Edit: Dao + Thạch rau câu
Beta: Gùa
“Không phải……” Ôn Nhuận chống tay trên sô pha, tránh đi đôi môi đang dán sát vào vành tai mình.
Mặt đỏ lên nói lắp nói: “Em chỉ là, chỉ là … Nhất thời xúc động …”
“Em làm việc chu toàn như vậy, sao có thể nhất thời xúc động được?” Diệp Hàn Thanh không tin cậu, không buông tha tới gần: “Hơn nữa khi đó anh kêu em đến văn phòng, đối với em như vậy… em cũng không cự tuyệt.” Hơn phân nửa cơ thể Diệp Hàn Thanh áp về phía cậu, lẩm bẩm: “Thật ra em đã sớm thích anh đúng không? Thích đến ngay cả quy tắc ngầm cũng …”
“Em không có…” Ôn Nhuận hoảng loạn, dựa lưng vào sô pha, hai tay gian nan chống ngực hắn, không cho hắn tiếp tục tới gần: “Anh nói bậy.”
Diệp Hàn Thanh không màng cậu chống đối, môi mỏng hôn lên đôi mắt cậu, thấp giọng cười nói: “… Vậy lúc trước ở trong văn phòng, đổi thành người khác, em vẫn sẽ ngoan ngoãn thuận theo như vậy sao?”
Ôn Nhuận ngẩn người, theo bản năng nhanh chóng lắc lắc đầu.
“Em xem, em còn nói không phải đã sớm thích anh.” Thanh âm Diệp Hàn Thanh sung sướng, đã sớm biết được đáp án cậu, “Chỉ có anh mới có thể đối với em như vậy…Có phải không…” Hắn ôn nhu hôn lên mặt cậu, từng chút đều mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Thực ra, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy Ôn Nhuận không chút do dự ném người mà đoàn làm phim ném qua, sau đó còn lộ ra biểu tình chán ghét, hắn mơ hồ ý thức được, thiếu niên mềm mại ngoan ngoãn ở văn phòng, hình như chỉ lộ ra biểu tình như vậy với hắn.
Nếu đổi thành những người khác, cậu chính là một tên oắt con hung ác.
Đến lúc đó, hắn quan sát càng nhiều, luân hãm càng sâu.
Mặt Ôn Nhuận bị hắn làm cho ướt dầm dề, đuôi mắt nổi lên ngượng ngùng đỏ ửng, nhìn càng thêm chọc người yêu mến.
Thú tính trong người Diệp Hàn Thanh ngo ngoe rục rịch, hắn nhẹ nhàng cắn lên lỗ tai mềm mại trắng nõn, ác liệt thấp giọng hỏi: “Có phải là lúc đó, em đã muốn câu dẫn anh? Hửm?”
“Không có…”Rốt cuộc Ôn Nhuận không thắng nổi trêu đùa của hắn, vừa e thẹn vừa mắc cỡ khóc thành tiếng, nước mắt trong suốt từ khéo mắt nhắm chặt, dính ướt lông mi đen như lông quạ.
Chọc người ta cho qua lửa, còn chọc cho cậu khóc.
Diệp tổng có chút hối hận.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cậu, giống như dỗ em bé mà ôm cậu vào lòng nhận sai “Đừng khóc, là anh sai, là anh câu dẫn em… Đều do anh được không?”
Diệp Hàn Thanh cầm lấy tay Ôn Nhuận lên mặt mình, “Đều là anh sai, tùy em xử trí được không?”
Ôn Nhuận hít hít mũi, có chút mất mặt lau khô nước mắt, hung hăng kiêu ngạo liếc hắn một cái tức giận nói: “Tự anh thay quần áo đi” Nói rồi cầm lấy quần áo trên sô pha ném vào ngục Diệp Thanh Hàn.
Tự mình vào phòng ngủ.
“Sao càng ngày càng dữ vậy …” Diệp tổng ôm quần áo trong ngực, nhìn bộ dáng tức giận của cậu, lại cảm thấy, dữ lên cũng thật khiến người ta yêu thích
Dù sao thế nào thì, hắn cũng thích.
……
Không có người yêu chiếu cố, Diệp tổng tự mình gian nan đổi xong quần áo.
Nói như thế nào nhỉ, từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó.
Rõ ràng trước kia hai chân không có cảm giác, việc nhỏ như tự mình thay quần áo đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ hằng ngày.
Nhưng từ sau khi giải phẫu, Ôn Nhuận đau lòng hắn hồi phục vất vả, hầu như tất cả chuyện đều tự tay làm, chăm sóc so với trước kia càng thêm cẩn thận
Đương nhiên, việc thay quần áo này cũng là Ôn Nhuận chịu khó làm, Diệp tổng chỉ cần nâng tay nâng chân là được rồi.
Bây giờ chọc người ta tức giận, Diệp Hàn thanh tự mình thay xong quần áo, thở dài một hơi, chống nạng gian nan đi tới phòng ngủ, “Đừng tức giận, không phải hôm nay còn muốn đi xem chó con sao?”
Ôn Nhuận tính tình nhỏ, vốn dĩ lúc này cũng có tức giận gì.
Thấy hắn chống nạng gian nan đi tới, tức khắc lại đau lòng, tiến lên đỡ lấy hắn, oán trách nói: “Anh chậm một chút, cẩn thận té ngã.”
Trải qua hơn một tháng gian khổ hồi phục, Diệp Hàn Thanh đã có thể chống nạng đi từ từ rồi.
Nhưng Ôn Nhuận trước sau nhớ rõ lúc hắn vừa bắt đầu hồi phục, không cẩn thận một chút là té ngã, tuy rằng trên mặt đất đã được cố ý lót thảm thật dày, nhưng mà vẫn khiến người ta đau lòng.
“Đâu còn dễ té như vậy nữa.” Diệp Hàn Thanh lấy lòng dựa vào vai cậu cọ cọ, “Đừng nóng giận, chúng ta đi xem chó được không?”
Ôn Nhuận nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, sửa lại quần áo bị hắn cọ loạn, sau đó cùng nhau đi xuống lầu.
Ôn Nhuận đi lấy xe, Diệp Hàn Thanh tự nhiên ngồi ở trên ghế phụ, hai người cùng đi trại chó.
Trợ lý đã liên hệ xong với trại chó, đúng lúc hôm trước chủ nhân trại chó gọi điện thoại tới nói có một đàn chó con đã được đủ tháng, có thể chọn lựa, hỏi bọn họ có muốn đến xem không.
Vừa lúc Ôn Nhuận đã muốn nuôi chó rất lâu, liền hẹn hôm nay đi chọn chó.
Vị trí trại chó rất xa, nhưng hoàn cảnh bên trong cũng không tệ lắm.
Chủ trại chó thấy hai người bọn họ thì sửng sốt nửa ngày, mới kinh hỉ đón tiếp: “Thật không ngờ là hai vị, vinh hạnh cho tôi, vinh hạnh cho tôi.”
Chủ nhân nhiệt tình đón bọn họ vào, dẫn bọn họ đi xem chó con.
Vệ sinh ở trại chó rất tố, từng hàng ổ chó còn có sân hoạt động bên ngoài đều dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, lúc bọn Ôn Nhuận đi qua, năm sáu con Husky lông xù tròn vo nhỏ nhỏ đang lăn qua lăn lại trên mặt đất, thấy chủ trại đi tới, thì như một đàn ong vây đến, cách rào chắn vẫy đuôi về phía bọn họ, kêu ngao ngao.
Chủ trại mở cửa, để Ôn Nhuận đi vào chọn: “Mấy con này đều là cấp thi đấu, là đàn tốt nhất.,”
Ôn Nhuận ngồi xổm xuống, một đám chó con liền phe phẩy cái đuôi nhài lên người cậu, nhưng mà thân thể bọn nó thì béo tứ chi vừa ngắn vừa nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng tới chân cậu, liên tục kêu ngao ngao.
Còn có một con có chút ngốc, không thể chen đến phía trước, ngược lại bởi vì quá béo mà vướng ngã, bị mấy anh em coi như thảm lót chân mà dẫm lên, nửa ngày cũng thể bò dậy, chỉ có thể kêu ngao ngao.
Đó là một bé con màu xám bạc, thân thể béo tròn vo, tứ chi vừa ngắn lại nhỏ, nhìn qua giống như một viên cầu tròn xoe.
Ôn Nhuận một tay bế nó lên, chó con liền thân mật liếm tay cậu, kêu ngao ngao một hồi, giống như là đang cáo trạng.
“Chọn nó đi.” Ôn Nhuận nhìn một chút liền thấy hợp mắt, giơ bé con lên cho Diệp Hàn Thanh xem, “Anh thấy thế nào?”
Bé con duỗi duỗi chân, đạp Diệp Hàn Thanh rồi ngao một tiếng.
Diệp tổng người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp sờ sờ cái đầu xù xù của nó một cái, nói: “Không tồi, chọn nó đi.”
Ôn Nhuận liền ôm chó con đi tính tiền, chủ trại cười ha hả nói muốn tặng cho bọn bọn họ , chỉ cần Ôn Nhuận ký tên một cái là được, người đàn ông trung niên cười hàm hậu: “Con gái tôi là fan ngài, vẫn luôn rất thích ngài.”
Ôn Nhuận cười ha hả ký tên, nhưng vẫn kiên trì thanh toán tiền.
Mới mang theo thành viên mới trở về nhà.
Bé con rất thân cận với Ôn Nhuận,lúc được Ôn Nhuận ôm vẫn luôn chui vào ngực cậu, rầm rì kêu không ngừng, cái đuôi nhỏ giống như quạt, vẫy không ngừng.
Chờ lên xe, Ôn Nhuận muốn lái xe nên không tiện ôm, nên để cho Diệp Hàn Thanh ôm nó.
Chó con có chút bất mãn, tứ chi quơ quào muốn nhảy lên nhuốc Ôn Nhuận.
Diệp Hàn Thanh dùng một bàn tay đè nó lại, một tay nâng đầu nhỏ của nó lên, mặt vô biểu tình cùng nó đối diện một lát, nói: “Không được nhúc nhích.”
Nhóc con dựng thẳng hai lỗ tai, ủy khuất ngao ngao hai tiếng, hoảng sợ ngoan ngoãn không dám động..
Danh Sách Chương: