An Chi vừa xem trong trái tim vừa bay lơ lửng lên từng chiếc bong bóng nhỏ.
"Ngôn Hề không có không cho phép ta ăn kem! Hì hì, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nàng đã mua kem cho ta. Tuy rằng sau này cũng không cho ta ăn quá nhiều."
"Ly kem này trông thật ngon."
Ở đầu OS bên kia Ngôn Hề lại là: "Chỗ này người cha nói rất đúng a, trẻ em không thể ăn quá nhiều thứ có hàm lượng calo cao, khi đó ta thật sự là không đáng tin a."
"Ồ, ta vẫn luôn tò mò đây là kem vị cafe hay là vị socola?"
Trong lòng hai người đều có hình ảnh tự biên tự diễn riêng của mình, đều không nói ra.
Qua cảnh này, Ngôn Hề nói: "Một cảnh rất kinh điển đến rồi đây."
Cần số chiếc xe bị hỏng, cả nhà bọn họ đang thương lượng với chủ tiệm sửa xe, người cha đẩy xe về phía trước, nhảy lên vị trí lái xe trước, những người còn lại đẩy ở phía sau, ông nội lên xe, tiếp theo là cháu gái nhỏ, mẹ, người cậu chạy theo, ca ca ở phía sau, đẩy hắn một cái, rốt cuộc mọi người đều lên xe, không có ai bị bỏ lại.
An Chi kìm lòng không được cười khanh khách.
Ngôn Hề nghe thấy tiếng nàng cười cũng lộ ra dáng tươi cười.
"Olive, con là cô gái đẹp nhất trên thế giới, không chỉ bởi vì con có đầu óc, có cá tính, mà bởi vì con rất xinh đẹp, từ trong ra ngoài đều đẹp." Trên màn hình ông nội khuyên nhủ đứa cháu gái nhỏ đang khóc thút thít bất an. Bởi vì nàng lo lắng về cuộc thi hoa hậu ngày mai, lo lắng nàng không đủ xinh đẹp, lo lắng nàng thất bại sẽ làm cho ba nàng thất vọng.
"Con biết cái gì gọi là thất bại không? Người thật sự thất bại, chính là người vì lo sợ không thành công mà ngay cả thử cũng không dám thử."
An Chi xem một lúc, đôi mắt ngập nước, từng giọt lăn xuống. Đợi đến ngày hôm sau khi ông nội không tỉnh dậy nữa, nàng khóc thút thít, trên đôi má tràn đầy nước mắt.
Ở bên kia điện thoại tiếng hít thở của Ngôn Hề rất nhỏ, không nói gì, tĩnh lặng.
Phần giữa có rất nhiều tình tiết, cả nhà bọn họ không đành lòng bỏ lại ông nội, đặt thi thể của ông nội sau cốp xe. Xe vốn đã hỏng cần số nay cả kèm xe cũng hỏng mất, lại gặp phải cảnh sát, ca ca bỗng nhiên mới phát hiện ra nàng là mù màu đỏ xanh, không có cách nào để trở thành phi công.
Cãi nhau, hòa giải, tranh cãi, tiếp tục lái xe đến nơi thi đấu.
Đợi cuối cùng khi đến được địa điểm thi hoa hậu, lúc cô bé mặc một bộ vest kỳ lạ với chiếc cà vạt thật dài cùng chiếc mũ phù thủy đi ra, bên cạnh nhạc nền rộn ràng kỳ dị, Ngôn Hề liền cười ra tiếng: "Xem bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy cảnh này thật buồn cười."
An Chi không quá hiểu, cô bé lúc ẩn lúc hiện, phủi mông, sau đó vứt mũ đi.
"Đây là vũ đạo gì?"
Ngôn Hề nhịn không được bật cười: "Đây là..."
Lúc này cô bé mãnh liệt xé toang quần dài, quần ngắn, sau đó ở trước mặt người xem, xé mở áo khoác, lộ ra chiếc áo gilê bên trong, kéo cà vạt đỏ xuống cắn trong miệng.
"Vũ điệu thoát y."
An Chi: "???..."
Màn biểu diễn của nàng tất nhiên là bị đối xử lạnh nhạt, khó hiểu, người dẫn chương trình thậm chí mong muốn người cha kéo con gái của mình xuống khỏi sân khấu. Người cha không đồng ý ngược lại còn nhảy cùng nàng, tiếp theo là cậu, ca ca, cuối cùng là người mẹ cũng nhảy lên sân khấu cùng nhau nhảy múa.
Người một nhà nhảy rất vui vẻ. Người xem há hốc miệng. Cũng có người vỗ tay hoan hô.
Ngôn Hề cười đến chịu không nổi.
An Chi cười, không biết vì sao lại rơi nước mắt đầy mặt, "Ông nội, quả nhiên có chút...sắc tình a..."
Cảnh cuối cùng, bọn họ chạy về nhà, người cha vẫn đẩy xe ờ phía trước, lần này cô bé không có ông nội leo lên trước đỡ lấy nàng, tự nàng dùng sức chạy theo, tự mình lên xe...
Cả nhà bọn họ cứ như vậy trông rất thê thảm, kèn xe còn chưa được sửa, đã lái xe trên đường về nhà.
An Chi vẫn còn rơi nước mắt.
Bộ phim kết thúc.
Ca khúc trên màn hình vẫn còn tiếp tục.
Một lát sau Ngôn Hề mới mở miệng hỏi nàng: "Bộ phim này xem được không?"
"Ân!" An Chi gật gật đầu: "Ta thích hình ảnh cái xe đẩy kia, thích cảnh cuối cùng bọn họ cùng nhau nhảy múa, còn có ông nội. Ông nội đối với cháu gái rất tốt."
"Ân, đây là một bộ phim hay, là tác phẩm tốt. Sau này khi ngươi lớn lên một chút thì xem lại, sẽ lại nhìn thấy những thứ khác biệt, những thứ chỉ khác hơn một chút, những vẫn là khác biệt. Một tác phẩm làm cho những người ở những độ tuổi khác nhau đều đồng cảm được, đó mới là một tác phẩm tốt."
"Ân, kỳ thật ta không cảm thấy vũ đạo kia có vấn đề gì cả, đôi mắt trẻ em là thuần chân nhất, có lẽ nàng không rõ đó là cái gì, chẳng qua nàng chỉ đơn thuần đang tận hưởng điệu nhảy đó, nàng vân luôn luyện tập, đang cố gắng, chỉ muốn để cho ông nội nhìn thấy mà thôi."
"Ân..." Ngôn Hề lẳng lặng lắng nghe.
"Vậy ngươi cảm thấy sau khi ông nội qua đời, tại sao bọn họ còn muốn tham gia cuộc thi, dù sao ông nội qua đời cũng không phải là chuyện vui vẻ..."
"Bởi vì...Đây là giấc mộng của cô bé a, ông nội vẫn luôn trợ giúp nàng, ủng hộ nàng, nhất định muốn nhìn thấy nàng hoàn thành a..." An Chi nghẹn ngào nói.
Nàng xót xa đau đớn, lẩm bẩm nói: "Có lẽ người sống không thể quá vướng bận đến người chết, người còn sống phải cố gắng mà sống, những người yêu thương mình đã ra đi mới có thể an tâm a."
Ngôn Hề nghe vậy sững sờ, ly sữa lên cạnh bàn tay nàng còn lại một nửa. Đầu ngón tay chạm vảo bên cạnh ly, âm ấm. Nàng nửa quay đầu qua, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi sàn sạt như tằm nhai lá dâu.
Nàng từ từ câu ra một nụ cười, nhỏ giọng nói: "Ân."
"Ta thích một đoạn khi ca ca bộc phát kia, muội muội đi khuyên hắn, nàng cũng không nói gì, chạm vào vai hắn dựa vào hắn, ca ca đã nghĩ thông suốt, ca ca là người muội khống*." An Chi hẳn là vẫn còn đang khóc, thanh âm đứt quãng tiếng khóc thút thít.
(*Yêu quý nghe lời muội muội)
Ngôn Hề gật đầu: "Ta cũng thích cảnh đó."
An Chi hít mũi một cái: "Cảm giác...Rất giống ngươi."
Ngôn Hề cảm thấy thú vị: "Ân?"
"Ngươi cũng có ca ca a, còn có rất nhiều ca ca, cảm giác như thấy được lúc còn nhỏ ngươi khích lệ bọn họ..."
"Ân..."
"Khụ khụ...khụ"
Lỗ tai Ngôn Hề bỗng nhiên nóng lên, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh khi còn nhỏ.
Ngôn gia gia: "Tiểu Ngũ!!! Có phải con lại hái hoa mẫu đơn của ta hay không!"
Ngôn Hề: "Không phải con! Là nhị ca!!"
Ngôn Dĩ Tây mặc đồng phục ngồi trong phòng khách bị Tâm di ép ăn cái gì đó vẫn còn đang đọc sách: "..."
Ngôn Hề: "Là đại ca!"
Ngôn gia gia: "Đại ca của ngươi tham gia quân đội rồi! Ngươi có nhớ không?"
Ngôn Hề: "Hắc hắc hắc..."
Hình ảnh lớn lên một chút là:
Ngôn Hề: "Hôm nay ta không đi học, nếu như ngươi dám nói với ông nội..." Bàn tay trắng trẻo của nàng nắm thành nấm đấm đập đập vào nhau!
Làm cho Ngôn Dĩ Nam sợ đến mức lạnh run ngân ngấn nước mắt bạt mạng lắc đầu!
Không có một chút hình ảnh che chở ca ca như cô bé trong bộ phim lúc nãy, hơn nữa lịch sử đen tối khi dễ các ca ca tương đối nhiều.
Đôi má Ngôn Hề phiếm hồng lên một chút: "Cái kia...Có thể có một số khác biệt nhỏ so với bộ phim...Khụ.. khụ.. khụ khụ khụ...khụ "
Ân. Phải giữ gìn hình ảnh của người lớn, phải có tôn nghiêm của một "Di di", không thể để cho An Chi biết rõ lịch sử đen tối của nàng.
"Ân! Ta biết ngay mà, di di nhất định là dạng người như vậy!" An Chi cười nói, trong giọng nói mềm mại tràn đầy sự yêu thích dành cho nàng.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Ngôn Hề che mặt lại, "...Ách...Ân..."
Làm ơn đi! Đổi chủ đề đi...
"Ta rất thích gia đình này, ồn ào, tuy rằng bọn họ đều có vấn đề của mình, nhưng mà cảm thấy thật ấm áp, rất yêu thương lẫn nhau, sẽ không ghét bỏ nhau..." Thanh âm của An Chi dừng lại một chút, "Trong nhà di di cũng vậy, Thái gia gia Thái nãi nãi, đại cữu cữu, nhị cữu cữu, tam cữu cữu, Tiêu a di, a phải gọi đại mợ, Đại Bàn, Tiểu Bàn..."
Trái tim Ngôn Hề thắt lại. Quả nhiên vẫn còn bị ảnh hưởng sao? Nhìn thấy cảnh gia đình, sẽ liên tưởng đến bản thân mình sao? Ngôn Hề thở dài, nàng chính là lo lắng chuyện này, nhưng mà nàng hy vọng An Chi thật sự có thể đem đau khổ hóa thành sức mạnh của bản thân.
"Còn có Liễu a di, đều là người rất tốt!"
"Đào Đào...Nếu như ngươi muốn, cũng có thể coi đó là gia đinh của mình."
An Chi đưa tay lau lau đôi mắt ẩm ướt.
Trầm mặc trong một khoảnh khắc.
"Trong phim còn có rất nhiều rất nhiều chỗ tốt, ta cũng không thể nói rõ ra hết..."
"Ân, chờ sau này ngươi xem nhiều sẽ có cái nhìn cảu riêng mình."
"Ngươi không nói cho ta biết sao?"
Ngôn Hề khẽ cười nói: "Quản điểm của mỗi người đối với rừng sự vật sự việc không giống nhau, quá trình khám phá và nhận thức là một quá trình rất thú vị, ta không muốn cướp đoạt thú vui này của ngươi."
"Ân..." An Chi nghĩ thầm ta sẽ không để ý đâu.
"Vừa rồi nhớ tới ông ngoại sao?" Ngôn Hề vẫn quyết định hỏi ra một chút.
An Chi nói: "Ta nhớ ông ngoại, nhưng mà cũng không khổ sở giống như trước kia, có lẽ sẽ có một ngày ta cũng không còn khổ sở nữa, đúng không?"
Ngôn Hề không có trả lời. Bởi vì nàng biết rõ sự đau đớn này sẽ không biến mất, có lẽ sẽ quên lãng, nhưng mà vĩnh viễn sẽ không biến mất, sẽ cắm rễ ở trong máu thịt của ngươi, theo từng nhịp hô hấp của ngươi. Đôi khi rất xấu, sẽ thỉnh thoảng chạy đến đâm vào ngươi một cái. Nhắc nhở ngươi, sự tồn tại của nó.
"Không cần cố ý quên đi. Khổ sở sẽ là một loại hoài niệm." Cuối cùng Ngôn Hề trả lời như vậy.
Không muốn để cô bé tiếp tục sa vào sự bi thương như vậy, nàng nói: "Được rồi, quá muộn rồi, ngủ chưa? Đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa."
An Chi nghe lời đi làm vệ sinh, lau mặt, tắt đèn, chỉ để lại một ánh đèn áp tường lờ mờ. Lại leo lên giường.
"Ngươi cũng ngủ sao?"
"Ân, ta cũng chuẩn bị ngủ, tắt đèn rồi."
An Chi ôm lấy một cái gối đầu khác, đem gối ôm thỏ cũng kéo sát bên người.
"Mưa còn chưa ngừng..."
"Đóng cửa sổ chưa? Chút nữa chắc sẽ có sét đấy."
"Đóng rồi..."
"Không cần phải sợ, Đào Đào."
"Ân...Không sợ."
Không phải toàn bộ đều tối tăm, còn có chút ánh sáng từ điện thoại. Thanh âm của các nàng đã có ý thức mà giảm xuống, ôn nhu hơn rất nhiều so với tiếng mưa ngoài cửa sổ.
Thì thào nhỏ nhẹ.
Còn có sự quyến rũ mà các nàng đều không nhận ra. Thản nhiên, trong đêm mưa này, còn chưa được phát hiện ra, đã tan biến mất.
"Được rồi, mau ngủ đi. Ta chờ ngươi ngủ rồi mới cúp điện thoại."
An Chi phi thường yêu thích khi Ngôn Hề nói "Được rồi". Rất dịu dàng, hơn nữa thường đưa tay qua sờ đầu của nàng. Chờ khi chú ý tới, nàng đang yên lặng mà cọ cọ vào gối đầu, giống như đang cọ vào lòng bàn tay của người kia.
"..."
Khuôn mặt nàng đỏ lên, lặng lẽ bước vào giấc ngủ, nhắm mắt lại.
Danh Sách Chương: