Ngôn Hề không biết có phải là đã quá lâu rồi nàng không nói chuyện yêu đương hay không, đến nỗi làm cho nàng quên mất đó là cảm giác như thế nào.
Thời cao trung là một hồi mơ hồ yêu thích, chỉ là viết viết vài dòng ghi chú trên lớp học, nam sinh đưa cho nàng băng từ, đưa cho nàng ly kem, ghi bàn trên sân bóng thì hô to tên của nàng, lúc đó kiềm chế không được dáng tươi cười.
Khi nàng gặp được Cao Ký Minh, đây chính là mối tình đầu thật sự của nàng. Nàng vốn cho rằng mình cũng không phải là một nữ sinh yểu điệu, nhưng mà sau khi gặp gỡ hắn, liền nếm đủ vui vẻ cùng xót xa.
Mà lần này giai đoạn ở chung hiện tại của nàng và Liêu Thừa Vũ, càng nhiều là cảm giác bằng hữu. Bọn họ trò chuyện hợp ý, trong rất nhiều quan điểm bọn họ cũng không có khác biệt quá lớn, bình thản chân thành. Dễ chịu là dễ chịu, nhưng mà luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, Ngôn Hề nghi hoặc, có lẽ bây giờ tuổi tác càng lớn, cho nên những rung động trong tình cảm không còn lợi hại như trước kia nữa? Có lẽ tựa như câu nói kia "Bình bình đạm đạm chính là thật?"
Trước khi Ngồn Hề gặp Cao Ký Minh khái niệm về người yêu của nàng chính là một người phải làm cho nàng động tâm. Từ nhỏ nàng đã trưởng thành trong một môi trường có khá nhiều nam nhân. Ông nội của nàng, tài hoa xuất chúng hiền lành hòa ái, đối với bà nội cùa nàng là yêu thương thắm thiết, năm mươi năm như một, là một tình yêu đẹp nhất nàng từng thấy qua.
Các ca ca của nàng, ví dụ như một đại ca nam thẳng nghiêm khắc của nàng, Ngôn nhị ca khô khan, tam ca nữ tính, tuy rằng đều có các tật xấu, nhưng mà đều xem như là nam nhân tốt, sẽ đối xử rất tốt với người bạn đời của mình. Tuy rằng Ngôn Dĩ Nam quen bạn gái rất nhiều, chỉ là cơ bản hắn đều là người bị đá.
Nàng không có bao nhiêu ấn tượng đối với cha mẹ đã mất từ sớm của mình, chỉ là qua lời kể của mọi người trong nhà nàng biết được, cha mẹ của nàng cũng phi thường ân ái.
Cho nên sau khi đoạn tình cảm lãng mạn của Ngôn Hề và Cao Ký Minh thất bại, có một đoạn thời gian rất dài Ngôn Hề lâm vào trạng thái uể oải. Cao Ký Minh không thể vừa làm cho nàng động tâm vừa mang lại cảm giác an toàn cho nàng, nếu như không có An Chi ở bên cạnh nàng, nàng có thể sẽ không khôi phục nhanh như vậy.
Mấy tháng này ở bên cạnh Liêu Thừa Vũ, hai người đã cảm thấy rất hợp ý, chỉ là nàng không có loại cảm giác động tâm này. Giữa đêm khuya Ngôn Hề thường xuyên tự phân tích bản thân mình, nhu cầu tình cảm của nàng rốt cuộc là cái gì? Tại sao ngay cả nhị ca của nàng cũng phi thường rõ ràng hắn yêu cái gì thích cái gì động tâm với ai, nhưng mà bây giờ nàng ngược lại trở nên hoang mang, hơn nữa cảm giác động tâm trước đó nàng thật sự không còn nhớ là từ khi nào nữa.
Ngôn Hề không còn nhớ rõ lắm những chuyện lúc 5 tuổi, nàng chỉ biết là nàng trải qua rất vui vẻ, các ca ca nói nàng rất kiêu ngạo rất nghịch ngợm giống như một tiểu bá vương. Năm tuổi cha mẹ xảy ra tai nạn, nàng còn chưa quá hiểu, người trong nhà đều chỉ nói với nàng là cha mẹ đi xa nhà rồi.
Thẳng đến khi nàng sáu tuổi, nhà trẻ tổ chức mừng ngày Quốc tế thiếu nhi, nàng mặc chiếc váy màu hồng nhạt đang đứng chờ ông nội mua kem cho nàng. Một cô bé cùng lớp được mẹ của mình ôm lấy, hai người cười hì hì mà nhìn nhau, người mẹ trẻ tuổi cúi thấp đầu xuống hôn lên gương mặt của cô bé kia, bên trái bên phải, còn ôm cô bé lên xoay vòng.
Ngôn Hề sáu tuổi nhìn đến ngẩn người, đột nhiên khóc thút thít, đợi đến lúc Ngôn gia gia quay lại, nàng đứng tại chỗ oa oa khóc lớn. Về đến nhà cũng vẫn khóc thật lâu, hung hăng gào to: "Con muốn mẹ, con muốn mẹ..."
Đó là lần đầu tiên nàng hiểu được tử vong.
Bởi vì trong nhà có nhiều nam nhân, Ngôn Hề cũng không cảm thấy thiếu thốn tình thương của cha. Chỉ là khi nàng còn nhỏ có một thời gian rất dài nàng hâm mộ những bạn học có mẹ, tuy rằng Ngôn nãi nãi rất thương yêu nàng, nhưng mà Ngôn Dĩ Tây cùng Ngôn Dĩ Nam cũng phân đi không ít lực chú ý của Ngôn nãi nãi.
Có một đoạn thời gian nàng càng là nghịch ngợm gây sự, đánh các ca ca, phá hư hoa cỏ mà ông nội nuôi trồng, phá hư đàn dương cầm của bà nội, chính là muốn hấp dẫn cùng độc chiếm lực chú ý của bọn họ.
Nhị lão cùng các ca ca Ngôn gia có một đoạn thời gian ưu sầu lo lắng, chỉ sợ đã nuôi dưỡng Ngôn Hề sai cách. Ngôn nãi nãi cơ hồ là dùng toàn bộ thời gian đến quan tâm dạy dỗ nàng, Ngôn nãi nãi là một nữ nhân dịu dàng ưu nhã, rất nữ tính, Ngôn Hề phi thường yêu thích Ngôn nãi nãi ôm sát nàng ngồi trên đầu gối ôn nhu giảng đạo lý cho nàng, nói chuyện với nàng, kể chuyện xưa.
Nàng hưởng thụ loại yêu thương mẫu tính đó, chỉ là trong nội tâm Ngôn Hề vẫn cảm thấy khiếm khuyết một vị trí nào đó, thẳng đến có một ngày, nàng bước vào gian phòng của cha mẹ, ở trên bàn trang điểm nhìn thấy một lọ nước dưỡng da KIA. Đây là kí ức duy nhất mẹ nàng để lại cho nàng.
Sau đó Ngôn Hề cảm thấy nàng đang bước vào quá trình trưởng thành, không thiếu kinh nghiệm khi chung đụng với nam giới, mà là cùng nữ giới thì, bởi vì khi nàng vào cao trung thì Liễu Y Y ra nước ngoài học, cho nên từ khi bắt đầu khai giảng cũng rất kỳ vọng có thể kết giao bạn thân, đáng tiếc không như mong muốn, mãi cho đến khi vào Đại học cũng không có nhiều bạn thân là nữ, ngược lại là trải qua một đống chuyện phiền lòng.
Cũng không nghĩ cho tới bây giờ, đám thiếu nữ trên mạng lại gọi nàng là tiểu tỷ tỷ, nói cái gì mà muốn gả cho nàng các loại, còn hỏi xin chữ ký cùa nàng. Đến ba mươi tuổi, Ngôn Hề cảm thấy có rất nhiều chuyện mình vẫn là không thể hiểu được, đối với thế giới này, đối với chính bản thân nàng, đối với An Chi.
Gần đây An Chi trở nên xa cách với nàng, cũng không biết là do cô bé đến thời kỳ trưởng thành nên cảm thấy có khoảng cách với người lớn, hay là bởi vì cô bé đang chuẩn bị thi đấu, lại còn phải ứng phó bài học, cho nên quá bận rộn.
Ngôn Hề muốn tìm thời gian hảo hảo trò chuyện với cô bé một chút, có thể gần đây nàng bận rộn, với lại nàng cảm thấy gần đây Liêu Thừa Vũ đối với nàng càng ngày càng mập mờ.
Có lúc bọn họ đi xem phim buồi tối, lúc từ rạp chiếu phim đi ra, đúng lúc trời đổ mưa. Đêm mưa, rạp chiếu phim. Một cặp tình nhân trẻ tuổi đi đến trước mặt bọn họ, cô gái ôm lấy cánh tay của chàng trai, chàng trai cười nhìn nàng, hai người cúi đầu xuống thân thân mật mật mà hôn nhau.
Trong lúc Ngôn Hề đang cảm khái tình cảm của tuổi trẻ thật sự là đơn thuần đáng yêu, bàn tay ấm áp của Liêu Thừa Vũ liền đưa tới nắm lấy tay nàng.
Ngôn Hề ngẩn người, phản ứng đầu tiên chính là kỳ quái, nàng suy nghĩ một chút, vẫn là không có tránh ra, vẫn chưa tới tình trạng không thể chịu đựng được.
Nàng liền để cho hắn nắm tay đi một đoạn đường. Lòng bàn tay của nam nhân ấm nóng, có chút càm giác chai sần. Chỉ là trong lòng Ngôn Hề không có cảm nhận gì đặc biệt, chỉ cảm thấy...Đó là một bàn tay mà thôi.
Hai người yên lặng đi một đoạn đường. Liêu Thừa Vũ bỗng nhiên thấp giọng gọi nàng tên, "Ngôn Hề..."
Ngôn Hề vốn đang thất thần, nghe thấy tên của nàng theo bản năng mà "Ân" một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn, hắn bỗng nhiên tiến sát lại gần, thân ảnh cũng bao trùm xuống.
Ngôn Hề mãnh kinh, theo bản năng liền quay mặt đi, khóe môi Liêu Thừa Vũ rơi xuống bên má của nàng.
Ngôn Hề nhíu mày, lui về sau một bước.
Liêu Thừa Vũ nhìn thấy biểu tình của nàng rõ ràng là không vui nhưng lại bời vì có giáo dương mà khắc chế, lúng túng nói xin lỗi: "Thực xin lỗi."
Tâm tình của Ngôn Hề đã trầm lại càng trầm, cũng không biết phải nói gì, nàng lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Liêu Thừa Vũ lúng túng đuổi theo nàng, "Thực xin lỗi, ta có chút không kìm lòng được, Ngôn Hề, ta phát hiện ta càng ngày càng thích ngươi."
Ngôn Hề quay đầu lại khó xử mà nhìn hắn.
Liêu Thừa Vũ biết nàng có thể sẽ nói một vài lời hắn không thích nghe đến, "Thực xin lỗi, ta cam đoan không có lần sau."
Ngôn Hề nhịn một chút, cảm thấy mình cũng không cần phải chuyện bé xé ra to, liền gật gật đầu.
Sau chuyện này, Liêu Thừa Vũ xin lỗi nàng mấy lần, nhưng thật ra Ngôn Hề đã quên chuyện này rồi, nàng bắt đầu cảm thấy hình thức "Thử cùng nhau" này giữa bọn họ không ổn, đối với hắn không công bằng. Nhưng mà Liêu Thừa Vũ nhất định là đã nhìn ra tâm tư của nàng, hắn nói hắn không để ý.
Ngôn Hề nhịn một chút. Lần trước lúc bà nội của nàng tỉnh táo, khi nghe người trong nhà nói nàng đang yêu đương liền nở một nụ cười nhẹ nhõm, Ngôn Hề lại trầm mặc.
Đêm nay là sinh nhật 30 tuổi, Ngôn Hề đã đồng ý đón sinh nhật cùng Liêu Thừa Vũ, nàng ở nhà trang điểm nhẹ nhàng, mặc một cái váy dài màu lam nhạt. Cầm lấy túi xách ra khỏi phòng.
An Chi ở trong phòng bếp, Ngôn Hề đi tới dặn dò cô bé một chút, nàng cột mái tóc dài sau đầu, tóc mai hơi cuốn mà rũ xuống trên khuôn mặt, da thịt trắng nõn, khí chất ôn nhuận nhẹ nhàng, một tay kéo váy dài, xinh đẹp đến không gì sánh được.
"Vòng đấu loại sắp đến rồi sao?" Ngôn Hề mở miệng hỏi nàng.
"Ân, qua lễ Quốc khánh. Năm nay tương đối trễ một chút." An Chi không dám nhìn nàng nhiều, chuyển ánh mắt qua một bên mà trả lời.
Thời gian trôi đi rất nhanh, An Chi đã bước vào học kỳ một của cao tam. Nàng do dự, mở miệng hỏi: "Di di, ngươi có đang gấp không?"
"Không gấp, có chuyện gì sao?" Ngôn Hề nhẹ giọng hỏi.
Mấy tháng này, nàng vội vàng, An Chi cũng bận rộn, buổi tối khi nàng trở về An Chi cũng đã sớm ngủ rồi, những cuộc điện thoại hằng ngày cũng không còn tiếp tục. Nghỉ hè, thậm chí An Chi còn đi theo Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi đến ngôi chùa quen thuộc nghỉ mát, hơn hai tháng hai người bọn họ cũng không có gặp mặt mấy lần. Thực tế sau khi An Chi trải qua sinh nhật mười lăm tuổi, Ngôn Hề cảm thấy cô bé càng ngày càng điềm đạm nho nhã, càng ngày càng không thích nói chuyện, biến thành một thanh niên hoàn toàn cự tuyệt giao tiếp.
