• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Minh Thư
Beta: Peg
Ba người cùng nhau trở về Tùng Hải Hào Đình.

Dư Bưu đậu xe của Cố Tư Niên xong thì liền rời đi.

Ôn Nhuận đẩy Diệp Hàn Thanh lên lầu.

Cố Tư Niên đi chậm hơn hai người một bước.

Ở phía sau rất có hứng thú mà quan sát bọn họ.
Diệp Hàn Thanh rõ ràng là không vui, Cố Tư Niên cũng biết tại sao mà hắn không vui.

Nhưng giờ phút này nhìn thấy một bộ biểu tình “Con không chào đón chú nhưng mà bạn trai con đã đáp ứng rồi nên dù con không vui thì cũng phải nhịn.” của hắn, y liền không nhịn được mà muốn cười.
So sánh với bộ dạng lạnh nhạt bày mưu lập kế trước đó, Cố Tư Niên ngược lại càng thích bộ dạng hiện tại của Diệp Hàn Thanh hơn, mặc dù có chút ấu trĩ, nhưng rất có tinh thần, giống như một người đang sống tốt.
Y cũng không cần lại thường xuyên lo lắng một ngày nào đó sự tức giận của hắn lại bùng nổ khiến cho hắn làm ra những việc không thể cứu vãn được.
Ba người đi lên lầu, đi qua nhà của Diệp Hàn Thanh, bước chân của hai người không hề dừng lại mà tiếp tục đi vào phía trong.

Chân mày của Cố Tư Niên hơi nhăn lại, không nghĩ tới Diệp Hàn Thanh vậy mà lại vào ở trong nhà của Ôn Nhuận.
Phải biết rằng từ sau khi hai chân của Diệp Hàn Thanh bị tàn tật, đồ dùng trong nhà đều là định chế, ngay cả độ cao cũng đã được điều chỉnh để thuận tiện cho sinh hoạt hàng ngày của Diệp Hàn Thanh.

Cố Tư Niên vẫn luôn biết hai người bọn họ có thể sẽ ở cùng một chỗ, lại không biết hóa ra là Diệp Hàn Thanh vào ở trong nhà của Ôn Nhuận.
Vẻ thích thú trong mắt y dần nhiều hơn, Cố Tư Niên đi theo phía sau hai người đi vào bên trong .
Ba người đứng trên hành lang đổi dép mang trong nhà, Diệp Hàn Thanh thuần thục di chuyển xe lăn trở về phòng ngủ để thay quần áo, không nói gì cũng không có tiếp đãi người cậu này một cách lịch sự.
Ôn Nhuận ho nhẹ một tiếng, theo bản năng muốn giải thích hai câu thay cho Diệp Hàn Thanh, nhưng mà vừa nghĩ tới Cố Tư Niên là cậu ruột của Diệp Hàn Thanh, hẳn là so với mình càng hiểu rõ tính cách của hắn mới phải, lời giải thích liền thu trở về, nói: “Cậu ngồi chờ một chút, uống trà hay nước trái cây?”
“Trà đi.” Cố Tư Niên rất có hứng thú mà nhìn qua nhìn lại căn nhà, khắp mọi nơi ở đây đều có dấu vết sinh hoạt của hai người, lớn thì là xích đu trên ban công, nhỏ thì là bàn trà trưng hoa tươi, đều có thể khiến cho người ta nhìn ra đời sống sinh hoạt của chủ nhân ngôi nhà.
“Nơi này của con rất tốt.” Cố Tư Niên khen ngợi.
So với căn nhà u ám khắp nơi chỉ có đen, trắng, xám mà Diệp Hàn Thanh ở thì tốt hơn quá nhiều.

Khó trách Diệp Hàn Thanh sẽ lựa chọn dọn lại đây.
Cố Tư Niên mới vừa ngồi xuống sô pha, Diệp Hàn Thanh thay đồ xong đã ra tới.

Hắn thay áo sơ mi, quần dài của mình thành một bộ quần áo ở nhà mát mẻ thoải mái.

Tuy rằng lúc nhìn thấy Cố Tư Niên vẫn rất không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Chuyển từ ngồi trên xe lăn sang ngồi ghế sô pha, Diệp Hàn Thanh tự mình mở TV.

Qua một hồi, thấy Cố Tư Niên còn đánh giá khắp nơi, cuối cùng nhịn không được nói: “Nếu đã nhìn xong thì trở về sớm một chút.


Cậu rất rảnh?”
Cố Tư Niên ngày thường rất ít khi tới nhà hắn, hiện tại bỗng nhiên chủ động đi theo, khiến hắn cảm thấy khó chịu khi sinh hoạt bị nhìn trộm.

Hơn nữa nhiều người ở, liền giống như trong phòng có thêm một cái bóng đèn cỡ lớn, ngay cả nắm tay Ôn Nhuận một cái cũng xấu hổ.
Kì này có tổng cộng hai ngày nghỉ.

Còn bị người khác chiếm, sự khó chịu của Diệp tổng viết trực tiếp ở trên mặt.
Cố Tư Niên lại không cảm thấy có gì không ổn.

Hơn nữa y là đã nhìn ra, chỉ cần Ôn Nhuận đồng ý, người cháu trai bên ngoại này sẽ không trực tiếp đuổi y đi.

Bởi vậy y không có một chút sợ hãi.
Ôn Nhuận pha trà xong liền bưng lại đây, đặt trước mặt mỗi người một ly, rồi sau đó tự nhiên mà ngồi bên cạnh Diệp Hàn Thanh.

Biểu cảm của Cố Tư Niên đang ngồi trên ghế sô pha đơn hơi thay đổi, nhìn bộ dạng vô cùng thân mật của hai người, xem ra ngày thường ở nhà chính là sống chung như vậy.
Liếc mắt cười nhạo nhìn Diệp Hàn Thanh một cái, Diệp Hàn Thanh ngược lại không có để ý đến y mà lại nói chuyện cùng Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận tính cách nội tâm, hiện tại lại đối mặt với trưởng bối, trong lời nói càng thêm một chút cẩn thận, hầu như Cố Tư Niên hỏi cái gì cậu liền trả lời cái đó, thành thật trả lời khiến cho Cố Tư Niên có chút đau lòng.
“Con xin nghỉ trở về, khi nào thì quay lại đoàn phim?”
“Buổi tối ngày mốt lên máy bay.”
“Đóng phim rất vất vả đúng không? Vì Hàn Thanh còn chạy đi chạy lại hai nơi như vậy.”
“Không mệt, con muốn ở cùng anh ấy.”
“Ngày thường Hàn Thanh có bắt nạt con hay không? Tính cách nó không tốt, con đừng chiều nó, nếu như tủi thân, có thể tới tìm cậu, cậu làm chủ cho con.”
Ôn Nhuận liếc mắt một cái thấy sắc mặt tối đen của Diệp Hàn Thanh, nhỏ giọng giải thích, “Tính cách anh ấy rất tốt.”
Khóe miệng Cố Tư Niên run rẩy, không biết làm thế nào để dán chữ “Tính cách rất tốt.” lên trên người Diệp Hàn Thanh.

Chẳng qua thấy biểu cảm chân thành, tha thiết của Ôn Nhuận, cũng không phải vì cho Diệp Hàn Thanh thể diện, y cũng không nói cái gì nữa.
Trái lại một bên khóe miệng của Diệp Hàn Thanh hơi nhếch lên một chút, mang theo sự đắc ý liếc mắt cảnh cáo Cố Tư Niên.

Cố Tư Niên lắc đầu, nghĩ thầm Ôn Nhuận là đứa trẻ thành thật, làm sao là đối thủ của Diệp Hàn Thanh, nói không chừng bị bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền.
Cố Tư Niên ở lại nhà tới buổi chiều.

Khi trời gần tối, Ôn Nhuận xuống bếp làm cơm, năm món mặn một canh, đều là cơm nhà nấu, nhưng hương vị rất ngon.

Cố Tư Niên hàng năm chạy đi chạy lại giữa hai bên trong và ngoài nước, trong nước cũng không có chỗ ở cố định, bình thường đi đến một chỗ nào đó thì liền ở lại khách sạn địa phương trong một thời gian dài, tay nghề đầu bếp khách sạn y ăn đã sớm ngán.

Lúc này nhìn một bàn đồ ăn do Ôn Nhuận làm, ngửi mùi vị thì liền khen ngợi, “Tay nghề của con khá hơn nhiều so với đầu bếp của khách sạn, nhìn liền muốn ăn.”
Ôn Nhuận tỉnh lại, nghe vậy cười nói: “Đây là cơm nhà, mời cậu nếm thử.”
Cố Tư Niên cũng không khách sáo, gắp một miếng xương sườn, sau khi ăn xong hai miếng liền gắp thêm miếng khác, miệng còn khen ngợi nói: “Xác thật ăn ngon hơn so với đồ ăn của khách sạn.”
Diệp Hàn Thanh lạnh lùng liếc y một cái, nói với Ôn Nhuận: “Đừng rót rượu cho chú ấy, đợi lát nữa còn phải lái xe.”
Ôn Nhuận nghĩ cũng đúng, đang muốn đổi thành nước trái cây, lại bị Cố Tư Niên đem chén rượu mang đi, y chậm rì rì nhấp một ngụm rượu, cười tủm tỉm nói: “Uống say thì có thể tìm người lái thay.


Nếu không thì chú ở lại đây, căn nhà lớn như vậy, luôn có phòng cho khách đúng không?”
Khi nói chuyện y liền nhìn về phía Diệp Hàn Thanh, sắc mặt Diệp Hàn Thanh tối đen, hắn liếc mắt nhìn một cái rồi cúi đầu ăn canh.
Cơm nước xong, Cố Tư Niên muốn phụ dọn dẹp chén đũa, Ôn Nhuận sao có thể để khách dọn dẹp, từ chối yêu cầu phụ giúp của y, rửa sạch trái cây rồi bảo y đi xem TV.
Ôn Nhuận dọn dẹp chén đũa mang vào phòng bếp, Diệp Hàn Thanh cũng đi vào theo.
Ôn Nhuận rửa chén, hắn liền phụ lau nước trên dĩa đã rửa rồi cất vào tủ chén.

Diệp Hàn Thanh nói: “Hôm nào gọi người tới lắp máy rửa chén đi.”
Căn hộ này trước khi Ôn Nhuận dọn vào cũng không có người ở, vì vậy máy rửa chén vẫn chưa được lắp, sau khi Ôn Nhuận vào ở, bởi vì là nhà thuê nên cũng không có tùy ý thay đổi.
Chẳng qua hiện tại, hai người đã xác nhận quan hệ ở cùng một chỗ, cậu ngược lại rất thích thời điểm ấm áp như nấu cơm rửa chén.

Cậu làm việc nhà, Diệp Hàn Thanh sẽ ở trong phạm vi khả năng cho phép mà phụ giúp, giống như hai người yêu đang nghiêm túc sống với nhau..
“Sau này rồi nói sau, hiện tại chỉ có hai người nên chén đũa cũng không nhiều lắm, không cần phiền phức như vậy.” Ôn Nhuận đem bồn rửa chén cũng lau rửa sạch sẽ, quay đầu lại nhìn về hướng cửa phòng bếp, thấp thoáng có thể nhìn thấy Cố Tư Niên đang xem TV, cậu mới thấp giọng hỏi Diệp Hàn Thanh, “Anh và cậu anh quan hệ không tốt sao?”
Ngay từ đầu cậu còn không cảm nhận được, nhưng sau khi về nhà, thấy hai người ở chung, càng nhìn càng thấy có chút kỳ lạ .
Diệp Hàn Thanh ho nhẹ một tiếng, “Cũng không phải không tốt.”
Ôn Nhuận khó hiểu, “Vậy anh tại sao lại không chào đón cậu tới nhà?” Hơn nữa trong lời nói đều là ý tứ kêu người ta nhanh chóng rời đi.
“……” Vẻ mặt của Diệp Hàn Thanh có hơi phức tạp, nhưng đối mặt với vẻ mặt khó hiểu của Ôn Nhuận lại không thể nói dối lừa cậu.

Trầm mặc một lát, hắn chậm rì rì nói: “Khi còn nhỏ cậu ấy không thích anh.”
Ôn Nhuận: “???”
Ôn Nhuận thử thăm dò hỏi: “Cho nên anh cũng không thích cậu?”
“Cũng không hoàn toàn là vì lí do này.” Vẻ mặt Diệp Hàn Thanh có hơi xấu hổ, thực ra tình cảm của hắn đối Cố Tư Niên rất phức tạp, không chán ghét, nhưng cũng không đến mức thân thiết.

Chỉ là hắn tạm thời không biết nên hình dung như thế nào, cuối cùng đành phải gật đầu đồng ý.
Đúng, bởi vì khi hắn còn nhỏ Cố Tư Niên không thích hắn, cho nên khi trưởng thành hắn cũng không thích y.
Tuy rằng có chút ấu trĩ, nhưng cũng thuyết phục.
“Em rất thích cậu ấy?” Diệp Hàn Thanh nghĩ nghĩ lại có chút không vui, nắm lấy ngón tay Ôn Nhuận cắn nhẹ một cái, “Em đối xử ân cần với cậu ấy như vậy làm gì?”
Ôn Nhuận không hiểu, vô tội nói: “Cậu ấy là cậu của anh mà.”
Bởi vì là người thân của anh, cho nên đương nhiên phải đối với y tốt một chút.
Diệp Hàn Thanh nhìn cậu trong chốc lát, hiểu được ý của cậu, trong lòng hắn cuối cùng cũng hơi vừa ý, cuối cùng rộng lượng nói: “Đúng vậy, cậu ấy là trưởng bối.

Đối xử với cậu ấy khách khí một chút là được, không cần quá ân cần.”
Ôn Nhuận mím môi cười trộm, càng cảm thấy Diệp Hàn Thanh lúc này giống như đứa trẻ đang mang thù.

Cậu biết nghe lời gật gật đầu, “Được, em đã biết.”
Cố Tư Niên chỉ thấy hai người ở trong phòng bếp nói thầm một hồi, Khi Diệp Hàn Thanh đi ra thì mặt mày hớn hở.

Cậu cháu hai người ngồi cùng nhau, cuối cùng cũng có thể hòa thuận xem TV trong chốc lát.

……
Ngoài ra Ôn Nhuận dọn dẹp một căn phòng cho khách để cho Cố Tư Niên ở.

Đồng thời lấy một bộ đồ ngủ mà Diệp Hàn Thanh chưa từng mặc cho y.

Cố Tư Niên tắm rửa xong đi ra thì thấy Diệp Hàn Thanh đang xắn ống quần lên để ngâm chân trong phòng khách.
Trong bồn gỗ ngâm chân có gói thuốc, mùi đắng của thuốc bắc tràn ngập trong phòng khách.

Mà lúc này Ôn Nhuận đang kéo tay áo, ngồi xổm một bên, kỹ thuật thành thạo mà mát xa lòng bàn chân và cẳng chân của hắn.
Thấy y đi ra, vẻ mặt Diệp Hàn Thanh trong nháy mắt hơi cứng lại, nhưng lại giấu đi rất nhanh, chỉ cúi đầu coi như không nhìn thấy y.

Chẳng qua ngón tay đang để trên đầu gối vốn dĩ thả lỏng lại hơi nắm chặt.
Mặc dù hắn đã có thể chấp nhận cho Ôn Nhuận đụng vào vết thương ở chân, nhưng mà đột nhiên bị Cố Tư Niên nhìn thấy thì vẫn có hơi không thoải mái.
Cố Tư Niên vẫn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên ở trong lòng nên không chú ý tới những thay đổi nhỏ trong cảm xúc của hắn.
Y chỉ biết tình cảm hai người rất tốt, Diệp Hàn Thanh rất coi trọng Ôn Nhuận, thế nhưng không biết đã coi trọng đến mức sẵn lòng để cậu đụng vào cấm kỵ của bản thân.
—— Đúng vậy, từ sau tai nạn ô tô, hai chân bị tàn tật liền trở thành điều cấm kỵ không thể đụng vào của Diệp Hàn Thanh.

Thời điểm nghiêm trọng nhất ngay cả bác sĩ cũng không cho chạm vào, lúc trước bọn họ có ý định để hắn đi trị chân cho tốt đã tốn rất nhiều công sức.

Nhưng mà đến cuối cùng, Diệp Hàn Thanh cũng không chịu đồng ý tiếp tục điều trị, nhiều năm như vậy đều chỉ có thể ngồi xe lăn.
Trong lòng Cố Tư Niên tràn đầy sự ngạc nhiên cùng vui mừng, đồng thời thay đổi cái nhìn về Ôn Nhuận .
Y tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, giống như đang nói chuyện phiếm nói với Ôn Nhuận: “Đây là đang làm gì?”
Ôn Nhuận nói: “Mát xa huyệt đạo, tăng nhanh tốc độ tuần hoàn máu.

Để tránh cho cơ bắp bị co rút, hoại tử.”
Quả nhiên, Cố Tư Niên cười cười, giống như vô tình nói: “Vẫn là con lợi hại, lúc trước chú và Trịnh Tuyên khuyên như thế nào nó cũng không chịu nghe, nếu như lúc trước để bác sĩ điều trị cho tốt, nói không chừng bây giờ liền không cần ngồi xe lăn.”
Ôn Nhuận sửng sốt, kinh ngạc quay đầu lại, “ Chân Diệp tổng còn có thể chữa khỏi sao?”
Diệp Hàn Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn y, trong mắt mang theo cảnh cáo.

Cố Tư Niên sợ nếu tiếp tục nói nữa thì hắn sẽ thật sự đuổi mình đuổi ra khỏi nhà, liền nói một câu ba phải “Lúc trước bác sĩ nói là có cơ hội.”
Nói xong chợt thấy ánh mắt lạnh như băng của Diệp Hàn Thanh liền rót cho bản thân ly nước rồi trốn trở về phòng.
Ôn Nhuận hơi không tập trung, tay thì vẫn thuần thục mát xa, trong lòng lại nghĩ tới lời Cố Tư Niên vừa nói.

Hóa ra Diệp Hàn Thanh còn có cơ hội đứng lên.
Cậu rất muốn hỏi một câu, lúc trước vì sao không chịu tiếp tục điều trị, nhưng khi thấy vẻ mặt ngưng đọng của Diệp Hàn Thanh thì liền đem nghi vấn bên miệng nuốt xuống.
Chắc chắn là có nguyên nhân mới không tiếp tục điều trị.

Cậu sợ hỏi nhiều lại chọc đến vết sẹo trong lòng của Diệp Hàn Thanh.
Mát xa xong, hai người chia ra đi rửa mặt.

Trong lòng Ôn Nhuận có việc, ngơ ngác nửa ngày mới từ phòng tắm đi ra.

Diệp Hàn Thanh đã nửa dựa vào giường chờ cậu.
Ôn Nhuận ngơ ngác từ từ đi qua, nằm bên cạnh hắn, rối rắm không thể nằm yên.
Diệp Hàn Thanh ôm người vào lòng, rũ mắt nhìn cậu, “Suy nghĩ cái gì?”
Ôn Nhuận đối mặt với hắn một lát, cắn cắn hai bên má, vẫn nói ra miệng, “Cậu nói chân của anh còn có cơ hội chữa khỏi……”

“Đó là lúc trước.” Lông mi của Diệp Hàn Thanh rũ xuống, ngăn chặn thần sắc trong mắt “Hiện tại chưa chắc còn có thể trị.”
Ôn Nhuận nắm lấy ngón tay hắn ngón tay vân vê, rối rắm một hồi vẫn chần chờ hỏi: “Vậy anh, anh lúc đó vì sao không chịu chữa?” Nếu kịp thời điều trị, có lẽ hiện tại sẽ không phải như thế này.
“Em ghét bỏ anh?” Mắt Diệp Hàn Thanh hơi nheo lại, ngón tay không nhẹ không nặng nắn vành tai cậu.
Ôn Nhuận nhướng mày, đột nhiên duỗi tay mở miệng của hắn ra nặn thành hình dẹt dẹt như miệng của vịt con, “Anh biết ý em không phải như vậy, mặc kệ anh biến thành bộ dạng nào, em cũng sẽ không ghét anh.

Em chỉ là…… Chỉ là đau lòng anh.”
Rõ rành là một người kiêu ngạo như vậy, lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Mặc dù hắn chưa bao giờ thể hiện ra ngoài, nhưng thấy hắn chưa bao giờ để người khác đụng chạm vào hai chân thì có thể nhìn ra được, thực ra hắn vẫn luôn để ý.

Hai chân tàn tật khiến cho hắn cảm thấy tự ti và khuất nhục
Lúc trước Ôn Nhuận vẫn luôn cho rằng chân của hắn đã không có biện pháp chữa khỏi, cho nên chỉ thuyết phục hắn đồng ý mát xa, để tránh về sau chân bị teo do cơ bắp ở cẳng chân co rút.
Hôm nay cậu mới biết được, chân của Diệp Hàn Thanh thực ra vẫn có cơ hội chữa khỏi.
Cậu có chút tức giận, giận hắn không quý trọng thân thể của mình, giận hắn vẫn luôn gạt mình.

Nhưng đối với người này, cậu lại vĩnh viễn không thể tức giận, chỉ cảm thấy đau lòng, hận không thể đem người đặt trong lòng, đem những đau khổ đã qua ấy đều biến thành ngọt ngào.

Cho nên cậu chỉ có thể buồn bực nặn miệng hắn, không cho phép hắn lại nói ra lời phiền lòng.
Phát hiện đáy mắt cậu ẩn chứa tức giận, Diệp Hàn Thanh kịp thời dừng cương trước bờ vực*, nắm lấy tay đang nắm miệng hắn, Diệp Hàn Thanh nắm bàn tay hơi ngang ngược dịu dàng kéo xuống dưới, nắm chặt trong lòng bàn tay, mới có hơi bất đắc dĩ nói: “Là anh sai rồi.”
*Hán việt gọi là HUYỀN NHAI LẶC MÃ: kịp thời dừng lại trước sự nguy hiểm hay khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ
“Lúc trước cũng không phải không muốn chữa.

Chỉ là xác suất giải phẫu thành công cũng chỉ có năm mươi.

Hơn nữa thời gian điều dưỡng trước phẫu thuật và sau phẫu thuật rất dài, hơn nữa cần tổng cộng là 3 năm để khỏe mạnh trở lại.

Lúc ấy anh một lòng chỉ muốn báo thù nên liền từ bỏ điều trị.”
Thật ra còn có một nguyên nhân hắn chưa nói, lúc ấy hắn cảm thấy vô cùng tự trách đối với mẹ và em gái xảy ra tai nạn vì chỉ có chính mình sống sót.

Nhưng hắn còn muốn sống để báo thù cho mẹ cùng em gái nên không thể lấy cái chết để xin lỗi cho nên mới từ bỏ cơ hội điều trị.

Dùng hai chân tàn tật này ép buộc bản thân luôn luôn nhớ kỹ mối thù của mẹ và em gái.

Đương nhiên ý nghĩ này đều đã là quá khứ, cũng không cần lại để cho Ôn Nhuận biết được.
Tới thời điểm hiện tại, mặc dù bóng ma năm đó để lại cho hắn đã không còn, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới muốn tiếp tục đi điều trị.

Chẳng qua bởi vì hắn biết đó là hy vọng xa vời, không muốn làm Ôn Nhuận vui mừng vô ích mà thôi.

5 năm trước tỉ lệ chữa khỏi còn chỉ có năm mươi phần trăm vậy thì 5 năm sau như thế nào có thể nghĩ.
Thay vì giày vò vô ích, hy vọng nhiều thất vọng càng nhiều thì không bằng liền sống hết quãng đời còn lại như vậy.

Lúc trước Diệp Hàn Thanb ở bệnh viện đã chứng kiến không chỉ một lần chuyện một bên bị bệnh kéo dài, bên còn lại không chịu nổi tra tấn cuối cùng cũng vứt bỏ mà đi.
Diệp Hàn Thanh không muốn hắn cùng Ôn Nhuận cũng biến thành như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp tổng: Tôi chỉ là một con mèo nhỏ đáng thương, bất lực, sợ hãi bị vứt bỏ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK