Tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, trong căn phòng vắng lặng ngoại trừ tiếng mưa ầm ù cũng chỉ còn tiếng kéo gỗ của Lục Tử. Gian nhà cũ nát càng lúc càng ẩm thấp, tỏa ra một mùi hôi mốc nghèn nghẹt. Đang khi còn đang suy nghĩ vẩn vơ, đỏ mặt tía tai đầu óc mông lung, chợt bên ngoài vang lên tiếng đập cửa khẩn thiết, ngay cả Lục Tử ngủ như lợn chết mà cũng bị đánh thức. Tôi hấp tấp trở dậy chỉnh lại y phục lộn xộn, mặc thêm áo khoác ra mở cửa, phát hiện ngoài cửa chính là Bạch Nguyệt Linh chỉ mặc mỗi một cái áo ngủ phong phanh đứng đó, mái tóc dài ướt đẫm nước mưa lẫn bùn đất. Tôi vội vã kéo chị vào phòng, Lục Tử vừa nhìn thấy Bạch Nguyệt Linh lúc này đã trợn to mắt há hốc miệng nhìn say đắm, tôi điên tiết tát cho hắn một cú như trời giáng để hắn tỉnh lại, rồi lập tức quay sang hỏi: “Chị Nguyệt Linh, đã khuya thế này, làm sao vậy?”
Nguyệt Linh lo lắng đáp: “Tiểu Nghiên biến mất rồi, nó tự đi đâu đó không rõ nữa!”
Tiểu Nghiên tên thật là Chu Nghiên, là một cô bé rất xinh đẹp. Giữa đám bạn bè xinh tươi như hoa, cô bé vẫn là một nhan sắc nổi bật. Nhưng lại là một cô bé rất nhút nhát, ngại nói ngại cười, lúc nói giọng cũng lí nhí như muỗi kêu, ngay cả Lục Tử cũng chưa nói được với cô bé quá hai câu.
Tôi nhìn sang Lục Tử, thấy hắn cười hề hề nói: “Chị à, có thể nào cô bé đi vệ sinh rồi không?”
Nguyệt Linh lắc đầu: “Không, không phải, nó mặc một bộ quần áo đỏ rực, cả đôi giày cũng đỏ thẫm, cứ như vậy đi thẳng ra ngoài mà…”
Đầu óc vốn đã rất lẫn lộn của tôi nghe đến đây càng thêm mù mịt, càng lúc càng có cảm giác như mình đang ngu đi, chết tiệt, chẳng lẽ mốt mùa xuân năm nay của các cô là y phục cổ trang màu đỏ sao?! Tôi đờ đẫn nhìn chị Nguyệt Linh: “Có thể nào là cô bé tự ra ngoài tập kịch một mình không?”
Nguyệt Linh cả người đang run lên bần bật, tôi bèn cởi áo khoác ngoài khoác lên cho chị, Lục Tử thoáng nhìn thấy dấu hôn đỏ thẫm trên cổ tôi bèn “Oái!” một tiếng, tôi xấu hổ bưng kín cổ áo, tàn bạo nhìn hắn: “Nhìn cái gì hả!” Bạch Nguyệt Linh nắm chặt tà áo, nói một cách âm u: “Thật sự rất quái dị… Tiểu Nghiên không ngủ cùng phòng với chị, nhưng lúc nãy chị đi vệ sinh thì thấy nó mặc một thân đỏ hồng chói lọi đi qua đi lại ngoài sân. Chị tưởng là nó đang luyện tập, bèn gọi nó… nhưng khi nó quay lại nhìn chị thì ánh mắt nó… lạ lắm… cứ như… cứ như ánh mắt của hồ ly tinh vậy… Vì thế chị vội đuổi theo, nhưng ai ngờ từ phía sau lưng có ai đó đột ngột đẩy chị một cái rất mạnh, chị té sấp xuống đất, lúc ngẩng đầu lên thì Tiểu Nghiên đã biến mất rồi.”
Lục Tử vuốt vuốt cổ, tặc lưỡi nói: “Chuyện này hai đứa em đâu có rành, chị hỏi cháu trai chị ấy, có vẻ còn dễ hơn… Mà ủa, Bạch Dực đâu rồi? Còn ngủ sao?” Nói xong nhìn sang tôi một cách mờ ám.
Vừa nghe nhắc tới Bạch Dực là da mặt tôi đã như căng ra, gượng gạo nói: “Anh ấy… đi ra ngoài rồi… đi vệ sinh… Mà thôi thì chúng ta cứ đi xem cô bé đã trở về phòng chưa, có thể là cô bé bị mộng du, lúc này có khi đã về phòng ngủ ngon rồi mà chúng ta không biết đấy.”
Thế là ba người chúng tôi men theo mái hiên đi, không cầm theo dù mà quay lại căn phòng của cô bé Tiểu Nghiên. Gõ mãi gõ mãi mà không thấy ai ra mở cửa, vậy là thực sự cô bé chưa về? Đến lúc này thì cả ba bắt đầu cảm thấy lo lắng thực sự. Bạch Nguyệt Linh muốn chạy đi báo cảnh sát, nhưng tôi kéo chị lại nói: “Chị Nguyệt Linh, lúc này chị có báo cảnh sát cũng không nhận vụ này đâu, Tiểu Nghiên cũng không phải người thiểu năng hay khuyết tật không có năng lực điều khiển hành vi dân sự, nếu chưa quá 24 tiếng thì người ta không coi là mất tích đâu. Em thấy hay là thế này, chúng ta cứ tự đi tìm cái đã, vừa tìm vừa hỏi, để xem cô bé có chạy sang phòng những bạn khác hay không?”
Bạch Nguyệt Linh gật đầu đồng ý, tôi bèn cho Lục Tử theo chị ấy, để bọn họ đi sang các phòng khác hỏi thăm, còn bản thân thì một mình chạy sang khu phòng khách xem thử. Một cô bé không thể đi đâu quá xa trong màn mưa xối xả này, nhưng tôi vẫn không an tâm, vì căn nhà này quả thực không “an toàn”, hơn nữa, theo đúng như lời chị Nguyệt Linh kể, thì kẻ nào đã đứng sau lưng đẩy chị ấy? Tôi chau mày, trong tay không có đèn pin, chỉ có cái điện thoại di động trong túi áo, nhưng ánh sáng của nó thì quả thực có cũng như không, mọi vật xung quanh bị thứ ánh sáng nhàn nhạt này chiếu thành một màu xám ngắt, lạnh lẽo ghê người.
Đại sảnh tĩnh lặng tới mức ngay cả tiếng chuột kêu cũng không nghe thấy, tôi vừa chạy quanh tìm kiếm vừa nhỏ giọng gọi tên Tiểu Nghiên, nhưng vì bản thân cũng rất sợ nên âm thanh phát ra cũng run run. Gọi liền mấy tiếng mà không có ai thưa, tôi bèn im lặng luôn cho đỡ phiền. Qua lại mấy vòng mà một bóng người cũng không thấy, nên tôi chuẩn bị chuyển sang chỗ khác, nhưng khi vừa đi ngang qua phòng khách, chợt từ trên trần nhà rớt xuống một đống gì đó nhằm thẳng vào đầu. Tôi không kịp tránh, chỉ biết theo bản năng đưa tay bắt lấy, cảm giác vừa mềm vừa nhẹ, khi tôi vừa đưa điện thoại chiếu tới xem thì, mẹ ơi, là một đống tóc người!!! Tôi kinh hoàng lật bật ném nó đi, nhưng trong đầu lại sực nhớ ra, Tiểu Nghiên cũng có một mái tóc rất dài, vì thế lại lập tức quỳ rạp xuống lom khom tìm kiếm, nhưng lạ lùng là sờ soạng cả nửa ngày mà chỉ vơ thấy bụi với rác, còn thì không thấy gì nữa. Một đám tóc lớn như vậy, mà ném đi một cái là biến mất ngay sao? Ngay khi tôi còn đang quỳ rạp trên nền nhà sờ soạng lung tung như thầy bói mù, thì khóe mắt chợt liếc sang cái ghế bành rộng dành cho chủ nhân ở giữa nhà… dưới chân ghế là một đôi chân thiếu nữ, trên chân mang hài đỏ tươi, gấu váy dài bằng lụa đỏ thướt tha phủ kín hết cả bàn chân… Một màu đỏ rực rỡ đến chói mắt…
Mồ hôi lạnh trong phút chốc đổ như mưa, tôi cúi đầu không dám nhìn lên trên, cũng không dám nhúc nhích một ly. Mà người con gái mặc váy đỏ mang hài đỏ không biết là người hay quỷ kia cũng vẫn ngồi im không động đậy. Cứ như thế giằng co một lúc, đột nhiên từ dãy nhà sau vang lên một tiếng hét chói tai của con gái, giọng đúng là giọng của cô bé nghe chuyện ma mà hét lên trên xe lúc ban chiều. Tôi hoàn hồn nhìn lại ghế bành thì, bóng người váy đỏ hài đỏ kia đã biến mất! Lòng tôi thầm mắng: Chết tiệt! Đây rốt cuộc là cái chốn quỷ ma nào vậy chứ! Vẫn không tìm lại được đám tóc kinh dị kia, mà lại lo lắng cho các cô bé ở nhà sau, tôi bèn đứng dậy chạy bổ đi.
Vừa đẩy cửa phòng ra thì đã thấy đây chính là phòng của Tiểu Nghiên, lần này cửa không có khóa. Cô bé vừa hét lên nhìn thấy tôi lập tức chạy ùa tới gục vào lòng tôi, cô bé chỉ mặc một cái áo ngủ lụa mỏng tang có dây đeo, cơ thể xinh xắn sau lần áo ngủ nửa kín nửa hở khẽ run lên, tôi thoáng cái cũng bối rối không biết phải nhìn vào đâu chạm vào đâu cho ổn. Dù sao các học sinh mà Bạch Nguyệt Linh mang theo cô bé nào cũng quá xinh xắn đáng yêu, nhưng lúc này cô bé tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch mếu máo, ngón tay run run chỉ vào bệ cửa sổ: “Quỷ… có quỷ!!!”
Tôi vội vàng nhìn qua, nhưng không thấy gì bên cửa sổ cả, bèn vỗ vỗ vai cô bé ôn tồn nói: “Không có quỷ mà, có phải em nhìn nhầm rồi không?”
Nhưng cô bé chỉ lắc đầu như trống bỏi, không dám nhìn thẳng lên mà chỉ run rẩy nói: “Có mà, có quỷ đó! Một con nữ quỷ mặc áo đen như than, có quỷ mà! Nó muốn giết em!”
Tôi nghĩ thầm có phải cô bé này đã sợ tới mức thần kinh bấn loạn rồi không nhỉ, nếu là có quỷ thì phải là một con quỷ mặc áo đỏ mới đúng chứ nhỉ? Sao lần này lại là áo đen? Chẳng lẽ con quỷ này muốn trình diễn thời trang cho chúng tôi xem? Hay đây mới chính là kẻ đã bắt Tiểu Nghiên đi? Lúc này Nguyệt Linh và Lục Tử nghe tiếng la cũng ùa tới, cô bé vừa nhìn thấy Nguyệt Linh thì lập tức bỏ tôi lại mà chạy ùa tới bên cô giáo. Tôi nhìn hai bàn tay trống trơn run lẩy bẩy của mình, cảm thấy có hơi hụt hẫng, rồi vụng về đút tay vào túi áo. Lục Tử quẳng cho tôi cái áo khoác, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi lắc đầu: “Cô bé này bảo là có quỷ, mà bạn cùng phòng của cô ta cũng không thấy đâu.”
Bạch Nguyệt Linh nhìn cảnh tượng trước mắt cũng bần thần cả người, tôi mặc thêm áo khoác vào rồi nói: “Thôi thế này, tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ đi, không nên đi lung tung nữa, chị Nguyệt Linh, vậy còn bà Trương kia đâu? Có ở ngay đây không?”
Lục Tử xen vào: “Đừng nhắc tới bà ta nữa, thật chẳng hiểu ra làm sao cả, phòng bà ta khóa trái, mà tớ cảm thấy trong phòng dường như cũng không có ai cả!”
Tôi nghe thế liền cau mày, sau đó đem những chuyện đã nhìn thấy ngoài đại sảnh kể lại cho họ nghe, các cô gái vừa nghe vừa run người, tôi cũng hiểu không nên kể thêm nữa, liền bảo tất cả mọi người tập trung lại trong một phòng. Vẻ mặt tất cả mọi người đều hoang mang sợ sệt. Tôi không dám nói thêm nhiều, sợ mọi người càng nghe càng sợ, mà con người nếu sợ quá không khống chế được bản thân có thể điên lên lao bừa ra ngoài, đến lúc đó càng khó tập trung lại. Huống hồ lúc này đã thiếu một người… Chợt tôi sực nhận ra một việc, cả người dường như trong nháy mắt bị dầm trong một hồ băng buốt giá, cả người tôi run lên, nắm chặt tay Lục Tử mà lắc: “Còn… Bạch Dực… Cậu có thấy Bạch Dực đâu không?! Có thấy anh ấy đâu không hả???”
Lục Tử cũng bị tôi dọa thất thần, mặt thoáng chốc trắng bệch đi, lắc lắc đầu: “Không… chẳng phải cậu nói lão Bạch đi vệ sinh sao…? Chẳng lẽ anh ấy chưa về…?”
Tôi đau khổ chỉ muốn tự ình một đấm, nhưng lại không dám nói thật với bọn họ. Lúc này trong đám con gái đã có mấy cô bé bật khóc nức lên, có người bảo nhìn thấy yêu quái, có người kể nhìn thấy ma ngồi bên đầu giường trừng trừng nhìn mình, còn có người bảo nhìn thấy bóng ma thắt cổ trắng toát đung đưa trên xà nhà giữa phòng, ánh mắt ai nấy đều như dại đi, tràn ngập kinh hoàng lẫn bất an.
Nguyệt Linh cố gắng trấn an các cô bé, nhưng vô ích, cứ như một cơn đại dịch, các cô đều lần lượt rơi vào hoảng loạn, có mấy cô còn ôm chặt nhau cùng gào khóc nức nở. Tiếng khóc của bọn họ làm tôi căng thẳng, nhớ tới tiếng khóc la của người con gái đã nghe thấy trên giường, lúc này lại nghe thấy, càng khiến tâm lý tôi lâm vào bất ổn. Nguyệt Linh quay lại bất lực nhìn chúng tôi: “Kinh khủng quá. Gần như ai cũng nhìn thấy mấy thứ ma quỷ kinh dị này nọ, có người còn nằm mơ thấy ác mộng nữa chứ! Chẳng biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Còn Bạch Dực nữa, nó đi đâu rồi không biết?”
Vừa nghe đến hai chữ “ác mộng”, tôi liền nhớ đến giấc mơ quái dị của mình, cùng với chuyện hoang đường xảy ra sau đó với Bạch Dực. Hoàn cảnh hiện tại thực sự làm tôi muốn tuyệt vọng, nhưng ở đây chỉ có tôi và Lục Tử là đàn ông, lẽ nào có thể để bản thân mình rơi vào hoang mang lo sợ như các cô bé ở đây được? Tôi cố vắt óc suy nghĩ, mà nói là suy nghĩ chứ thực ra là đờ người ra một lúc, cuối cùng quay lại nói với Bạch Nguyệt Linh: “Bạch Dực tự mình ra ngoài, lúc này em cũng không biết vì sao anh ấy chưa trở về, thôi thì thế này, để Lục Tử ở lại trông coi mọi người, em… em ra ngoài lần nữa tìm hai người kia…”
Bạch Nguyệt Linh lập tức lắc đầu: “Không được không được, nếu lỡ như cả cậu cũng không thấy về thì biết phải làm sao? Bằng không để chị đi với cậu, chị là giáo viên, lại cũng là người thân của Bạch Dực, chị có trách nhiệm.”
Tôi không muốn cả Bạch Nguyệt Linh cũng gặp nguy hiểm, nhưng lúc này tìm không ra hai người kia tôi quả thực không thể ngồi yên, bèn nhìn sang Lục Tử căn dặn: “Lục Tử, cậu trông coi các cô bé cho tốt, tôi và chị Nguyệt Linh đi tìm hai người còn lại, cậu phải cam đoan bảo vệ các cô bé không để lạc thêm bất kỳ ai nữa hiểu không, là anh em thì hứa với tôi đi!”
Hiếm có khi nào trông Lục Tử lại nghiêm túc như lúc này, hắn móc khối cổ ngọc đeo trong người ra đưa cho tôi: “Cầm lấy, cái này có khả năng trừ tà rất tốt, tớ hứa với cậu, có chết cũng không để các cô bé ở đây gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì!”
Tôi lắc lắc đầu: “Cậu cứ cầm đi, căn nhà cổ này chỗ nào cũng ma quái, tất cả các cô bé ở đây đều cần cậu trông nom, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất gì, hai chúng tôi sẽ tìm khắp một vòng, nếu tìm không được thì chúng ta thoát ra báo cảnh sát, nói chung mặc kệ là có chuyện gì, chỉ cần nhất quyết không để thiếu thêm ai nữa là tốt rồi!”
Bạch Nguyệt Linh cũng gật đầu dặn dò vài câu rồi cùng tôi ra khỏi phòng. Bên ngoài trời vẫn mưa xối xả, hơn nữa trời lại tối tới mức giơ bàn tay lên không nhìn thấy ngón, chúng tôi chỉ biết tìm loanh quanh từng chỗ từng chỗ một. Tôi lại không dám để Bạch Nguyệt Linh đi một mình, nên chúng tôi di chuyển rất chậm, tới mức chúng tôi phải lao ra giữa sân hét gọi to tới khan cả cổ, nhưng chỉ nghe tiếng bản thân mình vang vọng lại từ bốn bức tường, ngoài ra không còn giọng của bất kỳ ai khác. Tôi quay lại nói với Bạch Nguyệt Linh: “Cách này không được rồi, gọi to như thế mà không có ai đáp lại, chắc là không có ở đây thật. Vầy đi, trước tiên vào đại sảnh tìm một lần, sau đó lần lượt vào từng phòng kiểm tra một cái. Dù sao trời cũng sắp sáng, đến lúc đó chắc an toàn hơn.”
Tôi đợi mãi, nhưng không nghe chị Nguyệt Linh trả lời, bèn quay đầu lại nhìn, phát hiện đứng bên cạnh mình hoàn toàn không còn là Bạch Nguyệt Linh nữa, mà là một phụ nữ mặc quần áo đời nhà Thanh, cô ta rất đẹp, nhưng gương mặt trắng bệch như thạch cao, hốc mắt lại tối ngòm ngòm, trên cổ có một dấu dây siết bầm tím, mặc áo ngoài đỏ rực đứng nhìn tôi trân trân. Tôi kinh hoàng thét to một tiếng, chưa kịp làm gì thì người phụ nữ nọ đã dợm chạy về phía tôi, mà tôi làm sao dám dừng lại chờ, chỉ biết lật đật sấp ngửa bỏ chạy thục mạng.
Chạy hồi lâu, tôi đẩy mạnh một cánh cửa lớn ngã thẳng vào, mới phát hiện đây chính là gian phòng ngủ của mình, lúc này toàn thân tôi đã ướt đẫm, lạnh buốt tới mức hàm răng đánh vào nhau lập cập. Tôi vội vã chạy thẳng vào trong, bên trong phòng vẫn y nguyên như lúc chúng tôi ra ngoài, trên bàn còn dính vụn mì xào. Lúc này bình tĩnh lại được một chút, tôi mới sực tỉnh nhận ra là Bạch Nguyệt Linh cũng đã mất tích, lúc này coi như chỉ còn một mình tôi chiến đấu, vốn tưởng muốn đi tìm người, ai ngờ tìm không được lại còn mất thêm một người… Tôi mệt mỏi đưa tay cào cào tóc để rũ hết nước mưa khỏi đầu, cố gắng sắp xếp lại mọi việc theo trình tự, sau đó cố suy nghĩ xem vì sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Nhưng càng nghĩ càng thấy rối, hoàn toàn không thấy tia sáng cuối đường hầm.
Tôi gõ gõ trán, chuyện này ngay từ đầu đã vô cùng lộn xộn, hoàn toàn không thể dự đoán nổi, mọi người dường như đều bị lên cơn, ngay cả Bạch Dực cũng như phát điên.. không, chuyện nay hoàn toàn không đơn giản chút nào. Tôi nuốt nuốt nước miếng, nghĩ tới nhóm Lục Tử, không biết Bạch Nguyệt Linh có khi nào đã tìm về lại đó rồi hay không? Nghĩ thế, tôi liền rời khỏi phòng mình, tìm lại căn phòng nơi mọi người tập trung lúc nãy.
Tôi vừa băng qua hành lang vừa cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, chỉ sợ có gì đó biến hóa trước mặt, nhưng hoàn toàn không có chuyện gì lạ xảy ra cả, tôi nhanh chóng tìm về được căn phòng cũ, gõ cửa mong chờ Lục Tử xuất hiện, nhưng lạ thay, chẳng có ai ra mở cửa cả! Lúc này thần kinh tôi đã căng tới mức cũng sắp suy sụp, không còn lo lắng được nhiều nữa bèn dùng vai đẩy mạnh cửa, may mà cửa gỗ kiểu xưa không còn chắc mấy, vừa chạm vào là bung ra ngay, làm cả người tôi cũng mất đà té sấp xuống sàn, xém chút nữa là đập đầu xuống đất.
Tôi quỳ rạp trên mặt đất ngẩng mặt lên nhìn, không nhìn thấy đám người Lục Tử. Lúc này mới nhận ra căn phòng này hoàn toàn không phải là phòng của bọn họ, nhưng tôi rõ ràng đã đi đúng đường kia mà, vậy đây là đâu?! Tôi thử đứng lên, nhưng chưa kịp đứng vững thì lại té sấp xuống đất. Nhờ khoảng thời gian dài tìm kiếm trong đêm mà lúc này mắt tôi gần như đã quen với bóng tối hoàn toàn, dù trong phòng không có đèn đóm gì, nhưng tôi có thể nương theo những tia sáng mờ nhạt hắt vào mà nhìn thấy những đường viền lờ mờ của đồ vật bên trong. Phòng này thực sự không phải căn phòng mà cả đám đã tập trung lại lúc nãy, có cảm giác như thư phòng hay đại loại như thế. Tôi vận hết sức đứng lên, nhưng căn phòng bé tối om om này lại chất quá nhiều đồ đạc, vừa đứng thẳng người thì đầu gối đã đụng phải một thứ gì như cái rương vậy, tôi vội vàng đưa tay sờ thử, hóa ra đây là căn phòng ở dãy nhà ngang mà chúng tôi để đạo cụ diễn xuất ban chiều. Lẽ nào tôi chạy ngược đường? nghĩ tới đây, tôi liền ngồi hẳn xuống, không đi lung tung nữa mà bắt đầu tập trung suy nghĩ.
Dựa theo logic mà nói thì chuyện chúng tôi gặp phải từ tối tới giờ hoàn toàn không đi theo bất kỳ một lý lẽ nào cả, nói cách khác dường như chúng tôi vừa lọt vào một vòng xoáy chết luẩn quẩn, tôi soát lại một lần mọi chuyện xảy ra kể từ lúc đặt chân vào căn nhà này, nhưng hoàn toàn không thấy có gì khác thường, chỉ duy nhất có bà lão mặc sườn xám kia là có hơi quái dị, nhưng cảm giác bà ấy đem lại cho chúng tôi là cảm giác hiền hòa ôn nhu, đâu có giống như ma quỷ yêu quái gì, như vậy nếu bà ấy đã là người, thì chỉ còn lại hai khả năng: một là có sự tồn tại của một con quỷ khác, hai là có ai đó giả ma giả quỷ dọa người, tuy nhiên, có thể làm giống y như thật đến mức này thì phải gọi là sư phụ.
Tính tới tính lui, chỉ còn cách nghi ngờ bà lão kia. Đặt giả thiết thực sự là do bà ta làm, vậy mục đích của bà ta là gì? Viêc bà ta cố ý tiết lộ quá khứ của ngôi nhà này cho chúng tôi có ý nghĩa đặc biệt gì không? Câu chuyện cũng không hoàn chỉnh lắm, trên căn bản là còn thua xa những câu chuyện ma ghê rợn trong các trường học. Nhưng chỉ vì vậy mà chúng tôi bắt đầu sinh ra những hành động quái dị, như cơn ác mộng của tôi, như thái độ bất bình thường của lão Bạch chẳng hạn. Nhân phẩm của Bạch Dực tôi hiểu rất rõ, tuyệt đối không phải là loại người làm những chuyện kỳ quái như vậy, bằng không làm sao tôi còn có thể an bình tới giờ này? Đó là chuyện đáng ngờ thứ nhất, tiếp theo là chuyện tất cả moi người đều nhìn thấy quỷ, mà lại không phải chỉ có một con quỷ. Những người mất tích không biết có nhìn thấy gì không, nhưng nếu theo như lời Nguyệt Linh nói thì cô bé Tiểu Nghiên là tự động chạy ra ngoài. Vì sao? Cả Bạch Dực cũng tự ý rời khỏi phòng. Mà nếu nhìn từ một góc độ khác thì tôi cũng là tự mình chạy ra ngoài, dưới con mắt của những người còn lại, tôi lúc này cũng đã trở thành một người mất tích.
Lúc này ngạc nhiên nhất là tôi hoàn toàn không còn cảm giác sợ hãi nữa, mà đầu óc càng lúc càng sáng suốt hơn, nếu giả thiết trên không sai, vậy những người kia chắc hẳn cũng giống như tôi mà thôi, chỉ là bị vây trong một căn phòng trống đâu đó trong căn nhà chằng chịt này. Đã là như vậy thì cứ bình tĩnh mà chờ, không nên đi lại lung tung nữa, cứ chờ tới hừng đông, chỉ cần trời sáng thì mọi mưu ma chước quỷ xảo thuật che mắt cũng sẽ tự động mất tác dụng.
Tôi cố gắng ngăn mình không suy nghĩ vẩn vơ nữa mà dựa thẳng vào cái rương, ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhắm mắt lại rồi có cảm giác lỗ tai cũng thính hẳn lên. Bà nội từng nói với tôi, năm giác quan có liên quan với nhau, mà điều khiển chúng lại chính là tâm, hiện tại tôi đem toàn bộ cảm giác của mình đặt lên thính giá, nên có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh mà bình thường không nghe thấy. Ngoài gian phòng mưa vẫn trút ào ạt, nhưng giữa tiếng mưa ồn ã không ngớt còn loáng thoáng nghe thấy những âm thanh khác, có tiếng như ai đó thở dài, cùng tiếng bước chân rất nhẹ.
Những tiếng động ấy rất nhạt, nhưng lại lần chần không dứt hồi lâu. Tôi tập trung lắng nghe tới mức nhăn cả mặt lại, nhưng thanh âm ấy vẫn cứ chơi vơi thế nào. Cuối cùng, có cảm giác trời đã ngớt mưa, một lúc sau, tiếng gà gáy chính thức đánh vỡ sự thinh lặng chết chóc đầy bất an trong gian nhà. Tôi chậm rãi mở mắt ra, cảnh vật xung quanh đã sáng lên trong ánh bình minh đầu ngày. Cả đêm bao trong mớ quần áo ướt sũng, nên lúc này cả người tôi lạnh toát mà nặng như chì, cổ họng đau như bị lửa đốt. Tôi ho khan mấy tiếng, lúc đứng lên cả người lập tức loạng choạng như muốn té, chỉ có cách chống tay vào tường lần từng bước ra ngoài sân. Vừa bước ra ngoài, đã phát hiện Bạch Nguyệt Linh ngã sóng soài ngoài góc vườn, nhìn còn thê thảm hơn tôi gấp mấy lần, tôi vội vã chạy tới nâng chị dậy, phát hiện trán chị nóng hầm hập. Lại vội vã day day huyệt Nhân trung cho chị, mới thấy Nguyệt Linh vì đau mà từ từ mở mắt, vừa tỉnh dậy đã hét toáng lên: “Có ma! Nhà này có ma!!!”
Tôi cố sức giữ chặt chị lại, cảm giác có được lúc này khi nghe thấy hai chữ “có ma” không phải là sợ hãi, mà là tức giận tới cực độ. Tôi hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ chị đã nằm đây cả đêm sao?!”
Nhưng chị ấy dường như không còn khả năng nói chuyện nữa, tôi thấy chị sắp ngất xỉu tới nơi, liền vừa kéo vừa dìu chị về căn phòng chung. Vừa bước vào phòng đã thấy tất cả mọi người đều ngồi đó, mắt ai cũng đỏ ngầu, thấy Nguyệt Linh như vậy, các cô bé vội ùa tới chăm sóc. Lục Tử nhìn tôi nói: “Chết tiệt, đây là đêm kinh khủng nhất đời tớ! Cái nhà này tuyệt đối có vấn đề, nếu không làm sao chỉ trong một đêm mà các cô ấy đem toàn bộ phim kinh dị coi được từ trước tới giờ ra thấy hết một lần như vậy! Tớ cứ như bị xích cùng với một đám người điên ấy!” Nói xong hắn giơ cánh tay lên cho tôi xem, trên tay có mấy vết rướm máu, sau đó nói với tôi bằng giọng đầy oán thán: “Các cô nàng này xem tớ như cái bao cát để luyện võ không bằng, cứ hễ nhìn thấy bất kỳ cái gì là bắt đầu xông tới vừa đánh vừa cào tớ túi bụi! Nếu cậu không trở về thì dám tớ bị đánh chết tươi mất!”
Tôi vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Không sao! Để khi nào về rồi tôi nhất định bắt các cô bé này mỗi người xướng cho cậu nghe một khúc, mà nếu không được thì cùng lắm… tớ hát cho cậu nghe một bài anh hùng ca, hả!”
Hắn tàn bạo lườm tôi một cái, sau đó làm bộ làm tịch vuốt vuốt cánh tay mình. Tôi lại vỗ vỗ vai hắn, chứ thực ra lúc này tôi cũng sắp xỉu tới nơi rồi, đừng nói là hát, chỉ hừ hừ mấy cái tôi còn phải gắng hết sức nữa là.
Trời đã sáng hẳn. Bạch Nguyệt Linh cũng từ từ tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi tôi đã tìm được người chưa. Tôi điểm danh lại một lượt, người mất tích vẫn hoàn mất tích, nhưng cũng may là không còn ai biến mất nữa. Lúc này đúng là chỉ còn nước báo cảnh sát, các cô bé vừa nhìn thấy trời đã sáng, lập tức nhấp nhổm muốn bỏ căn nhà quái dị này. Tôi thấy các cô bé cũng như sắp phát điên hết cả, liền đập đập vai Lục Tử nói: “Sự tình lúc này có vẻ không ổn rồi, cậu nghĩ cách an bài cho các cô bé này với chị Nguyệt Linh nhé, tôi quay vào tìm lần nữa, nếu như tìm vẫn không được thì cho dù chưa đủ 24 tiếng cũng cứ báo cảnh sát.”
Nói xong tôi yêu cầu mọi người thu dọn đồ đạc, Bạch Nguyệt Linh vừa làm vừa nói với tôi: “Để Lục Tử lại giúp cậu đi, một mình chị ở đây cũng được.”
Tôi đáp: “Chị hai ơi là chị hai, chị cũng đừng làm mọi người lo lắng nữa, lúc nãy có chị cùng đi lại hóa thành thế này còn gì. Chị cứ yên tâm đi, lúc này trời sáng rồi kia mà, em nghĩ sẽ tìm được thôi, dù sao em vẫn nghĩ họ còn kẹt trong nhà.”
Bạch Nguyệt Linh trầm ngâm một chút, dường như nhớ ra cái gì, lập tức nói: “Phải rồi, lúc đó khi hai chúng ta loanh quanh ngoài sân ấy, cậu tự nhiên trông như phát rồ lên, chị ngăn không được, mà cậu còn hét tướng lên là ‘Có quỷ, có quỷ’ nữa chứ! Lúc đó sau lưng cậu tự nhiên chị cảm thấy có một bóng con gái mang giày màu đỏ nha…”
Chết tiệt! Lẽ nào… Tôi hấp tấp hỏi: “Sau đó, sau đó thì thế nào ạ?!”