Ngôn Hề luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nói ra được. Chỉ có thể tùy ý nàng, cho nàng không gian tự do, chờ đợi nàng chủ động đến giao tiếp với mình.
"Ta đang nghĩ, ta muốn chuyển đến chỗ ở trong trường." An Chi cảm thấy khoảng thời gian này thật quá hành hạ nàng, nàng không dám ở trong cùng một phòng với người kia, cho nên nàng tận lực tránh đi. Bình thường đi học cỏn đỡ, bắt đầu nghỉ hè, An Chi phải nắm chặt cơ hội mà đi theo Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi vào chùa nghỉ mát. Bởi vì thế núi mà ngôi chùa được xây dựng rời xa nội thành, nàng không thể nhìn thấy Ngôn Hề, lại điên cuồng mà nhớ nhung người kia, thậm chí còn tưởng tượng những chi tiết yêu đương của người kia.
Nhìn thấy là đau khổ, không nhìn thấy cũng là đau khổ.
An Chi cảm thấy nàng đành phải dời đến trường, có lẽ hoàn cảnh ở trường tốt hơn một chút. Vả lại, Ngôn Hề và người nam nhân kia yêu đương được một thời gian rất lâu rồi, có lẽ bọn họ sẽ cần không gian cá nhân. An Chi sợ hãi một ngày nào đó Ngôn Hề sẽ dẫn Liêu Thừa Vũ về nhà.
Ngôn Hề càng ngày càng không quan tâm tới nàng, nghỉ hè một đoạn thời gian dài như vậy người kia không có ở bên cạnh nàng, cũng một thời gian rất dài rồi các nàng không có gọi điện thoại, Ngôn Hề hình như cũng không để ý tới.
Mà nàng không có biện pháp nào hết, nàng cũng không thể lại làm nũng với người kia như trước đây. Nói đến đây, nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn Ngôn Hề.
Nửa ngày trời Ngôn Hề cũng không lên tiếng, An Chi bất an ngẩng đầu nhìn nàng.
Ngôn Hề nhíu mày: "Ngươi muốn dời đến chỗ ở trong trường học?"
An Chi khẽ cắn môi dưới, khó khăn gật đầu.
"Tại sao? Trong nhà không phải đang tốt sao. Nếu ngươi nói là bởi vì lên cao tam ta cũng không tin." Ngôn Hề nghi hoặc khó hiểu, chẳng lẽ là bời vì muốn thuận tiện ở chung với Hứa Gia Nhĩ? Sau này nàng phải gọi điện thoại hỏi chủ nhiệm lớp một chút, có phải Hứa Gia Nhĩ cũng chuyển vào ở trong trường hay không.
Mái tóc của nàng đã rất dài rồi, đen nhánh mềm mại, buộc đuôi ngựa, lộ ra vành tai tinh tế trắng nõn.
Ngôn Hề cau chặt chân mày, có phải là quá bức bách nàng hay không, bằng không liền...
"Ta cảm thấy, ngươi bây giờ...ân...Ta ở nhà có thể quấy rầy đến các ngươi hay không?" Ánh mắt An Chi sâu kín nhìn chăm chú vào nàng, giọng nói nho nhỏ nói xong câu đó, lại cúi đầu xuống.
Ngôn Hề bỗng dưng ngơ ngẩn.
Trong giây lát mới hiểu được chính mình đã bỏ qua điều gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Đến đây muốn nói mấy câu vì Ngôn Hề, nàng cũng chưa quá lớn tuổi, nhưng đã bước vào độ tuổi 30 đặc biệt nhạy cảm này, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có lúc không biết nên giải quyết như thế nào, nàng cũng không có kiên cường như vậy, chưa từng chu đáo như vậy, chuyện gì cũng có thể lý trí mà xử lý tốt.
Tuyệt đối đừng quên nàng cũng đã từng bị bắt nạt bị cô lập. Còn nhỏ cũng mất đi song thân, tình yêu cũng gặp phải nhiều thương tổn như vậy.
Có người hỏi ta tại sao phải sắp xếp tình tiết yêu đương, rất đơn giản, nội dung cốt truyện cần đến.
Hơn nữa ta đã mở đường một thời gian rất lâu, ngay từ khi cái tên "Liêu Thừa Vũ" này xuất hiện, cho nên đây là tình tiết biết thời biết thế.
Tại sao Ngôn Hề phải đáp ứng? Rất đơn giản, nàng 30 tuổi, đã mười năm rồi nàng không có hò hẹn, chưa từng có tình yêu. Còn có ông nội bà nội của nàng đã già rồi. Đầu tiên là áp lực tuổi tác, 30 tuổi, con số này có bao nhiêu áp lực, ta cảm thấy thậm chí những người 26-27-28 tuổi đều còn chưa có biện pháp thật sự cảm nhận được, đừng nói chi là người từ 26 tuổi trở xuống, đừng nói tới học sinh sơ trung cao trung.
Không phải ta cậy tuổi mà lên mặt, (được rồi, không phải tất cả), cũng có thể các ngươi là body trẻ tuổi và tinh thần old soul, nhưng mà kinh nghiệm đau thương còn ít, sẽ không thể hiểu được cảm giác lo lắng đến mức đầu óc muốn bốc cháy này.
Lúc ngươi còn đi học, lúc ngươi còn ở đội tuồi 20, có lẽ đã từng nói qua chờ khi ta 30 tuổi sẽ như thế nào, thậm chí ngươi có lúc ngươi còn đang nhàn nhã, ngươi sẽ nghĩ còn chưa tới 30 đâu, không cần quá cố gắng. Đợi đến lúc 29, trong lòng hơi lo lắng một chút, công việc còn chưa ổn định, phòng ở còn chưa có, thậm chí còn độc thân, thậm chí dung nhan cũng biến lão. Mỗi một ngày đều là ngày trẻ tuổi nhất, mỗi một ngày đều là ngày trở nên già đi.
Ngôn Hề khá tốt, sự nghiệp thành đạt, có nhà có xe, dịu dàng xinh đẹp. Nàng thiếu cái gì? Thiếu một người đồng cảm có thể trò chuyện từ linh hồn đến thể xác của nàng. Tuy rằng nàng yêu thương Đào Đào, nhưng mà còn chưa tới loại tình yêu kia, lúc này, xuất hiện một người không làm nàng chán ghét, đối phương kiên trì theo đuổi không ngừng, thậm chí cũng nói đến mức đó rồi, lại không nên thử cùng nhau một chút sao? Huống chi bọn họ vẫn là bắt đầu từ hình thức bằng hữu bình thường.
Còn có một vài điều không có ai phát hiện ra, các ngươi thử quay đầu nhìn lại, nguyên nhân nàng lựa chọn Liêu Thừa Vũ, có phài cũng một phần bỏ vì Đào Đào hay không? Bởi vì Liêu Thừa Vũ có thể chấp nhận Đào Đào, bởi vì hắn sẽ để ý soi mói đến thân thế của Đào Đào.
Đào Đào luôn luôn ở trong lòng nàng.
Có lẽ sẽ có tiểu bằng hữu nói: Đăng (Nhất Trản Dạ Đăng tên tác già). Đạo lý này ta đều biết, ta chính là không thể nhìn Ngôn Hề yêu đương với người khác, nắm tay cũng không được!
Well, lúc trước rất nhiều người lo lắng ta không thể viết tốt những chuyển biến của dòng cảm xúc, hiện tại thật vất vả ta mới ngang chặn được sự bất an này, bắt đầu dứt khoát đi vào con đường chính, các ngươi lại không cùng ta. Còn nói muốn nhảy qua chờ đến phần ngọt ngào, nhưng mà một khi ngươi đã nhảy qua liền sẽ không phát hiện ra chi tiết nữa, mỗi một chương đều ẩn ẩn có một sự ngọt ngào mà ngươi không kiên nhẫn tìm kiếm, đến một lúc nào đó lại đến chất vấn ta: Đăng a, có phải tuyến tình cảm quá đột ngột hay không? Tại sao chưa nói gì đã hôn rồi?
Các ngươi nói, này có phải là đạo lý hay không? Ta có ủy khuất hay không?
Các ngươi nói, vốn viết văn cả ngày còn có người ở trước mặt ta mà phán xét ta liền đủ buồn bực, còn ủy khuất nữa. Cho dù ta đủ trưởng thành cũng không thể chịu nổi a, ngươi thấy có phải không?
Ta tình nguyện các ngưoi đọc xong hết một lượt, sau đó đúng lý hợp tình mà đến trước mặt ta nói: Đăng! Ngươi chính là viết không hay. Ví dụ như vậy...Ta còn cảm thấy có lẽ là có thể nhận! (có lẽ... )
(3h30 sáng ngày 29 tháng 06)
Danh Sách Chương: