Đối với thanh thiếu niên mà nói, giai đoạn sơ trung này vốn không cần lo lắng đến chuyện trưởng thành hoặc những chuyện không vui khác, vĩnh viễn là trời xanh mây trắng, gió mát hương hoa, ba lô thật nặng, bài tập dày đặc, còn có những tiểu tình ý ngây thơ trong sáng.
Nhiều năm sau khi An Chi hồi tưởng lại thời khắc này, trong khoảnh khắc có loại mong muốn thời gian sẽ dừng lại ở giai đoạn sơ trung đó không cần tiếp tục trôi qua nữa. Sơ nhị, nàng có bạn tốt Dương Mông Mông ở bên cạnh, cũng đạt tới một mức độ hòa giải với Trần Mộ Tề, hơn nữa một năm nay là thời điểm Ngôn Hề nhàn rỗi nhất, cuối tuần hoặc là những ngày nghỉ ngắn, người kia sẽ đưa nàng ra ngoài chơi, có khi cũng đưa theo Dương Mông Mông cùng đi, hơn nữa là một gia trưởng hết sức "Thông tình đạt lý", còn có thể giúp các nàng xin nghỉ phép, để các nàng không cần lo lắng về hậu quả.
Ngôn Hề chắc chắn là một đối tượng hợp tác rất tốt, những thứ cần đem theo nàng đều chuẩn bị tốt, kiểm tra địa điểm tốt, khinh trang ra trận, tài chính sung túc, chỉ cần nhìn thứ gì vừa mắt liền sẽ mua cho các nàng, cực kỳ hào phóng, càng không cần nói đến chụp hình cho các nàng còn đẹp hơn MeituPic*.
(*Phần mềm chỉnh ảnh Vline này nọ)
Dương Mông Mông đã hoàn toàn bị Ngôn Hề thu phục, biến thành tiểu mê muội của nàng.
Đây là đoạn thời gian An Chi vui vẻ nhất trong 12 năm qua. Cuộc sống vững vàng mà đặc sắc, việc học đối với nàng hoàn toàn không có khó khăn, có bằng hữu có Ngôn Hề ở bên cạnh nàng, mọi thứ hiểu biết dường như đều ở trạng thái chớm nở, thời gian giống như thứ ánh sáng nhu hòa trên màn ảnh, sáng lạn mà tốt đẹp, cũng không cần phải vội vàng muốn hiều được thứ gì, cứ như vậy vui vẻ thoải mái mà trôi qua một năm.
Bước vào sơ tam, lão sư toàn cấp khung chiêng gõ trống tiến hành việc đánh giá, đối với An Chi mà nói, nàng đã sớm học xong kiến thức trong sách giáo khoa, chuyện làm cho nàng có chút hưng phấn chính là, học kỳ này rốt cuộc đã bắt đầu học hóa học rồi.
Hóa học, là môn ông ngoại nàng dạy. Nhớ tới nàng thuận miệng đọc ra một bài vè về các nguyên tố hóa học. Có lẽ mục tiêu của phần lớn bạn học chẳng qua là thi vào cao trung mà thôi, nhưng mà An Chi không phải, nàng muốn thi vào Đại học có chuyên ngành hóa học tốt nhất Bội thành, cũng là trường khoa học kỹ thuật hạng nhất trong nước —— trường Bách khoa Bội thành.
Khi còn bé nàng nghe ông ngoại nói, năm đó ông ngoại không có cơ hội được đào tạo sâu, chỉ học Đại học, được bố trí về thị trấn của bọn học dạy trung học. Tuy rằng có thể nuôi sống gia đình, nhưng mà dù sao trong lòng cũng hơi tiếc nuối.
An Chi muốn thay ông ngoại hoàn thành giấc mộng của ông.
Cho nên dù nàng đã sớm đọc hết nội dung trong sách giáo khoa, nàng vẫn lập kế hoạch hàng tuần cho mình, dựa theo thời khóa biểu, làm bài tập trong sách giáo khoa và giải đề thi, tiến hành ôn tập lại những kiến thức cơ bản của mình, thời gian khác dành để mở rộng thêm kiến thức hóa học. Mỗi tuần trôi qua cực kỳ phong phú, nhiệt tình mười phần.
Năm 27 tuổi Ngôn Hề nghênh đón bước ngoặt sự nghiệp của nàng. Vì hưởng ứng lời kêu gọi của Bộ văn hóa quốc gia, ban văn hóa và ban văn nghệ giải trí của đài truyền hình Bội thành liên kết chuẩn bị cho ra đời những chương trình văn hóa giáo dục, đề cao thi từ Trung Quốc cổ đại, thành ngữ, văn hóa chữ Hán. Lãnh đạo cấp trên phi thường coi trọng, vì đạt tới mục đích ngụ giáo vu nhạc tạo ra một chương trình mà toàn dân già trẻ có thể theo dõi, giao cho đội chế tác trẻ tuổi nhiệt tình thực hiện.
Mà Liêu Thừa Vũ chính là một đạo diễn trong đó, hắn đề nghị với tổng đạo diễn dùng người dẫn chương trình là nữ, trẻ tuổi có hình tượng ưu tú.
Trải qua đội chế tác bàn bạc, quyết định dùng chế độ hai nữ dẫn chương trình, Ngôn Hề chính là một người trong số đó.
Đây không thể nghi ngờ là cơ hội hiếm có trong sự nghiệp, hơn nữa chương trình được phát sóng vào giờ vàng, bởi vì là chương trình thi đua giữa các sinh viên, giai đoạn trước khi bắt đầu cần một lượng công việc chuẩn bị rất lớn, từ chỉ đạo hậu trường đến người dẫn chương trình, từ chuyện thương thảo hợp tác tài trợ, đến việc xin phép các trường Đại học đồng ý phối hợp, mời lão sư vào nhóm ban giám khảo, giai đoạn trung gian rất nhiều chuyện cần lo, mỗi một khâu đều rất quan trọng, mỗi một khâu đều không thể lơi là.
Ngôn Hề liền ở lại khu nhà ở của đài truyền hình, đưa An Chi đến lão trạch. Vừa lúc nàng vào sơ tam, về chuyện ăn uống cũng phải đặc biệt chú ý.
Mùa xuân Tiêu Vũ Đồng mang bầu lần thứ hai, không may là đứa bé không phù hợp với chính sách*, vì sinh đứa bé này, Ngôn Dĩ Đông đã sớm làm văn bản báo cáo, nộp tiền hỗ trợ xã hội, còn phải nhận xử phạt, ít nhất trong ba năm tới chắc là không thể thăng tiến.
(*Sinh con thứ ba)
Nhưng từ trên xuống dưới nhà họ Ngôn đều rất chờ mong đứa bé này, Ngôn Dĩ Đông đưa cặp song sinh phá phách vào trường nội trú quân đội, mỗi ngày Tâm di lưu ý Tiêu Vũ Đồng dưỡng thai, cả An Chi cùng chiếu cố.
Cả nhà từ trên xuống dưới đều vui tươi hớn hở, chính là hy vọng có thể sinh ra một bé gái.
"Cũng không biết Ngôn gia làm sao, bốn đời cũng chỉ có một mình Tiểu Ngũ là bé gái...Hy vọng đó là một nữ bảo bảo." Tâm di lẩm bẩm.
Tiêu Vũ Đồng cảm thấy hài lòng: "Đặc biệt nghe lời, cũng không làm nôn nghén, nhất định là nữ bảo bảo."
Tiêu Vũ Đồng mang thai cả người đều tỏa ánh hào quang mẫu tính, người cũng đặc biệt từ bi dịu dàng, nàng cười nói: "Không phải chỉ có một mình Tiểu Ngũ, An Chi cũng là nữ bảo bảo của Ngôn gia chúng ta."
Tâm di không nén được vui mừng, "Đúng đúng đúng, tới đây thì sắp có bé gái thứ ba."
An Chi chưa bao giờ cảm thụ được phụ nữ có thai ở gần nàng đến như vậy, Tiêu Vũ Đồng đã qua sáu, bảy tháng, phần bụng tròn núc ních, giống như một quả bóng, chân của nàng phù lên, đi đường cũng hơi mệt, chỉ là kiên trì mỗi ngày đều tản bộ trong hoa viên lão trạch, nói chuyện với thai nhi trong bụng, đọc sách cho đứa bé nghe, ôm lấy ý cười. Đối với mọi chuyện mọi vật chung quanh đều dịu dàng, không động khí không nổi giận.
Có lần An Chi nhìn thấy thai động, cảm giác được chỗ đó rõ ràng có một lực đạo đá đá vào lòng bàn tay nàng.
Nguyên lai sinh mệnh là thần kỳ như vậy, đứa bé còn chưa sinh ra, đã được tất cả mọi người che chở ở trong lòng. Được mọi người mong đợi đến như vậy.
An Chi không khỏi nghĩ, ở 13 năm trước, khi chính mình vẫn còn đang ở trong bụng Đào Trân Trân, người kia có một khắc nào vuốt ve nàng hay không, có bởi vì mỗi lần thai động mà kinh hỉ hay không, có một khắc nào chờ mong nàng chào đời hay không.
Cho dù có nghĩ nhiều hơn nữa thì có thể làm sao? An Chi thẫn thờ.
Ở lão trạch cũng không có ai chú ý tới hoạt động tâm lý của nàng, bởi vì cách nhà Dương Mông Mông quá xa, cho nên cha mẹ Dương Mông Mông cũng không đồng ý cho Dương Mông Mông tới đây. Ngôn Hề cũng bận rộn công việc đến mức không có thời gian chú ý đến nàng.
Nàng lại lớn thêm một tuổi, ngoại trừ ở bên cạnh Ngôn Hề, luôn đặc biệt nhu thuận.
Học kỳ đầu tiên của sơ tam An Chi hầu như đều ở lão trạch, do Vương thúc lái xe đưa đón. Mỗi tháng Ngôn Dĩ Tây trở về hai lần, thăm ông nội bà nội, hơi thiên vị An Chi một chút. Nhiều khi nàng đều ở một mình. Ăn cơm, đi ngủ, làm bài tập, lên mạng. Thời gian đáng mong chờ nhất mỗi ngày là lúc gọi điện thoại với Ngôn Hề.
Thứ bảy có khi Ngôn Hề sẽ trở về có khi không. Ban ngày còn đỡ, đến buổi tối, lão trạch đặc biệt yên tĩnh, An Chi một mình ở trong phòng trên lầu ba làm bài tập, mỗi ngày cố định gọi điện thoại cho Ngôn Hề, có khi buổi tối nàng cũng phải họp, khi trả lời giọng nói mệt mỏi đều khàn khàn trầm xuống.
Nhưng mà An Chi luôn muốn nghe được thanh âm của nàng. Cùng nàng trò chuyện một ít việc vặt, nhỏ thì chuyện ở trường học bạn cùng lớp không tập trung bị lão sư phát hiện, lớn thì chuyện bụng của Tiêu a di đã bắt đầu lớn hơn một chút rồi.
Có lẽ Ngôn Dĩ Nam lại chia tay với người bạn gái thứ N của hắn.
Có lẽ hình như Ngôn Dĩ Tây đang bắt đầu hẹn hò với Liễu a di? (tin tức đã được xác định)
Sau khi tan học nàng cùng Dương Mông Mông đến sân thể dục xem Xuất sư biểu*.
(*Là tên gọi hai bài , Tiền xuất sư biểu (前出師表) và Hậu xuất sư biểu (後出師表) do viết ra để dâng lên Hậu chủ trước khi ông thân chinh dẫn quân đi lần thứ nhất và lần thứ hai vào các năm và thời . Hai bài biểu này ngoài việc trình bày nguyên nhân xuất chinh, Gia Cát Lượng còn dùng để bày tỏ sự trung thành của mình với hoàng đế Thục Hán và những lo lắng của ông cho sự an nguy của đất nước. Với giọng văn thống thiết, Tiền xuất sư biểu và Hậu xuất sư biểu sau đó đã trở nên nổi tiếng trong như là đại diện xuất sắc của thể loại biểu và là tượng trưng cho lòng trung thành trong thời phong kiến.)
Nàng nói với người kia về lần đầu tiên nàng làm thí nghiệm hóa học, là vào tiết cuối cùng của buổi trưa, tạo oxy. An Chi làm tiểu tổ trưởng trong phòng thí nghiệm, cùng tổ viên thành công dùng 5 phương pháp tạo ra oxy. Nàng phát hiện từ tận đáy lòng mình thật sự rất thích hóa học, làm thí nghiệm xong, rửa sạch sẽ dụng cụ thí nghiệm, nghiêm túc viết bản báo cáo. Ngày ấy, bạn cùng lớp đều đã đi hết, lúc nàng đi đến cửa phòng học, nghiêng đầu, ánh chiều hoàng hôn yên tĩnh bao phủ lên toàn bộ phòng thí nghiệm.
Có một loại cảm giác vinh quang tốt đẹp đáng để kiêu ngạo. An Chi đã rất kinh ngạc.
Nàng cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với người kia, hỉ nộ ái ố, vụn vặt rườm rà, muốn cùng người kia chia sẻ. Nhưng mà cuối cùng là đang nói điện thoại, vả lại Ngôn Hề rõ ràng đã rất mệt mỏi cố gắng chống đở nói chuyện với nàng.
Dần dần, cũng sẽ không còn nói nhiều như vậy. Dần dần, nàng sẽ tận lực mà kìm nén bản thân, không gọi điện thoại cho người kia, dù cho có, cũng chỉ là vài câu ngắn ngủn, cúp điện thoại để người kia đi nghỉ ngơi.
"Một thời gian nửa ta sẽ không còn bận rộn, ngoan, Đào Đào." Ngôn Hề nói như vậy.
Chính vào lúc này An Chi lên mạng xem truyện online. Từ chỗ của Dương Mông Mông học được rất nhiều, nhất là câu kia "Ha, nữ sinh cùng nữ sinh, chính là bách hợp nha, bất quá không phải khẩu vị của ta, ở Tấn Giang cũng có."
An Chi vẫn luôn đem những lời này để ở trong lòng, khóa kỹ lại, chưa bao giờ lấy ra nghiệm chứng.
Cẩn thận từng li từng tí mà thăm dò đẩy cánh cổng của thế giới kia ra, chẳng qua là đẩy ra một cái khe cửa, An Chi khẩn trương đến mức trái tim phát run lên, nàng tùy tiện ấn mở mấy truyện...Phát hiện là căn bản không thể xem được.
Có lẽ nàng còn chưa chuẩn bị tốt để tiếp nhận những thứ này.
Tâm sự của nàng có chút trầm trọng, trong bóng đêm cũng rất khó ngủ, cho dù là ngủ ở trên giường của Ngôn Hề, mà trên chiếc giường lớn này, bởi vì lâu rồi nàng không có trở lại, chỉ còn hương phơi ánh nắng mặt trời. Dù cho chính mình cũng dùng dầu gội và sữa tắm có mùi hương giống nàng như đúc, nhưng không có cảm giác Ngôn Hề ở bên cạnh mình.
Nàng nhớ tới khi còn nhỏ, để dỗ dành nàng đi ngủ, Ngôn Hề hầu như luôn đọc những câu chuyện cổ tích ở khắp mọi nơi, còn có những tập thơ của Tagore.
Đêm dài khó ngủ, nàng dứt khoát ngồi lên bàn làm bài tập. Thỉnh thoảng mỏi cổ, ngẩng đầu, chỉ có ánh đèn sáng trưng trong sân lẳng lặng cùng nàng.
"Ngươi cũng đã biết, ta trong ánh hoàng hôn cuối cùng của ngày, giữa những bóng sách cùng bóng sách, yên lặng trong bi ai, thật sự nhớ ngươi nhất." An Chi đọc được một câu như vậy trong sách. Cảm giác như có thiên ngôn vạn ngữ, cẩn thận nhấm nuốt, lại nói không nên lời.
Nàng lấy ra tờ giấu trắng nàng luyện chữ khi còn nhỏ, từng nét từng nét chậm rãi viết xuống, một lần một lần mà sao chép lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương 1-25 là thời kỳ An Chi tương đối còn nhỏ. Chương 26 - 41 làđoạn thời gian tương đối suôn sẻ, muốn để nàng chậm rãi lớn lên trong những sinh hoạt hằng ngày, thời gian bình tĩnh trôi qua cũngthích hợp nảy sinh tình ý. Như vậy sau đây liền đi vào nội dung cốt truyện.
Danh Sách Chương: