Vào giờ phút này, Trác Phàm đã gần như mệt lả, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Nhưng hắn lại thật giống như không cảm giác được tình trạng của mình chút nào, vẫn là vô cùng sùng bái mà nhìn trẻ sơ sinh phía trước cách mình không xa, si mê đến mức độ gần như điên cuồng. Bây giờ Trác Phàm đã hoàn toàn mất đi ý chí của mình, trở thành lệ thuộc vào đứa bé sơ sinh đó. Vừa lúc đó, trẻ sơ sinh bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt đầu tiên là quét qua...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.