“Lý Thụy Phong anh đừng có làm việc ngốc đó!” Giọng Mục Liên Hạ có chút gấp gáp, “Anh đừng luẩn quẩn trong lòng!”
Lý Thụy Phong xùy cười một tiếng: “Cậu nghĩ đi đâu đó… Tôi không ngốc vậy đâu, dù cho thật sự rất muốn ở bên anh ấy, tôi cũng sẽ không hi sinh đến mức đó. Tôi chỉ là tìm người làm giấy chứng nhận, vừa lúc tôi có bạn ở đây.”
Tuy rằng khi hắn nói tới câu sau thì có vẻ rất buồn bã, nhưng Mục Liên Hạ bỗng nhiên cảm thấy hắn thật sự rất thông minh.
Có mấy lời mọi người đều biết, cũng không cần phải nói ra. Mục Liên Hạ chỉ có thể dặn dò mấy câu liền cúp máy. Chuyện này cậu thấy cậu cũng không thể làm gì được, cậu sẽ ủng hộ họ, nhưng cũng chỉ có thế thôi.
Quay về bệnh viện lại nhàm chán nằm ở trên giường, mấy ngày kế cậu không gặp Hạ Đình Ngọc và Lý Thụy Phong nữa, cả một chút liên hệ cũng không có. Thêm nữa, bà Hạ vẫn tới thăm cậu tặng chút đồ ăn ngon, Mục Liên Hạ từ chối thế nào cũng vô dụng. Nhưng ánh mắt bà nhìn Tống An Hoài thì càng kỳ quái khó có thể nói rõ. Mục Liên Hạ cuối cùng vẫn không nhịn được, nói với bà Hạ mình muốn ra viện.
Bà Hạ rối rắm: “Vậy thì Liên Hạ, về nhà ở được không?”
“Không được, phần lớn cháu đều trọ ở trường, ” Mục Liên Hạ cười với bà, “Đừng nghĩ nhiều quá.”
Rốt cuộc khi ra viện Mục Liên Hạ cảm thấy bản thân có thể coi như là giành được tự do lần nữa.
Tống An Hoài xin trường nghỉ học không thời hạn giùm cậu, trở về trả phép là được. Mục Liên Hạ tuy là rất để ý chuyện học tập ở trường, nhưng cũng không điên tới mức vừa ra viện liền không để ý mọi người nhắc nhở mà trở về đi học.
Khi ra viện thanh nẹp dùng để cố định cánh tay cậu đã được bỏ ra. Lúc trước chỉ là nứt xương cũng không phải gãy xương, thời gian cần để hồi phục tự nhiên cũng ngắn đi không ít. Bây giờ cậu đã không sao nữa, cánh tay vẫn phải cẩn thận, nhưng cũng không cần quá mức để ý.
Trong khoảng thời gian này Tư Tư đều ở nhà cậu cả Tống An Tùy, Tống An Hoài không thể cùng chăm sóc cho cả hai nên chỉ có thể nhờ anh trai chị dâu. Sau khi cậu ra viện thì ngược lại là có thể thả lỏng, nhưng Tống Vũ Tước lại không buông người, làm nũng lăn lộn muốn chơi với em trai một quãng thời gian nữa. Sau đó bạn nhỏ Tư Tư cũng biểu đạt muốn chơi với anh, Tống An Hoài tiếp tục để bé ở nhà cậu cả một khoảng thời gian.
Nằm trên giường, Mục Liên Hạ cảm thán với Tống An Hoài đang vùi đầu xử lý văn kiện: “Đúng là không dễ dàng mà, luôn cho mọi người thêm phiền toái.”
Cậu vừa dứt lời, người đang nghiêm túc làm việc không làm nữa. Tống An Hoài bỏ máy tính xuống đi đến bên giường ngồi, vươn tay kéo bàn tay Mục Liên Hạ qua: “Em có thể nói với anh, em rốt cuộc đang suy nghĩ gì hay không?”
“… A?”
“Anh cũng tốt, Hạ Đình Ngọc cũng tốt, em có thể nói cho rất nhiều người biết, nhưng em lại đi một mình. Anh cũng không dám nghĩ, nếu không nhờ đối phương không mưu tài hại mệnh, em bảo tụi anh phải làm sao bây giờ?” Tống An Hoài cau mày, nhéo nhéo bàn tay cậu, “Liên Hạ, có đôi khi anh rất không rõ.”
Mục Liên Hạ thở dài yếu ớt. Bây giờ cậu cũng rất hối hận, nhưng không phải nói hối hận là có thể giải quyết được.
“Coi như em quen tự lập rồi đi, ” Mục Liên Hạ đứng dậy, hôn khóe môi hắn, “Nhưng em bảo đảm, đây là lần cuối. Em sẽ không ngốc nghếch đưa mình vào nơi nguy hiểm nữa.”
“Vậy là tốt rồi… Mọi người, sẽ luôn ở bên em, đừng luôn cảm thấy bản thân chỉ có một mình.”
***
Khi kết thúc kì thi cuối kì, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mục Liên Hạ lúc này mới về trường không lâu, chẳng qua bình thường học tập đủ vững chắc, học bổng lần này chắc chắn cũng không chạy thoát được.
Về phòng ngủ dọn đồ xong, Mục Liên Hạ lên ngồi xe Hàn Bân lái.
Hôm trước mở phiên tòa vụ án giữa Hán Thực và Thiên Thuần, tòa tuyên án, tập đoàn Thiên Thuần thắng kiện, Hán Thực phải bồi thường một khoản tiền rất lớn đồng thời còn phải xin lỗi Thiên Thuần trên truyền thông có độ nổi tiếng nhất định. Vụ án này ban đầu là qua tay Phương Tử Nghị, kết quả bởi vì chuyện của Cung Hán Lương mà giao cho Hàn Bân.
Khi sang tay thì quả thật có chút phiền phức, nhưng Hàn Bân và Phương Tử Nghị quen biết hợp tác đã lâu, lại làm chung trong một văn phòng luật sư, chuyển giao công việc rất thuận lợi, trao đổi với nhau cũng tiện lợi. Phương Tử Nghị tuy nói là đáp ứng Cung Hán Lương sẽ không xuất hiện trên toà án, nhưng lén làm cái gì thì không liên quan đến cậu.
Về phần Cung Hán Lương còn làm gì hay không, Phương Tử Nghị rất lạc quan. Lần này họ làm một vụ án dân sự trước, nhưng bên Hầu cảnh quan còn đang thu thập chứng cứ đã đệ trình cho viện kiểm sát. Khi vào tòa án, họ đã không còn là vụ án dân sự, mà là vụ án hình sự. Bây giờ họ có muốn càn rỡ thì cũng không dễ vậy nữa.
Hàn Bân vốn có năng lực ngang bằng với Phương Tử Nghị, một trận đều thắng đến xinh đẹp. Sau khi họ và đoàn đội ăn cơm với các ông chủ xong, thì đến mời Mục Liên Hạ bị ăn khổ không ít nhưng cuối cùng cũng rút khỏi vụ án một lần.
Đương nhiên, lần này không phải tiệc chúc mừng gì cả, chỉ là ba người cùng nhau ăn một bữa cơm, có thể mang theo người nhà.
Phương Tử Nghị một nhà năm người đều đi, ngay ở Phương kí Thực Phủ của họ; mà Tư Tư còn đang ở chỗ Tống An Tùy, vui đến quên cả trời đất, Tống An Hoài gần đây bận đến rối tinh rối mù, cũng nói với cậu là không đi, cho nên cuối cùng là Hàn Bân nói tới đón Mục Liên Hạ —— tuy Mục Liên Hạ cảm thấy mình không cần đón.
Xe của Hàn Bân là một chiếc xe dùng cho thương vụ màu xám bạc giá cả rất mắc, Hàn Bân ngồi trên ghế điều khiển lái xe, ngồi sau xe là một cô bé im lặng.
Khi Mục Liên Hạ mở cửa liền nhìn thấy cô, tuy là lần đầu tiên thấy người thật, nhưng Mục Liên Hạ có thể khẳng định, cô chính là Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu là một cô gái rất điềm đạm, tóc hai dài cột cao thành đuôi ngựa, đeo kính mắt khung nhỏ màu trắng, trên người mặc đồng phục kiểu cũ. Phát hiện Mục Liên Hạ đang nhìn cô, ngẩng đầu cười với Mục Liên Hạ, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ đáng yêu, còn có một lúm đồng tiền bên má trái.
Hàn Bân nhìn lướt qua, giới thiệu: “Con gái tôi, Hàn Hiểu. Hiểu Hiểu, đây là Mục Liên Hạ mà ba từng nói với con. Con gọi là anh đi.”
Mục Liên Hạ cười với hai cha con, vào xe ngồi đóng cửa lại: “Không được rồi, em đột nhiên liền có đồng lứa nhỏ hơn anh em không phục.”
Hàn Bân tâm tình cũng tốt, lườm cậu một cái: “Anh Hàn của cậu kết hôn sớm năng lực giỏi, con gái đã lớn như vậy cậu hâm mộ đi?”
Mục Liên Hạ vậy mà không có lời đáp lại, trợn trắng mắt với Hàn Bân. Kỳ thật hắn cũng không nói sai, hắn không lớn hơn Phương Tử Nghị bao nhiêu, kết quả nhóc đậu đinh nhà Phương Tử Nghị còn đang học trường mầm non, cô con gái nhà Hàn Bân đã sắp thi đại học.
Nghĩ tới đây, Mục Liên Hạ giật mình một cái.
Đúng rồi… là khi Hàn Hiểu vào lớp 12.
Hôm nay Mục Liên Hạ thi xong, mà không chỉ có cậu thi, hôm nay cô bé Hàn Hiểu cũng thi cuối kỳ, sau khi thi xong thì ông bố tốt Hàn Bân nói là dắt cô đi ăn bữa cơm.
Hàn Hiểu quả nhiên là một cô bé rất được người thích, cô ở chung với vợ Phương Tử Nghị rất tốt, mà lúc trước dường như họ chưa từng gặp nhau qua. Hơn nữa, Lộ Lộ cũng thích cô, dựa ở bên người cô muốn nghe chị kể chuyện. Về phần công chúa nhỏ… đã ngủ trong lòng Phương Tử Huyên rồi.
Nghĩ tới xưng hô hỗn loạn của cậu, Mục Liên Hạ cảm thấy rất phức tạp. Vai vế của cậu có lẽ chỉ có thể vĩnh viễn lộn xộn thôi.
Khi Mục Liên Hạ xảy ra chuyện thì còn đang trong mấy ngày thi đại học, lúc này kì thi đại học đã sớm kết thúc, ngay cả cuối kỳ của họ cũng đã kết thúc.
Trên bàn cơm nói chuyện bất kể đề tai, đông lảm nhảm tây chuyện trò, chuyện gì cũng có. Trên bàn cơm không có ai uống bia, Hàn Bân và Phương Tử Nghị uống rượu vang đỏ, Phương Tử Huyên cũng vậy, mà Mục Liên Hạ vẫn không uống rượu. Lần trước khi cậu bị kèm hai bên tuy không bị trút rượu, nhưng bị đổ lên khắp người, bây giờ nhớ lại vẫn không nói gì.
Ăn no không kém, lại bắt đầu tán dóc đủ loại đề tài.
Mục Liên Hạ liếm liếm môi, nhìn Hàn HIểu bưng ly uống ngụm nhỏ vẻ mặt thỏa mãn, hỏi chuyện mình muốn biết: “Thi thế nào rồi? Anh nhớ rõ là đã có thành tích thi đại học, thế nào?”
Hàn Hiểu ngoan ngoãn gật đầu: “Thành tích của trường tụi em năm nay không quá lý tưởng, nhưng bây giờ không khí trong trường vẫn rất tốt, đều đang cố gắng.”
“Vậy còn em? Học sinh lớp 12 rồi, có căng thẳng không?” Mục Liên Hạ trêu đùa.
Hàn Hiểu bĩu môi, có vẻ trẻ con hơn: “Em khá tốt, tuy rất muốn tốt nghiệp sớm chút. Chỉ còn một năm, em sẽ cố gắng!”
Mục Liên Hạ cười với cô: “Nói được thì phải làm được đó. Tương lai muốn làm gì đã nghĩ xong chưa?”
Hàn Hiểu đặt ly nước có ga lên bàn: “Em muốn làm bác sĩ. Tuy cảm thấy sẽ rất mệt rất khổ, nhưng nghĩ tới người bị bệnh sẽ nhờ sự nỗ lực của em mà khỏe mạnh đứng lên lần nữa thì em đã thấy rất vui rồi.”
“Bác sĩ à, rất mệt đó, ” Phương Tử Nghị cảm thán, “Tử Huyên năm đó chú nhớ rõ là còn nói muốn đi học y làm bác sĩ, sau này thấy mệt quá bản thân không chịu nổi nữa nên không dám đăng ký.”
Phương Tử Huyên bĩu môi với anh cô, khó có khi trẻ con: “Anh cứ nói xấu em đi, một chút hình tượng của em cũng không có lợi cho anh đâu!”
Phương Tử Nghị cười ha ha: “Anh sai rồi anh sai rồi, Tử Huyên em rất giỏi!”
“Lười nói với anh… Hiểu Hiểu à, nếu thật sự muốn học y, thì phải suy xét thật kĩ đó.” Phương Tử Huyên nói với Hàn Hiểu mấy chuyện cô biết khi muốn học y năm đó, những người khác nghe cũng thấy mới mẻ, nhất là Lộ Lộ bé nhỏ, mắt đều trừng lớn.
Hàn Hiểu vẫn ngoan ngoãn: “Cám ơn dì nhỏ, con muốn làm bác sĩ, con sẽ cố gắng. Hơn nữa có mấy chuyện không tốt chỉ do mấy người đó làm như vậy, con thấy con sẽ không xui xẻo đến thế, con sẽ trở thành một bác sĩ thật giỏi!”
Hàn Bân cười rất vui vẻ, vỗ vỗ vai con gái nhà mình: “Con gái ba là tuyệt nhất, nhất định có thể!”
Bị ba ba nói vậy, Hàn Hiểu lập tức biến thành có chút xấu hổ, mắc cỡ rất nhiều. Mục Liên Hạ cũng cười, quyết tâm trong lòng càng sâu.
Cậu đã rất lâu không chạm vào quyển sổ nhỏ đặt ở đáy hòm kia rồi. Nhưng chuyện này cậu vẫn nói với bản thân nhất định nhất định phải làm được.
Một cô bé tốt như vậy, không nên mua đơn vì hành vi của một tên nhân tra.