Tôi thở hổn hển, cảm giác lúc này dường như đã qua buổi trưa, khoảng 1, 2 giờ chiều gì đó, nói chung không còn cách giờ mặt trời lặn bao lâu nữa. Hi vọng sinh tồn càng lúc càng mỏng đi, tôi cũng càng lúc càng trở nên tuyệt vọng. Gã nhìn ánh mắt không cam lòng của tôi hồi lâu, lạnh lùng nói: “Dù sao cũng phải chết, cần gì phải làm khó coi như vậy! Yên tâm, khó có được một đứa xinh xắn như mày, mày chết rồi tao sẽ lo xử lý chống phân hủy cho cái đầu của mày, không để mày thối rữa đâu.”
Tôi không ngăn được bản thân muốn gào to lên, dù sao thế nào cũng phải chết thì còn sợ gì mà không chửi cho gã một trận đích đáng? “Đồ khốn kiếp, mày nghĩ mày có thể thành tiên thật sao? Chỉ vì để bản thân không chết, mà mày dễ dàng cướp đoạt mạng sống của người khác như vậy… mày có gì khác với súc sinh đâu?! Tao nói ày biết, mày không thành tiên được! Tao có chết cũng sẽ chờ mày trên đường xuống địa ngục! Tất cả mọi người mày đã giết cũng sẽ chờ mày dưới đó! Chờ mày xuống cắn xé mày tới chết!!!”
Tôi uất hận tới mức cả người run bần bật, nhưng tên khốn kia nghe thế chỉ cười nhạt, như thể hoàn toàn không lo lắng gì tới những lời đe dọa của tôi cả. Gã chỉ thương hại nhìn tôi như nhìn một kẻ ngu xuẩn, lắc lắc đầu với tôi như thể tôi là một đứa trẻ hư, mỉm cười nhìn đồng hồ rồi nói với tôi: “Lúc này là 4 giờ 45 phút, còn khoảng 3 tiếng nữa, mày thích thì cứ chửi cho đã đi, nhưng tao khuyên mày, mày yên tĩnh một chút thì trước giờ chết tao sẽ ày uống ít rượu. Hê hê, cái đứa trước mày trước lúc chết còn muốn hút một điếu thuốc nữa kìa, cho nên mày cứ yên tâm, tao có thể thỏa mãn chút yêu cầu nho nhỏ đó của mày.”
Nói xong, cả hai bên đều im lặng. Thời gian cứ tích tắc trôi qua, lòng tôi cũng cứ theo đó mà nhói lên từng cơn. Liên Vĩnh Hác đi vòng quanh cái ang vẽ vẽ gì đó, rồi lại ngồi xuống lẩm nhẩm, giống hệt như pháp sư chuẩn bị đăng đàn làm phép. Đột nhiên gã âm trầm mở miệng: “Cửu Bộc Phệ Hồn Cức không tiêu hóa được cái đầu, vì trong đầu có sóng điện. Cho nên đầu tiên tao sẽ chặt đầu mày trước, sau đó mới ném xác mày vào cho nó, mày không cần sợ bị đau.”
Gã nói rất thản nhiên, cứ như đang bàn việc làm thịt một con heo vậy, tôi nghe thế, tự nhiên nhớ tới một câu: khi con người bắt đầu không còn biết sợ hãi trước cái chết của đồng loại, cũng là lúc ác ma sinh ra. Đúng vậy, kẻ đứng trước mặt tôi quả thực đã đánh mất hết cả nhân tính. Làm xong công tác chuẩn bị, gã bước tới trước mặt tôi ngồi xổm xuống thở dài một cái, rút một điếu thuốc ra châm cho tôi: “Hút đi.” Nói xong bản thân cũng rút một điếu ra hút, ngồi bên cạnh tôi mà gã làm như là ngồi bên cạnh một người bạn lâu năm hút thuốc nói chuyện phiếm vậy, khiến tôi phải rùng mình tự hỏi không biết tính cách của gã còn có thể biến thái tới mức nào.
Gã phà một hơi dài, sau đó nghiêng đầu nói: “Cái đầu bên kia là thằng bạn tốt nhất của tao, tên là Sở Lỗi, là bạn cùng học chung đại học. Mục tiêu của chúng tao là phát triển ngành thực vật học nước ta, bổ khuyết những chỗ còn trống trong bảng thực vật cổ đại Trung Quốc.”
Gã điểm điểm lên điếu thuốc cho tàn thuốc rơi xuống đất rồi kể tiếp: “Tao không biết bằng cách nào mà mày lại biết chuyện của nó, có thể nó thực sự đã báo mộng ày. Nhưng giết chết nó là ngoài kế hoạch của tao, vốn tao chỉ định giam nó ở đây, ai ngờ trên người nó có vết thương hở, mà Phệ Hồn Cức rất mẫn cảm với mùi máu, cứ nghe thấy máu là xông ra tấn công. Cho nên hôm sau khi tao quay lại thì nó đã hóa thành một đống thịt bầy nhầy rồi, chỉ còn có cái đầu vẫn chằm chằm nhìn tao không nhắm mắt. Đó là lần thứ hai tao cảm thấy sự khủng khiếp của cái chết, lần đầu là khi mẹ tao qua đời. Cho nên tao chỉ có thể chờ, chờ cho tới khi nó sinh ra Huyết thảo linh chi, sau đó thứ nhất là tao có thể thành tiên, thứ hai là dạy cho đám nghiên cứu bất tài kia thấy, thế nào là nghiên cứu thực tiễn.”
Nói tới đây, gã trầm mặc một hồi lâu, chỉ cúi đầu hút thuốc, cuối cùng gã dập tàn thuốc, đứng lên chuẩn bị làm gì đó. Cùng lúc ấy, cánh cửa sắt nặng nề ngoài kia vang lên tiếng loảng xoảng của xích sắt bị kéo ra, tôi cả kinh nhìn lại, quả nhiên là lão mập, chứ chẳng phải quân cứu viện mà tôi đang mong đợi. Lão mang theo một bình rượu lớn, lần này lão mặc bộ quần áo lao động màu xanh thường mặc để giết lợn, sắc mặt rất u ám, từ từ rút trong túi plastic ra một con dao phay to. Tôi rùng mình một cái, xem ra số tôi đã tới lúc tận.
Liên Vĩnh Hác đứng đó nhìn lão mập hồi lâu, trên gương mặt lão là một cảm xúc rất bi ai, lão tự rót một chén rượu lớn uống một hơi sạch trơn, uống đến mặt mũi đỏ lựng lên như gan heo, sau đó rót một chén cho tôi: “Nhãi con, uống đi, uống rồi sẽ không thấy sợ nữa. Lúc tới chỗ Diêm Vương nhớ nói cho rõ là Liên Đại Dân này giết cậu, đến lúc đó cho dù có phải rơi xuống 18 tầng địa ngục, vào vạc dầu hay lên núi đao cũng là Liên Đại Dân này, không có quan hệ gì với con ta!”
Liên Vĩnh Hác nghe thế, đầu vai rõ ràng là cứng lại một chút, nhưng sau đó gã đã lập tức gắt lên: “Nói nhiều quá mà làm gì, nhanh nhanh kéo thằng nhãi này ra coi! Tới giờ cử hành nghi thức rồi!”
Nói xong gã bèn cung kính thắp một nén nhang lên bàn thờ, cúi đầu lầm rầm khấn vái gì đó hồi lâu, rồi giơ tay cẩn thận bưng cái bệ phủ vải đỏ ra. Vừa cảm thấy có người chạm tới mình, cái thứ quái dị dưới lớp vải lại lập tức giãy dụa. Liên Vĩnh Hác nhẹ nhàng giật tấm vải ra, phía dưới là một khối gì đó trông giống hệt như một cục đá lớn trong suốt màu huyết dụ, có cảm giác giống giống như ngọc, nhưng tỏa ra một mùi máu tanh hăng mũi. Gã nâng cục đá trong tay bái lạy đủ bốn phương tám hướng, nhìn thấy cái nhìn căng thẳng của tôi, liền mỉm cười độc ác nói: “Đây chính là hình thái đầu tiên của quả cây Cửu Bộc Phệ Hồn Cức – Huyết ngọc đấy. Nhờ có nó, tao mới có thể hoàn thành nghi thức này được.”
Liên Vĩnh Hác đốt hết số nến trong hầm, lại xông một thẻ đàn hương lên bàn thờ, bản thân thì lúi húi mặc ra ngoài một cái áo thụng màu vàng, trên tà áo thêu đầy phù chú quái gở. Gã nhìn về phía lão mập hất hất cằm, ý bảo lão lôi tôi sang bên kia.
Tôi bị ép uống quá nhiều rượu cùng một lúc, cổ họng lúc này như bốc cháy, lại bị lôi một cách thô bạo tới bên cạnh cái ang, cả người đều run lẩy bẩy như trúng gió, nước mắt nước mũi ràn rụa. Liên Vĩnh Hác thấy tôi khóc, bèn nóng nảy quát to: “Đừng có khóc trôi bùa của tao, coi chừng tao băm vằm mày ra ném vào ang bây giờ!”
Nói xong gã vận hết sức dời khối đá to nặng chặn trên nắp ang sang một bên, tiếng lục sục trong ang cũng theo đó mà ầm ĩ hơn, cùng lúc đó, trong không khí tản mát một mùi ngòn ngọt mà kỳ dị, một mùi lờ lợ khiến sống lưng lạnh toát, cả người phát run. Liên Vĩnh Hác dời khối đá sang một bên, rồi từ từ mở nắp ang ra, trong nháy mắt tôi đã hiểu ra cái tiếng quất vun vút và tiếng sục sạo nghe thấy mấy ngày nay là cái gì ———- hóa ra chúng là tiếng thực vật ma sát vào nhau, một đống dây leo xanh thẫm chen chúc uốn éo, loáng thoáng có thể nhìn thấy những bộ xương trắng ởn phía dưới, không dính một chút thịt nào.
Liên Đại Dân đá mạnh vào đầu gối tôi làm tôi quỳ rạp xuống đất, trong cơn hoảng hốt chỉ nghe lão hét to một tiếng vung dao lên, chuẩn bị chém thẳng xuống cổ tôi. Tôi nhắm chặt mắt, không còn can đảm lẫn khí phách để mà phản kháng, chỉ biết bất lực chờ đợi cái chết thê thảm sắp tới gần, như dê sắp bị đem ra hiến tế.
Nhưng ngay thời khắc sinh tử đó, tôi chợt nghe một tiếng nổ lớn, cửa hầm bị phá bung ra, gãy đổ loảng xoảng! Có mấy bóng người chạy ào vào, mà dẫn đầu… chính là Bạch Dực và Lục Tử! Vừa nhìn thấy hai người bọn họ, tôi đột nhiên có cảm giác như vừa gặp nhau ở kiếp sau, nước mắt cũng không ngừng được tuôn như suối, tôi vội hướng về phía bọn họ gào thét cầu cứu.
Bọn họ nhìn thấy thảm cảnh của tôi lúc này, cũng hoảng hốt mà sựng lại một giây, nhưng chỉ cần một giây đó đã đủ cho Liên Đại Dân kịp kéo xốc tôi lên kề sát dao vào cổ tôi. Liên Vĩnh Hác chỉ biết kinh hoàng ngơ ngác trốn tiệt sau lưng Liên Đại Dân, tôi nghe lão gào to: “Đừng tới đây! Tới đây tao lập tức làm thịt nó!!!”
Bạch Dực không thèm chần chừ một giây, vung tay bắn cái gì đó trúng cổ tay lão mập, dường như làm lão rất đau, nên tay cầm dao lập tức buông lơi, bàn tay còn lại đang giữ chặt tôi cũng lỏng ra một chút. Tôi thừa cơ hội, lập tức buông người ngã thẳng về phía trước, thoát khỏi gọng kềm của lão. Nhưng cả hai tay hai chân đều vẫn bị trói, nên cả người cứ té dài dưới đất, muốn chạy cũng chạy không thoát. Liên Vĩnh Hác thấy thế, nhanh chóng móc trong người ra một con dao nhỏ, không thèm nói nửa lời đã xốc tới định giải quyết tôi. Tôi vội dùng cả hai tay giữ chặt tay gã lại, chặn mũi dao trước mặt mình, nhưng vì hai tay bị trói chặt nên căn bản là không ra sức được. May mà Liên Vĩnh Hác cũng chỉ là một tên mọt sách yếu ớt, trong tình huống đó mà gã cũng không sao đâm thẳng vào người tôi được, mũi dao dừng lại cách ngực tôi vài tấc, run lẩy bẩy.
Tôi nghiêng đầu về phía đám người Bạch Dực, ra sức gào to: “Mau! Mau tới cứu tôi với, tôi không giữ được nữa!!!”
Bạch Dực thấy thế vội chạy tới, nhưng nửa đường lại bị Liên Đại Dân chặn lại, Lục Tử và mấy người còn lại cũng xông vào, nhưng Liên Đại Dân lúc này dường như đã hoàn toàn phát điên, lão hét lên một tiếng quơ dao xông thẳng vào bọn họ mà chém tới tấp. Trông lão lúc này thực sự không còn giống người, mà giống ác quỷ Atula phát cuồng vì say mùi máu vậy.
Chỉ một giây phân tâm, Liên Vĩnh Hác đã thừa cơ vung tay còn lại đấm cho tôi một đấm vào ngay giữa mặt làm cánh mũi tôi rát bỏng lên, nhất thời không còn sức chống cự. Ngay lúc gã định đâm vào ngực tôi, chợt Bạch Dực dùng ngón tay bắn thẳng một viên gì đó về phía tôi, không ngờ anh ta còn có tuyệt chiêu này? Thứ đó đập thẳng vào lưng Liên Vĩnh Hác, tôi cũng thuận đà cung tay đấm cho gã một cú vào cằm. Hai người chúng tôi cứ như dũng sĩ giác đấu La Mã cổ đại, lăn lộn đánh đấm hăng say dưới sàn, tôi còn bị trói cứng, chứ nếu không thì đảm bảo tôi đã cho gã ra bã từ lâu rồi!
Tình thế căng thẳng, tôi cũng không còn sức quan tâm tới cục diện bên kia, chỉ cảm thấy Liên Đại Dân quả thực có khiếu làm đồ tể, đám Bạch Dực đông hơn mà cũng không cách nào thoát khỏi lão ta mà chạy sang đây được. Ngược lại, Liên Đại Dân dường như có khuynh hướng càng lúc càng áp sát về chỗ chúng tôi hơn, tôi lo lắng vô cùng, chỉ một gã mọt sách trói gà không chặt mà tôi đã chật vật thế này, nếu có thêm ông bố kinh khủng của gã thì tôi làm sao mà thoát nổi? Ngay lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy có thứ gì đang sột soạt bò bên cạnh, bèn nhìn lên – và lập tức sững người: Mẹ nó ơi, đám dây leo uốn éo kia tự lúc nào đã bò ra khỏi ang mà vươn dài tới đây rồi?! Hoàn toàn rơi vào thảm cảnh trên đe dưới búa, đột ngột toàn bộ ý chí sinh tồn như bùng lên cùng một lúc, tôi gào to một tiếng nắm chặt tay cầm dao của Liên Vĩnh Hác mà đâm ngược con dao về phía gã! Ngay cả tôi cũng không ngờ mình có thể làm thế, mà Liên Vĩnh Hác còn kinh ngạc hơn, chỉ trố mắt nhìn con dao quay ngược về phía mình.
Liên Đại Dân thấy con trai sắp gặp nguy tới nơi, đột nhiên bứt khỏi những người khác mà xông tới vung dao định chém thẳng xuống người tôi. Tôi hốt hoảng tìm cách nghiêng người né, nhưng vẫn không thoát khỏi lưỡi đao sượt qua người, một dòng máu mảnh bắn tung lên, rơi thẳng vào đám dây leo quấn quít lúc nhúc dưới sàn. Trong tích tắc, đột nhiên cả căn hầm lặng đi, sau đó sắc mặt Bạch Dực tái mét, anh ta thét lên: “Chạy mau!!!”
Tôi nghĩ thầm, bộ anh tưởng tôi không muốn chạy sao, nhưng tay chân bị trói chặt thế này bảo tôi phải chạy thế nào? Nhảy như thỏ ấy à? Đang lúc còn đang mờ mịt không biết chuyện gì vừa xảy ra, thì đám dây leo trong ang vừa cảm nhận được mùi máu của tôi thì đã điên cuồng lồng lộn lên như rắn độc tỉnh giấc, “Vèo” một cái lao vút tới, quấn chặt lấy một bên cánh tay của tôi! Mà cánh tay bị cuốn lấy lập tức có cảm giác như bị axit tạt thẳng vào da, bốc khói trắng xèo xèo, sợi dây trói hai tay trong tích tắc bị ăn mòn đứt tung! Thoáng cái tôi đau tới thấu xương thấu óc, cảm giác như bị hàng nghìn lưỡi dao đâm thẳng vào da, cơn đau dữ dội như bị thiêu sống này làm tôi điên cuồng giãy dụa.
Tôi muốn dùng tay còn lại để kéo đám dây leo ra, nhưng tay còn lại thoáng chốc cũng bị chúng trói nghiến lại! Tôi hoảng loạn gào thét không ngừng, trong đầu chỉ còn duy nhất một cảm xúc: sợ, sợ quá, không ngừng giãy dụa như phát rồ, nhưng càng giãy lại càng bị quấn chặt hơn, cuối cùng gần như cả người tôi đều bị quấn cứng lại, chỉ còn chừa phần đầu không đụng tới. Vốn tôi tưởng rằng cái chết là rất đáng sợ, nhưng lúc này mới biết, được chết sớm là một ân huệ, vì cái cảm giác bị nhai sống từ từ này quả thực còn tuyệt vọng còn đau đớn hơn cả luyện ngục.
Cả người tôi toàn là dây leo, đau đớn rát bỏng đã thành chết lặng, chỉ mơ hồ nghe tiếng những sợi dây quất vun vút trong không khí như tiếng quỷ khóc thần sầu. Ngay khi tôi sắp buông tay phó mặc cho cái chết, thì chợt cảm thấy đám dây leo trên người buông lỏng ra, rụt lại, có những giọt gì đó rơi xuống mặt, cùng lúc đó, cảm thấy như mình được ai đó kéo ra. Tôi ra sức mở mắt, nhưng trước mắt đã thành một màn lờ mờ, mọi âm thanh cũng dường như bị vặn xoắn đi thành méo mó, chỉ có tiếng dây leo quất vun vút là rõ ràng, không ngừng rền rĩ trong đầu.
Phải cả phút đồng hồ, ý thức của tôi mới dần dần quay về, mới nhận ra cả cơ thể mình đau như vừa bị lột một lần da, khắp người đều là vết bỏng ngang dọc, đặc biệt là ở ngay động mạch cổ. Tôi ngẩng đầu nhìn kỹ lại, người đang ôm tôi trong lòng không phải ai khác, chính là Bạch Dực. Vẻ mặt của anh ta cực kỳ phẫn nộ, trên cánh tay là một vết thương sâu hoắm, chảy máu chưa cầm. Tôi cảm giác cả người anh ta đều đang run lên, anh ta cắn chặt răng, trong mắt bất ngờ lộ ra một loại sát khí âm u mà kinh khủng, nếu bảo anh ta sắp sửa giết người chắc cũng chẳng ai dám nghi ngờ.
Tôi yếu ớt nghiêng đầu nhìn sang bên kia, Lục Tử và hai người nữa tôi không nhận ra đang giằng co với hai cha con họ Liên, Liên Đại Dân sức khỏe kinh người, một mình mà áp đảo cả ba người bọn họ, còn Liên Vĩnh Hác chỉ đứng đó trân trối nhìn sang chúng tôi, trong mắt là kinh ngạc cùng không cam lòng.
Gã run rẩy hỏi: “Ngươi… ngươi là ai! Ngươi là ai mà máu của ngươi… lại có thể… lại có thể đẩy lùi cả Phệ Hồn Cức?!”
Bạch Dực hừ lạnh một tiếng, chỉ vào đám dây leo dưới sàn: “Chỉ bằng một cái cây Phệ Hồn Cức bé bằng cái lỗ mũi này của ngươi mà đòi tạo ra Huyết thảo linh chi?! Vậy ngươi có biết Bộc tộc năm xưa vì cái gì mà diệt cả tộc không? Đó là vì bọn họ dùng gần như toàn bộ sinh mạng của người trong tộc, cũng chỉ có thể sinh được một quả Huyết thảo linh chi duy nhất, mà cũng bị Tần Thủy Hoàng cướp lấy đem về luyện đan! Vậy mà cuối cùng thì Tần Thủy Hoàng có được trường sinh không?! Cái thứ này căn bản không phải là cây thần cây quỷ gì cả, mà chỉ là một thứ công cụ giết người thuần túy thôi!!!”
Hai cha con họ Liên run bắn lên, những lời này dường như đã khiến bọn họ hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy dường như Bạch Dực có cái gì đó khác thường, không thể nói rõ là cái gì, nhưng dường như cảnh vật bốn phía cũng vì anh ta mà biến ảo theo. Tôi muốn mở miệng nói, nhưng vết thương trên cổ quá nặng, mở miệng là chạm tới vết thương, đau tới nỗi co quắp cả người, phải nhờ tới cánh tay Bạch Dực đang giữ chặt mới chống đỡ mà đứng được. Mà không chỉ có tôi, tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy thần sắc dị thường của Bạch Dực, anh ta dường như không phải là Bạch Dực mà tôi vẫn biết nữa. Ngay cả Liên Vĩnh Hác cũng kiêng kị e dè, chỉ đứng nguyên một chỗ sợ hãi nhìn anh ta chằm chằm.
Cả người Bạch Dực tản mát ra một loại áp lực cực kỳ lạnh giá, ngay cả đám Lục Tử cũng sợ hãi mà rụt lại. Liên Đại Dân đỡ Liên Vĩnh Hác, người sau sợ hãi nhìn Bạch Dực, sắc mặt trắng bệch. Tôi vội vàng giật giật tay Bạch Dực, hành động đơn giản đó khiến cả người tôi không kìm được mà run bắn lên, vì sợ, mà còn là vì đau. Bạch Dực vẫn phớt lờ, chỉ lạnh như băng nói tiếp: “Muốn trường sinh bất tử, hừ, các ngươi nghĩ mình có đủ bản lĩnh sao?!”
Liên Vĩnh Hác dường như đã suy sụp hoàn toàn, những lời Bạch Dực nói đã thô bạo lôi gã ra khỏi giấc mộng ôm ấp bấy lâu, khiến niềm tin thâm căn cố đế trong lòng gã sụp đổ nát bấy. Gã thều thào hỏi: “Ngươi… rốt cuộc… là ai?”
Bạch Dực căm ghét liếc nhìn gã, trong mắt thấp thoáng một tia sát ý. Anh ta không trả lời, chỉ ôm tôi, rồi ra hiệu cho đám Lục Tử mau chóng thoát ra ngoài. Đám Lục Tử cũng cảm thấy sự tình không ổn lắm, lập tức chạy về phía cửa. Bạch Dực hất cằm về phía cái ang, nói: “Các ngươi không xứng đáng biết tên ta, đáng lý ra ta muốn các ngươi phải đền tội cách khác kia, nhưng nếu đám Phệ Hồn Cức này đã nếm được máu của cậu ta, thì…”
Bạch Dực còn chưa nói dứt lời, thì trong ang dường như có cái gì đó cuộn trào xông tới như vũ bão, Phệ Hồn Cức một lần nữa phát điên, tất cả đám dây leo đều điên cuồng giãy dụa lao vun vút tới trong không trung. Tôi sợ hãi ôm chặt Bạch Dực, tôi biết sự lợi hại của chúng, biết cảm giác như bị axit phun thẳng vào người ăn mòn mọi thứ của chúng! Không chờ tôi kịp phản ứng thì toàn bộ đám dây leo đã lao thẳng về phía cha con họ Liên, cũng có vài dây muốn tấn công chúng tôi, nhưng cứ tới gần Bạch Dực là lại tự động rụt lại.
Những phần xương còn thừa cũng theo đám dây leo mà bị hất tung ra ngoài, trên vài phiến lá còn sót lại những miếng thịt vụn chưa tiêu hóa hết, nhưng cũng lập tức bị cuốn chặt lấy, phân hủy, nuốt trọn. Liên Vĩnh Hác ôm chặt Huyết ngọc trong tay như bùa hộ mạng, nhưng vô ích, cái cây quái quỷ kia hoàn toàn không sợ thứ nắm trong tay gã.
Nhìn thấy tình cảnh đó, Liên Đại Dân bất thình lình hét lớn một tiếng, đẩy Liên Vĩnh Hác ra, lập tức bị đám dây leo quấn chặt lấy. Lão gầm rú điên dại, còn Liên Vĩnh Hác chỉ đờ ra đó, ngơ ngác nhìn Liên Đại Dân giãy dụa trong hoàn cảnh chết không bằng sống, vậy mà tới chết còn ra sức chặn hết những sợi dây leo muốn quấn tới Liên Vĩnh Hác. Gã run lẩy bẩy quay lại nhìn, đột nhiên run rẩy thốt lên một tiếng: “Ba!”
Liên Đại Dân nghe một từ đó, đột ngột phá lên cười, rồi nôn ra một vũng máu lớn, dùng hết sức bình sinh hét to: “Con trai! Chạy mau!” Chỉ một giây sau đó, lão đã bị chôn vùi trong tầng tầng dây leo chằng chịt, không còn thốt ra được một âm thanh nào nữa, chỉ còn những tiếng xiết chặt răng rắc của đám dây. Liên Vĩnh Hác nước mắt nước mũi ràn rụa, bủn rủn nhìn kết cục của cha mình, rồi đột nhiên quay người định chạy. Nhưng ngay lúc đó, một cái gì đó rơi đánh “Cộp” xuống sàn nhà, gã nhìn lại, hóa ra là cái đầu lâu của Sở Lỗi đã được xử lý chống phân hủy. Trên đầu lâu hé ra một nụ cười quái gở, lộ ra khoang miệng đen ngòm. Trong nháy mắt từ bên trong cái đầu, một thân cây Cửu Bộc Phệ Hồn Cức lao vút ra, trong nháy mắt quấn chặt lấy cái cổ Liên Vĩnh Hác, mà đám dây leo phía sau cũng đã đuổi kịp tới, nuốt trọn nửa người dưới của gã. Liên Vĩnh Hác trừng trừng nhìn cái đầu kia, biết rằng mình không thể thoát chết. Nhưng trong mắt tôi lúc này, đang bám chặt lấy gã, không cho gã chạy thoát không phải là đám cây, mà là linh hồn của tất cả những người gã đã giết hại, những cái bóng đen thui của bọn họ gào rú những tiếng thê lương, quấn chặt lấy tay chân Liên Vĩnh Hác kéo gã lại phía sau. Gã ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi lần cuối, trong mắt đầy van xin, nhưng không thốt nổi tiếng nào. Đám Phệ Hồn Cức giống như một tấm lưới khổng lồ, úp chụp lên gã, sau đó, chỉ còn là những tiếng xiết chặt và gãy vụn.
Tôi trợn mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, cả người như dại ra. Bạch Dực cảm thấy tôi đang run rẩy kịch liệt, liền thở dài nói: “Cũng không còn cách nào, gieo nhân nào gặt quả đó thôi. Con người không nên tham lam những thứ ngoài tầm với.”
Tôi nghĩ tới thân cây Phệ Hồn Cức cuối cùng vươn ra khỏi cái đầu lâu, đột nhiên cảm thấy như cổ họng nghẹn bứ lại, mãi mới thốt được nên lời: “Không thể nào… Liên Vĩnh Hác đã nói là trong đầu người có sóng điện… Phệ Hồn Cức không thể ăn đầu được kia mà…”
Bạch Dực nhìn xuống cánh tay mình, lắc đầu mệt mỏi nói: “Xem ra gã thực sự không biết gì. Đúng là Phệ Hồn Cức không ăn đầu người, nhưng đó là vì chúng luôn để lại hạt giống của mình trong não của những nạn nhân, dùng não người làm dưỡng chất, dần dần lớn lên thành một gốc Phệ Hồn Cức mới.” Nói xong nhẹ nhàng đỡ tôi ra ngoài, tôi ngoái đầu lại nhìn lần cuối, phát hiện giữa màu xanh lục ma quái trải rộng trong căn hầm, thấp thoáng một đốm nhỏ màu đỏ tươi, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại biến mất giữa tầng tầng dây leo rậm rạp.
Chúng tôi nhanh chóng tiến tới cửa hầm ngầm, Bạch Dực nhanh chóng đóng cửa khóa lại, nghe thấy tiếng thực vật đánh lộp bộp lên phía sau cửa, anh ta liền dùng máu trên tay vẽ một ký hiệu gì đó lạ lùng lên cửa, đám thực vật lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng quất vun vút không ngừng bên kia cánh cửa.
Bạch Dực cởi áo khoác khoác lên vai tôi, tôi lúc này trông kinh khủng cứ như vừa thoát khỏi chiến địa, cả người rách mướp, toàn thân không có chỗ nào lành lặn, có vài chỗ vẫn còn chảy máu, lại còn một đoạn dây vẫn còn cột lủng lẳng trên chân. Lục Tử vội vàng chạy tới: “Lão Bạch, em đã gọi 110 và 120 rồi, đợi lát nữa đưa Tiểu An tới thẳng bệnh viện luôn. Nhưng hai tên kia thế nào rồi? Mẹ nó, dám hành hạ Tiểu An ra tới mức độ này, có cảnh sát đó em cũng phải cho chúng nó một trận nên thân!”
Bạch Dực nhìn tôi một cái, rồi ngẩng lên đáp: “Lúc cảnh sát tới, nhớ nhắc bọn họ bên trong có thực vật ăn thịt biến dị, cần phải rắc vôi bột cho nó chết hẳn. Còn hai tên kia thì, ác giả ác báo, tự làm tự chịu rồi. Cảnh sát mà vào đó lúc này… chắc chỉ còn thấy thịt thừa với hai cái đầu của chúng thôi.” Nói xong, cúi đầu xuống ôn tồn hỏi tôi: “Cậu còn chịu nổi không?”
Tôi gật nhẹ đầu, nhìn cánh tay anh ta chằm chằm, rồi ngước lên nhìn anh ta, hi vọng anh ta hiểu được ý hỏi trong mắt tôi lúc này. Bạch Dực âu sầu nhìn tôi hồi lâu rồi mới nói: “Đáng lẽ ra tôi nên sớm đoán ra mới phải. Lúc đầu nhìn thấy mớ thịt thối đó, tôi đã ngờ là Cửu Bộc Phệ Hồn Cức, nhưng loại cây này chỉ có thể tồn tại ở Vân Nam, vì chúng cần khí hậu ấm áp, hơn nữa chỉ toàn ăn thịt những thanh niên trẻ tuổi. Đáng lẽ ra thứ cây qủy này phải biến mất cùng với tộc người Bộc ở sâu trong Vân Nam từ lâu lắm rồi mới đúng… Không ngờ bọn chúng lại có thể xây một ngôi nhà kính ươm được một gốc Phệ Hồn Cức trong đó…” Nói chưa hết câu đã che miệng ho khan.
Lục Tử nói gì đó với hai người đi kèm, hai người kia nhìn chúng tôi một chút, gật đầu rồi tản đi trước. Hắn quay lại chạy tới cạnh tôi hào hứng nói: “Trời đất quỷ thần ạ, không ngờ gặp phải chuyện thế này! Ây da, lão Bạch, vết thương trên tay anh cũng cần băng bó nhanh đi, chứ không để chảy máu nhiều quá không tốt đâu… Tiểu An, tớ nói cho cậu hay, toàn bộ là nhờ công của anh ấy hết đó, cậu mất tích anh ấy bỏ ăn bỏ ngủ chạy đi tìm cậu cả đêm, cuối cùng cũng chính là Bạch Dực nghĩ ra khả năng là cậu không chịu ăn mì với rau nữa mà chạy tới chợ rồi, cho nên tụi này mới tới đó tìm, mà ai ngờ tìm được cái xe đạp của cậu, với cái chìa khóa rơi dưới đất, tụi này sợ có chuyện không hay gì đó đã xảy ra, cho nên tớ mới đi kiếm thêm mấy anh em tới tìm phụ, cho tới khi tìm thấy cái bùa bằng vàng của cậu dưới đất đó nha! Tới chậm chút nữa chắc tớ mất một người anh em tốt rồi quá…!” Nói xong, khóe mắt cũng ươn ướt, tôi nghe thế, cũng cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn lên, cảm động nhìn Bạch Dực và Lục Tử, khàn khàn giọng nói: “Lão Bạch… làm khổ anh rồi… còn Lục Tử nữa… nếu không có hai người, chắc lúc này tôi… đầu lìa khỏi cổ rồi… cả xác cũng chẳng còn nữa…”
Xe cảnh sát và xe cứu thương nhanh chóng hú còi chạy tới, vây chặt khu chợ nhỏ hẹp. Mấy y tá chạy ào tới đỡ tôi lên cáng chuyển thẳng vào xe cứu thương, Bạch Dực cũng đi theo, ngồi một bên tóm lược cho bác sĩ nghe một cách vắn tắt về tình trạng thương tích và tình huống đại khái của tôi, bác sĩ vừa nghe vừa sợ hãi than thở như đang nghe tiểu thuyết kỳ ảo.
Còn Lục Tử ở lại cho cảnh sát lấy lời khai, không theo kịp. Hắn là người biết ăn nói, hắn biết cái gì nên kể, còn cái gì nên giữ lại vì có nói ra cũng không có ai tin. Nhưng cho dù là vậy thì chắc chắn ngày mai chuyện này cũng phải leo lên trang nhất các báo mất thôi, nào là loại thực vật ăn thịt đã tuyệt chủng từ thời cổ đại, nào là mấy thanh niên dũng cảm chống trả bọn bắt cóc hung hãn…
Bác sĩ trên xe cứu thương giúp tôi khử trùng và băng bó đơn giản, một y tá giúp Bạch Dực băng bó cánh tay bị thương, vết thương quá sâu nên sau này chắc chắn để lại sẹo, nghe thế, trong lòng tôi cực kỳ áy náy. Bác sĩ nói với tôi, “May mắn là thương tích toàn là ngoài da. Mà cơ thể cậu cũng thật kỳ diệu, hình như có thể đặc biệt chịu được loại tổn thương này hay sao ấy, chỉ bị thương lớp biểu bì mà thôi, chứ nếu đổi lại là người khác thì coi chừng lúc này đã lâm vào tình trạng nguy kịch rồi.”
Tôi chớp chớp mắt ngạc nhiên, còn Bạch Dực ngồi một bên nhìn tôi, trong mắt dường như có chút suy tư. Tôi nghĩ đến giây phút cuối cùng, đã chuẩn bị tinh thần bị nuốt sống trong đám dây leo của Phệ Hồn Cức, nhưng nhờ có máu của Bạch Dực mà chúng nó thối lui, mới tránh được một kiếp. Thế nhưng sau đó đám thực vật lại đột nhiên phát cuồng, là vì cái gì? Lẽ nào máu tôi thực sự có tác dụng bất thường nào đó? Tôi thầm nghĩ, chuyện này nhất định sẽ tìm một dịp thuận tiện hỏi lại Bạch Dực cho rõ, anh ta chắc chắn biết điều gì đó. Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất là phải từ từ tĩnh dưỡng đã, lúc này tôi hoàn toàn không còn sức lực đâu mà truy cứu bất cứ chuyện gì nữa.
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu vẫn là hình ảnh của giây phút cuối cùng đó, Liên Vĩnh Hác cuối cùng vẫn bị đám oan hồn tha đi mất. Gã có thể không tính toán sai, nhưng chỉ có một điều gã không biết, đó là những linh hồn bị Cửu Bộc Phệ Hồn Cức giết chết sẽ vĩnh viễn bám lại trên thân cây. Cho nên tôi mới ba lần bảy lượt nhìn thấy những cảnh tượng ma quái trước cửa tiệm, và cả giấc mộng do những nạn nhân báo mộng cho tôi nữa. Thế nhưng Liên Vĩnh Hác đã tìm thấy Phệ Hồn Cức ở đâu? Làm thế nào gã lại biết phương pháp trồng cây kinh khủng đó, chẳng lẽ gã lại là hậu duệ của Bộc tộc? Tổ tiên của gã phải chăng là tế tự của Bộc tộc?
Có quá nhiều nghi vấn cũng theo cái chết của cha con họ Liên mà mất đi đáp án, nhưng tiếng gọi “Con trai” cuối cùng đó, quả thực là tiếng lòng tuyệt vọng của người làm cha dành cho đứa con của mình. Không biết linh hồn méo mó của Liên Vĩnh Hác dưới địa ngục có vì thế mà được cứu chuộc hay không nhỉ? Không ai biết được. Nhưng con người, có đôi khi tuyệt đối không thể tham lam những thứ không thể thuộc về mình. Ví dụ như, trường sinh bất tử.
Ăn thịt – Hoàn
[1] Người Bộc vào thời Hán đại khái là coi như đồng nghĩa với người Đê (cũng là một bộ tộc cổ đại của Trung Quốc), tới thời Minh thì được coi như tổ tiên của dân tộc Bạch (một dân tộc thiểu số Trung Quốc) hiện nay. Ngoài ra có một số tài liệu nói người Bộc cũng nằm trong họ Bách Việt (tức là có quan hệ nhân chủng học tới người Việt chúng ta ha ha). Ngày nay hậu duệ của người Bộc xa xưa còn lại trong các dòng họ là Đoàn (Đoàn Dự Đoàn Dự ^^), Dương, Cao, Duẫn. Bộ tộc này nổi tiếng nhất là tập tục treo quan tài lên vách núi, gọi là huyền quan.
[2] Chỗ này có hơi khó hiểu một chút, cần nhìn vào nguyên bản thì mới hiểu được. Chữ “bộc” viết là僰, còn chữ “cức” viết là棘, tức là chỉ khác nhau bộ “nhân” chỉ người ở dưới. Ý của đoạn này là Bộc tộc có mối quan hệ cực kỳ mật thiết tới loại thực vật có tên là “cức” (tức là cây táo gai, thuộc họ dây leo). Trong câu của “Lễ ký Vương Chế Thiên”, câu này chỉ người 僰, nhưng lại viết chữ 棘 thay thế cho người luôn. Còn câu dưới trong sách phong thủy thì lại ngược lại, viết là僰 nhưng thực ra lại là chỉ thực vật, cây棘. Còn đất “cửu cức tam hòe” ý chỉ đất làm quan to.