"Hử? Hai người cứ tranh nhau giấu đầu hở đuôi là mình giận đấy. Mình không có lòng kiên nhẫn để nghe hai người tranh luận."
Vân Vân nhìn Lục Nhất Minh, Lục Nhất Minh lại nhìn Vân Vân, không ai chịu lên tiếng trước. Thấy hai người mải đấu mắt với nhau mà không trả lời, tôi bực bội quay vào trong.
"Thôi bỏ đi, cứ đứng hầm hè ở đó luôn đi cho đẹp trời, mình vào trước đây."
"Khoan đã Lam Khanh, đợi mình đi cùng với." Là tiếng gọi í a í ới của Vân Vân gọi tôi.
Nhưng tôi tỉnh bơ và làm ra vẻ không nghe thấy.
Hừ, không trả lời thì không trả lời, có nhất thiết tỏ ra vẻ thần thần bí bí trước mặt tôi không?
.........
Trái với điệu bộ hấp tấp của Lê Vân Vân, Lục Nhất Minh bình tĩnh nhìn theo bóng dáng vợ đã đi khuất vào trong.
Mãi lúc sau, cảm thấy cần nói gì đó nên anh mở lời trước.
"Lê Vân Vân, vì biết cô ấy đang ở đây cô mới chọn không về Hà Nội à?"
Thoáng nhíu mày một cái, Vân Vân suy nghĩ trong giây lát rồi cẩn thận trả lời câu hỏi:
"Không, tôi biết là đằng khác. Ban đầu tôi định về thật nhưng khi biết Khanh có thai... Mà sao tôi phải nói chuyện này với anh nhỉ?"
"Không định kể nữa thì thôi. Làm gì căng?"
"Vụ anh đánh anh Khải chưa xong với tôi đâu."
"Có vẻ Lê tiểu thư đây là người hay để bụng mấy chuyện vặt vãnh nhỉ?"
Vân Vân không chịu kém cạnh, cô quyết so đo tới cùng:
"Chuyện vặt vãnh? Anh đánh anh trai tôi đến mức nhập viện là chuyện vặt vãnh à? Hay là phải chờ tới khi anh đánh chết anh ấy thì đây không còn là chuyện vặt vãnh? Ý của Lục thiếu có phải như vậy không?"
Môi Lục Nhất Minh nhếch lên, cười nhạt.
"Làm gì nghiêm trọng tới mức đó."
"Ui đợi đến lúc nghiêm trọng thì mới nói à? Cho dù anh có ghét anh ấy tới cỡ nào nhưng làm gì cũng phải có chừng mực và giới hạn chứ."
"Hừmm, nếu cậu ta từ đầu không nhăm nhe tới vợ tôi thì việc gì tôi phải động thủ tới mức đó. Muốn trách, hãy trách anh trai cô quấy nhiễu phụ nữ có gia đình."
Lời này thành công đánh gãy sự kiêu ngạo của Lê Vân Vân. Không chỉ có thế, mấy lời này thấm vào tai làm cô nhất thời á khẩu, không thể thốt nên lời.
Thừa thế xông lên, Lục Nhất Minh tiếp tục bồi thêm một câu chí mạng:
"Cô thử đi ra ngoài xã hội mà xem, xem có thằng đàn ông nào chịu để yên khi thấy thằng khốn khác tòm tem vợ mình không? Hay là cũng như tôi, đánh cho kẻ khốn nạn kia một trận lên bờ xuống ruộng?"
"Nhưng anh Khải chưa làm gì Khanh cả!"
Hừ, cô ta còn cố giãy chết cho mình xem à?
Lục Nhất Minh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi kêu ken két, phẫn nộ chỉ trích:
"Vấn đề nằm ở chỗ ấy đấy, cậu ta chưa có làm gì vì cậu ta chưa có cơ hội."
Lê Vân Vân chấn động, mặt cô tím bầm như người bị chết đuối, miệng lưỡi muốn nói gì đó nhưng phát hiện nó đã sớm cứng đơ không thể hoạt động.
Bởi vì Lục Nhất Minh nói không hề sai, trước khi quy hồi anh cô có cơ hội bắt cóc Khanh và hiếp đáp cậu ấy. Nếu không vì chuyện này, liệu Lam Khanh của cô có rơi vào kết cục nhảy lầu tự vẫn không?
Chắc chắn là không!
Đến giờ cô vẫn day dứt không nguôi mỗi khi nhớ lại thời khắc bi thảm đó.
"Lục Nhất Minh, anh đáng ghét thật! Hóa ra giờ tôi mới phát hiện anh rất giỏi trong việc làm người khác đau khổ chỉ bằng vài câu nói đấy."
"Tôi biết mình không giỏi ăn nói, thậm chí có thể coi là ăn không nên đọi nói không nên lời. Nhưng mà..."