• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo những gì Vân Vân nhớ, kiếp sống trước Thế Khải rất yêu Lam Khanh, yêu nhiều tới mức bắt cóc và giam giữ cậu ấy.

Mù quáng và điên cuồng, đó là hai cảm xúc anh thể hiện với người mà anh yêu. Thậm chí nó còn vượt quá giới hạn cho phép khi anh cưỡng ép Lam Khanh làm một số việc theo ý muốn của mình.

Và điều cô bắt buộc phải làm hiện giờ chính là ngăn cản anh hai lại lần nữa gây thương tổn đến Lam Khanh.

"Thật không dám tưởng tượng anh hai lại biến thái vặn vẹo tới mức từng giam Khanh lại. Bây giờ cậu ấy đi rồi cũng coi như là chuyện tốt, có thể giúp cậu ấy tránh được một kiếp."

Và cả tên tra nam Lục Nhất Minh kia nữa!

Hắn tin lời gièm pha của Tiêu Hi Hạ và Jenny, nhẫn tâm đẩy cô ấy ngã từ trên tầng cao xuống.

Lúc cô chạy tới nơi tìm Lam Khanh...

||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Xung Hỉ Của Tướng Quân |||||

Dưới cơn mưa tầm tã, gương mặt của cô ấy bị biến dạng hoàn toàn do ngã từ trên cao xuống, không thể nhận diện được...

Nghĩ tới đây, một giọt lệ đắng chát từ trong hốc mắt chảy ra, lăn dài trên gò má trắng nõn.



Lê Vân Vân bưng mặt khóc.

Nếu không phải cô tin lời bịa đặt, vu khống của bọn chúng thì sao có thể bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để cứu sống Lam Khanh.

Cậu ấy chết một cách đau đớn như vậy là do cô!

Là vì cô!

Là tại cô tạo nên cơ sự như vậy.

.........

Ngồi dùng suất cơm trưa tại toa riêng, tôi ngẫm một hồi về khung cảnh gặp gỡ người phụ nữ kỳ lạ đó.

"À đúng rồi, tôi chưa biết tên cô. Nếu không ngại, cô có thể cho tôi biết tên không?"

Tôi hơi hơi rùng người, vì lo sợ thân phận bị phát hiện khiến tôi không có đủ dũng cảm để xưng hô tên tuổi với người khác. Hơn nữa đây còn là một người tôi mới gặp cách đây ít phút, nói đúng hơn thì chúng tôi không thân sơ gì.

Như là nhìn thấu nỗi lo của tôi, cô ấy chỉ nhàn nhạt liếc tôi một cái mà nói:

"Tôi cứ nghĩ mình đã đủ thành tâm lắm rồi, nhưng xem ra cô vẫn còn khá dè dặt. Có thể việc trả lời câu hỏi của một người lạ như tôi đối với cô là việc không cần thiết, nhưng ít ra theo phép lịch sự cô cũng nên trả lời câu hỏi, đúng không?"

Người phụ nữ này thật biết cách đưa đối phương vào thế khó. Rõ ràng chỉ là bèo nước gặp nhau, sao cô ấy có thể ép tôi làm điều mình không muốn?

"Tôi nghĩ là chúng ta không cần thiết phải..."



Nhưng người phụ nữ không vì lời từ chối của tôi mà phật ý, hơn thế nữa cô ấy còn nói thật để thể hiện thành ý.

"Tôi là Hứa Vũ Nhan, thiên kim nhà họ Hứa. Tôi có mặt trên chuyến tàu này với mục đích là để đào hôn. Với lời giới thiệu họ tên và lý do có mặt tại đây, cô sẽ nói cho tôi biết chứ?"

Với khí thế khiến đối phương không thể chối từ, tôi chỉ có thể thuận theo ý cô ấy và trả lời. "Được, tôi nói. Tôi là Trần Lam Khanh, còn lý do tại sao tôi có mặt trên tàu hỏa này là để... thoát khỏi một người."

"Thì ra là không phải người đang chạy trốn giống tôi."

Câu này khiến tôi hơi bị nhột, cười khan một tiếng và giả bộ như không có chuyện gì.

"Tôi biết đã là chuyện riêng tư cá nhân thì một người lạ như tôi không có quyền bắt ép cô kể ra. Cô đừng tự bó buộc mình và ép mình nói những điều bản thân cô không muốn nói, tôi chỉ muốn có một người để trút bầu tâm sự. Vừa hay gặp được cô nên tiện lời nói đôi ba câu thôi."

Tôi hiểu ra vấn đề, mỉm cười nhìn cô ấy.

"Nếu cô đã tin tưởng tôi đến vậy, thì tôi sẵn lòng lắng nghe."

"Ha, hôm nay không biết tôi bị gì mà đi kể lể với một người mới gặp như cô." Hứa Vũ Nhan mỉm cười nhàn nhạt, như tự cười nhạo bản thân mình.

"Có thể là do ở tôi toát ra một năng lượng tích cực nên cô mới thế đấy. Cô không biết là người ta hay bảo là: chọn bạn mà chơi, chơi với người có năng lượng xấu là cũng xấu theo à?"

"Thế hả? Nhưng chúng ta đâu phải là bạn của nhau."

Nụ cười trên môi tôi tắt ngúm.

Biết mình lỡ lời, cô ấy sửa lại.

"Đúng, chúng ta không tính là bạn, nhưng là người tâm sự cùng, liệu cô thấy ổn nếu tôi dùng cách gọi này?"

"Ồ tất nhiên là được, tôi không có ý kiến."

Nhận được sự đồng thuận đến từ tôi, Hứa Vũ Nhan bắt đầu chậm rãi kể câu chuyện của cô ấy.

Vốn xuất thân là một thiên kim tiểu thư nhà hào môn, Hứa Vũ Nhan chấp nhận số phận lấy một người mình không hề yêu.

"Liên hôn thì có bao giờ hạnh phúc, cứ nhìn cuộc sống không viên mãn của bố mẹ là tôi như nhìn thấy hình ảnh mình trong đó. Biết rõ là thế nhưng họ ép buộc con gái duy nhất trong nhà là tôi lấy một kẻ điên để đổi lấy lợi ích."

Phải, là kẻ điên! Theo lời kể của cô ấy, chính tôi cũng nhận định là vậy.

Đó là một gã đàn ông khiến vợ cũ vô sinh sau bao lần đi phá thai, khiến một cô gái vô tội khác bị mất con... Một gã điên chính hiệu như thế, không phải kẻ điên thì gọi là gì?

"Âu đây cũng là quả báo tôi đáng phải nhận sau khi cố chia uyên rẽ thúy nhà người ta thôi."

"Nghĩa là sao? Tôi không hiểu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK