Mọi người trố mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào. Nhưng mà, ngoại trừ mấy người Đàm Thắng cùng Tôn Nghiễm Triệu, đám người không đến ngăn trở Phi Toa cũng cảm giác mình có chút oan uổng. Thật là tai bay vạ gió. Nhưng vào lúc này, lại không có biện pháp đứng ra nói. Vì vậy, chỉ có thể yên lặng. "Cũng được. " Thôi Hằng khẽ gật đầu một cái, trầm giọng nói “Các ngươi ngăn trở con đường của ta, vốn là tội hẳn phải chết. Chẳng qua,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.