Edit: Mikey
Beta: Gùa
Ôn Nhuận tắm rửa xong, quấn khăn tắm quanh người ra tới cửa mới nhận ra cậu căn bản không mang theo quần áo.
Diệp Hàn Thanh nói đi chơi, cậu chỉ nghĩ rằng mình sẽ về trong ngày nên không nghĩ tới việc mang theo quần áo để thay.
Khẽ phồng má, Ôn Nhuận nhíu mày quay trở lại phòng tắm, nhưng quần áo dơ khi nãy cậu ném vào sọt đã bị ướt, không thể mặc lại.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ôn Nhuận xấu hổ đỏ mặt, thầm nghĩ có nên gọi cho nhân viên lễ tân nhờ mua giúp một bộ quần áo.
Nhưng nơi này là vùng ngoại thành, không hề có trung tâm mua sắm, có lẽ sẽ không mua được trong phút chốc…
Hay là đi tìm Diệp Hàn Thanh?
Ôn Nhuận rối rắm nhăn mặt, hết xấu hổ lại thẹn thùng, ngay lúc đang do dự, bỗng có tiếng gõ cửa.
Cậu nhanh chóng bình ổn lại nét mặt, lê đôi dép lê đi mở cửa.
Người gõ cửa chính là Diệp Hàn Thanh, ánh mắt của hắn dừng lại trên khuôn ngực trắng nõn của cậu một lát, lại khó khăn dời đi tầm nhìn, nói: “Lúc nãy quên nhắc cậu mang theo quần áo để thay.
Tôi kêu người chuẩn bị cho cậu hai bộ quần áo, thử xem có vừa không.”
Ôn Nhuận nhìn quần áo trong tay hắn, ánh mắt sáng lên, vấn đề bối rối trước mắt đã được giải quyết dễ dàng.
Sau đó lại cảm thấy ngượng ngùng, ngón chân trắng nõn cong lên, mặt cũng nóng lên, ngực trắng phiếm màu đỏ nhạt.
Cậu nhận lấy quần áo Diệp Hàn Thanh đưa, âm thanh như muỗi kêu ấp úng cảm ơn, sau đó vội đóng cửa chạy trốn.
Đem quần áo đặt ở trên giường, khuôn mặt Ôn Nhuận vẫn còn đang tê dại, hai tay nóng ran, bộ dạng hôm nay của cậu thật sự là rất xấu hổ, mất mặt.
Quay về phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, chờ độ ấm trên mặt bớt dần cậu mới trở về phòng thay quần áo.
Quần áo sạch sẽ được gấp gọn gàng, bên trên là một chiếc áo hoodie vàng nhạt, không dày không mỏng, rất thích hợp mặc vào tháng tư.
Ôn Nhuận cầm áo hoodie mặc vào, quần lót màu đen bên dưới vô tình lộ ra ngoài, khuôn mặt của Ôn Khởi lại đỏ bừng.
Cậu thế mà lại quên cái này.
Ánh mắt cậu dao động, sắc mặt đỏ bừng, thầm nghĩ :”Quần áo là do Diệp Hàn Thanh đem đến, ngài ấy có biết phía dưới quần áo là quần lót không? Ngài ấy có thấy không?” Ôn Nhuận càng nghĩ càng cảm thấy đỉnh đầu sắp bốc khói, lừa mình dối người nghĩ: “Chắc là không biết mà nhỉ? Quần áo có thể là người phục vụ chuẩn bị, Diệp tổng chỉ là đem lại đây giúp, chắc là không biết đâu!!!”
Cậu cầm chiếc quần lót mỏng màu đen mặc vào với khuôn mặt ửng hồng, sau đó mặc quần dài vào.
Rõ ràng là chất vải rất thoải mái, kích cỡ cũng vừa người, nhưng mà cậu lại cảm thấy khó xử.
Tưởng tượng đến đối phương có khả năng nhìn đến, thậm chí không cẩn thận chạm vào, cậu liền cảm thấy cả người giống như que diêm, chạm nhẹ một cái liền có thể bốc cháy.
Vò nát gối ôm lăn qua lăn lại trên giường hai vòng, trong lòng Ôn Nhuận đập nhanh như trống, chỉ cảm thấy mình không thể nào đối mặt với Diệp Hàn Thanh.
Ở trong phòng lăn lộn một hồi lâu, lại rửa mặt thêm vài lần, chờ đến khi mặt đã bớt nóng, cảm giác kỳ quái cũng dần dần tan biến Ôn Nhuận mới chần chừ ra khỏi phòng.
Diệp Hàn Thanh đã thu dọn đồ đạc từ lâu, lúc này đang ngồi trước nhà gỗ, thư thái tựa vào xe lăn, nhìn về phía khung cảnh xa xăm.
Ôn Nhuận cũng vươn cổ nhìn theo, phía xa là rừng cây tươi tốt, trong rừng cây thấp thoáng có thể thấy được nhà gỗ, thoải mái lại yên tĩnh.
Chỉ là bóng dáng cao lớn ngồi ở đó một mình, có vẻ có chút hiu quạnh cô đơn.
Ôn Nhuận không nhịn được mà kêu hắn một tiếng: “Diệp tổng.”
Diệp Hàn Thanh xoay người lại, vẻ lạnh lùng trên người nhanh chóng biến mất, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng ôn nhu “Cậu thu dọn xong rồi à? Quần áo có vừa không?”
Một tay đưa ra phía sau, Ôn Nhuận bí mật kéo góc quần áo, nói nhỏ “Ừ.” Quần áo vừa vặn một cách tự nhiên.
“Còn hai bộ nữa, buổi tối tôi đưa cậu về phòng thử.” Diệp Hàn Thanh không chút lưu tình mà nhìn cậu.
Thiếu niên xinh đẹp tinh xảo, mặc áo hoodie màu vàng nhạt, phía dưới mặc quần jean xanh nhạt, càng điểm thêm vẻ ngây ngô, dáng đứng cao lớn, xanh mướt dịu dàng, là lúc hái được đẹp nhất, hấp dẫn nhất.
Hắn không nói cho Ôn Nhuận rằng quần áo cậu ấy mặc, từ trong ra ngoài, đều là hắn tự mình chọn lựa.
Hắn cũng có chút tâm tư nhỏ.
Nhìn thiếu niên mặc quần áo hắn tự mình chọn lựa, liền cảm thấy trong lòng chỗ nào đó vừa no nê vừa thỏa mãn.
Bởi vì Ôn Nhuận hôm nay mặc áo hoodie vàng nhạt, hắn cũng cố tình chọn một chiếc áo len cùng màu.
Chiếc áo len cổ chữ V làm lộ xương quai xanh gợi cảm nhô lên ở đường viền cổ, mang lại chút cảm giác quyến rũ, tùy ý.
Hai người mặc quần áo cùng tông màu, một người trẻ trung, một người chững chạc, nhưng khi đứng bên nhau, lại hài hòa đến không ngờ.
Diệp Hàn Thanh rất vừa lòng, ôn tồn nói: “Đi thôi, bên kia chắc là đã bắt đầu rồi.” Ôn Nhuận nghe vậy, liền chủ động đẩy hắn về phía trước.
Trên thực tế, xe lăn của Diệp Hàn Thanh được sản xuất riêng, xe lăn có hệ thống điện, vì vậy có thể chuyển sang chế độ lái tự động khi không muốn sử dụng theo cách thủ công.
Ngoại trừ những lần có người đẩy, Diệp Hàn Thanh hầu hết đều dùng chế độ tự động.
Nhưng hiện tại Ôn Nhuận lại chủ động đẩy hắn, hắn cũng thoải mái kêu cậu đẩy ra nhà hàng.
Dư Bưu bị cướp mất công việc ngay trước mắt, chỉ có thể sờ sờ mũi.
Không xa không gần đi theo phía sau.
Trong nhà hàng, Quách Tùng Phi và những người khác đã tới trước.
Bởi vì Diệp Hàn Thanh nói mời khách, Quách Tùng Phi đã yêu cầu Vu Hâm dọn toàn bộ nhà hàng.
Bàn ghế trên khu đất trống phía trước nhà hàng bị dỡ bỏ, chỉ để lại bốn năm cái ghế dài.
Sân khấu đơn giản được dựng lên ở một chỗ trống với đầy đủ âm thanh, ánh sáng và một cô gái ăn mặc nóng bỏng đang nhảy múa trên đó.
Dưới đài, nhóm phú nhị đại một bên uống rượu một bên chơi bài.
Ngoài một vài tên chơi trò chơi vào buổi trưa, còn có vài nữ sinh.
Mọi người thấy Diệp Hàn Thanh tới, cùng chào đón hắn vào chỗ.
Diệp Hàn Thanh xua xua tay, mặc họ tự chơi, để Ôn Nhuận đẩy mình đến chỗ trống bên kia.
Nhóm phú nhị đại cũng biết hắn luôn luôn không thích mấy loại náo nhiệt này.
Thấy hắn không tới, bọn họ lại tiếp tục cuộc vui.
Ngược lại, Vu Hâm cùng Quách Tùng Phi bưng chén rượu lại, cười toe toét thuyết phục hắn uống rượu.
Diệp Hàn Thanh tỏ ý rằng mình không thể cử động sau khi uống rượu.
Thấy không thuyết phục hắn được, Quách Tùng Phi bèn đi tới thuyết phục Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận da mặt mỏng, cũng không tiện từ chối, Quách Tùng Phi lại được nước làm tới, không nói mấy câu liền dụ cậu uống ba ly rượu.
Quách Tùng Phi còn muốn thuyết phục cậu uống thêm, lại bị Diệp Hàn Thanh lạnh lùng liếc mắt một cái, cuối cùng thành thật ngồi uống rượu một mình.
Vu Hâm bên cạnh hình như cùng Diệp Hàn Thanh bàn chuyện làm ăn, Quách Tùng Phi không có tham vọng, cũng lười nghe, nhưng nhận thấy Ôn Nhuận có chút chóng mặt, liền nhịn không được mà lại gần cậu, “Tôi vừa thấy cậu liền cảm thấy có chút quen thuộc, cậu có phải là tiểu thịt tươi sự nghiệp đang khởi sắc đó không?”
Lúc đầu cậu ta không biết tên của Ôn Nhuận, chỉ cảm thấy khuôn mặt cậu có chút quen thuộc.
Nhưng bản thân cậu ta có bệnh hay quên nên cũng không để trong lòng, sau khi chơi CS thì mới biết tên cậu, càng nghĩ càng cảm thấy quen thuộc, rõ ràng mình đã nghe ở đâu, sau đó chạy đi hỏi thì mới biết được Ôn Nhuận chính là ngôi sao đang nổi.
Vốn dĩ cậu ta cho rằng Ôn Nhuận xinh đẹp lại ngoan ngoãn, chỉ là ngại với “Diệp ba ba” nên không dám có ý nghĩ khác, hiện tại cậu ta cảm thấy có chút ghen tị, hơn nữa còn uống khá nhiều, liền cúi người xuống thấp giọng hỏi: “Cậu vẫn còn ở trong giới giải trí, về sau công khai thì phải làm sao?” Ôn Nhuận cúi đầu, không hiểu ý của cậu ta, khuôn mặt liền ngây ra.
Quách Tùng Phi lại nhỏ giọng nói thầm: “Cùng lắm cũng không phải là vấn đề lớn, ba ba nhất định sẽ chống lưng cho cậu.”
Ôn Nhuận trong đầu hiện lên vô số dấu chấm hỏi, càng thêm mờ mịt, đầu óc vốn dĩ không thanh tĩnh lại càng thêm choáng váng, người này rốt cuộc đang nói cái gì?
Quách Tùng Phi thấy bộ dáng cậu nghe không hiểu mình nói gì, cảm giác chua xót lại nhạt đi, cậu ta nheo mắt uống một ngụm rượu, có chút đồng tình với vị ba ba rẻ rúng của mình.
Ôn Nhuận đẹp trai, ngoan ngoãn nhưng lại bị ngốc! Đã ngốc lại càng ngốc, vậy phải chờ đến chờ đến khi nào anh mới có mẹ!
Quách Tùng Phi sờ sờ cằm, cảm thấy đố kỵ với người khác không phải giải pháp lâu dài, tốt hơn là tự mình đi tìm một người.
Hơn nữa với thủ đoạn của cậu ta, không thể không hiệu quả hơn ba mình.
Sau khi suy nghĩ về nó, cậu ta liền lấm la lấm lét nhìn sang Diệp Hàn Thanh bên cạnh còn đang bàn chính sự, thấp giọng hỏi Ôn Nhuận “Cậu có người bạn nào lớn lên trông xinh đẹp giống cậu hay không?”
Cậu ta nghĩ rằng, Ôn Nhuận lớn lên đẹp như vậy, cùng là giới giải trí hỗn tạp, bạn của cậu chắc cũng không kém đúng không?
Làm sao Ôn Nhuận có thể đoán được tâm tư của Quách Tùng Phi, hơn nữa cậu cũng uống chút rượu khiến đầu óc không tỉnh táo lắm, vì vậy cậu mở to đôi mắt mê mang hỏi: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Quách Tùng Phi trợn tròn mắt, tất nhiên không thể nói cậu ta muốn tìm người đẹp như cậu, liền bịa đại một lý do lừa con nít: “Dạo gần đây tôi có đầu tư một bộ phim truyền hình, còn chưa chọn được diễn viên, nếu cậu có người bạn nào thích hợp thì giới thiệu cho tôi đi .”
Cậu ta nói xong vẫn không quên bổ sung thêm một câu “Phải là người đẹp trai.”
Ôn Nhuận chậm chạp “Ồ” một tiếng, nếu là ngày thường cậu sẽ cảm thấy nghi ngờ, nhưng hôm nay cậu vừa uống rượu, vì vậy đầu óc không tỉnh táo, người khác nói gì cậu đều tin.
“Tôi có hai người bạn cùng phòng.”
Quách Tùng Phi mặt mày hớn hở “Tên là gì thế?”
Ôn Nhuận thành thật nói ra tên của Lục Trạm và Thẩm Mục Tuân.
Trước giờ Quách Tùng Phi không để ý giới giải trí, tất nhiên không quen biết.
Cùng lắm thì cậu ta tra Baidu.
Sau khi nhập tên của hai người liền hiện ra, ảnh chụp hiện đầy trên Baidu.
Quách Tùng Phi hớn hở click vào từng ảnh xem.
Đáng nói, hai người bạn cùng phòng này của Ôn Nhuận nhìn thật không tồi .
Lục Trạm còn khá trẻ, phong cách hip-hop, màu tóc chưa từng trùng lặp, quần áo cũng rất hip-hop, quần jean thủng lỗ chỗ như hận không thể thủng hơn, trông bộ dáng còn bướng bỉnh hơn cậu ta.
Quách Tùng Phi bĩu môi, thầm nghĩ tìm được người giống mình như vậy thật nhàm chán.
Sau đó lại xem Thẩm Mục Tuân, Thẩm Mục Tuân tuổi lớn hơn một chút, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đặc biệt tinh anh, tối sầm lại nặng nề, hơn nữa nhìn vào có cảm giác là người đứng đắn, mặc áo sơ mi đều phải cài cúc tới trên cùng, cấm dục tới mức muốn đòi mạng.
Quách Tùng Phi cười cười nhìn ảnh chụp một hồi, thầm nghĩ nếu hắn thích làm người đứng đắn, cậu ta liền khiến người đứng đắn trở nên không đứng đắn.
“Người tên Thẩm Mục Tuân rất không tồi.” Quách Tùng Phi giấu kĩ suy nghĩ, trịnh trọng nói với Ôn Nhuận: “Chính là người này, chờ khi trở về, cậu giới thiệu hắn cho tôi đi.”
Ôn Nhuận ngốc nghếch gật đầu.
…
Diệp Hàn Thanh và Vu Hâm ở bên cạnh đang bàn chuyện kinh doanh, ngoài việc quay về khu nghỉ dưỡng, gần đây Vu Hâm mới mở một công ty bất động sản, anh định kéo những người khác nhập bọn, không ngờ lại đụng phải Diệp Hàn Thanh, muốn lôi kéo hắn mua cổ phiếu.
Diệp thị là công ty bất động sản, chẳng qua Diệp thị không kinh doanh nhà ở mà phát triển bất động sản thương mại.
Diệp Hàn Thanh đã từng tham gia quản lý Diệp thị, hiểu rất rõ lĩnh vực này.
Vu Hâm sớm biết rằng hắn sẽ không tiếp quản Diệp Thị, hôm nay nhân lúc có cơ hội, liền thử kéo hắn nhập bọn.
Diệp Hàn Thanh thực ra rất xem trọng dự án này, Vu Hâm cho rằng hắn sẽ cảm thấy hứng thú, cũng không ngờ cuối cùng hắn lại không chịu bỏ tiền ra, ngược lại nói có một người bạn cũng làm bất động sản, hôm khác sẽ giới thiệu cho bọn họ.
Nói như vậy, Vu Hâm cũng không thể miễn cưỡng hắn được, mỉm cười nhờ hắn giúp đỡ.
Diệp Hàn Thanh rất tự nhiên đồng ý.
Hai người nói xong chuyện chính sự, lại cụng ly.
Diệp Hàn Thanh uống cạn ly rượu, quay đầu nhìn xem Ôn Nhuận thế nào, thấy cậu ngồi yên ngoan ngoãn, hai tay cầm lấy cái ly rỗng, ánh mắt mơ màng, thoạt nhìn có điểm ngốc nghếch.
Diệp Hàn Thanh gọi cậu một tiếng, phải mất hai giây sau cậu mới quay đầu lại “Hả?” Diệp Hàn Thanh nhíu mày, biết cậu đã say.
Hắn lạnh lùng liếc về phía Quách Tùng Phi đang ngồi với vẻ mặt tôi không liên quan, nhẹ nhàng dỗ con nít, “Cậu chưa ăn cơm, đã đói chưa?”
Ôn Nhuận sờ sờ bụng, chậm rãi cau mày, nói mình đói bụng.
Diệp Hàn Thanh liền gọi người phục vụ, gọi cháo hải sản và đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa.
Bởi vì chỉ phục vụ cho nhóm người bọn họ nên hiệu suất làm việc của phòng bếp rất cao, chỉ một lát liền bưng cháo hải sản cùng điểm tâm lại.
Cháo hải sản bốc khói nghi ngút, Diệp Hàn Thanh sợ cậu uống say không biết sẽ nóng nên liền đem đồ ăn nhẹ đặt tới trước mặt để cậu ăn trước.
Còn hắn lấy bát cháo dùng thìa khuấy nhẹ để cháo nguội bớt.
Quách Tùng Phi trợn muốn rớt con mắt, dùng khuỷu tay chọc chọc Vu Hâm, làm mặt quỷ nói: “Nhìn ba ba tôi dỗ bảo bối kìa, sau này ai mà nói tính tình hắn không tốt, tôi chết cho xem!”
Vu Hâm liếc mắt nhìn cậu ta “Câm miệng! Uống rượu của cậu đi.”
Danh Sách Chương: