Tống An Hoài đứng trước người Mục Liên Hạ chặn tầm mắt của Lô Quảng Hằng: “Lô tổng có chuyện gì sao?”
Lô Quảng Hằng cuộn cuộn tóc: “Không có gì, có lẽ là tôi nhận lầm người rồi.”
Mục Liên Hạ sau khi cùng Tống An Hoài đi ra thì thở dài một tiếng. Tống An Hoài hỏi cậu: “Cậu biết Lô Quảng Hằng?”
Nghĩ nghĩ, Mục Liên Hạ cho một đáp án ba phải cái nào cũng được, cũng không tính trả lời ngay mặt: “Lúc trước có gặp qua vài lần.” Có lẽ là nhìn ra Mục Liên Hạ không muốn nói, Tống An Hoài cũng không tiếp tục hỏi, đổi lấy khuôn mặt tươi cười của Mục Liên Hạ.
Buổi tiệc rất nhanh thì chính thức bắt đầu, người có mục đích khác rất nhanh liền tìm được mục tiêu, Tống An Hoài cũng bị mấy người ngăn cản, Mục Liên Hạ nhân cơ hội chạy tới góc, bưng đĩa bắt đầu ăn. Sau khi ăn xong thì tùy tiện đi dạo loanh quanh, phát hiện mình không còn gì làm, liền quyết định chạy trước.
Lý Thụy Phong làm nhân vật chính của buổi tiệc luôn đi cùng Hạ Đình Ngọc, Mục Liên Hạ cũng không tìm thấy cơ hội tìm hắn, cho nên gửi tin nhắn liền về trường. Kết quả khi còn đang trên xe buýt, cậu lại nhận được điện thoại của Tống An Hoài: “Liên Hạ cậu về rồi?”
“Ừm.”
“Buổi tối ăn cơm chung thế nào? Tư Tư nhớ cậu.” Tống An Hoài nói.
Nghĩ nghĩ, Mục Liên Hạ đáp ứng. Hôm nay thứ bảy, cũng không có chuyện gì làm. Mà chờ khi cậu xuống xe buýt, xe Tống An Hoài đã đỗ ở cửa trường.
Mục Liên Hạ tự nhiên lên xe, sau đó cùng Tống An Hoài đến siêu thị mua đồ, cuối cùng lại tới nhà Tống An Hoài. Tư Tư lúc này còn chưa về, Mục Liên Hạ bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng Tống An Hoài vẫn không nói gì, Mục Liên Hạ liền thấy mình không nên xấu hổ.
Khi hai người phân công nhau rửa đồ ăn, thì Tư Tư trở lại.
Tư Tư được một người phụ nữ trung niên đưa về, Tống An Hoài còn gọi đối phương một tiếng dì Lý, nghe nói là làm bảo mẫu ở nhà anh trai hắn đã mấy năm. Mục Liên Hạ cũng không chú ý, bởi vì Tư Tư đã cọ qua, còn là động tác ôm đùi quen thuộc, cười tủm tỉm: “Anh Mục!”
“Nhớ anh?”
“Nhớ anh!”
Mà khi bữa cơm đang tiến hành, Tống An Hoài nghiêm túc hỏi Mục Liên Hạ: “Cậu… có muốn tiếp tục qua giúp tôi chăm Tư Tư không?”
Mục Liên Hạ sửng sốt, đũa còn ở bên miệng: “Cái gì?”
Tống An Hoài rất nghiêm túc: “Giống như lần trước, buổi tối chăm Tư Tư một chút….”
Mục Liên Hạ nhăn mi: “Tôi… có lẽ không có đủ thời gian…”
Tống An Hoài à một tiếng, lần nữa bưng bát cơm lên. Tư Tư nhìn trái nhìn phải, không nói chen vào.
Buổi tối sau khi về ký túc xá, Mục Liên Hạ nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, kết quả không dễ dàng mới ngủ được, sáng sớm hôm sau liền bị tiếng đập cửa đánh thức.
Kỳ thật tiếng đập cửa lần này không lớn, hơn nữa rất nhanh liền được mở cửa, nhưng vì giấc ngủ không sâu, cậu vẫn tỉnh. Mà khi buồn ngủ mông lung, cậu có cảm giác cậu hình như thấy Triệu Thải Nghệ, a, còn thấy Vương Thiên Hậu chỉnh lý mình giấu diếm như đang trộm chó.
Chờ khi cậu tỉnh ngủ, ngây ngốc nhìn Triệu Tài Văn đang đọc sách: “Tôi vừa rồi hình như nhìn thấy em gái cậu.”
Triệu Tài Văn không chút để ý lật một trang sách: “Ừ.”
“Vậy sao cậu còn ở đây?” Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái.
“Nó đến tìm Vương Thiên Hậu, ” Triệu Tài Văn vẫn không ngẩng đầu, “Hai người họ đang nói yêu đương. Ừ, tên chơi máy tính giường dưới cũng vậy.”
Ngày 1 tháng 10 trở về thì Chu Tử Ngọc liền mang theo máy tính, sau khi tìm người khiên võng tuyến cũng sắp trở thành thiếu niên nghiện internet. Nhưng không giống Lý Thụy Phong chơi game, Chu Tử Ngọc chủ yếu là tán gẫu cộng thêm đọc tiểu thuyết, theo như lời cậu ta thì bây giờ đang thân với một cô gái… Ừm, yêu qua mạng phổ biến sớm mấy năm.
Mục Liên Hạ tung mình về trên giường, cảm thấy không thể ở trong cái ký túc xá màu hồng phấn này nữa.
Thời gian trôi qua ngược lại rất nhanh, môn tiếng Anh thi giữa kỳ được tính trong tổng thành tích cuối kỳ, Mục Liên Hạ may mà không quá dọa người, thành tích không có trở ngại, khiến cậu rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Mà sau khi chấm dứt thi tiếng Anh, cậu lại nhận được tin nhắn an ủi của Tống An Hoài.
Khoảng thời gian này tin nhắn của Tống An Hoài xoát cảm giác tồn tại không ít, xoát đến mức Mục Liên Hạ cũng thường thường tự kỷ có phải đối phương thật sự coi trọng cậu hay không. Nhưng Tống An Hoài kỳ thật vẫn rất bận, nói với Mục Liên Hạ là hắn đã mời một bảo mẫu cho Tư Tư, Tư Tư có chút ủy khuất nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Mục Liên Hạ đau lòng, nhưng vẫn đặt tinh thần chủ yếu vào trong việc học, cả sinh nhật cũng là khi Phó Kỳ Kỳ gọi điện thoại tới nhắc nhở mới nhớ đến.
Mục Liên Hạ đã lâu không trải qua sinh nhật.
Khi cậu còn nhỏ tự nhiên là được cha mẹ thương yêu, cũng tùy hứng muốn ăn bánh ngọt, chờ quà, nhưng sau khi cha mẹ qua đời thì không trải qua sinh nhật nữa. Cũng không đúng, thật ra đám bạn cũng có chúc cậu sinh nhật vui vẻ, sau đó là món quà nhỏ giữa những người bạn. Sau đó nữa, chia tay quá lâu lại thêm cấp 3 khổ sở, đương nhiên không ai nhớ đến; rồi sau đó nữa, ầm ĩ với bạn, không còn người thân, Lô Quảng Hằng cũng không nhớ kỹ sinh nhật của cậu qua, cho nên rốt cuộc cũng không còn trải qua sinh nhật nữa. Tính kiếp trước, có lẽ đã hơn mười năm không trải qua sinh nhật. Cái thứ sinh nhật này, khi người khác để ý thì là sinh nhật, nếu không thì cũng chỉ là một ngày không có gì đặc biệt thôi.
Cậu không nhớ hồi cấp 3 có nhận được điện thoại của Phó Kỳ Kỳ hay không, nhưng lần này cậu nhận được, Phó Kỳ Kỳ gọi điện thoại tới, Vu Hiểu Nhiên và Quan Dũng đều ở bên kia gào thét: “Tiểu Hạ sinh nhật vui vẻ! Chúc ông già thêm một tuổi!”
Mục Liên Hạ chỉ khoác một cái áo, đứng ngoài phòng ngủ dậm chân, dở khóc dở cười: “Mấy người nhất định muốn gọi điện thoại cho tôi vào lúc rạng sáng hay sao?”
Vu Hiểu Nhiên giành điện thoại: “Đương nhiên! Tụi này có phải người đầu tiên chúc ông sinh nhật vui vẻ không nè?!”
Mục Liên Hạ cười: “Không phải, là lần thứ ba bốn năm.”
“Ai! Sao lại thế! Bạn cùng phòng của ông thì không tính!” Phó Kỳ Kỳ nói.
“Họ không biết.” Mục Liên Hạ nói, “Chúng tôi còn chưa trao đổi ngày sinh nhật.”
“Vậy là ai chứ?”
“Không nói cho mấy người ~ “
Nói thêm lát nữa thì cúp điện thoại, Mục Liên Hạ nhìn tin nhắn trong di động, cảm thấy nói không ra là cảm giác gì.
Cậu không gạt người, bọn Phó Kỳ Kỳ đúng là lần thứ ba bốn năm, vì trước đó cậu đã nhận được hai tin nhắn, tin nhắn đầu tiên của Tống An Hoài gần như là gửi vào lúc 12 giờ, mà tin thứ hai, tuy rằng không có lưu số điện thoại này, nhưng cậu mơ hồ có thể đoán được đây đến cùng là ai.
Cậu nhìn tin nhắn, cười nhẹ lưu số điện thoại bằng tên Mục Khả Hân, rồi trả lời tin nhắn, tắt di động.
Bạn hảo tâm tình, một đêm ngủ ngon, dù cho ngủ không được nhiều, nhưng tinh thần rất tốt.
Sinh nhật của Mục Liên Hạ là vào ngày 6 tháng 11, chỉ qua dương lịch, vừa lúc là vào thứ tư. Mà chiều thứ tư không có tiết, Mục Liên Hạ tính cho mình một ngày nghỉ. Nhưng khi lớp tiếng Anh tiết cuối của buổi sáng tan học thì Tôn Thiến Thiến bước tới: “Mục Liên Hạ, buổi chiều cậu có đi Thư Viện không?”
Nhìn thoáng qua đồng hồ, Mục Liên Hạ gật gật đầu: “Có chuyện gì không?”
Tôn Thiến Thiến lui về phía sau một bước lắc đầu: “Không có gì, buổi chiều gặp!”
Nói xong liền nhảy đi như thỏ.
Vương Thiên Hậu làm vẻ mặt chế nhạo với cậu: “Con gái người ta có phải muốn tỏ tình với cậu không đó?”
Mục Liên Hạ cho cậu ta một khuỷu tay: “Nói gì đó. Tôi còn chưa hỏi cậu, cậu khi nào đã đi cùng Triệu Thải Nghệ rồi? Giấu tốt thật!”
Vương Thiên Hậu cười hắc hắc, chà chà mũi, dáng vẻ siêu cấp lên mặt: “Tiểu Nghệ bảo giấu mà, kết quả chính em ấy nói với Tài Văn trước.”
Mục Liên Hạ gật gật đầu: “Tha cho cậu giấu diếm lần này, nhớ rõ mời ăn cơm.”
Vương Thiên Hậu nháy mắt thành mặt khóc tang: “Không phải chứ! Tôi phải mời bạn cùng phòng của Tiểu Nghệ không nói, còn phải mời mấy người?”
“Không thể nặng bên này nhẹ bên kia, ” Mục Liên Hạ nhún vai, cười giả dối, “Trời lạnh, tôi muốn ăn lẩu.”
Nhưng cậu sao cũng không nghĩ tới, Vương Thiên Hậu vậy mà còn có lúc nói đúng.
Cậu vốn tính cho mình nghỉ ngơi, nhưng hình như Tôn Thiến Thiến tìm cậu có chuyện cho nên cậu tính đi Thư Viện xem. Kết quả vừa tới, liền bị Tôn Thiến Thiến kéo đến thánh địa tình duyên ở sân trường cách cổng lớn không xa.
Sau đó nhìn chằm chằm cậu một thời gian dài, cắn răng nhắm mắt, giọng nho nhỏ: “Mục, Mục Liên Hạ tôi thích cậu…”