"Cho dù là người yêu của ngươi, không được ngươi cho phép, cũng không thể vuốt ve ngươi, hôn ngươi, những người khác càng không thể, nam nhân không thể, nữ nhân cũng không thể, ngươi biết không?" Ngôn Hề có chút nghiêm túc mà nói với nàng.
Nàng đặc biệt nhấn mạnh nam nhân và nữ nhân, mọi lứa tuổi đều phải chú ý.
An Chi cũng không biết vừa rồi Ngôn Hề đã tiến hành hoạt động tâm lý như thế nào, nàng chính là đang nghi hoặc vì sao bỗng nhiên Ngôn Hề lại nói như vậy. Nàng theo bản năng mà nhu thuận gật đầu, ngẫm lại lại thấy không đúng: "Nhưng mà ta không có người yêu a?"
Ngôn Hề ngừng lại một chút: "Không phải ngươi đang kết giao với Hứa Gia Nhĩ sao?"
"A! Đương nhiên không phải!" An Chi sợ đến mức từ trên đùi Ngôn Hề trượt xuống, đặt mông ngồi trên thảm trải sàn, vội vàng xua tay: "Không có! Không có!"
"Không có?" Ngôn Hề kinh ngạc, tiếp theo tức giận tràn lan trong lòng, không có, tại sao Hứa Gia Nhĩ còn làm như vậy với An Chi? Nàng hỏi: "Nàng thích ngươi phải không?"
An Chi chần chờ nói: "Nàng từng nói qua, chỉ là ta từ chối, nàng có rất nhiều người yêu thích, ta cảm thấy nàng cũng không phải là bộ dáng rất nghiêm túc."
Đây là lần đầu tiên An Chi được một nữ sinh thổ lộ với nàng, nàng coi Hứa Gia Nhĩ là bằng hữu, càng thêm không biết nên xử lý như thế nào mới tốt. Sau khi bị từ chối Hứa Gia Nhĩ cũng không có nhắc đến nữa, bên cạnh cũng luôn có rất nhiều bạn học chơi đùa, thư tình cũng nhận được rất nhiều.
An Chi không quá lý giải, giống như nàng thích Ngôn Hề, trong mắt cũng chỉ có một mình Ngôn Hề. Chỉ là người khác không có tiến thêm một bước, chính mình cũng không thể quá đa tâm.
"Ta nghĩ trong lòng nàng ta cũng không phải là quá tốt, huống chi nàng cũng dự định sẽ xuất ngoại." An Chi nói xong.
Ngôn Hề lặng yên lắng nghe trong chốc lát, nói với nàng: "Lời này của ngươi không đúng, không thể nói là ngươi không tốt. Chuyện nói yêu đương này rất phức tạp, nếu như ngươi cảm thấy không có khả năng cùng nàng, liền phải giữ một khoảng cách với nàng mới đúng."
An Chi cúi đầu xuống.
Ngôn Hề liếc nhìn nàng một cái: "Hay là ngươi cũng thích nàng, chính là cảm thấy thời điểm này không thích hợp để nói yêu đương?"
"Không không không, ta chỉ coi nàng là bằng hữu." Khuôn mặt An Chi xẹt qua một điểm hồng hồng, "Chẳng qua là ta cảm thấy có chút khổ sở."
"Ta biết, ngươi muốn có bằng hữu." Tiếng nói của Ngôn Hề thả mềm xuống.
An Chi cúi thấp đầu, nàng rầu rĩ nói: "Di di, nếu như có người ngươi không thích lại nói thích ngươi, ngươi cũng sẽ giữ một khoảng cách với người đó sao?"
Ngôn Hề suy nghĩ một chút, gật đầu: "Sẽ giữ một khoảng cách với người đó."
An Chi nghe xong lời này, cả người liền rơi vào bầu không khí trầm thấp. Nàng nhìn thẳng vào quyển vở, yên lặng làm bài. Không muốn nói gì nữa.
Ngôn Hề ở bên cạnh cầm điện thoại lên mạng, đem nét mặt của nàng đều nhìn thấy hết, An Chi đang đọc câu hỏi, cái miệng nhỏ của nàng cũng vểnh lên, xem ra chính là một bộ dạng không vui. Ngôn Hề suy nghĩ một chút, nhịn không được lại đau lòng.
Nàng biết An Chi khó khăn biết bao nhiêu mới có thể kết giao được với bạn.
"Đào Đào?" Ngôn Hề nhẹ giọng gọi nàng.
An Chi nho nhỏ mà "ân" một tiếng, không nhìn nàng, cầm quyển sách toán học để một bên.
Ngôn Hề sửng sốt một chút: Làm xong rồi sao?
An Chi cầm sách ngữ văn để trước mặt, "A, thiệt nhiều chữ..." Nàng cong miệng lên: "Thật phiền, không muốn viết." Nàng chuyển sang học văn, "Nhà vẽ tranh biếm hoạ Đài Loan Thái Chí Trung nói rằng nếu như dùng một quả quýt so với nhân sinh, một loại quýt to mà chua, một loại quýt nhỏ mà ngọt, một số người cầm quả to sẽ oán giận là chua, người cầm được quả ngọt sẽ lại oán giận là nhỏ; mà ta lấy được quả quýt nhỏ sẽ cảm thấy may mắn vì nó ngọt, lấy được quả quýt chua sẽ cảm thấy nó thật to. Hãy viết một bài luận để nêu lên quan điểm về vấn đề trên."
Giọng nàng đọc sách mềm mại trong vắt, Ngôn Hề nghe nàng đọc xong mỉm cười hỏi: "Ngươi muốn viết như thế nào?"
Hiển nhiên An Chi đang không có trạng thái viết văn, nàng nổi giận nói: "Ta muốn quả quýt vừa to vừa ngọt! Không muốn viết văn!"
"Phốc!" Ngôn Hề trêu nàng: "Nhưng mà không được a, cá và bàn tay gấu không thể đều muốn được."
An Chi quệt bĩu môi lên một bộ dạng không muốn trả lời.
Ngôn Hề như khuôn như dạng mà lập ý cho nàng: "Có rất nhiều góc độ có thể viết bài luận này a, làm thế nào để đối mặt với những được và mất trong đời. Tâm trạng quyết định trạng thái, sự lựa chọn trong cuộc đời a, lạc quan đối mặt với những đãi ngộ của nhân sinh a..."
An Chi nhìn qua nàng, vẻ mặt "Ta không muốn nghe không muốn nghe".
Nàng ảm đạm cụp mắt xuống, cho nên vô luận là lựa chọn như thế nào đều chỉ có thể từ bỏ thôi sao? Còn phải tận lực mà lạc quan đối mặt, đây chính là cái gọi là mây đen viền bạc sao?
Tựa như nàng và Ngôn Hề, chỉ có thể gìn giữ loại quan hệ thân hữu này. Nếu như nàng thổ lộ với người kia, người kia liền sẽ rời xa mình, mà An Chi liền sẽ mất đi người kia.
Chỉ có thể chọn một trong hai thôi sao? Giống như chỉ có hai loại quýt này?
An Chi cưỡng ép đè nén trái tim khổ sở, dứt khoát nổi giận với môn học: "Chán ghét ngữ văn! Chán ghét viết văn! Ta không muốn viết!"
Bộ dạng nổi tính tình tức giận này của nàng thật ra rất ít thấy, Ngôn Hề hơi kinh ngạc mà nhìn nàng, An Chi nghiêng người sang, khuôn mặt trắng hồng phồng má lên, vốn nét mũm mĩm trẻ con đã mất đi không ít, khuôn mặt là mặt trái xoan, lông mi mềm mại tinh tế, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được sau này sẽ là một mỹ nhân làm rung động lòng người đến thế nào.
Gien kết hợp của Đào Trân Trân và Trần Mộ Tề vẫn là rất hoàn mỹ, huống chi, tuy An Chi còn nhỏ, chỉ là khí chất đã hoàn toàn khác biệt với cha mẹ của nàng, là một loại khí chất rất mạnh mẽ đơn thuần kiên định.
Bỗng nhiên Ngôn Hề nở nụ cười: "Được rồi, không viết thì không viết, vậy hôm khác lại viết đi."
"Hôm khác cũng không viết!" An Chi phát giận, từ nhỏ nàng đã nghe lời, bây giờ là hoàn toàn không thể hiểu được, hơn nữa bỗng nhiên cảm thấy làm loạn cũng rất tốt, rất tò mò xem Ngôn Hề sẽ làm sao đáp lại nàng.
Rõ ràng trái tim của nàng cũng đập nhanh hơn, ngoài miệng nói ra: "Ta cũng không muốn viết!" Thuận tay ném quyển vở xuống bàn.
Một chồng vở 'Rầm Rầm Rầm' tất cả đều rơi xuống tấm thảm, An Chi âm thầm kinh hãi. Cảm thấy mình có chút làm qua rồi, nhưng mà việc đã đến nước này, chỉ có thể kiên trì diễn thôi.
Nàng trộm liếc nhìn Ngôn Hề rất nhanh, thấy ý cười trên khóe môi người kia cứng lại, nơi đáy mắt có chút hoang mang.
An Chi nghĩ thầm: Nguy rồi, này phải làm sao bây giờ?
Nàng trở nên bất an, nghĩ phải dứt khoát trở về phòng thôi.
Nhưng mà một câu kế tiếp của Ngôn Hề, làm cho nàng ngây ngẩn.
"Được rồi, vậy không viết, muốn ôm một cái sao?"
An Chi quay đầu lại, thấy Ngôn Hề đang nhìn nàng, đôi mắt đang cười kia đã không còn thần sắc hoang mang, đổi lại là thần sắc ấm áp, giang hai cánh tay ra với nàng.
Gương mặt An Chi lập tức đỏ lên, vì tiểu tâm tư của mình mà cảm thấy cảm thấy xấu hổ, trong sự xấu hổ đó lại ần chứa một sự mừng có mật độ lớn.
Không được tự nhiên mà quay lại, cuối cùng dứt khoát quyết định chắc chắn: "Muốn!"
Ngôn Hề cũng không nghĩ tới An Chi lại như vừa rồi, ngồi trên đùi nàng ôm lấy nàng.
Ân...Cái tư thế này tựa hồ có chút quái dị...
Ngôn Hề đem sự phát giận vừa rồi của nàng lý giải thành sự phản nghịch của thời kỳ trưởng thành, huống chi gần đây An Chi có áp lực lớn từ những cuộc thi, tay cũng bị thương, còn gặp phải chuyện cùa Hứa Gia Nhĩ. Tâm tình là tương đối bất ổn không yên, nàng có thể hiểu được.
Dỗ dành nàng cho tốt.
Chẳng qua là nàng có chút hoang mang, tâm tình của các thiếu nữ trong thời kỳ trưởng thành này cũng biến hóa quá lớn đi? Trong lúc nghỉ hè thì không để ý tới nàng, mấy ngày nay lại dính lấy nàng như vậy.
Mỗi khi Ngôn Hề muốn coi nàng như trẻ em, An Chi biểu hiện giống như người lớn. Khi Ngôn Hề muốn coi An Chi như người lớn, nàng giống như thoáng cái liền trở về như lúc còn nhỏ, lại càng thêm yếu ớt.
Trách không được những tiền bối trong chỗ làm đều nói những đứa bé trong thời kỳ trưởng thành cần phải đặc biệt chú ý đến sự phát triển của bọn họ.
Ngôn Hề nghĩ tới đây, lập tức cảm thấy mình đã hiểu ra được phần lớn tình huống, trong lòng cũng thả lỏng một chút, An Chi vùi đầu ở hõm vai nàng, bây giờ cô bé đang ngồi bên cạnh đùi nàng ôm lấy nàng, thanh âm nhỏ mềm: "Di di, ngươi vừa mới nói người khác không thể không có được sự đồng ý của ta mà vuốt ve ta, vậy cũng bao gồm cả di di sao?"
Ngôn Hề lập tức cứng lại: Lời này nghe ra cũng quá quái lạ.
A? Nàng nên trả lời thế nào đây?
Nếu như trả lời không bao gồm nàng? Ý là mình có thể cần đến sự đồng ý của An Chi mà vuốt ve nàng sao?
Còn nếu trả lời là bao gồm cả nàng cũng không thể không được sự đồng ý của An Chi mà vuốt ve An Chi?
Vấn đề là: Tại sao phải đặt mình vào ngữ cảnh "Vuốt ve nàng"?
Còn chưa nói tới là, những lời mình vừa nói khi nãy còn có một câu "Hôn nàng" nữa.
Lúc Ngôn Hề nói với An Chi những lời này, cũng không có tính bản thân mình vào trong phạm vi đó, nàng chỉ nghĩ đến những nam nữ có ý đồi với An Chi thôi.
Một câu nói kia của An Chi, liền kéo nàng vào trong phạm vi này, thoáng cái Ngôn Hề liền bối rối.
Loại cảm giác "Lão bà đáng khinh" kia lại trở về rồi.
"Ân? Di di?" An Chi cúi đầu hơi thấp xuống một chút, tựa trên bờ vai của nàng, chớp mắt mấy cái hỏi nàng.
"Ân..." Ba mươi năm qua Ngôn Hề chưa từng gặp phải một vấn đề khó trả lời như vậy.
"Di di, không giống đi." Nàng khó khăn đáp lại, "Ta là nói những người xa lạ khác, hoặc là người sau này ngươi sẽ thích, người yêu đương với ngươi, đương nhiên ta không có trong đó, như những cậu mợ của ngươi cũng không giống vậy, mọi người có thể tiếp xúc thân cận một điểm."
Trái tim An Chi căng thẳng, cắn môi không nói lời nào.
Nàng không nói lời nào, Ngôn Hề cẩn thận đánh giá lại những lời mình mới vừa nói, cảm giác không có gì không đúng.
Bầu không khí có chút lúng túng, nàng cầm lấy sách, mở ra đọc: "Tuân tử khuyến học chỉ ra, con giun tuy rằng thân thể yếu đuối, lại có thể _______, _______, là do dụng tâm của nó chuyên nhất. Chỗ trống là hai câu nào?"
An Chi chu chu mỏ, trả lời: "Thượng thực ai đất, hạ âm hoàng tuyền.*"
(*Dịch nguyên câu: Con giun đất không có móng vuốt bén nhọn và gân cốt cứng chắc, nhưng trên thì ăn được bùn đất, dưới thì uống được nước suối vàng, là do dụng tâm của nó chuyên nhất.)
"Đêm qua nhàn đàm mộng hoa rơi, câu tiếp theo là?"
"Đáng thương xuân bán bất hoàn gia*."
(*Hai câu thơi trong bài Xuân giang hoa nguyệt dạ -Trương Nhược Hư
Đêm qua thanh vắng, mơ thấy hoa rơi,
Đáng thương cho người đã nửa mùa xuân chưa về nhà )
An Chi tựa trên bờ vai của nàng, có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của nàng chuyển động lúc nàng nói chuyện, nghe thấy được hương vị dễ ngửi nơi cổ áo của nàng.
"Giang thủy lưu xuân khứ dục tẫn,"
An Chi lúng túng nói: "Giang đàm lạc nguyệt phục tây tà*."
(Hai câu nữa cũng trong cùng bài thơ Xuân giang hoa nguyệt dạ
Nước sông trôi xuôi, xuân qua đã gần hết
Trên sông đầm trăng đã xế về tây)
"Thật sự không muốn làm bài sao?" Ngôn Hề cười khẽ hỏi nàng, lúc nói chuyện hơi thở lướt nhẹ qua gương mặt của nàng, An Chi lén lút ôm sát lấy người kia, "Không muốn."
Ngôn Hề cảm thấy nàng ôm có chút chặt, An Chi đã không còn là đứa nhỏ năm tuổi khi ôm lấy thì mềm mềm đáng yêu giống gối ôm như lúc trước, trong ngực là một thiếu nữ đang trong thời kỳ trưởng thành, có hương vị thản nhiên ngọt ngào, trước ngực có thể cảm nhận được sự đặc thù của nàng khi dậy thì.
Ngôn Hề cảm thấy có chút không được tự nhiên, khóe mắtliếc nhìn một đoạn cẳng chân thon dài trắng nõn của nàng, nơimắt cá chân bị bầm một mảnh lớn, hẳn là không cẩn thận vavào đâu đó, đặcbiệt dễ chú ý đến.
Danh Sách Chương: