• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu bên kia truyền đến tiếng mắng khiến Hạ Đình Ngọc có chút há hốc mồm. Hắn khô cằn đáp một tiếng, cúp điện thoại chạy về phía xe. Lý Thụy Phong chạy còn nhanh hơn Hạ Đình Ngọc.

Lên xe lập tức khởi động xe, khi lái ra bãi đỗ xe, Hạ Đình Ngọc nheo mắt: “Tiểu Thụy, gọi cho Mục Liên Hạ.”

“A?”

“Gọi cho cậu ta bảo cậu ta ở đó chờ anh đón cậu ta, ” Hạ Đình Ngọc nhìn chằm chằm con đường trước xe, “Nói với cậu ta, anh nợ cậu ta một lần.”

“Ai?!” Lý Thụy Phong ngây ngốc đáp một tiếng, gọi cho Mục Liên Hạ. May mà rất nhanh đã kết nối được.

“Sao thế?” Giọng của Mục Liên Hạ không chút để ý.

Lý Thụy Phong “Ách” một tiếng, nhìn thoáng qua Hạ Đình Ngọc, lặp lại lời đối phương: “Hạ Đình Ngọc nói bây giờ đi đón cậu có chuyện, coi như anh ấy nợ cậu một lần.”

Mục Liên Hạ bật cười: “Anh ta nợ tôi làm gì? Tôi cũng đâu có chuyện tìm anh ta.”

Nghĩ đến bà Hạ ngày thường rất hiền lành, Lý Thụy Phong thoáng dao động. Hắn theo bản năng liếm liếm môi, lại nhìn thoáng qua Hạ Đình Ngọc, hoãn giọng nói: “Cái đó… bà Hạ, chính là bà nội của Hạ Đình Ngọc, vừa nãy có gọi điện qua, nói là bà đang nằm viện.”

Hắn nói xong, Mục Liên Hạ đầu bên kia im lặng. Dừng một chút, Mục Liên Hạ đáp: “Tôi ở cửa không xa, mấy người qua đi.”

Cúp điện thoại, Lý Thụy Phong cười với Hạ Đình Ngọc: “Thu phục!”

“Em giỏi lắm, ” Hạ Đình Ngọc lấy tay tự do vuốt lông cho Lý Thụy Phong, “Cậu ta ở cửa à?”

Khi xe đến cửa Thực Khách Cư thì vừa lúc nhìn thấy Mục Liên Hạ đi qua đây.

Chờ Mục Liên Hạ lên xe, câu đầu tiên của Hạ Đình Ngọc chính là cậu không có lựa chọn.

Mục Liên Hạ tự nhiên không biết là có ý gì, Hạ Đình Ngọc chậc một tiếng: “Bà nằm viện, đây là đang ép tôi.”

“… A?”

“Lão Tống, chính là Tống An Hoài, khi cậu ta nói cho tôi, tôi tưởng có tin là tin tốt, thuận miệng nói với ba tôi một câu, bị bà tôi nghe thấy. Ba tôi thì còn lý trí, bà tôi lại vì chuyện này mà suýt chút nữa làm lớn với tôi. Trước đây tôi không biết tin cụ thể, sau đó là tôi không dám nói với bà. Thân thể bà có chút bệnh của người già, nhưng tình huống đều rất tốt. Nếu xảy ra chuyện thật… Ba tôi sẽ không mắng tôi trong điện thoại.”

Hạ Đình Ngọc nói xong cũng thấy mình có chút đau đầu. Hắn nâng tay xoa rối mái tóc mà mình để ý, thở dài: “Cho nên, vẫn nên để cậu đến rồi nói. Tôi mà nói thì bà nội có thể còn cho là tôi lừa bà.”

“Tôi nói thì bà sẽ tin tôi à?” Mục Liên Hạ nhướn mi, “Bà sẽ không thấy tôi là người bụng dạ khó lường muốn chia tô canh với nhà họ Hạ hay sao?”

Hạ Đình Ngọc thông qua kính chiếu hậu kỳ lạ nhìn cậu một cái: “Nghĩ chúng tôi ngốc hết hả?”

Nhưng đời trước mấy người làm như vậy mà… Mục Liên Hạ xùy cười một tiếng trong lòng.

Dù sao cũng là bệnh cũ của người già, đã quen khám ở một bệnh viện, sau này cũng đến đó. Hạ Đình Ngọc quả thực là ngựa quen đường cũ, ở trước bàn hỏi một câu liền mang theo hai người cái gì cũng không làm vào thang máy, nhấn số 12 tầng chót.

Đây là một bệnh viện tư nhân, Mục Liên Hạ tuy trước đây có nghe nói qua nhưng xác thực là lần đầu tiên đến đây. Hoàn cảnh ở đây rất tốt, trong bệnh viện cũng không có loại cảm giác bận rộn và mùi thuốc khử trùng như ở bệnh viện công lập. Mục Liên Hạ đứng trong thang máy, cách vách thang máy một khoảng, thẳng lưng lên.

Lý Thụy Phong mò qua, dùng vai đụng đụng cậu: “Cậu căng thẳng không?”

“… Vì sao tôi phải căng thẳng?” Mục Liên Hạ giật giật khóe miệng.

“Tôi thấy chuyện này ai gặp phải cũng căng thẳng, ” Lý Thụy Phong nhếch miệng, “Nhưng xem ra cậu đúng thật không phải người thường. Hê hê, ánh mắt tôi tốt thật.”

Mục Liên Hạ không lời để nói.

Trong thang máy chỉ có ba người họ, gần như là đi thẳng lên tầng mười hai. Ra thang máy, trong hành lang không có một bóng người, hành lang sạch sẽ tựa như không dính một hạt bụi khiến Mục Liên Hạ vốn không có suy nghĩ gì, lại có chút căng thẳng.

Lúc trước nói với Hạ Đình Ngọc là không quá muốn có quan hệ với nhà họ Hạ, nhưng chưa được bao lâu liền cho một cú điện thoại bảo cậu lên xe… Cũng có chút không được tự nhiên. Nhưng đây coi như là tình huống đặc biệt đi. Mục Liên Hạ quả thật không tính thông qua Hạ Đình Ngọc mà có quan hệ với nhà họ Hạ. Coi như là cậu nghĩ quá nhiều.

Nếu họ quan tâm cậu, tự nhiên là sẽ liên hệ, hơn nữa có thể cũng không chỉ có Hạ Đình Ngọc liên hệ; mà nếu không quan tâm cậu… Cậu không có quan hệ với nhà họ Hạ chính là hành vi chính xác. Cậu nhớ rõ mẹ đã từng nói là muốn tìm được người nhà, sau khi cậu biết chuyện này cũng viết nó ở trên vở. Nhưng chuyện này là tính thực hiện sau khi cậu có tiền.

Mà cái gọi là tình huống đặc biệt… Đó là Lý Thụy Phong nói với cậu, bà Hạ nằm viện.

Bà ấy, nếu không có gì bất ngờ, thì hẳn là bà ngoại mình đi.

Nếu thân thể không tốt… vậy vẫn là nên đi gặp, xét thấy Hạ Đình Ngọc nói coi như là nợ cậu một lần.

Hẳn là người tầng chót không nhiều, đi vài bước cũng không thấy xuất hiện người thứ tư. Hạ Đình Ngọc cũng là ngựa quen đường cũ, dẫn họ đi thẳng rồi quẹo, mãi đến khi dừng trước một cánh cửa gắn kính mờ.

Hạ Đình Ngọc dừng lại, nhìn hai người phía sau: “Hai người… đợi ở cửa một lát được không?”

Lý Thụy Phong không quá để ý gật gật đầu, Mục Liên Hạ cũng gật đầu.

Hạ Đình Ngọc dường như thật sự rất đau đầu với bà nội của hắn, ở cửa hít sâu xây dựng tâm lý cho mình, sau đó mới nhất cổ tác khí (*) đẩy cửa phòng bệnh.

(*): một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm.

Cửa còn chưa đóng, Mục Liên Hạ liền nghe thấy trong cửa truyền đến một giọng nói trung khí mười phần: “Thằng nhóc mày còn biết đến đây thăm bà?!”

Lời còn chưa dứt, cửa có hiệu quả cách âm rất tốt bị đóng lại.

Lý Thụy Phong làm dáng tiểu sinh sợ hãi nhìn Mục Liên Hạ: “Tôi nói với cậu nè Liên Hạ, bà Hạ bình thường tính tình rất tốt, nhưng khi bà nổi giận cũng rất dọa người. Bà chăm rất nhiều hoa cỏ, đều là bảo bối của bà. Trước đây có lần tôi và anh tôi đến nhà Hạ Đình Ngọc chơi với anh ấy, kết quả khi ầm ĩ thì không chú ý đụng ngã một chậu hoa, vỡ…”

Hắn dừng một chút: “Bà Hạ nói mấy câu, mông của Hạ Đình Ngọc thiếu chút nữa bị ba anh ấy đánh tới nở hoa…”

Mục Liên Hạ theo bản năng não bổ ra hình ảnh, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Cửa cách âm rất tốt, bên trong đang nói gì người bên ngoài đều không biết. Hai người đều im lặng, Mục Liên Hạ dựa lên tường, ngẩng đầu nhìn trần nhà tuyết trắng, vẻ mặt có chút buông xa.

Sau đó, cánh cửa bị đóng lại được mở ra.

Một cụ già mặc đồ bệnh nhân nhanh nhẹn ra cửa, sau đó ôm chặt Mục Liên Hạ.

Vóc người bà không cao, hẳn chỉ tới cổ Mục Liên Hạ, mái tóc màu trắng bạc, một tay bà ôm chặt Mục Liên Hạ, tay còn lại xuyên qua bờ vai cậu ôm chặt cậu, giữ chặt cậu vào lòng, mà cả người bà đều đang run rẩy.

Mục Liên Hạ hơi mờ mịt, tay cậu buông ở hai bên không biết nên làm gì nữa. Cậu ngẩng đầu, cánh cửa đã được mở ra, có hai người đứng ở cửa, một người là Hạ Đình Ngọc, một người khác là một người đàn ông tuổi khá lớn, mặt mũi mơ hồ tương tự Hạ Đình Ngọc, hẳn là cha hắn. Vẻ mặt Hạ Đình Ngọc rất lạnh nhạt, ánh mắt nhìn Mục Liên Hạ cũng lạnh nhạt.

Mục Liên Hạ mím môi, chậm rãi đặt tay lên vai bà.

Thân thể bà cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Quả nhiên là như lời Lý Thụy Phong. Mi mắt bà hiền lành, thoáng có chút phúc hậu, có vẻ là luôn quan tâm đến bản thân mình, nhưng bây giờ mái tóc lại rối bời, mắt cũng đỏ.

Miệng bà giật giật, chất giọng so với khi trung khí mười phần vừa nãy thì yếu hơn nhiều, có chút run rẩy: “Hinh Hinh nó… thật sự không ở đây à?”

Nhìn dáng vẻ của bà, trong lòng Mục Liên Hạ cũng có chút không tiếp thụ. Cậu nháy mắt mấy cái, ừ một tiếng.

Nước mắt bà nháy mắt trượt xuống. Tay bà ôm Mục Liên Hạ vẫn chặt chẽ, nhìn ra bà đang đau khổ, nhưng bà khóc rất im lặng, không cuồng loạn, chỉ chảy nước mắt.

Giờ khắc này rất tĩnh lặng, ai cũng không có động tác.

Một lúc lâu, bà nuốt một ngụm, chậm rãi thu tay. Bà từ trong túi áo trước ngực của đồ bệnh nhân lấy ra một chiếc khăn tay kiểu cũ, nghiêng đầu chật vật lau mặt mình, sau đó quay đầu, lộ ra một nụ cười không tốt hơn khóc bao nhiêu: “Cháu là… con trai của Hinh Hinh…”

Mục Liên Hạ buông mắt, ừ một tiếng.

“Nó, mấy năm đó… sống… tốt không?” Giọng bà hơi có chút nghẹn ngào, nhưng khác biệt rõ ràng với lúc nãy.

Mục Liên Hạ nhìn bà, muốn từ trong đó tìm thấy nơi mình quen thuộc, nhưng cậu không làm được.

Mẹ sống tốt không? Cậu không biết.

Ký ức ngày xưa chẳng khắc sâu bao nhiêu, cậu cũng không biết cái gọi là thế giới của người lớn. Cậu cảm thấy rất hạnh phúc, cũng cảm thấy người trong nhà đều rất hạnh phúc, nhưng câu nói này cậu lại nói không nên lời.

Mục Liên Hạ im lặng.

Bà lung lay cơ thể, Mục Liên Hạ theo bản năng đi đỡ bà, sau đó đụng ngã tay của một người khác. Hẳn là cha của Hạ Đình Ngọc.

Quả nhiên, ông qua ôm mẹ mình, nhìn Mục Liên Hạ, vẻ mặt cũng có chút phức tạp: “Cậu là cậu của con.”

Mục Liên Hạ ừ một tiếng.

Bầu không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.

Mục Liên Hạ lễ phép lui về sau một bước, phát hiện lực chú ý của mọi người đều đặt trên người cậu, cậu hơi khó chịu, nhưng vẫn mím môi lễ phép chào tạm biệt: “Bà Hạ xin chú ý kỹ sức khỏe mình. Cháu đi trước.”

Nói xong, cũng không quan tâm gì nữa liền xoay người tính rời đi.

Vào lúc này, bà lão vừa rồi còn có chút vô lực lập tức đứng lên kéo cổ tay Mục Liên Hạ.

“Cháu… về nhà với bà được không?”

Mục Liên Hạ quay đầu lại, nhìn ánh mắt tha thiết của bà, chữ “Không” trong miệng thiếu chút nữa không nói nên lời.

“Cháu…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK