gối không quá đúng, Tống An Hoài mở mắt ra, mắt buồn ngủ mơ màng: “… Sao thế?”
Mục Liên Hạ chậm rãi nằm xuống, tùy ý để tay đối phương ôm chặt eo mình: “Không có gì, ngủ đi, ngủ ngon.”
Tống An Hoài theo bản năng cọ cọ Mục Liên Hạ, lầm bầm: “… Thân ái, ngủ ngon.”
Mục Liên Hạ chậm rãi cười, đặt một nụ hôn bên môi hắn: “Thân ái, yêu anh nhất.”