Edit: Gùa, Bảo Ngọc
Beta: Gùa
Ôn Nhuận nhanh chóng buông Diệp Hàn Thanh ra, chưa kịp sửa lại quần áo thì em gái Ôn đã “thịch thịch thịch” chạy lên lầu.
“Em sao lại trở lại?” Ôn Nhuận hoảng hốt, miễn cưỡng khôi phục giọng nói.
“Ở đó quá nhàm chán, em liền về trước.” Em gái Ôn nghi ngờ nhìn cậu lại quay sang nhìn Diệp Hàn Thanh dường như không có việc gì, ánh mắt dừng một chút trên mặt hai người, mới hỏi: “Anh, sao mặt anh lại đỏ thế này?”
“Nóng.” Ôn Nhuận miễn cưỡng cười, kỹ năng diễn xuất mười hai điểm giả vờ đem cửa sổ mở ra cho thoáng.
“A…” Cũng may là em gái Ôn không cố chấp hỏi, ngồi xuống sô pha nói:
“Anh ơi, cho em bát mì đi, em đói quá.
Thăm người thân cũng chưa được ăn cái gì.”
“Em muốn ăn mì gì?” Ôn Nhuận hứng gió lạnh trước cửa sổ một hồi rốt cục cảm thấy mặt không nóng nữa, thấy em gái đã chuyển hướng chú ý, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mì thịt băm.” Em gái Ôn thân mật khoác lấy cánh tay cậu, “Em cùng anh đi xuống.” Ôn Nhuận bị cô kéo đi, bất đắc dĩ quay đầu lại hỏi Diệp Hàn Thanh, “Anh muốn ăn không?”
Diệp Hàn Thanh lắc đầu, em gái Ôn thấy thế liền nhanh chóng lôi Ôn Nhuận xuống lầu, “Nhanh lên, nhanh lên em sắp chết đói rồi! ”
Ôn Nhuận liền bị cô kéo đi vào phòng bếp.
Cậu đang tìm mì trong tủ với ra gọi em gái Ôn “Em đem thịt trong tủ lạnh lấy ra đi.”
Em gái Ôn lại bất động ngược lại bước ra cửa lén lút nhìn xung quanh một vòng rồi đóng lại cửa phòng bếp.
“Em làm gì vậy?”
Ôn Nhuận khó hiểu “Mặt em giống như là ăn trộm vậy”.
“Vừa rồi em đã thấy.” Em gái Ôn trực tiếp nói: “Anh và Diệp tổng hôn nhau trên sô pha.”
”… ” Ôn Nhuận nghẹn lại, khuôn mặt vừa trở nên bình thường lại đỏ bừng miệng thở dốc, vừa định giải thích nhưng bắt gặp ánh mắt của em gái khiến cậu lại cảm thấy vô lực.
“Em muốn hỏi gì?”
Em gái Ôn nhìn sắc mặt của cậu, cẩn thận hỏi: “Hai người… là anh ấy ép buộc hay là anh tình nguyện?” Tuy cô không theo đuổi thần tượng nhưng anh trai cô là minh tinh nên đối với ngành giải trí cũng tìm hiểu một chút.
Một bên là ông chủ một bên là nghệ sĩ công ty, quy tắc ngầm gì đó cũng có thể tồn tại.
Hơn nữa anh ba của cô thật dễ bị ức hiếp…
“Em lại đoán mò cái gì ?” Ôn Nhuận bất đắc dĩ, nghiêm túc nói: “Bọn anh thật sự yêu nhau, không phải như em nghĩ đâu.” Em gái Ôn ngốc ngốc “Hai người đang yêu đương?” Ôn Nhuận gật gật đầu.
“Bọn anh đã bên nhau hơn nửa năm.”
“Vậy thì những gì trên mạng nói đều là sự thật… ” Em gái Ôn nhớ đến lúc chính mình nghe thấy những tin đồn trên mạng.
Lòng đầy câm phẫn mang theo Sữa Bột cùng nhau mắng người.
Không nghĩ tới hóa ra lại là sự thật.
Cô lúng túng nói: “Anh chuẩn bị nói cho ba mẹ biết sao?”
“Hiện tại anh không định nói cho họ biết.” Ôn Nhuận giải thích.
“Nói trực tiếp anh sợ họ sẽ không chấp nhận được, anh định cho họ từ từ tiếp xúc đến lúc đó sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn.”
Em gái Ôn như bà cụ non mà thở dài một hơi, “Vậy em sẽ giữ bí mật cho anh” Ôn Nhuận xoa xoa đầu cô “Được, ai bảo em lại phát hiện ra chứ… ”
Em gái Ôn ủ rũ một hồi, thẳng thừng hỏi: “Về sau, em nên gọi anh Diệp là anh rể hay chị dâu?”
“Cái này… ” Ôn Nhuận thật sự còn chưa nghĩ đến do dự một chút, nói: “Cứ gọi là anh đi…..”
Vừa nói cậu liền nâng bát mì trong tay lên, “Em còn muốn ăn không?” Em gái Ôn nhanh chóng gật đầu, đi đến tủ lạnh lấy ra ớt xanh cùng thịt “Ăn ăn ăn chứ.”
Lưu loát đem thịt theo cắt lát cùng rửa sạch ớt xanh, lại đổ dầu vào nồi, xào thịt heo với ớt xanh.
Em gái Ôn chống tay lên bàn đá cẩm thạch nhìn cậu, một lúc sau đột nhiên nói: “Hai người quan hệ thế này, sau này bị phóng viên chụp ảnh được thì phải làm sao?”
“Em không cần phải lo, anh sẽ xử lý tốt.” Xào kĩ thịt xong, Ôn Nhuận cho nước vào nồi, sau khi nước sôi thì cho mì sợi vào.
Thấy cô vẫn còn lo lắng anh bóp mặt cô nói: “Đừng lo, trong lòng anh đã có kế hoạch rồi.
Đi lấy bát dọn mì đi.”
Em gái Ôn “A” một tiếng vui vẻ mang bát tới.
Buổi tối Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh kể lại việc dùng một bát mì đổi được em gái giữ bí mật.
Diệp tổng im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Vậy anh có nên đưa cho em ấy một bao lì xì?”
Lần đầu tiên tới nhà, tặng cho em vợ lễ vật hoặc hồng bao là không sai đi.
Trước đây không nói với gia đình nên hắn cũng không làm quá lộ liễu, hiện tại nếu đã biết vẫn phải bổ sung.
Ôn Nhuận bị mạch não của hắn làm cho kinh sợ dừng một chút nói: “Bây giờ anh có thể bù lại…”
Diệp tổng nghe vậy liền muốn biết tài khoản WeChat của em gái Ôn để kết bạn.
Về phần em gái Ôn bỗng nhiên được một số tiền chuyển khoản kếch xù thông qua bạn bè là vẻ mặt như thế nào thì không biết.
…
Hai người ở nhà cho đến ngày mùng bảy, sau đó lên đường trở lại thành phố B.
Lúc về, ba anh em đã đưa họ đi, trong thùng xe của cả hai đều chất đầy đồ ăn và đồ dùng do mẹ Ôn chuẩn bị.
Sau khi giúp đỡ vận chuyển xong lại nhìn hai người đăng ký, ba anh em mới lưu luyến mà tiễn hai người lên tàu.
Trên đường trở về, em gái Ôn nghe hai anh nói nào là Diệp tổng dễ ở chung vân vân liền khinh bỉ cười một cái.
Các người cái gì cũng không biết.
Ở thành phố B, Dư Bưu lái xe đến sân bay đón hai người đi từ lối VIP trực tiếp lên xe.
Còn hành lý vận chuyển thì để Dư Bưu lấy ra.
Liền trực tiếp trở về Tùng Hải Hào Đình.
Sau mấy ngày ở quê thoải mái, hai người có chút lười biếng không muốn chuyển nhà, Ôn Nhuận còn ổn, năm mới vừa qua nên không có nhiều việc mấy.
Nhưng Diệp Hàn Thanh phải đến công ty vào sáng mùng 8 Tết âm lịch.
Diệp tổng rất không vui, đang định đi ra ngoài thì đụng phải Quách Tùng Phi thì lại càng không vui.
“Cậu tới đây làm gì?” Thanh âm Diệp Hàn Thanh vọng ở ngoài cửa không muốn cậu ta vào.
Quách Tùng Phi cười tủm tỉm lắc lắc trái cây trong tay, “Tôi đến thăm cậu cùng ba nhỏ.” Diệp tổng lãnh khốc bị câu nói này lấy lòng, từ bi mà cho người vào.
Quách Tùng Phi vừa nhìn thấy Ôn Nhuận liền giống như trẻ nhỏ thấy mẹ, háo hức xách hoa quả tiến về phía trước, “Ba nhỏ, con đến thăm người đây.” Ôn Nhuận bị cậu ta kêu mà toàn thân chấn động, cả người đều nổi hết da gà, mười phần ghét bỏ nói: “Có việc gì thì nói.
Đừng có gọi như thế, tôi còn không có con trai lớn như vậy.”
Quách Tùng Phi đem trái cây và kẹo mừng đặt lên bàn, vui vẻ nói:
“Lần trước tôi đã nói rồi, nếu thành công tôi sẽ tặng cho cậu kẹo mừng.”
“Hai người thật sự ở cùng nhau rồi?” Ôn Nhuận hỏi.
“Ừ.” Quách Tùng Phi tươi cười rạng rỡ.
”Thẩm Mục Tuân nói khi quay xong sẽ mời hai người một bữa cơm.”
“Vậy năm ngoái cãi nhau là chuyện như thế nào ?” Ôn Nhuận lại hỏi.
“Tất cả chỉ là hiểu lầm.” Quách Tùng Phi xua tay, trong tiềm thức muốn bắt chéo chân lên nhưng nghĩ đến cái gì lại hạ xuống, nói: “Anh ấy là về nhà come out.”
Lúc trước cậu ta chính là nghe trong đoàn làm phim người ta nói vậy, liền lo lắng tìm Ôn Nhuận để kiếm địa chỉ nhà của Thẩm Mục Tuân muốn bay đến thành phố S để bắt gian nhưng kết quả gian chưa bắt được lại thấy Thẩm Mục Tuân bị đánh, còn sắp bị đuổi ra khỏi nhà.
Mẹ Thẩm thì xót con, nhưng ba Thẩm là một giáo viên trung học tính khí vốn khá nghiêm khắc.
Tức giận muốn đem con trai mình đuổi ra khỏi nhà.
Khi Quách Tùng Phi đến nơi, Thẩm Mục Tuân đã quỳ ở đó, may mà hai vợ chồng già chuyển đến biệt thự nhỏ mà Thẩm Mục Tuân để hai người nghỉ hưu, hàng xóm đều ở xa nên không ai nhìn thấy bằng không phải lên hot search vì come out mà bị đánh.
Quách Tùng Phi lúc ấy sửng sốt nhưng đầu óc xoay chuyển nhanh liền cùng Thẩm Mục Tuân cùng nhau quỳ chỗ đó.
Hai người quỳ ở cửa cả đêm, tuy rằng đầu gối xanh mét, nhưng cuối cùng ba Thẩm cũng gọi bọn họ đi vào.
Quách Tùng Phi xác định quan hệ của mình với Thẩm Mục Tuân trước mặt ba Thẩm và mẹ Thẩm.
Đã có danh phận cậu ta quả thực vui mừng muốn đi ra ngoài mà điên cuồng chạy vài vòng.
Thẩm Mục Tuân là một ngôi sao mà lại vì cậu ta mà nguyện ý xuất quỹ thì cậu ta cũng phải có bộ dáng của người đàn ông đáng tin để mang lại cho đối phương cảm giác an toàn.
Sau đó đầu óc lại nóng lên, ăn Tết trở về liền cùng ba cậu ta come out.
Sau đó bị ba mình tẩn cho một trận rồi đem cậu ta ném ra khỏi nhà, chặn tất cả các thẻ ngân hàng thậm chí tịch thu xe hơi.
Còn nói một câu, nếu không kết hôn đừng mong bước vào cổng nhà họ Quách lần nữa.
Anh của cậu ta cùng đám bạn bè đều bị cha cậu ta cảnh cáo không ai được phép giúp cậu ta.
Trong dịp đón năm mới, Quách Tùng Phi buộc phải lánh nạn ở nhà Thẩm Mục Tuân.
Trải qua khoái hoạt ở Thẩm gia, đến lúc đoàn phim khởi công cậu ta mới phản ứng được một điều.
Mẹ nó, hết tiền rồi.
Lúc trước vì để Thẩm Mục Tuân đóng phim cậu ta đã bỏ hết vốn liếng, đạo diễn được mời là đạo diễn nổi tiếng, phục sức đều là tinh tế nhất, còn có các loại tuyên truyền miễn phí… Từng cái từng cái đều là đốt tiền.
Bây giờ thẻ của cậu ta bị chặn, anh của cậu ta vì đe dọa của ba Quách nên buộc phải rút vốn.
Nhưng đoàn phim đã bấm máy nên một nửa tài chính liền bị chặt đứt.
Thẩm Mục Tuân muốn đưa tiền cho cậu, nhưng Quách Tùng Phi cảm thấy không thể được.
Cậu ta cũng đã ngoài hai mươi, cà lơ phất phơ nhiều năm như vậy thật vất vả mới có người trong lòng, chưa kịp sủng người còn làm người chăm sóc lại, điều này không thích hợp.
Nếu để ba cậu ta biết được khẳng định lại mắng cậu ta: “Không cậy được ba thì dựa vào đàn ông, ngươi đến nửa điểm tiền đồ cũng không có ?!”
Quách Tùng Phi thừa nhận tuy mình có điểm ăn chơi trác táng nhưng cậu ta vẫn cần mặt mũi.
Hơn nữa, kịch bản này cậu ta đã bỏ ra khá nhiều công sức, cả ngày nhìn chằm chằm vào đoàn phim, một nửa là vì Thẩm Mục Tuân và một nửa vì cậu ta muốn làm tốt bộ phim này.
Hiện tại đã bị ba chặt đứt tài chính nhưng vẫn không muốn từ bỏ, mặc kệ thế nào cũng phải hoàn thành cho tốt.
Cậu ta liệt kê bạn bè vừa giàu có lại không sợ ba cậu ta ra đếm một lượt, liền nghĩ đến nhà Ôn Nhuận.
Nói xong chuyện của cậu ta và Thẩm Mục Tuân, Quách Tùng Phi cười xoa xoa tay, “Có thể cho tôi mượn một ít tiền được không?”, “Anh muốn bao nhiêu?”
Quách Tùng Phi vươn tay ra một con số, Ôn Nhuận trầm mặc nói: “Vốn lưu động của tôi không có nhiều như vậy…” Kỳ thật Quách Tùng Phi thật sự không muốn đến Ôn Nhuận vay tiền.
Một khoản tiền lớn như vậy cậu ta cũng không trông cậy Ôn Nhuận nói lấy ra liền lấy ra.
Từ trong túi lấy ra một xấp văn kiện đưa cho Ôn Nhuận “Trước tiên nhìn cái này nếu cậu cho là có khả năng liền giúp tôi nói vài câu tốt đẹp trước mặt ba ba để kéo vốn đầu tư.
”
Ôn Nhuận lật xem tư liệu, hỏi “Sao anh không tự mình tìm anh ấy? Hai người các anh quen biết nhau lâu hơn một chút so với tôi…” Quách Tùng Phi cũng muốn đi tìm, nhưng là sợ Diệp Hàn Thanh ngay cả một ánh mắt không thèm cho cậu ta nên muốn quanh co lòng vòng đi tìm Ôn Nhuận.
Muốn cho người nhà hỗ trợ thổi một chút gió bên gối.
Bất quá Ôn Nhuận cũng không ngốc như vậy.
Cậu liếc nhìn tư liệu rồi nói: “… Tôi chỉ có thể giúp anh đưa cái này cho anh ấy còn đầu tư hay không đó là công việc của công ty, tôi không can thiệp vào.”
Quách Tùng Phi nhanh chóng gật đầu “Như vậy là đủ rồi.” Chỉ cần Diệp Hàn Thanh chịu nghiêm túc nhìn một cái cậu ta chắc chắn một nửa sẽ nhận được khoản đầu tư.
Nhưng lại sợ Diệp Hàn Thanh cho rằng mình không đáng tin cậy cũng không thèm nhìn đến liền phủ định.
Sau khi Ôn Nhuận đồng ý sẽ giúp cậu ta cho Diệp Hàn Thanh xem, Quách Tùng Phi uống thêm hai ly trà mặt mày hớn hở đeo bám một hồi mới miễn cưỡng rời đi.
Lúc chiều Diệp tổng trở về, Ôn Nhuận để tài liệu trên bàn cho hắn xem.
Diệp Hàn Thanh tiếp nhận lật xem chốc lát “Em có muốn đầu tư thử xem?” Ôn Nhuận choáng váng, “Em chưa từng tìm hiểu về phương diện này,” Thù lao cậu đóng phim kiếm được đều giao cho quản lý.
Còn việc đầu tư cho bộ phim truyền hình cậu thật sự chưa bao giờ chạm đến.
“Sẽ không lỗ vốn.” Diệp Hàn Thanh hiếm khi khẳng định về Quách Tùng Phi “Kịch bản này không tồi.
Nếu vận khí tốt, có lẽ nó sẽ nổi tiếng.
Không lo không có người xem.” Diệp tổng xem trọng kịch bản này, hơn nữa cũng là người quen biết nhau.
Không lâu nữa hắn sẽ tiếp tục rót vốn vào đoàn phim, bất quá Diệp Hàn Thanh không tham gia vào ngành giải trí mà là lấy danh nghĩa của hắn cùng Ôn Nhuận cùng đầu tư vào.
Quách Tùng Phi nhận được tiền rạo rực tiếp tục tiến độ.
Nhưng khi nhìn thấy tên của Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh cạnh nhau trong hợp đồng lại cảm thấy khinh bỉ lẩm bẩm: “Ký tên thôi không cần phải ân ái thế đâu.”
“Ân ái ghê gớm lắm sao?” Tôi cũng có thể.
Sau mười lăm, Ôn Nhuận cũng bận lên.
Đầu tiên, thương hiệu thời trang xa xỉ Louis đã chọn làm người phát ngôn của khu vực Châu Á.
Khuất Tố cho biết người phụ trách khu vực Châu Á ban đầu đã liên hệ với Hoắc Quang Hình nhưng sau đó lại dính vào bê bối, vì vậy hợp tác liền kết thúc.
Vốn dĩ bên kia định tiếp tục sử dụng diễn viên Âu Mỹ nhưng không ngờ lại vô tình chú ý tới Ôn Nhuận.
Cảm thấy Ôn Nhuận càng thích hợp hơn, liền vươn cành ô liu.
Đến tận bây giờ Ôn Nhuận đã là người đại diện cho ba thương hiệu xa xỉ.
Sau đó, Lâm Cảnh* hẹn Ôn Nhuận bàn bạc chuyện hợp tác làm phim.
Bộ điện ảnh này đã chuẩn bị từ rất lâu, lúc trước cùng Vệ Dã gặp đã mời Ôn Nhuận tham gia, lúc ấy cậu đọc kịch bản thấy không tồi liền đồng ý.
Cho đến hiện tại Lâm Cảnh đã chuẩn bị kỹ lưỡng chính thức cùng Ôn Nhuận thảo luận hạng mục hợp tác.
“Kịch bản này tôi đã sửa lại đoạn sau.” Lâm Cảnh đẩy kịch bản đến trước mặt cậu “Lúc trước vốn là cậu thích hợp với nam thứ, nhưng sau khi điều chỉnh kịch bản, tôi nghĩ cậu càng hợp để làm nam chính hơn”.
Ôn Nhuận đem kịch bản đọc kỹ, mới phát hiện cái tên lúc trước còn chưa quyết định giờ cũng đã đặt là .
Nam chính của bộ phim là một họa sĩ tài năng.
Thành danh khi còn là một thiếu niên.
Những bức tranh của anh ấy đã làm kinh diễm toàn bộ giới nghệ thuật và gặt hái nhiều giải thưởng.
Nhưng anh ấy lại có một khuyết điểm chí mạng – trình độ rất không ổn định, lên xuống thất thường.
Sau khi trở nên nổi tiếng, anh chưa bao giờ tạo ra một tác phẩm làm người kinh diễm, những lời ca tụng và hào quang của quá khứ lần lượt thoái lui, chỉ còn lại những lời chế giễu trào phúng là “hết thời”.
Người họa sĩ suốt ngày suy sụp chỉ dựa vào cần sa và rượu để sống sớm đã trở nên thất vọng.
Cuộc sống như vậy kéo dài được hai năm, một hôm khi họa sĩ ra ngoài mua rượu, anh tình cờ gặp một người đàn ông, người đàn ông hơn anh năm tuổi và là giáo viên dạy mỹ thuật ở trường trung học.
Thầy giáo là một fan hâm mộ của họa sĩ đối với tác phẩm của họa sĩ thuộc như lòng bàn tay.
Hai người ngoài ý muốn mà quen biết nhau, sau một thời gian thân thiết thì cả hai trở thành bạn tốt.
Họa sĩ có thầy giáo làm bạn cuối cùng cũng thoát ra khỏi cảnh suy sụp bắt đầu cố gắng vẽ lại.
Nhưng anh vẫn không thể tìm thấy linh cảm và đam mê của mình.
Ngay cả dùng một cây bút không thuận tay cũng có thể khiến anh trở nên cáu kỉnh.
Sau đó thầy giáo mời họa sĩ về nhà của mình, anh mới phát hiện trong nhà toàn là những bức tranh đã từng bị mình vứt bỏ và những vật dụng linh tinh khác của anh cũng ở đây.
Những tác phẩm rách nát được thầy giáo cẩn thận dán lại, cọ vẽ một lần nữa được lau chùi và bảo quản thật kỹ.
Có rất nhiều thứ giống nhau, tất cả những thứ mà họa sĩ đã từng vứt bỏ.
Thầy giáo trả lại những thứ này cho anh, họa sĩ cầm lại cây cọ cũ khi xưa…
Cuối cùng người họa sĩ đã vẽ nên một bức tranh làm kinh diễm thế nhân.
Đó là một bông hoa đã nở rộ, hoàng hôn rọi xuống đóa hoa phảng phất như là nhiễm đỏ bởi máu tươi vô cùng lộng lẫy và rực rỡ, anh đặt tên bức tranh là và ký danh là tên tiếng Anh của thầy giáo.
Sau khi thành danh lúc sau, thầy giáo cao trung hiền lành liền biến mất, họa sĩ đã mua lại căn hộ kia, tự mình dọn đến ở.
Cũng giống như thầy giáo vẫn còn đó mỗi ngày dậy sớm đi chợ rau mua trái cây tươi, về nhà nấu một bàn cơm mỹ vị cùng với hai bộ bát đũa…
“Trong cả bộ phim chỉ có họa sĩ và thầy giáo? ” Ôn Nhuận hỏi.
Lâm Cảnh gật đầu: “Vì vậy, yêu cầu về khả năng diễn xuất của diễn viên rất cao”.
Mặc dù cả bộ phim chỉ có hai người, nhưng xung đột rất mạnh khắc họa cảm xúc vô cùng tinh tế.
Họa sĩ và thầy giáo, tình bạn cùng tình yêu, sự sống và cái chết, thiện và ác… những điều này được xen lẫn vào trong phim, diễn viên phải thể hiện chính xác cảm xúc trong đó để khán giả cảm nhận được những mâu thuẫn xung đột của các nhân vật.
Bộ phim này không những khảo nghiệm các diễn viên mà còn khảo nghiệm đạo diễn.
Ôn Nhuận đóng kịch bản “Tôi muốn thử xem.
Bất quá nam phụ đã được chọn chưa?”
“Tôi đã tuyển được rồi.” Lâm Cảnh nói: “Là một người mới, tôi tìm được từ trường điện ảnh.
Kỹ năng diễn xuất có thể non hơn một chút, nhưng rất có năng lực, đảm nhận nhân vật thầy giáo không có vấn đề gì.
“
Kỳ thật tất cả các mâu thuẫn trong toàn bộ kịch bản là về họa sĩ nên sẽ yêu cầu cao hơn, về kỹ thuật diễn yêu cầu lại càng cao.
Chính vì vậy hắn đã sửa lại kịch bản để Ôn Nhuận làm nam chính.
“Nếu cậu đã xác định tham gia, bộ phim sẽ bấm máy vào tháng 2.” Lâm Cảnh nói.
Ôn Nhuận cười: “Hiện tại tôi có thể xác định thời gian để ký hợp đồng.” Vấn đề công việc liền để cho Khuất Tố bên kia bàn bạc, hai người thành công nhận thức lúc sau, Ôn Nhuận liền cầm kịch bản ra về.
Khi trở về nhà, Diệp Hàn Thanh đang trị liệu châm điện trên tầng hai.
Sau mười lăm phút, bác sĩ Tần liền trở lại tiếp tục việc điều trị đã tạm dừng trước đó.
Ôn Nhuận lên lầu nhìn, phát hiện trên trán Diệp tổng bị che kín bằng mồ hôi, hai hàm răng cắn chặt thập phần đau đớn.
Ôn Nhuận cả kinh, “Đây là làm sao vậy?”
Bác sĩ Tần vuốt râu cười nói: “Đây là chuyện tốt.
Cảm giác ở bắp chân của Diệp tổng đã trở nên mạnh hơn.
Cháu nhìn kỹ chân Diệp tổng đi.” Ôn Nhuận cúi đầu quan sát cẩn thận.
Bắp chân của Diệp Hàn Thanh hơi co giật, không giống như trước đây hắn đã có thể phản ứng với kích thích đau đớn.
Ôn Nhuận vui vẻ, “Còn có hy vọng chữa khỏi sao?” Bác sĩ Tần cười cười, “Vẫn còn sớm, cho dù là thực sự chỉ là có thể tiến hành ca phẫu thuật.
Về phần tỷ lệ thành công là một vấn đề khác.
”
Ngay cả như vậy, Ôn Nhuận vẫn rất kinh hỉ.
Cậu lấy khăn cẩn thận lau khô những hạt mồ hôi trên trán Diệp Hàn Thanh, sau đó tìm khăn sạch xếp chồng lên cho hắn cắn miễn cho cắn bị thương đầu lưỡi.
Lần này thời gian châm cứu kéo dài đến một giờ, khi kim trên chân rút ra, Diệp Hàn Thanh ngồi dậy người đã ướt đẫm mồ hôi.
Ôn Nhuận ấn chân cho hắn, đẩy hắn xuống tắm rửa.
Xong lại bưng canh gà đút hắn, lúc này sắc mặt tái nhợt mới khôi phục một ít huyết sắc.
Ôn Nhuận sờ sờ lông mày mệt mỏi, “Anh có muốn đi ngủ một lát không?” Diệp Hàn Thanh nhìn thấy bộ dáng lo lắng của cậu nhếch môi cười dùng ngón tay chọt chọt môi của mình, “Nếu em hôn anh một chút sẽ không đau nữa… “
Mặc dù biết hắn đang dỗ dành mình, Ôn Nhuận vẫn hôn lên môi hắn, “Anh nằm xuống một lát đi.” Diệp Hàn Thanh đem người ôm vào lòng cọ cọ, dụ dỗ nói: “Vậy em ở lại bên cạnh anh đi.” Ôn Nhuận ngừng cử động an tĩnh nép vào lòng ngực hắn.
…
Việc điều trị của Diệp Hàn Thanh không thể xong trong một sớm một chiều.
Lúc Ôn Nhuận ở nhà mỗi ngày đều thay đổi phương pháp nấu canh bồi dưỡng cho Diệp Hàn Thanh.
Kéo dài đến một tháng sau có lẽ vì đã quen với mức độ đau đớn, Diệp Hàn Thanh đã không còn thống khổ như ban đầu.
Cuối tháng 2, Ôn Nhuận phải tham gia quay phim nên đã cùng hắn đến bệnh viện tìm Triệu Trình để kiểm tra lại.
Cuộc kiểm tra lần này rất tốt, thậm chí Triệu Trình còn nói: “Tiếp tục một đoạn thời gian nữa không lâu thì có thể làm phẫu thuật”.
Ôn Nhuận kinh ngạc ôm lấy Diệp Hàn Thanh, hắn chịu khổ cuối cùng cũng không vô ích.
Sau khi Diệp Hàn Thanh làm kiểm tra, chính thức được bấm máy, Ôn Nhuận vội vàng đi vào đoàn, chuẩn bị quay phim.
Địa điểm quay phim là ở một thị trấn nhỏ ở phía Nam, ngoài đạo diễn và đoàn ekip chỉ có hai diễn viên chính.
Nam phụ là học sinh năm tư của Đế Ảnh, tên là Ngụy Sâm, mang dáng vẻ rất thanh tú.
Khi đeo kính lên mang lại một cảm giác nhã nhặn.
Anh lớn hơn Ôn Nhuận một tuổi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Nhuận còn có điểm câu nệ, kêu một tiếng Thầy Ôn.
Sau đó, hai người quay một vài cảnh, tập luyện vài ngày liền trở nên quen thuộc hơn.
Mắt nhìn của Lâm Cảnh thực sự rất tốt, diễn xuất của Ngụy Sâm thực sự rất sinh động, kỹ thuật diễn còn có chút trục trặc do thiếu kinh nghiệm thực tế.
Nhưng khả năng lĩnh ngộ không tồi, lại sẵn sàng học hỏi.
Ôn Nhuận là người từng trải thường xuyên chỉ điểm hắn vài câu kĩ thuật diễn, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy là đã tiến bộ.
Một tháng sau khi khởi quay, tiến độ cũng đã được một nửa.
Rốt cuộc cũng đến cảnh người họa sĩ bắt đầu sáng tác lại nhưng bởi vì không tìm được linh cảm mà phát cuồng một trận.
Anh ngồi trong căn phòng bề bộn bỏ rơi chính mình, thầy giáo xuất hiện ở cửa ngược sáng mà đứng mang lại hy vọng cho họa sĩ.
Ôn Nhuận mặc áo sơ mi trắng, vạt áo nhiễm sơn xả ra ngoài chiếc quần đen.
Mái tóc dài xõa ngang tai được buộc ở sau ót, đôi mắt đen nhánh đáy mắt phủ đầy tơ máu, bộ dạng vừa suy sụp vừa đau buồn.
Thầy giáo đứng ở cửa phòng vẽ tranh sau lưng là nắng xuân tháng ba, ấm áp lại ôn hòa.
“Có muốn đến nhà tôi ngồi một lát?” Thầy giáo hỏi.
Họa sĩ ngồi bề bộn bên trong ngẩng mặt lên, chiếc cằm thon gầy mơ hồ có một vệt màu lam nhạt, đôi mắt hơi híp lại si mê nhìn thầy giáo đang đứng phía trước.
“CẮT!” Lâm Cảnh hô một tiếng, tiến lên nói: “Cảm giác của hai người không đúng.”
“Ngụy Sâm ánh mắt lộ ra quá nhiều.” Lâm Cảnh nói: “Tình cảm của thầy giáo là ẩn nhẫn, chính là loại nhiệt tình cùng ám muội.
Tựa như dung nham sôi trào lại bị núi lửa che giấu kỹ lưỡng chỉ từ khe hở lộ ra một tia sáng vậy.
Cậu lại biểu lộ ra quá nhiều.
Chúng ta quay đoạn tình cảm mập mờ thuần khiết không phải phim đồng tính, hiểu không?” “Xin lỗi, tôi sẽ điều chỉnh lại cảm xúc.”
“Còn Ôn Nhuận ánh mắt của cậu có tính xâm lược quá rõ ràng.
Họa sĩ cũng không phải thuần túy là một kẻ ác, từ lúc bắt đầu đến cuối đều là loại trạng thái mê man… Lúc này, hắn muốn thầy giáo là “Nàng thơ” của hắn.
Tuy rằng trong lòng đã sinh ra sát ý nhưng bản thân lại không nhận ra.
Thời điểm khi nhìn thầy giáo hẳn là không tự chủ say mê xen lẫn vài phần mờ mịt.
“Hai người lại tìm cảm giác.
Quay lại một lần nữa.” Lâm Cảnh cuối cùng nói.
Vì thế Ôn Nhuận cùng Ngụy Sâm đối mặt để tìm cảm xúc.
Thời điểm Diệp Hàn Thanh tiến vào thấy chính là Ôn Nhuận cùng một người đàn ông khác thâm tình đối mặt, phảng phất như là một giây sau hai người sẽ hôn nhau vậy.
“…” Diệp Hàn Thanh mặt không biểu tình kêu Ôn Nhuận một tiếng.
Ôn Nhuận sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Diệp tổng lạnh mặt đứng ở cách đó không xa, cậu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chào Ngụy Sâm và Lâm Cảnh rồi chạy tới bên hắn, “Sao anh lại đến đây?”
Diệp Hàn Thanh chỉ vào Dư Bưu cầm trong tay hai cái hộp, “Đến thăm ban.”
Dư Bưu chia trà sữa đã mua cho mọi người.
Ôn Nhuận chọn một cái ghế nhỏ ngồi cùng Diệp Hàn Thanh.
Hắn nghiêm túc nhìn Ôn Nhuận, nói: “Em gầy đi ”
Ôn Nhuận nhìn hắn cười, “Đó là do trang điểm nhưng thật sự không gầy đi bao nhiêu.” Diệp tổng bất mãn sờ lên eo cậu, nói: “Quay xong liền bù trở lại.
“
Hai người đang nói chuyện bên kia, Ngụy Sâm liền tiến đến bên Lâm Cảnh nhỏ giọng hỏi, “Đó là ông chủ của Tinh Vực, Diệp tổng? Mối quan hệ giữa họ là gì?” Lâm Cảnh liếc mắt một cái “Còn có thể là quan hệ gì, bạn bè thôi.” Ngụy Sâm mang vẻ mặt “anh đừng gạt tôi” rõ ràng là không tin.
Lâm Cảnh cái gì cũng không chịu nói.
Diệp Hàn Thanh ở trong đoàn phim hai ngày, trong hai ngày này, Ôn Nhuận kết thúc các cảnh diễn rất sớm bữa tối cũng không ăn, xe liền đón đi.
Đoàn phim ít nhiều cũng nhận ra được điều gì, bất quá đạo diễn Lâm Cảnh đều không có lên tiếng những người khác cũng không dám nói gì.
Nhưng thật ra Ngụy Sâm có điểm chua xót bị Lâm Cảnh đâm một câu, “Cậu đừng nhập diễn quá sâu.” Diễn kịch cũng chỉ là diễn kịch.
Tâm tư nhỏ của Ngụy Sâm đã bị nhìn thấu, mặt đỏ tới tận mang tai.
…
Diệp Hàn Thanh gạt bỏ công việc để ở lại đoàn phim hai ngày.
Sau đó mới lưu luyến không rời tạm biệt Ôn Nhuận trở về thành phố B tiếp tục làm việc.
Cả đoàn lại một lần nữa bước vào cảnh quay cường độ cao.
Đảo mắt một cái liền bước vào tháng 5, sắp hoàn thành, bên phía Ôn Nhuận lại truyền ra tin tốt — tiểu thiếu gia Trương Lan Chi đóng trong , được đề cử giải thưởng Hoa Lan với danh hiệu Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Năm ngoái, Ôn Nhuận đã thực hiện hai bộ phim trong nửa năm đầu và trong nửa cuối năm.
được phát sóng trước, Ôn Nhuận đóng vai thị vệ Yến Vô khiến khán giả bất ngờ và rơi nước mắt, nhưng cảnh này quá ít.
Khi đó kỹ năng diễn xuất của cậu chưa thành thục một số diễn viên khác thể hiện còn xuất sắc hơn.
Nên trong bộ phim đó cậu chỉ đảm nhận nam phụ.
Mà thì khác, nó được phát sóng vào cuối năm, lại được đầu tư khá lớn.
Ôn Nhuận đóng vai một tiểu thiếu gia từ nước ngoài trở về.
Trải qua sự mài dũa lúc sau kĩ thuật diễn càng thêm tiến bộ, biểu hiện trong phim càng thêm tỏa sáng.
Mặc kệ có thể giành được giải thưởng hay không đối với Ôn Nhuận mà nói đều là chuyện đáng để vui mừng.
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Em gái Ôn: Em nên gọi Diệp tổng là anh rể hay chị dâu?
Diệp Hàn Thanh (phát bao lì xì): Tất nhiên là kêu anh rể.
.
Danh Sách Chương: