Edit: Diệu Anh
Beta: Mai Nhi
Hộp quà hình chữ nhật không lớn, khá dẹp, được thắt nơ ruy băng màu xám.
Tay Ôn Nhuận khéo léo mở hộp, phát hiện bên trong có một phong thư và một mảnh giấy.
Phong thư được dán kín chặt chẽ, không nhìn ra bên trong có cái gì.
Ôn Nhuận trước tiên mở mảnh giấy ra, trên đó chỉ viết một câu.
“Vào lúc 2 giờ chiều ngày 29 tháng 4, hãy mở phong thư này ra.”
Chữ viết cứng cáp, ngòi bút sắc nét, bên dưới ký tên Diệp Hàn Thanh.
Đặt tờ giấy sang một bên, Ôn Nhuận cầm phong thư lên, cẩn thận sờ nắn một hồi nhưng cũng chẳng đoán ra được thứ bên trong là gì.
Trong lòng cậu mềm mại một mảnh, như có ngòi bút lông nhỏ quét qua, ngứa ngáy khó nhịn.
Ngày 29 tháng 4 cậu mới ghi hình xong, đồng thời hôm ấy cũng là sinh nhật của cậu, tại sao Diệp Hàn Thanh lại yêu cầu cậu đến hôm đó mới được mở phong thư.
Ôn Nhuận mơ hồ cảm nhận được việc này có liên quan tới sinh nhật của cậu.
Đây chính là quà tặng mà Diệp tổng chuẩn bị cho cậu sao?
Sáng ngày 29 cậu mới hoàn thành xong công việc, tối đó cậu lên máy bay quay trở về thành phố B.
Phải chăng vì biết cậu không về kịp nên hắn mới phó thác Quách Tùng Phi chuyển quà trước cho cậu?
Cầm phong thư đoán tới đoán lui, Ôn Nhuận nhẹ nhàng vuốt ve đường dán kín bên ngoài phong thư, cố gắng kiềm chế mong muốn mở ra ngay lập tức.
Đặt phong thư dưới gối, Ôn Nhuận ngăn không cho bản thân mình tiếp tục nghĩ về ngày sinh nhật của cậu nữa.
Thật ra trước kia cậu không coi trọng ngày này cho lắm, vì nhà nghèo nên mỗi lần sinh nhật cậu chỉ có thể chuẩn bị một bát mì trường thọ để chúc mừng.
Sau này, đi học tại thành phố B xa nhà, ngay cả mì cũng không có.
Người nhà chỉ gọi điện chúc mừng sinh nhật cậu, ngày này cứ thế bình thản trôi qua, chẳng có gì nổi bật, đáng nhớ.
Nhưng tấm phong thư kia đến đột ngột bất ngờ đã tạo cho cậu một tia chờ mong trong lòng.
Ngay cả buổi tối, cậu cũng không nhịn được mà lấy ra vuốt lại cho phẳng.
Hai ngày ghi hình tiếp theo nhanh chóng trôi qua trong sự mong đợi của Ôn Nhuận.
Bây giờ cậu đã nổi tiếng hơn xưa, trong khi cậu đang lặng lẽ đếm ngày mong chờ sinh nhật thì các fan của cậu cũng rục rịch chuẩn bị cho ngày đặc biệt này, ngay cả tổ tiết mục cũng biết ngày 29 sắp tới là sinh nhật Ôn Nhuận.
Chính vì thế, sáng ngày 29, tổ tiết mục đã cố ý đặt một chiếc bánh sinh nhật, cùng các thành viên trong đoàn náo nhiệt chúc mừng cậu.
Sau bữa tiệc ngắn ngủi, nhóm khách mời lục đục rời khỏi.
Tạ Ngọc Phàn là người rời đi nhanh nhất, cười nói với cậu sẽ bổ sung quà sinh nhật muộn sau, rồi chuồn đi mất.
Trợ lý của cậu đang thu dọn hành lý, Ôn Nhuận hồi hộp cầm bì thư trong tay.
Chờ tới thời điểm 2 giờ, cậu vừa lo lắng vừa hồi hộp mà mở phong thư ra.
Phong thư được mở ra, thế nhưng bên trong chỉ có một tờ giấy.
Ôn Nhuận sững sờ, đọc dòng chữ quen thuộc trên đó “Thu dọn xong hành lý thì ra bên ngoài cửa đợi tôi.”
Ôn Nhuận tim đập thình thịch, mau chóng đứng lên, không thèm quan tâm tới hai trợ lý phía sau, nóng lòng chạy ra bên ngoài.
Vừa rồi trước cửa còn trống không, nay đã xuất hiện chiếc Rolls-Royce đen bóng đang đỗ, mà Diệp Hàn Thanh đang ôm bó hoa hồng đỏ thắm trong tay, ở trước xe nở nụ cười nhìn cậu “Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Trên người hắn vẫn là tây trang ngay ngắn, thậm chí cà vạt cũng chưa kịp cởi, dáng vẻ phong trần mệt mỏi đúng giờ xuất hiện tại trường quay, chỉ để tới chúc mừng sinh nhật cậu.
Ôn Nhuận ngừng bước, đứng từ xa mà nhìn hắn, bối rối nói “Anh, anh, sao anh lại đến đây?”
Diệp Hàn Thanh khóe môi mỉm cười, chậm rãi chuyển động xe lăn tới gần cậu, đặt bó hoa vào trong lòng cậu “Tất nhiên là đến đón em về nhà.”
Tim Ôn Nhuận đập rộn ràng, ngón tay vô thức quấn lấy sợi ruy băng trên bó hoa, ánh mắt nhìn về xe ô tô đang đỗ phía sau “Không phải anh Trịnh sẽ tới đón tôi sao?”
Kế hoạch ban đầu là Trịnh Tuyên sẽ tới đón cậu sau khi ghi hình xong, thời gian không quá gấp nên cậu đã đặt chuyến bay trở về vào buổi tối.
Không nghĩ tới sẽ gặp Diệp Hàn Thanh tại chỗ này.
“Cậu ta có việc bận rồi.” Diệp Hàn Thanh nhìn về phía sau cậu, nói với hai người trợ lý “Thu xếp xong đồ đạc rồi phải không?” Trợ lý gật đầu.
“Đem hành lý để vào trong cốp, hai người cứ trở về trước đi, về phần chi phí thì lên phòng tài chính để thanh toán nhé.” Dứt lời, Diệp Hàn Thanh nhìn qua Ôn Nhuận, ôn hòa nói “Chúng ta đi thôi.”
Ôn Nhuận còn có chút bối rối, theo Diệp Hàn Thanh lên xe.
Tài xế liền lái xe ra khỏi thôn.
Mất gần hai tiếng đồng hồ để ra khỏi thôn và tới sân bay.
Hai người đi qua lối VIP, không lên máy bay phổ thông mà tới bên kia sân bay, cách đó không xa là vài chiếc máy bay cỡ nhỏ.
Chiếc máy bay này toàn thân sơn màu vàng kem, trên thân khắc hoa văn, Ôn Nhuận cũng không kịp ngắm nhìn kỹ xem đó là hình thù gì.
Mơ mơ hồ hồ theo Diệp Hàn Thanh lên máy bay, cậu mới phát hiện đây hóa ra là máy bay tư nhân.
Trước mặt cậu là dãy sô pha vàng nhạt sang trọng cùng quầy bar, sau quầy bar chính là gian phòng nấu ăn nhỏ.
Gần đó là phòng nghỉ được ngăn cách với buồng vệ sinh.
Chiếc máy bay tư nhân này có đầy đủ tất cả mọi thứ.
“Trên máy bay có đầu bếp, em muốn ăn gì cứ bảo họ làm cho.
Nếu mệt thì vào phòng nghỉ chợp mắt.”
Vừa nói chuyện, Diệp Hàn Thanh vừa dùng tay tự nâng mình ra khỏi chiếc xe lăn, đổi sang ngồi ghế sô pha.
Chiếc xe lăn được người vệ sĩ bên cạnh gập gọn lại cất đi.
Ôn Nhuận ngồi xuống đối diện hắn, đặt bó hoa lên bàn, quay đầu nhìn ra cửa sổ phía bên ngoài, bỗng có cảm giác không chân thực.
Giống như tại thời điểm không chút phòng bị, ngã vào tấm thảm bông gòn, ngọt ngào mềm mại, đẹp đến hư ảo.
“Mọi thứ là vì chúc mừng sinh nhật tôi sao?” Cậu hỏi.
Diệp Hàn Thanh nhìn thấu tâm tư của cậu, nhướn mi cười “Em cảm thấy rất long trọng sao?”
Ôn Nhuận chần chừ gật đầu.
Lần đầu tiên sinh nhật của cậu được chào đón long trọng tới vậy, ngay cả máy bay tư nhân cũng dùng đến.
Hơn nữa còn được Diệp Hàn Thanh trực tiếp tới đón.
Tất cả đều mang lại cho cậu cảm giác không thật.
Không nghĩ tới Diệp Hàn Thanh lại cười dịu dàng “Cái này sao có thể tính là khoa trương chứ, là em xem nhẹ chính mình rồi.”
Ôn Nhuận hiện tại đang nổi tiếng một cách nhanh chóng, ngày càng được nhiều người biết đến, nhưng nếu “đi cửa sau”, đừng nói là ngồi máy bay riêng du ngoạn, mà chính cậu cũng có thể tự mình mua một chiếc máy bay riêng rồi.
Cũng chỉ do Ôn Nhuận chăm chỉ, thật thà làm việc, đối với địa vị của chính mình cũng không rõ.
Nếu bỏ qua ánh hào quang nổi tiếng, mọi người sẽ phát hiện tính cách cậu vẫn như thuở ban đầu, chẳng hề thay đổi.
Nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của cậu, Diệp Hàn Thanh cũng không giải thích quá nhiều.
Không bị cái sự dơ bẩn của giới giải trí ảnh hưởng đến cậu đúng là điều may mắn.
Thời gian bay còn dài, chút câu nệ của Ôn Nhuận cũng nhạt dần, cậu dần thích ứng với bầu không khí chỉ có hai người này.
Ôn Nhuận ngồi đối diện Diệp Hàn Thanh, hắn dường như còn rất nhiều việc phải xử lý.
Đôi lông mày nhíu lại, ngón tay linh hoạt đánh máy, cà vạt màu lam sẫm được nới lỏng, lộ ra một chút phóng túng không thể kiềm chế.
Bản thân cậu cũng tự lấy một cuốn tạp chí lật ra xem, nhưng tầm mắt luôn vô tình quét về phía Diệp Hàn Thanh.
Kể từ giây phút nhìn thấy hắn, trái tim cậu căng ra, tràn ngập cảm xúc ấm áp.
“Buồn chán hả?” Diệp Hàn Thanh dừng lại công việc trong tay, nhìn cậu áy náy.
“Công ty hiện có chút việc gấp, bây giờ tôi đã xử lý xong cả rồi, sẽ không làm chậm trễ tiệc sinh nhật của em.”
Ôn Nhuận giật mình “Còn có cả tiệc sinh nhật cho tôi sao?”
Diệp Hàn Thanh khẽ cười một tiếng “Bằng không tại sao tôi lại cần đến máy bay riêng để đón em chứ?”
Ôn Nhuận ngượng ngùng gãi má, cười híp mắt “Làm phiền anh rồi.”
“Tổ chức sinh nhật cho em…” Diệp Hàn Thanh cười cười đầy ẩn ý “… Không có gì gọi là phiền phức cả, rất đáng giá.”
Ôn Nhuận mở to mắt, cậu có cảm giác ánh mắt của hắn ẩn chứa cảm xúc nóng rực, theo bản năng cậu liền tránh đi.
Nhưng chỉ trong chốc lát, tầm mắt lại xoay chuyển, không nhịn được mà quay sang xác nhận một lần nữa.
Diệp Hàn Thanh lúc này đã thu hồi ánh mắt, tiếp tục với công việc bận rộn.
Không xác định được cảm xúc lúc này là nhẹ nhõm hay mất mát, Ôn Nhuận chuyển tầm nhìn ra bên ngoài.
Máy bay đang tiến về phía trước, những đám mây bồng bềnh chậm dần về phía sau.
Hoàng hôn rực rỡ phủ lên một mảnh vàng kim ấm áp cho những đám mây đang bay lơ lửng, chúng hệt như tâm trạng của Ôn Nhuận lúc này.
Ở độ cao hơn 10.000 mét trên bầu trời, ở trong không gian chỉ có hai người, Ôn Nhuận không kìm được mà nhìn lén Diệp Hàn Thanh: sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng, đuôi mắt hơi rủ xuống.
Một thứ cảm xúc nào đó trong lòng cậu đang bắt đầu nảy nở, bén rễ, vươn ra khỏi mặt đất.
Khi máy bay hạ cánh xuống thành phố B đã là chạng vạng 6 giờ.
Hai người ra khỏi sân bay, tiến thẳng về vùng ngoại ô.
Phong cảnh hai bên ngày càng quen thuộc, Ôn Nhuận ngạc nhiên nói “Đây là đường đến khu nghỉ dưỡng mà?” Cậu vẫn nhớ Diệp Hàn Thanh đã từng dẫn mình tới đây.
Diệp Hàn Thanh “Ừ, đúng vậy.”, cũng không giải thích thêm gì.
Tới khi đến nơi thì trời cũng đã tối đen, đèn đóm ở khu nghỉ dưỡng sáng rực rỡ, nhìn từ xa, từng dải từng dải lấp lánh như những cơn sóng ngoài biển đen.
Sau khi xuống xe, vệ sĩ không đi theo, chỉ có hai người bọn họ sóng bước.
Ôn Nhuận đi phía bên trái, Diệp Hàn Thanh phía bên phải, hắn hướng ngón tay chỉ những ngọn đèn mừng sinh nhật treo dọc đường.
Hai người cứ men theo dải đèn này sẽ tới nơi tổ chức sinh nhật.
Chuỗi đèn đường dẫn lối từ cửa đi vào nhà hàng chòi gỗ lúc trước Ôn Nhuận từng tới.
Nhà hàng bị bao phủ bởi một màu tối đen, chỉ có dải dây đèn màu vàng phía sau tỏa ra chút ánh sáng yếu ớt mà thôi.
“Em đi xem đi.” Diệp Hàn Thanh cổ vũ cậu, ánh mắt sâu thẳm phản chiếu những vụn ánh sáng nhỏ lấp lánh.
Ôn Nhuận khẽ gật đầu, tiếp tục bước về trước.
Vừa tới bậc cửa, cả căn nhà gỗ nháy mắt sáng bừng lên, ngọn đèn vàng nóng ấm chiếu sáng toàn bộ gian nhà, bên tai cậu vang lên giai điệu bài hát chúc mừng sinh nhật.
Rất nhiều gương mặt quen thuộc đang hướng tới cậu mà bắn pháo hoa chào mừng, những mảnh vụn pháo hoa đầy màu sắc bay lả tả xuống đất.
Ôn Nhuận khẽ chớp mắt, Quách Tùng Phi là người đầu tiên cầm quà tặng xông lên “Tuổi 20 đầy vui vẻ, hạnh phúc nhé!”
Lục Trạm cũng không chịu thua kém, đem quà dúi vào tay cậu “Tuổi 20 vui vẻ! Bọn tớ bí mật tổ chức cho cậu đấy, bất ngờ không? Có vui không?”
“Đây là đồ bồi bổ, nhưng quản lý của cậu không cho tôi tặng trước!” Tạ Ngọc Phàn vốn chuồn đi sớm, thì ra là tới đây chuẩn bị, lúc này cô mỉm cười nhét quà vào tay Ôn Nhuận.
Trên tay của Ôn Nhuận chất đầy quà, cậu chớp chớp mắt nhìn mọi người, thu hồi cảm xúc choáng váng ban nãy, cuối cùng nở một nụ cười tươi rói “Cảm ơn mọi người, đây là sinh nhật vui vẻ nhất của tôi từ trước tới giờ.”
Trịnh Tuyên bước về phía Diệp Hàn Thanh, đè thấp giọng nói “Quà tặng của cậu đâu?”
“Một lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu ấy.” Diệp Hàn Thanh cười nhẹ, nhìn về phía Ôn Nhuận đang được mọi người vây quanh để thổi nến ước nguyện.
Bánh sinh nhật có ba tầng, tầng cao nhất chính là mô hình của Ôn Nhuận, đầu đội vương miện, trên tay còn cầm một chiếc núm vú cao su, trông hết sức đáng yêu.
Ngọn nến số 20 được cắm trên bánh, hai tay cậu chắp lại, không biết là vô tình hay cố ý mà liếc nhìn về phía Diệp Hàn Thanh, sau đó nhắm mắt lại ước.
Ánh sáng từ cây nến chiếu lên mặt cậu, khiến tư thế của cậu càng thêm thành kính và trịnh trọng.
Ước nguyện xong, Ôn Nhuận cắt xuống vết cắt đầu tiên, Quách Tùng Phi ở bên cạnh ồn ào “Hình mô phỏng Ôn Nhuận để cho tôi, đừng ai tranh giành với tôi!”
Ôn Nhuận nhìn cậu ta như một kẻ ngốc, liền đem miếng bánh với hình nộm cắt xuống đĩa cho Quách Tùng Phi.
Nào ngờ cậu ta đâu có ăn, hí hửng đem tới chỗ Diệp Hàn Thanh, nịnh nọt nói “Ba, con hiếu kính ngài!”
Diệp Hàn Thanh khóe mắt co giật, hiển nhiên còn chưa chấp nhận được đứa con trai lớn từng này, nhưng đồ “hiếu kính” này quả thật vừa ý hắn, rốt cuộc cũng hơi gật đầu, cầm lấy miếng bánh nhỏ.
Trong đĩa bánh, chàng trai nhỏ bé đang ngồi ngây ngô, cho dù hắn không thích vị ngọt của bánh kem, lúc này hầu kết cũng hơi lăn lộn.
Hắn cầm lấy dĩa ăn, do dự một lúc mới chọn xuống tay với “núm vú cao su” trên tay chàng trai nhỏ, bỏ một miếng vào miệng.
Hắn rũ mi, chậm rãi ăn, vẻ mặt để lộ rõ vẻ hài lòng, sung sướng.
Ôn Nhuận bị mọi người vây xung quanh đòi chia bánh.
Từ khóe mắt cậu nhìn, lại thấy hắn ăn thêm một miếng.
Vành tai khẽ ửng đỏ, cả người phân tâm khiến cho con dao cắt bánh trên tay chệch đi, suýt chút nữa làm rơi miếng bánh xuống đất.
“Chỗ bánh còn lại để tôi chia cho, hôm nay cậu là nhân vật chính, mau đi hưởng thụ đi.”
Thẩm Mục Tuân nhìn thoáng qua Diệp Hàn Thanh, cười cười, nhận lấy con dao trong tay Ôn Nhuận, tiếp tục phân phát bánh ngọt cho mọi người.
Ôn Nhuận cầm theo một miếng bánh rời khỏi vòng vây, bên tai vẫn còn hơi nóng, ánh mắt theo bản năng lại tìm kiếm Diệp Hàn Thanh.
Hắn đang ngồi cùng bàn với Trịnh Tuyên, đĩa bánh đặt trên bàn đã trống không.
Miếng bánh có hình cậu trên đó, đã bị hắn ăn sạch sẽ rồi.
Như có ma xui quỷ khiến, ánh mắt của cậu rơi xuống đôi môi của Diệp Hàn Thanh.
Ôn Nhuận hồi tưởng lại cảnh mà vừa nãy cậu đã nhìn thấy, không chỉ hai tai mà cả hai má cũng dần đỏ lên.
May mắn trời đã tối rồi, ngọn đèn cũng không quá sáng, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra cậu đang đỏ mặt xấu hổ.
Ôn Nhuận thở dài một hơi, chà xát hai má một hồi mới khôi phục bình tĩnh.
Đang do dự không biết có nên tiến tới bàn của Diệp Hàn Thanh hay không, bỗng dưng Lục Trạm choàng lấy bả vai cậu, kì quái hỏi “Cậu đang ở chỗ này phát ngốc cái gì thế?”
Ôn Nhuận vội vàng bước về phía trước “Không, tớ chỉ đang nghĩ nên uống cái gì thôi.”
“Còn phải nghĩ sao? Đương nhiên là uống rượu rồi!” Lục Trạm chỉ tay về phía bartender đang pha chế “Người ta cũng không phải tới đây để chơi đâu.”
Nói xong cậu cầm hai chén rượu, một ly nhét vào tay Ôn Nhuận, hưng phấn nói “Đêm nay không say không về! Cạn ly!”.
Danh Sách Chương: