• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra thì tuyết sơn rất lạ lẫm so với các ngọn núi khác. Bình thường, nếu đi núi thế nào cũng có cây cối để nhìn đường hay vịn vào. Nhưng khi lên núi tuyết tất cả đều phải dựa vào bản thân mình. Mỏi mòn tay chân, hoa cả mắt ngoài đi tới thì chẳng có tư thế nào khác, vài người trong bọn bắt đầu cảm thấy khó thở. Lúc này miệng đã khô khốc chẳng ai có thể chịu được cứ hận là sao không uống nhiều hơn một ngụm nước ấm. Bình của tôi đã nhanh chóng hết sạch, khô cạn đến nỗi phải học theo cách của Ngưu Giác, bốc lên 1 nắm tuyết bên đường cho vào miệng. Môi của bọn chúng tôi đã sớm nứt nẻ ứa cả máu, dùng tuyết lau miệng cũng xoa dịu đôi chút.

Tai họa cứ kéo đến dồn dập, chẳng ai ngờ cả đám người chúng tôi bỗng nhiên gặp phải mưa đá. Xem ra quẻ bói tối qua của Ngưu Giác thật linh mà. Đường đi của chúng tôi vốn khó giờ thêm gian khổ. Bốn bên đều có bọt tuyết thổi thốc tới. Mắt cũng hơi lờ mờ, đa số đều không thể đào được tuyết ra cho ngựa bước tới, nên cứ nhích từng chút một. Lúc gió tuyết bắt đầu thổi mạnh dần, đến Ngưu Giác cũng không thể nhìn rõ phương hướng, muốn chúng tôi dừng lại đợi gió nhẹ bớt mới có thể nhìn thấy đường tiếp bước. Cuộc đời của tôi không ngờ lại gặp phải hoàn cảnh này. Ba người đàn ông cứ thay phiên đứng trước mình ngựa bới tuyết để có thể tiến lên. Gió lạnh làm tai tôi đau nhứt, mũi thở ra cũng đau, tưởng chừng như bị mất giọng vì lạnh. Bất quá Ngưu Giác nói cho tôi biết là không sao cả. Bởi tôi còn tri giác, vì nếu không có tri giác thì tôi đã không làm theo mọi người được rồi. Nếu không thì rất phiền phức, cậu ta cố ý để tôi vận động nhiều một chút, giúp cơ thể không bị đông lại nếu không các cơ quan bên trong sẽ bị hoại tử vô phương chữa trị.

Mọi người đều thở hổn hển, giờ đây giọng nói của chúng tôi thật giống đang trong phòng cách ly. Bạch Dực bảo tôi dù sao cũng không được dùng miệng thở. Như thế gió lạnh và tuyết sẽ bị hít trực tiếp vào phổi. Khi ấy tôi thế nào cũng sẽ ho cho đến chết. Dùng mũi hít thở còn có thể loại trừ một chút gió lạnh, vì thế mũi tôi đều nhanh chóng bám đầy bọt tuyết. Tôi quay đầu nhìn vào hai phụ nữ trong bọn kia và Lục tử. Họ rõ ràng chẳng theo kịp tốc độ, đến phá băng cũng không có sức. Tôi liền ném dây thừng về phía bọn Tào Dương. Sau đó quay mặt nhìn Lục tử, rồi dùng tay chắn lại gió tuyết, làm động tác bắt loa mà hét lớn lên: “Cậu đi chậm như thế làm gì? Mau dẫn mấy người phụ nữ kia tiến lên, bị rơi lại phía sau là xong luôn ấy!”

Cậu ta hổn hển rống lên như trâu: “Mẹ nó, mày tưởng là ông đây không muốn đi nhanh àh. Ông hận không thể biến thành siêu nhân bay vèo qua cho rồi ấy.”

Tôi cũng không còn sức mà tám chuyện nhảm với cậu ta. Liếc nhìn hai người phụ nữ sau cậu, kia đã đến cực hạn của thể chất, cứ cùng dìu nhau xiêu vẹo tiến về phía trước. Tội nghiệp, đàn bà con gái bé bé xinh xinh mà giờ suy yếu thật thảm thương, tưởng chừng một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay cả người xuống núi. Tôi thở dài muốn kéo họ một chút, không ngờ vừa chạm vào, họ lại sợ hãi như thể tay tôi là giòi bọ cũng không bằng. Ánh mắt vô cùng chối bỏ, sau đó cứ khấp khễnh mà bước đi. Lục tử vỗ vỗ đầu tôi mắng: “Đừng lấy mặt nóng mà hôn mông lạnh. Lúc nãy mình cũng muốn giúp, nhưng mà mấy chị kia đức hạnh lắm. Có dư sức lực thì giúp anh em chúng ta chút đi. Mặc kệ nhóm của bọn họ. Nếu chần chừ nữa chúng ta chắc chắn sẽ lùi lại đằng sau đấy.”

Tôi thấy hai người phụ nữ kia cứ cắn răng cố sống cố chết mà đào tuyết thì lòng không được tự nhiên lắm mà thầm nói: Ý chí cũng không tồi. Đáng tiếc cả hai đều là nữ, nếu là nam nói không chừng sẽ cõng bọn đàn ông như tôi chạy như bay ấy chứ. Tôi cũng không nói gì mà thẳng tay túm lấy Lục tử kéo về phía trước. Cuối cùng ngựa cũng vượt qua được nhờ sự bảo hộ của Bạch Dực. Anh nhìn thế núi xung quanh nói: “Nơi đó là Ni Cô Thần Sơn. Chúng ta sắp vào đến Tuyết Sơn rồi. Thời tiết rất bất ổn, gió lớn chết đi được. Nếu trước khi trời tối chúng ta không ra khỏi nơi này, chắc chắn tối nay sẽ phải vùi trong tuyết mà qua đêm đấy.”

Lòng tôi thầm nghĩ thật không xong, vội hỏi: “Vậy còn bao xa nữa, chúng ta giờ đã đi bộ gần bỏ mạng rồi. Hạn chế dùng đến tứ chi chút đi.”

Anh thở dài một hơi, lấy la bàn ra rồi chỉ vào cái động trước mắt nhìn chúng tôi mà nói: “Nếu thật không được nữa, hay chúng ta tính xem có nên vào đó ở tạm một đêm không. Tóm lại nếu qua đêm trên mặt sông băng thật khó tránh sẽ gặp chuyện không may.”

Tôi biết anh đang nhắm đến hai phụ nữ bên nhóm của Tào Dương kia, vì thế cũng gật gật đầu ý bảo để lên trước tìm Ngưu Giác bàn bạc xem sao. Ngưu Giác đang liều chết kéo con ngựa đầu đàn, trán của cậu ta còn có thể chảy được mồ hôi nữa kia. Có lẽ trong bọn, cậu hẳn là người mạnh nhất. Chí ít cũng là con cháu của ngọn núi lớn này mà, đương nhiên khác hẳn đám người từ nơi xa xôi đến như chúng tôi. Đại sơn hùng vĩ nhất định sẽ không bố thí cho chúng tôi chút thương hại nào đâu. Chúng tôi giúp cậu ta kéo con ngựa còn đang sụp trong hố tuyết ra. Cậu ta thở dốc hỏi chúng tôi có chuyện gì. Chúng tôi đem dự định lúc nãy nói cho cậu biết, muốn cậu vào trong hang trước để nghỉ ngơi hồi phục một chút. Cậu ta dõi theo hướng ngón tay của Bạch Dực, sau đó lại nhìn thoáng qua chúng tôi rồi vội vã lắc đầu nói: “Chẳng thể vào được ni, đó là nơi tán thân của Tư Ba Kiều Bối Lạp Cách đại thần, có ác linh canh giữ, chúng ta đi vào chỉ có chết.”

Bạch Dực giữ chặt ngựa nói: “Nhưng trong đội có vài người đã theo không kịp. Hơn hết, chúng ta không thể trước khi trời tối đi hết dãy tuyết này.”

Ngưu Giác lắc lắc đầu nói: “Không được ni. Răng có nhiều rãnh băng, đi sâu vào chỉ chết. Bọn mi đừng lấy mạng mình ra đùa!”

Lúc này thì bọn Tào Dương cũng đã đến, hình như cũng lo lắng cho hôm nay, chúng nói thêm vào: “Chúng ta không vào sâu trong đó, chỉ ở bên vách tránh gió tuyết thôi. Giờ mà đi nữa chắc chắn sẽ có người bị bỏ lại phía sau.”

Ngưu Giác là người của đoàn ngựa thồ. Cậu ấy lên núi từ khi còn chưa biết mặt quần. Hiện tại tiếp tục đi nữa trong mắt cậu ấy vốn là không có khả năng. Chúng tôi nhìn không gian phủ tuyết trắng xóa, từ sâu trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi. Nếu đêm nay ở ngoài này, trong bọn tôi nhất định sẽ có người điên lên mất.

Đến Ngưu Giác ngay lúc này cũng khó lay chuyển được chúng tôi, chủ yếu vẫn do chúng tôi kỳ kèo nài nỉ. Cuối cùng cậu ta cũng thấy chẳng thể đi tiếp được. Bất đắc dĩ chúng tôi cứ đứng mãi ngoài hang động khoản chừng trên dưới 30 bước chân. Trời đã qua giữa trưa, gió như điên cuồng run chuyển, nói khoa trương một chút là có khi sẽ cuốn bay luôn cả dòng sông băng lên ấy. Này cũng chẳng đùa được. Cậu ấy gật đầu đầy miễn cưỡng, chúng tôi cả đám người như chó nhà có tang lũ lượt chạy đến lánh tạm ở sườn núi bên cạnh. Nơi này có một sơn động, có thể giúp chúng tôi tránh đi giá rét. Lúc này tuyết bên ngoài càng lúc càng rơi nhiều, bây giờ mà ra ngoài là không thể nào rồi.

Chúng tôi để hai phụ nữ làm bếp, toàn bộ đàn ông đều phải ra sức đắp một bức tường tuyết bên ngoài sơn động. Đây là thường thức cơ bản để sống sót. Tuyết cách nhiệt rất tốt, nên tất cả chúng tôi có an toàn qua được đêm nay hay không tất cả đều dựa vào bức tường chống chọi lại bão tuyết này. Mọi người cùng hợp lại, qua hai ba giờ cuối cùng cũng đã đắp xong một bức tường phòng thủ vững vàng. Ngưu Giác bảo Lục tử và vài người khác trong bọn Tào Dương đem ngựa đi buộc lại thật tốt. Sau đó 13 người chúng tôi liền chen chúc trong một cái sơn động. Số 13 luôn đem đến một cảm giác rờn rợn, 13 người ở trong một hang động ma quỷ. Chúng tôi chỉ có thể ngồi sát vào nhau để cảm nhận là mình đang tồn tại. Đương nhiên, mấy lời này chẳng ai nói ra miệng cả. Mấy phụ nữ dùng nguyên liệu thô để đốt một đống lửa. Tiếp đến là nấu trà và mì ăn liền. Ngưu Giác cho ngựa của mình ít xác bánh bột ngô, rồi mới xoa xoa tay chui vào sơn động. Chúng tôi cũng uống một ly trà, sau đó liền lấy luôn cốc đó dùng để nấu mì. Lục tử hỏi chúng tôi có nên đem thịt viên ra nấu cùng không. Thức này vẫn tốt hơn là nhai bánh mì khô khốc, ăn vào một chút liền ói ra ngay. Tôi lắc lầu, nuốt nước miếng nói: “Không được, nơi này thức ăn là nhân tố tối quan trọng. Lúc đầu không nên lãng phí. Nếu cậu thật sự cảm thấy không hợp khẩu vị. Mình có mang theo một lọ Lão Can Ma[1]… Cậu muốn ăn vài miếng không?”

Lục tử vừa nghe có Lão Can Ma, mắt liền híp lại thành đường thẳng. Ánh mắt này tôi đã gặp qua không ít lần, khi cậu ta nhìn gái đẹp đều như thế. Tôi thở dài, lấy một lọ từ trong balô ra đưa cho cậu. Cậu ta cầm lấy, mở ra rồi múc ngay một muỗng to.

Tôi ném cái lọ qua cho Bạch Dực, Ngưu Giác cũng muốn một ít. Mọi người có chất cay mới cảm thấy thoải mái được một chút. Dù sao, mì và trà đều là của đều của bọn Tào Dương. Tôi có hơi băn khoăn, hỏi bọn họ xem có cần chút ít không, để thêm ít vị ấy mà. Bọn họ cũng không từ chối, một lọ Lão Can Ma cứ như vậy liền hết sạch. Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 4 giờ, sắc trời bên ngoài trở nên u ám đến kinh dị. Lục tử ghì sát áo lông, cậu ta thật biết chăm sóc bản thân, cố hết sức để bảo toàn thể lực. Tôi cũng học theo bộ dạng của cậu, quấn một cái chăn lông đến sưởi bên cạnh đống lửa. Mơ mơ màng màng, bắt đầu có hơi cảm thấy rã rời.

Tôi luôn cuộn người khi ngủ, không biết có phải do bản thân luôn cảm thấy thiếu an toàn hay không. Dù sao, ngủ mà duỗi thẳng người đối với tôi mà nói thì luôn gặp ác mộng. Tôi đã cố duy trì tư thế cuộn tròn như vậy, lúc đầu vẫn bị gió tuyết ngoài động làm cho giật mình, sau đó dường như đã quen thuộc với nó, thật giống những vũ khúc do thiên nữ của Tư Ba Kiều Bối Lạp múa lên. Nhưng những mỹ nữ này có vẻ quá điên cuồng, quá mạnh bạo…. Chẳng biết đã qua bao lâu, tôi cuối cùng cũng không chống đỡ nỗi sự xâm nhập của cảm giác mệt nhọc, liền nhanh chóng mất đi ý thức. Một lúc sau, tôi bỗng cảm thấy như có thứ gì đó lông xù đang cù vào mũi mình. Tôi nhăn nhăn mũi, thứ kia liền biến mất. Tôi trở mình, tay đụng phải những vật bên cạnh, sờ sờ một chút, phát hiện thấy rất nhiều, lại bóp bóp hình như có hơi… có hơi giống với cánh tay người. Tôi mở hẳn mắt, thấy mình đang ôm một thân thể phụ nữ tối đen vào lòng. Tóc của cô ta nhẹ bay trước ngực, gió thổi tới làm nó hơi chớp sáng lên, như vô vàng con rắn nhỏ đang bò qua. Thân thể cô ta cứng ngắt rúc vào người tôi. Miệng tôi mở to a lên một tiếng, vội vàng xô người phụ nữ kia ra. Cô ta bỗng nhiên nhào vào lòng tôi, lúc này tôi hơi nghiêng người vô tình như ôm lấy cô ta vậy. Tôi vội vàng bỏ tay ra, dùng chân lùi về sau vài bước. Cuối cùng thì cũng lảo đảo, người phụ nữ kia thật giống như hình nhân mà ngã xuống đất. Đầu tóc đen như hải tảo vỡ toát ra. Mọi người đều bị tiếng la của tôi đánh thức, đến người đang du dọn phân ngựa bên ngoài là Ngưu Giác cũng vọt ngay vào. Mọi người nhìn thấy thứ đen như than kia đầu tiên là không phản ứng gì, định thần lại mới phát hiện đó là một xác nữ. Một gã trong bọn của Tào Dương a lên, sau đó vọt đến xác nữ đã chết với tư thế quỷ dị kia gọi: “Đại tiểu thư! … Quyên muội…!”

Lúc gã kia đẩy xác nữ đó ra, chúng tôi mới phát hiện cô ta chính là người theo cùng bọn chúng. Lúc trước, Lục tử còn chế nhạo cô ta, rồi gã này đã xông đến gây chuyện với chúng tôi.

Gã kia xem xét xác chết, ánh mắt của cô ta cứ nhìn trừng trừng về phía trước. Thái độ này nói cho chúng tôi biết, trước khi chết hình như cô ta đã thấy gì đó rất kinh khủng, tròng mắt mở to tưởng chừng nứt toát cả hốc mắt. Kỳ quái là trên người của cô ta không mặc áo lông, mà toàn thân là một cái áo choàng đen. Không biết cái áo này lấy ở đâu, nhưng trong nữa thì vẫn là quần áo của cô ta. Ngay tại chỗ này, thấy cái chết như trên có thể nói là vô cùng quỷ dị. Lòng tôi rối loạn thầm nghĩ: Chẳng lẽ có ác ma tồn tại thật sao?

Gã kia run run ôm lấy xác nữ, sau đó nhìn người xung quanh quát lên: “Kẻ nào? Là kẻ nào làm?! Lão tử muốn giết hắn!”

Tào Dương nhìn cảnh như vậy cũng sợ đến choáng váng. Hắn sợ hãi nhìn quanh, cuối cùng đặt ánh mắt lên người tôi. Trong đó có sự kiêng dè, như tôi vừa giết chết người phụ nữ này vậy. Mà gã đang ôm xác nữ kia đã nhanh chóng nhảy vọt lên, nắm chặt lấy cánh tay, dí sát đầu tôi vào vách đá. Động tác của gã rõ ràng là đã học qua võ thuật thượng thừa. Cánh tay tôi bị vặn đến đau đớn, tưởng chừng có thể gẫy ra được vậy. Mặt tôi lại bị dán vào vách động thô cứng, tai ong ong nghe gã quát lên: “Mày! Là mày! Là mày đã giết chết Quyên muội! Tao phải giết mày!”

Lòng tôi thầm nghĩ gã này dù bị bại não cũng vừa phải thôi chứ. Tôi giết cô ta để làm gì, rồi lại làm ra cái tạo hình kinh dị thế kia? Bạch Dực ở phía sau nắm lấy cánh tay gã, kéo trở về, tôi đây mới không phải chịu thêm cảnh toàn thân chà xát với vách đá lạnh như băng. Tôi xoa nhẹ cổ tay, chỉ vào xác nữ kia nói: “Van anh, tôi giết cô ta để làm gì. Tôi đâu phải bị điên. Hơn hết các người không phát hiện rằng tình trạng tử vong của cô ta rất kỳ quái hay sao?”

Tào Dương lúc này mới đứng dậy, hắn chỉ vào một người còn trẻ trong nhóm của mình nói: “Lưu Đào, đến xem thi thể của đại tiểu thư. A Tường, đừng manh động, tiểu ca này không có bản lĩnh giết được Quyên muội đâu.”

Thế là mọi người đều vây lấy thi thể, chỉ có Ngưu Giác cho là điềm xấu, sống chết gì cũng không chịu liếc qua một cái, cứ trốn mãi ở góc hang nhìn chúng tôi. Lục tử nhìn xác nữ kia nói: “Kỳ quái, nhìn như cô ta bị bóp cổ chết tươi ấy. Mẹ nó, nếu lúc nãy đã xảy ra xung đột lớn như vậy, mọi người đây đều không phải là người chết, hẳn phải nghe thấy chứ. Sao nói chết là chết ngay thế này?”

Tôi nắm hai tay lại với nhau nói: “Tôi cũng không biết. Lúc tôi thức giấc thì phát hiện người phụ nữ này đang ở trong lòng mình. Nếu tôi giết cô ta, các người đã chết hết sao? Sao không ai nghe được thế?”

Tôi cậy mạnh miệng, nhưng lòng đã vô cùng sợ. Tưởng tượng thử xem, lúc đang ngủ bỗng có một xác nữ chẳng biết tại sao lại nằm ngay trong lòng mình, không sợ đến nỗi vãi cả ra quần cũng coi như là đàn ông đi. Hơn hết, cô ta chết quỷ dị như vậy, thứ quần áo này rốt cuộc là do cô ta tự mặc vào, hay là sau đó mới bị mặc vào? Tôi cắn môi để bản thân không kích động. Bạch Dực tuy không nói gì nhưng mắt anh càng lúc càng lạnh lùng và nghiêm nghị. Hình như người mới bước ra này có dùng chút y thuật rồi quay lại nói với Lưu Đào: “Đại tiểu thư do không thở được mà chết. Cổ của người không có vết dây, chẳng có ai xiết cổ cả. Tôi nghi là chắc do trời rất lạnh, mà người lại chạy quá nhanh. Người vốn mang sẳn bệnh tim mà!”

Những lời này đều nói cho người ngoài nghe mà. Chúng tôi vừa thấy thì biết ngay cái chết của người phụ nữ này tuyệt không đơn giản như thế. Chẳng mấy ai bị bệnh tim không chạy đi tìm thuốc uống mà lại tìm áo choàng đen mặc vào? Bất quá vẫn phải tin là do bệnh tim tái phát, nếu không mọi người thật không cách nào dám nán lại sơn động này được. Bọn người kia tìm được một bao to màu đen, gói xác kia lại. Người tên A Tường muốn khiêng thi thể về nhưng bị Tào Dương lãnh khốc gạt bỏ. A Tường như rất sợ hắn ta, chỉ có thể nhìn xác nữ kia âu yếm rồi tiếp tục chờ đợi trong cái động lạnh lẽo này. Cuối cùng, gã bỗng chú ý đến tóc của cô ta, bỗng nhiên chững lại. Chúng tôi hỏi có chuyện gì? Mắt gã như toát ra sự sợ hãi, run run nói: “Kỳ quái, tóc của Quyên muội là màu nâu đỏ mà, sao tất cả đều biến thành đen thế này?”

Chúng tôi đều giật nãy mình một cái. Lúc chúng tôi vào động này vốn luôn trùm kín mũ chẳng thể nhìn ra được màu của tóc. Nên cảm thấy điều khác thường này chỉ có 8 người kia mà thôi. Mặt của bọn họ đều như nhìn thấy được chuyện kinh khủng, quỷ dị vô cùng. Phần mặt tái nhợt của thi thể cùng mái tóc đen lộ ra ngoài bao, ánh mắt vô cùng khiếp đảm. Tào Dương nhanh chóng kéo bao lên, sau đó thật nghiêm khắc nhìn A Tường nói: “Tóc của Quyên muội vẫn là màu này, cậu không được nói bậy. Nếu còn thốt ra lời không hợp lẽ như thế nữa. Tôi sẽ để cho cậu một mình xuống núi đấy.”

Mắt của A Tường xuất hiện sự phẫn nộ, nhưng lại nhanh chóng chuyển thành một loại phục tùng bất đắc dĩ, thậm chí còn có sợ sệch yếu đuối. Lục tử vỗ vỗ, bảo tôi ngồi xuống bên cạnh, cậu ta kéo tay tôi nói: “Đừng nói gì cả, càng nói chỉ khiến chúng càng thêm ghét. Bọn kia từ lúc lên núi đến giờ đầu óc vẫn chập mạch thế đấy. Xảy ra nhiều chuyện, thật sự quá quỷ dị mà.”

Bạch Dực vẫn thủ ở một góc không nói năng gì. Anh như chẳng thấy thi thể nào cả. Tôi mon men đến gần hỏi anh nhìn nhận thế nào, nhưng anh lại ra dấu ý bảo tôi đừng nói gì cả. Sau đó lại viết vào lòng bàn tay tôi một chữ: Thế.

Tôi dù muốn cũng không hiểu được. Anh cứ khoác khoác tay, rồi vỗ vỗ vai tôi. Động tác này cho thấy chuyện kia anh hẳn đã tính được trước rồi. Bất quá sau đó anh lại cười khổ não. Tôi không hiểu ý của anh, chúng tôi bây giờ cũng chỉ có thể tùy theo diễn biến mà hành động thôi, chẳng có cách gì hay ho cả. Nhưng nếu tôi dám tiến lên thì hẳn sẽ không bị thứ gì đó dọa cho lùi lại được. Tôi quấn chăn nhìn chằm chằm vào ánh lửa bắt đầu hời hợt suy đoán. Bọn người kia đến đây thật bất ngờ. Hơn hết mục đích của chúng hẳn không phải là ngắm cảnh rồi, càng không giống hành hương. Giữa chúng vẫn giữ vững tính kỷ luật cao độ. Nhưng ngay cả quân nhân cũng chưa chắc đạt đến mức độ này, thậm chí là quân phiệt thời dân quốc, quân đội cùng băng cướp cũng không như vậy. Hay là trộm mộ? Bọn săn người? Nói không chừng là một tổ chức tôn giáo cực đoan nào đó? Tôi cứ mãi nằm nghiêng trong túi ngủ càng nghĩ càng rối loạn. Thử đổi hướng, suy nghĩ theo cách của Bạch Dực thường làm một chút, anh thích liên kết toàn bộ sự việc lại rồi mới nhìn nhận. Tôi cũng học theo như vậy, nếu thế thì đám người kia dù có mục đích gì, thân phận gì, thì bọn chúng đến đây tuyệt không đơn giản chút nào. Còn nữa khi tiến lên tuyết sơn, quỷ mị đều tan biến, thay vào đó là tử vong thật kỳ quái. Hơn hết, dọc đường chúng luôn làm ký hiệu, như muốn dẫn đường cho thứ gì đó có thể tìm được chúng tôi. Chuyện này, Bạch Dực đã nhắc qua một lần rồi. Vậy thì có thể liên hệ bọn chúng với oan hồn bị quỷ nguyền rủa không…. Nếu thế, mục đích của chúng không chừng cũng là Hà Bá điện!

Đến đây, tôi liền không dám nghĩ tiếp nửa. Bỗng lòng lại độc ác muốn chúng chết thêm vài móng nữa. Bởi sau này bọn họ rất có thể sẽ thành trở ngại lớn nhất của chúng tôi. Khi ấy, phỏng chừng sẽ tạo thành uy hiếp. Cứ thế, cả đám người cùng một xác nữ quái dị bị nhốt trong sơn động. Rất dễ nhận thấy, bọn chúng vô cùng coi trọng người phụ nữ này. Địa vị của cô ta so với người bị suyễn trước đây rõ ràng là lớn hơn rất nhiều. Bên ngoài gió tuyết điên cuồng như đang ở Tula địa ngục, âm thanh rất giống với tiếng vong hồn ai oán của người phụ nữ này. Ngưu Giác trốn ở một góc uống rượu, ánh mắt vô cùng phức tạp. Bọn người kia cứ túc trực bên thi thể, giống như đang quây quanh lại để phòng sẽ có chuyện quỷ dị gì xảy ra. Vì vậy nên chúng trói luôn tay chân của xác nữ, miệng cũng bị nhét đầy vải vụn. Hành động này tuy rất thất đức, nhưng có thể chứng minh rằng chúng rất sợ xác nữ này.

Sáng sớm, khi ánh sáng ban mai đầu tiên chiếu xuống, chúng tôi liền phơi nắng mãi miết. Ngưu Giác thấy trời gần như sáng hẳn, tuyết gần như ngừng rơi, thì không cần biết nhiều liền hối thúc sửa sang lại hành lý để rời đi. Chỉ có cái người tên A Tường kia còn nhìn lại xác nữ lần cuối, gã sờ sờ thi thể một chút rồi cũng lưng mang hành lý mà theo đoàn cùng chúng tôi. Tôi biết lòng gã khổ lắm, nhưng chẳng còn cách nào. Tình hình như bây giờ không thể một mình xuống núi được, đành phải bỏ lại xác chết kia thôi.

[1] Là tên một loại gia vị cay được làm từ thịt băm, các loại đậu và ớt được đóng gói sẳn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK