Ngọc Hải là một thành phố biển, quang cảnh tuyệt đẹp kinh tế phát triển. Đời trước Mục Liên Hạ chỉ đi qua ba nơi —— đương nhiên không tính đến đi ngang qua —— một là quê nhà Phụ Sa, Phụ Sa cũng tính là một thành phố; hai là Song Hòe, cậu ở Song Hòe gần năm năm; ba là Đàm Giang, trải qua hai năm sinh mệnh cuối cùng ở nơi đấy.
Cho nên khi cậu trở về, lập ra các mục tiêu muốn hoàn thành, đi nơi nơi chính là một trong số đó.
Đời trước cậu cũng tính đi chơi ở Ngọc Hải qua, cũng là vào lúc này.
Bởi vì khi đó là ngày nghỉ, vừa vặn Lô Quảng Hằng có công trình ở Ngọc Hải, sau đó gã thuận miệng nói một câu, hỏi Mục Liên Hạ có muốn đi Ngọc Hải chơi không.
Khi đó Mục Liên Hạ cũng gần như là cảm thấy vui đến bất ngờ.
Mục Liên Hạ ở chỗ Lô Quảng Hằng luôn có cảm giác không nâng đầu nổi, gần như là chưa từng có yêu cầu gì qua cứ việc đối phương đã từng nói là có việc gì cứ nói thẳng. Cậu kỳ thật rất muốn đi thăm nơi nơi, nhưng tự do gần như là hy vọng xa vời với cậu. Cho nên cậu đã mừng rỡ trong giây phút Lô Quảng Hằng nói thế.
Cậu phí sức đi tìm xem Ngọc Hải có gì chơi vui, có gì ăn ngon, đọc đủ loại ghi chép du lịch và kế hoạch du lịch —— Song Hòe thì không tính, lần đầu tiên cậu có thể đi chơi. Kết quả cậu kích động lên kế hoạch một ít, sau đó lại bị từ chối.
“Đừng có thêm phiền toái cho tôi!”
Ừ, Mục Liên Hạ để ý, với Lô Quảng Hằng mà nói thì là phiền toái.
Đương nhiên, chuyện này đả kích cậu rất lớn, vì thế cậu đi tìm hiểu.
Lúc đó, hạng mục công trình của Lô Quảng Hằng ở Ngọc Hải xảy ra chuyện. Cậu không rõ cụ thể mọi chuyện, nhưng xảy ra chuyện gì cậu vẫn biết.
Vật liệu trong hạng mục công trình hoàn toàn không hợp cách, lúc xây dựng thì bị sụp, dẫn đến ba công nhân chết ngoài ý muốn, hai công nhân khác thì bị thương nặng.
Mà chuyện này, nếu không nhờ Mục Liên Hạ đi tìm hiểu, có thể cậu cũng sẽ không biết —— ngày hôm sau tin tức xuất hiện trên mạng không lâu này đã không thể tìm thấy nữa. Dù sao lúc này còn chưa tự do như mấy năm sau.
Mục Liên Hạ chờ lúc Lô Quảng Hằng quay về, Mục Liên Hạ thật cẩn thận hỏi, còn đối phương thì không chút để ý nói: “Tìm người, cho tiền rồi thì còn có thể làm gì nữa?”
Lúc này nhớ lại Mục Liên Hạ vẫn có chút lạnh lòng.
Khi ấy cậu tựa như bị gì đó che mắt. Cha mẹ cậu chính vì sơ suất của công trường, vật rơi từ trên cao xuống đập vào người họ mới không cứu được, nhưng khi cậu nghe Lô Quảng Hằng nói thế thì chỉ cảm thấy đối phương rất lợi hại… Đúng là ha ha.
Đương nhiên, chuyện đó đã không còn liên quan đến cậu nữa, đối với cậu của đời này mà nói thì đó là một chuyện không quan trọng. Cậu tính đi Ngọc Hải cũng không phải bởi vì chuyện này, ngược lại là Tống An Hoài nói —— kỳ nghỉ một tuần, luôn có thể tìm được chỗ thích hợp để đi chơi.
Bởi vì bạn nhỏ Tư Tư yêu cầu mãnh liệt, cuối cùng quyết định lúc đi thì ngồi máy bay, khi về thì ngồi xe lửa, mà máy bay mất khoảng một tiếng, về phần xe lửa, có lẽ phải hơn mười tiếng.
Nhưng với Mục Liên Hạ mà nói thì đây là lần đầu tiên cậu ngồi máy bay, cả bạn nhỏ Tư Tư cũng đã ngồi qua vài lần…
Mục Liên Hạ ngồi máy bay có chút khó chịu, cậu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ sau đó yên lặng dời lại tầm mắt, nhìn chằm chằm cái ly trong tay, đến khi máy bay hạ xuống cũng còn chưa quen được.
Vì đã quyết định xong đường đi, Tống An Hoài mang theo hai người một người hưng phấn một người ỉu xìu lập tức đến khách sạn. Kết quả không nghĩ tới, khi họ đến khách sạn, Lô Quảng Hằng cũng đến.
Trong nháy mắt Mục Liên Hạ nhìn thấy Lô Quảng Hằng liền giật mình tỉnh táo lại, mà Lô Quảng Hằng khi nhìn thấy ba người thì lại gọi Mục Liên Hạ trước.
“Mục Liên Hạ?”
Mục Liên Hạ mím môi, không nói chuyện.
Sau đó gã mới nhìn sang Tống An Hoài. Gật đầu với Tống An Hoài, rồi vươn tay một cách tiêu chuẩn: “Ngài Tống, hân hạnh gặp mặt.”
Vẻ mặt Tống An Hoài không quá dễ nhìn, hắn nheo mắt, giọng trầm thấp, cũng vươn tay: “Hân hạnh gặp mặt.”
Về phần suy nghĩ cụ thể là gì… ừm.
Lô Quảng Hằng dường như cảm thấy rất hứng thú với Mục Liên Hạ. Sau khi hai người bắt tay là lập tức buông ra, nhưng ánh mắt gã vẫn còn dán vào Mục Liên Hạ. Chẳng qua gã cũng biết đúng mực, cười cười, nhìn Tư Tư: “Đây là công tử nhà anh à, ngài Tống, không nghĩ tới quý công tử đã lớn như vậy, thật đáng yêu.”
Bạn nhỏ Tống Tư Minh đúng là đáng yêu thật, biết Lô Quảng Hằng đang khen mình, nở nụ cười ngại ngùng với Lô Quảng Hằng: “Chào chú.”
Tống An Hoài ho nhẹ một tiếng: “Phải gọi là chào bác.”
Mục Liên Hạ thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, loại chuyện này khi bình thường thì rất ít so đo, Tống An Hoài trẻ con như vậy xem ra là có liên quan đến chuyện Lô Quảng Hằng mịt mờ nhấn mạnh vừa nãy. Kết quả Tư Tư đặc biệt cho sức, ngoan ngoãn sửa miệng: “Xin lỗi, chào bác.”
Giọng trẻ con mềm mềm của bé phát ra, mặt Lô Quảng Hằng cũng sắp đen. Dù cho nhìn như vẫn cười ôn hòa, nhưng Mục Liên Hạ quen gã tỏ vẻ đối phương chắc chắn đang âm thầm nổi giận. Có lẽ gã sắp không chịu nổi nữa rồi.
Quả nhiên, gã ho nhẹ một tiếng: “Chào con. Nếu đã đến làm thủ tục, tôi cũng không quấy rầy.”
Tống An Hoài ừ một tiếng, hoàn toàn không cho Lô Quảng Hằng mặt mũi, mà Lô Quảng Hằng thì thiếu chút nữa không duy trì được khuôn mặt tươi cười của mình, cứng ngắc trong nháy mắt kia không thể che giấu được.
Mục Liên Hạ đã có thể não bổ ra suy nghĩ trong lòng Tống An Hoài: “Anh cũng biết là anh đang quấy rầy chúng tôi nữa hả.”
Tống An Hoài khi làm việc và khi không làm việc tựa như hai người khác hẳn. Lúc hắn làm việc thì đúng là khéo léo hiểu lòng người, nhưng lúc riêng tư… hoàn toàn là tùy tính. Thật ra đây cũng coi như là một cách giảm áp lực đi.
Lô Quảng Hằng bị Tống An Hoài chẹn họng, đứng ở bên cạnh nhường chỗ ra để Tống An Hoài làm trước. Khách sạn này xem như không tệ, Tống An Hoài và Mục Liên Hạ đặt phòng dành cho gia đình, dẫu sao thì làm gì cũng tiện hơn, mấy người cũng không phải quá để ý loại hưởng thụ hư ảo này. Kết quả khi đang làm thủ tục, Lô Quảng Hằng lại nói xen vào, lần này là trực tiếp nói với Mục Liên Hạ: “Mấy người ở chung một phòng? Không phải không có phòng chứ… Nếu không tiện, tôi có thể đặt phòng giúp cậu.”
Lô Quảng Hằng hình như cũng không phải người có chết cũng quấn người đi… Ngày thường gã đều rất cẩn thận với người xa lạ, huống chi hai người đây coi như là đánh mặt gã.
Tuy rằng khó hiểu, nhưng Mục Liên Hạ vẫn lễ phép lắc đầu: “Khỏi phiền, chúng tôi như vậy rất tốt.”
Lô Quảng Hằng nhìn cậu nhướn một bên lông mày: “Thật sự rất tốt? Nhìn cái dạng này của cậu hoàn toàn không moi được lợi ích gì đi… Nhìn con anh ta lớn như vậy, cậu với anh ta có tương lai à?”
Gã hẳn là coi quan hệ giữa Mục Liên Hạ và Tống An Hoài như loại quan hệ bị bao dưỡng.
Mục Liên Hạ lúc này thay đổi sắc mặt.
Cậu bây giờ cũng chưa quá biết che giấu bản thân. Lời của Lô Quảng Hằng khiến cho gã ở trước mặt cậu trùng khít với người của đời trước, Mục Liên Hạ thiếu chút nữa đã không nhịn được mà căng mặt. Nhưng lúc này Tống An Hoài đã làm thủ tục xong. Hắn một tay kéo hành lý, một tay ôm chặt vai Mục Liên Hạ, nhìn thoáng qua Lô Quảng Hằng, giọng đề thấp nhưng mấy người đều nghe thấy: “Tôi và người yêu của tôi thế nào cũng không liên quan gì đến anh, Lô thiếu không cần lo nhiều đến vậy, cũng không sợ chịu thiệt.”
Mục Liên Hạ nhịn cười, đi cùng Tống An Hoài. Tư Tư hoàn toàn không biết mấy người lớn đang làm gì, chỉ ngoan ngoãn cất bước đi. Để lại một mình Lô Quảng Hằng rốt cuộc không nhịn được nữa mà vỡ công, đứng ở đó sắc mặt rất dễ nhìn.
Vào thang máy, Tống An Hoài nhăn mi: “Hắn ta là chuyện gì?”
Mục Liên Hạ vô tội chớp mắt: “Chắc là nhìn không quen người ta…”
Cậu rất vô tội, đời này gần như không có chút liên hệ với đối phương, cũng không biết anh ta nổi điên gì nữa.
“Đừng để ý tới hắn, ” Tống An Hoài hôn mắt cậu một cái, “Có lẽ là có bệnh thật, mấy tên thiếu gia đó luôn có mấy cái bệnh thiếu gia, ước gì ai cũng vây quanh họ.”
Mục Liên Hạ không nhịn được cười, nhếch môi cười cong cả mắt: “Đừng để ý tới hắn nữa, cứ để tự hắn chơi đi.”