Lại để cho chính mình tại lúc tuyệt vọng nhất được vị Tiên Sinh trong lời tổ huấn kia cứu lấy. “Hắn ban đầu quả thật gọi ta là tiên sinh.” Thôi Hằng nhẹ nhàng gật đầu, không khỏi có chút thổn thức nói, “Đứa bé Phú Quý năm đó cũng thành Tổ Tiên của người khác rồi a.” Chẳng qua, cũng đã gần ba trăm năm, ngược lại cũng bình thường. “Các ngươi muốn đi đâu, chúng ta vừa đi vừa nói đi.” Thôi Hằng nói với Hồng Khang, đồng thời giương mắt nhìn bầu trời một cái, trong...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.