Gương mặt An Chi khó hiểu mà nóng lên, bây giờ nàng cũng không phải là trẻ con, nàng đã lên cao trung, không thể động một chút lại làm nũng. Nhưng mà cái ôm ấp kia thật sự là quá hấp dẫn người, hấp dẫn người, hấp dẫn người...
Nhưng mà miệng của nàng đều vểnh lên đến mỏi luôn rồi, Ngôn Hề cũng không có ôm nàng, cũng không có sờ đầu của nàng.
An Chi nhìn thấy lon bia trong tay Ngôn Hề, còn có phim phóng sự trên màn hình lớn, nàng nhớ Ngôn Hề đã xem rồi, vậy là bởi vì sao đây?
An Chi nghiêng nghiêng đầu, Ngôn Hề có tâm sự. Có thể là bởi vì công việc, cũng có thể là vì những chuyện khác? Nhưng mà Ngôn Hề không có biểu hiện ra ngoài, người kia cũng sẽ không nói với mình, hơn nữa người kia bỏ qua chuyện của bản thân, đến quan tâm cho nàng...
Trái tim An Chi bị một phần thẫn thời khác nhồi vài, nàng là một đứa trẻ, bởi vì là một đứa trẻ mới có thể không kiêng nể gì cả mà làm nũng với người kia, thân cận với người kia. Nhưng mà nàng lại muốn nhanh chóng làm người lớn, tối thiểu có thể làm người lớn trong mắt Ngôn Hề, có lẽ như vậy
Ít nhất có thể làm cho Ngôn Hề nói ra những chuyện trong lòng với nàng một chút. Lúc nàng còn rất nhỏ, An Chi cảm thấy trong mắt nàng Ngôn Hề rất cao, rất đẹp, người kia biết rất nhiều chuyện nàng không biết, nhiều khi An Chi nhất định phải ngửa đầu nói chuyện với người kia, hoặc là lắng nghe người kia nói chuyện, cảm giác khoảng cách cực kỳ xa, chỉ là khi người kia dắt ta đưa nàng về nhà, khi lần đầu tiên người kia ôm nàng, khi người kia cúi người xuống mỗi lần nói chuyện với nàng, loại khoảng cách rất xa này lập tức được kéo lại gần.
Từ khi An Chi còn rất nhỏ đã hay quan sát tâm tình của người khác, nhất là người lớn. Không biết có phải do có trí nhớ sớm hay không, nàng liền ý thức được nàng khác biệt với những đứa trẻ khác, những đứa trẻ khác có một gia đình vô cùng náo nhiệt, mà nàng chỉ có ông ngoại. Khi ăn cơm nhà các nàng chỉ có hai đôi đũa, không giống như nhà hàng xóm có người ngồi đầy bàn, hơn nữa trong thôn hình như có rất nhiều gia đình giống như vậy. Nghe người khác nói "Ông ngoại rất vất vả, về hưu còn phải dạy thêm cho những học sinh người ta giới thiệu cho, bởi vì tiền hưu của hắn không đủ dùng cho hai người, bởi vì sau này cháu gái còn phải đi học..."
Người lớn rất vất vả, thứ nàng có thể làm chính là ngoan ngoãn, không nên hỏi những thứ học trả lời không được. Nàng vẫn luôn rất yên tĩnh không nói nhiều, chỉ có người làm cho nàng cảm thấy rất quen thuộc rất có cảm giác an toàn, nàng mới có thể chậm rãi bộc lộ bản thân. Những năm này ở bên cạnh Ngôn Hề, nàng quen được người kia chiếu cố, quen làm trẻ em, quen thỉnh thoảng sẽ làm loạn sẽ làm nũng một chút. Nàng rất ít khi chủ động quan tâm đến Ngôn Hề.
Ngôn Hề sẽ mệt mỏi, nàng cũng biết mỏi mệt, sẽ không vui, công việc của nàng rất bận rộn. Chỉ là nàng rất ít khi để cho An Chi biết được. Trái tim An Chi bỗng nhiên chua xót. Có lẽ trong rất nhiều đêm mình không biết đến, Ngôn Hề cũng sẽ như vậy, ngồi một thân một mình, xem phim phóng sự, cô đơn lạnh lẽo tự giữ lấy tâm sự của bản thân.
"Ân? Làm sao vậy? Được rồi, ta không cười ngươi là được. Ngươi cảm thấy rất khó để thắng nàng, đối phương cũng sẽ cảm thấy như vậy. Đào Đào, này không giống ngươi, ngươi phải là người luôn cười nhạo người khác thành tích quá kém mới đúng." Ngôn Hề cho rằng An Chi vẫn còn đang buồn bực về chuyện vừa rồi, cười nói.
"Ân..." An Chi không tập trung mà trả lời một câu, lúc kịp phản ứng, có chút ngượng ngùng mà lắp bắp nói: "...Ta...Đại khái là gặp báo ứng rồi a..."
Ngôn Hề hơi ngồi thẳng dậy, ngón tay đẩy nhẹ trên trán nàng: "Nói cái gì đó!"
An Chi ngại ngùng mà cười cười, nhẹ cắn cắn môi, lặng lẽ cọ qua, hít vào một hơi, gần như không cho bản thân thời gian để do dự, liền nằm đến trên đùi Ngôn Hề.
Sau đó giả vờ tự nhiên nói: "Khoa học tự nhiên Hứa Gia Nhĩ không chênh lệch với ta lắm, toán học hóa học vật lý chúng ta thường xuyên bất phân thắng bại, chính là khoa học xã hội, tiếng Anh của nàng tốt hơn ta, ngữ văn có khi ta hơn nàng một chút..."
Vừa nói vừa lưu ý phản ứng của Ngôn Hề, nàng vốn đang uống bia, không ngờ đến động tác này của An Chi, một tay vội vàng đèm bia qua hướng khác sợ rơi xuống đầu An Chi, một tay phản xạ có điều kiện mà bảo vệ đầu của cô bé, ý nghĩ hầu như không kịp phản ứng, liền bị An Chi nhét vào rất nhiều tin tức, nàng chỉ kịp "Ân..." một tiếng.
An Chi lén lút nhếch khóe môi lên, nàng ở trên ghế sofa tìm một tư thế thoải mái, gối đầu ở trên đùi Ngôn Hề, "Cho nên a, ta chỉ có thể phân cao thấp ở những môn khoa học xã hội, khoa học tự nhiên cũng không thể sơ ý, nếu không ngay cả một phần thắng cũng không có."
"Ân...Hứa Gia Nhĩ? Tên cũng không tệ." Ngôn Hề nói, nàng cúi đầu xuống nhìn An Chi: "Bây giờ các ngươi thi tiếng Anh có phải đều là văn đọc hay không?"
"Ân. Ngữ văn cũng vậy."
"Ân? Ta đã học cao trung mười mấy năm trước rồi, không còn nhớ quá rõ nữa." Bàn tay Ngôn Hề chậm rãi vuốt mái tóc An Chi, suy nghĩ một chút về bài thi, không thể nhớ nổi.
"Chính là..." An Chi bẻ ngón tay đếm, "Phần thứ nhất là văn học hiện đại, chia làm bài đọc thảo luận, bài đọc văn học, bài đọc thực dụng, phần thứ hai là thi từ cổ đại," Nàng đổi một bàn tay đếm, "Chia làm văn học cổ điển Trung Quốc, thơ ca cổ đại, viết chính tả danh ngôn, sau đó phần thứ ba là vận dụng ngôn ngữ văn tự, thi áp dụng chính xác các câu thành ngữ..."
An Chi nói nói, phát hiện ra hai bàn tay đều đếm hết rồi, nàng nắm lấy tay Ngôn Hề, tiếp tục đếm, "Lựa chọn câu có vấn đề, chỉnh sửa từ vựng biểu đạt cho đúng, còn có nhưng biểu hiện ngôn ngữ, có hai tiêu đề, sau đó chính là viết văn..." Vừa vặn đếm hết Ngôn Hề một tay.
Vừa rồi hăng say tính toán, đem tất cả đề mục của ngữ văn ôn lại một lần trong đầu, đợi đến khi nàng nói xong, phát hiện hai bàn tay của nàng đang ôm lấy cánh tay của Ngôn Hề không buông, ngón tay chạm vào đầu ngón tay của người kia, móng tay của người kia sơn màu nâu đỏ, một hai ngón bên cạnh đã tróc một chút, nhưng mà không có làm giảm mỹ cảm.
Trước kia An Chi chưa từng nhìn qua bàn tay của nàng ở khoảng cách gần như vậy, so với mình thì lớn hơn một chút, ngón tay thon dài mảnh khảnh, mu bàn tay nhỏ nhắn, cổ tay gầy gầy, ngón tay An Chi nhẹ nhàng mà lướt qua khớp xương của nàng, phát ngốc.
Phía trên truyền đến tiếng Ngôn Hề cười khẽ: "Làm cái gì vậy?"
An Chi ngửa mặt nhìn lên, Ngôn Hề tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, đôi má nàng không hiểu có chút nóng, chịu không nổi ánh mắt trêu ghẹo của người kia, quay đầu qua đem khuôn mặt vùi vào trong bụng của người kia.
Ngôn Hề chớp mắt mấy cái, nhìn nhìn cái đầu nhỏ đang vùi ờ trước bụng mình, xoa xoa tóc của nàng. Đây cũng có cái gì phải xấu hổ chứ?
Nàng khụ một tiếng, tiếp tục nói đến đề tài vừa rồi, hỏi cô bé: "Vậy ngươi xem qua bài thi của vị Hứa Gia Nhĩ đồng học này chưa?"
"Ân?" An Chi giống như con thỏ nhỏ tò mò nhếch lỗ tai lên, mở to hai mắt nhìn nàng.
"Ngươi nên xem qua bài thi của nàng, tìm hiểu những điểm bị mất của nàng, biết mình biết người, mới có thể bách chiến bách thắng."
"Ân..." An Chi nhíu mày lại, bắt đầu suy nghĩ.
"Không cần phải gấp, trước xem kỳ kiểm tra tháng lần này thế nào đã."
"Được rồi." An Chi gật gật đầu.
Ngôn Hề cười với nàng một cái, nhấp một ngụm bia. Cần cổ trắng nõn thon dài của nàng chuyển động, đưa mắt hướng về phía màn hình.
An Chi nhìn qua người kia, đề tài này hẳn là đến đây liền chấm dứt rồi, chỉ là Ngôn Hề không có nói nàng ngồi lên, An Chi liền làm như không biết. Nàng lấy điện thoại di động từ trong túi váy ngủ ra ra, dứt khoát chơi điện thoại, thỉng thoảng cũng đưa mắt nhìn màn hình.
"1953 năm, Cục Quản lý Di sản Văn hoá Nhà nước đã mời tất cả các chuyên gia về trùng tu lại các di tích trong Tử Cấm Thành ..." Thanh âm thuyết minh chậm rãi nhẹ nhàng, An Chi lướt mạng mệt mỏi, mí mắt dần dần không mở ra được, híp mắt mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi, điện thoại "bụp" một tiếng mà rơi xuống.
Ngôn Hề ngồi thẳng người lên, đặt bia xuống. Mắt nhìn xuống An Chi một cái, đem cô bé ôm lên nửa tựa vào trong lòng ngực của mình, từng chút từng chút mà vỗ cô bé. Nàng làm những động tác này rất tự nhiên, chỉ là suy nghĩ của nàng vẫn đang lẩn quẫn với những lời nói kia của Liễu Y Y.
"Chẳng lẽ ngươi không cô đơn lạnh lẽo sao? Không, không chỉ là thân thể cô đơn lạnh lẽo, ân...intimacy, ngươi có biết không? Là thiếu thốn quan hệ thân mật, người phương Tây nói quan hệ thân mật gắn liền chặt chẽ không thể tách rời với ba từ, three Rs, relatives, roomates, and romance, thân tình, roomates, chính là chỉ bạn cùng phòng, tình bạn, còn có romance, chính là chỉ tình yêu. Loại khát vọng này, ngươi muốn có người yêu thích ngươi, loại cảm giác đồng cảm này, không chỉ là tư tưởng, mà còn là trên thân thể. Linh hồn cùng thể xác hợp nhất thân mật, đương nhiên thứ này có thể ngộ nhưng không thể cầu, rất nhiều người cho rằng tốt hơn nên chọn đều thứ hai, thỏa mãn thân thể là được rồi. Nhưng mà Ngôn Hề, ta cảm thấy những năm này ngươi sống rất giống ni cô a..." Liễu Y Y vừa nói vừa hoa tay múa chân, nước miếng tung bay.
"Cứ tiếp tục như vậy, ngay cả năng lực đi yêu ngươi cung không còn nữa."
Ngôn Hề lăng lăng xuất thần, nói thực ra, nàng có chút hỗn loạn. Từ sau Cao Ký Minh, nàng xác thực chưa từng lại yêu mến người nào khác, những năm này không ít người ưu tú theo đuổi nàng, nhưng mà không có lấy một người làm cho nàng động tâm. Làm cho trái tim đập thình thịch không có, cũng không có nhất kiến chung tình, đa số là tâm bình như gương. Mà nàng không thể không thừa nhận, Liêu Thừa Vũ, qua nhiều năm như vậy, là người khác phái duy nhất làm cho nàng cảm thấy dễ chịu khi ở chung.
Nhưng mà chưa thể nói tới yêu.
Loại thân mật thân thể cùng linh hồn, loại đồng cảm linh nhục hợp nhất này, rốt cuộc là cảm giác gì?
Ngôn Hề cảm thấy hoang mang và mờ mịt, cùng với cả hoài nghi.
Sẽ có loại cảm giác này sao? Thật sự có người sẽ gặp được loại cảm giác này sao
Ngôn Hề chìm vào trầm tư sâu xa. Nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác, có lẽ cả đời mình cũng sẽ không gặp được, có thể, cũng sẽ không cảm nhận được. Loại tình cảm cháy bỏng cuồng nhiệt như Liễu Y Y nói, cả đời nàng đều nhận thức không được, cũng làm không được. Có lẽ giống như lời Liễu Y Y nói, nàng đã đánh mất năng lực để yêu.
Bỗng nhiên, An Chi chuyển mình, "A..." Một tiếng, giống như là đã ngủ thật lâu trong một tư thế, nàng chuyển mình, mở mắt ra.
Mơ màng mà nhìn về phía Ngôn Hề.
"Ân? Di di?"
Nhưng mà Ngôn Hề tựa hồ đang ngẩn người.
An Chi chớp mắt mấy cái, nhìn nàng trong chốc lát.
Nàng chưa từng thấy bộ dạng này của Ngôn Hề, lông mày nhíu lại, mơ hồ, còn có một cỗ lặng yên trầm thấp.
Trái tim An Chi se lại, ngồi thẳng dậy, đến gần, ôm lấy cổ của người kia, "Di di..."
"Ân...dậy rồi sao?" Ngôn Hề phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía nàng.
Chỉ là ánh mắt của nàng còn có chút lơ đãng.
Trái tim An Chi càng thêm thắt chặt, nàng chịu không nổi vẻ mặt như thế của Ngôn Hề. Nghĩ cũng không có nghĩ, nàng tiến sát lại gần, nhẹ nhàng mà hôn lên má Ngôn Hề một cái, giống như là cánh hồ điệp nhẹ lướt qua cánh hoa.
Chạm vào trong nháy mắt, An Chi sững sờ, lông mi NgônHề chớp chớp, đáy mắt ngưng tụ ánh sáng, thẳng tắp nhìn về phía An Chi.
Danh Sách Chương: