Edit: Dương Hồng
Beta: Gùa
————————————
Ôn Nhuận ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, loại cảm giác khó chịu kia mới tan hết, chỉ là Diệp Hàn Thanh thực tủy biết vị (ăn xong biết mùi), gần như mỗi tối đều phải lôi kéo cậu này nọ một phen, Ôn Nhuận vừa cảm thấy quá phóng túng, lại vừa không có cách nào từ chối đòi hỏi của hắn, liền cứ như vậy ở nhà trụy lạc nửa tháng, lúc Quách Tùng Phi lại lần nữa đến chơi liền khiến mắt cậu ta trợn đến sắp rớt tròng.
“Cậu dạo này có ra ngoài không thế?”
Ôn Nhuận không hiểu ra sao cả, lắc đầu nói không có.
Nửa tháng này cậu đều ở nhà nghỉ ngơi, bởi vì ra ngoài nhất định phải cải trang cẩn thận, thật rất bất tiện, về cơ bản đều là trạng thái có thể không ra ngoài thì sẽ không ra ngoài.
“Vậy thì được, cậu tốt nhất hạn chế ra ngoài thôi, nếu như bị đám chó săn chụp được, còn không biết phải nói cậu thế nào.” Quách Tùng Phi đặt mông ngồi xuống sô pha, theo thói quen nhấc một chân định bắt chéo, nhấc được một nửa vẻ mặt bỗng nhiên vặn vẹo một chút lại hậm hực thả trở về, hai tay khoác lên gối tựa sô pha, y như đại gia nói: “Cậu bây giờ y hệt một đóa hoa yêu kiều, phấn nộn hồng hào, vừa nhìn là biết được tưới đến là no đủ, chậc chậc.”
“Anh đừng đoán mò.” Ôn Nhuận cạn lời liếc Quách Tùng Phi, theo bản năng sờ lên mặt một chút, có điều tình trạng da cậu gần đây đúng thật đã tốt hơn trước kia nhiều.
Thế nhưng vậy cũng không có liên quan gì với chuyện kia à, hơn phân nửa là do gần đây ăn uống quá tốt thôi.
“Bác sĩ Tần kê đơn đồ bổ cho tôi, cũng đã ăn mười ngày rồi.”
Quách Tùng Phi bĩu môi không tin.
Thế nhưng, hôm nay cậu là đến nhờ Ôn Nhuận giúp, cũng không dám làm người ta mất lòng, vì vậy không cắn chặt không buông cái đề tài rất có khả năng khiến Ôn Nhuận thẹn quá hóa giận này, ngược lại một bộ lén cười đến gần tai cậu, nịnh nọt hỏi: “Cậu gần đây có liên lạc gì với Thẩm Mục Tuân không?”
Ôn Nhuận nói không có, “Làm sao vậy?”
Quách Tùng Phi nói: “Cậu có biết quê Thẩm Mục Tuân ở đâu không?”
“Anh hỏi chuyện này làm gì?” Ôn Nhuận ngờ vực nói: “Với lại các người không phải ở cùng một đoàn phim sao? Tự anh hỏi anh ấy không phải là xong sao?”
“Chúng tôi cãi nhau rồi.”
Quách Tùng Phi vốn hơi tức giận, sau lại có chút chột dạ: “Phim vẫn còn chưa quay xong hắn đã chạy mất rồi.
Mỗi ngày chậm trễ đều là đốt tiền, tôi phải nhanh chóng tìm người về.”
Ôn Nhuận nhớ tới suy luận mà Lục Trạm nói với cậu trong tiệc sinh nhật ngày đó, vẫn còn cảm thấy lời này của Quách Tùng Phi hơi là lạ, cậu giảng giải nói: “Thẩm Mục Tuân không phải người như vậy, anh ấy thực sự rất nghiêm túc với việc quay phim.
Tuyệt đối không có khả năng quay được một nửa rồi bỏ đi.” Cậu soi xét Quách Tùng Phi, vẫn cảm thấy vấn đề rất có khả năng là ở cậu ta, “Có phải anh ỷ vào thân phận nhà sản xuất bắt nạt anh ấy rồi không?”
Càng nghĩ càng thấy việc này là có khả năng, Ôn Nhuận nheo mắt, hơi nguy hiểm nói: “Anh sẽ không quy tắc ngầm anh ấy chứ?”
Quách Tùng ể một tiếng, ồn ào nói: “Loại chuyện muốn làm người yêu này sao có thể gọi là quy tắc ngầm chứ?” Cậu ta đứng bật lên, lại ui ui một tiếng ngồi trở lại, ôm mông phẫn nộ nói: “Vả lại là hắn ngủ ông đây, kết quả phủi mông liền về nhà đi xem mắt!”
Ôn Nhuận dần há hốc miệng, bị lượng thông tin trong lời nói cậu ta dọa ngây người.
Một lúc sau, cậu một lời khó nói hết mở miệng: “Ý của anh là, hai người các anh ngủ với nhau rồi? Sau đó Thẩm Mục Tuân mặc kệ đoàn phim về quê đi xem mắt?
Quách Tùng Phi ngạnh cổ, vẻ mặt oán giận: “Đúng, chính nó đấy, một chút tinh thần chịu trách nhiệm cũng không có, hắn hoàn toàn không định chịu trách nhiệm với tôi, còn tìm cô gái khác xem mắt sinh con.
Đây gọi là gì? Đây gọi là lừa tình cậu hiểu không?”
“Cậu nói cho tôi biết biết địa chỉ nhà hắn đi, tôi nhất định phải mặt đối mặt lật tẩy bộ mặt đểu cáng của hắn!”
Ôn Nhuận suýt chút nữa lung lay nói cho cậu ta biết, lời đến bên miệng lại thấy không đúng.
Đã ở chung hơn hai năm, không nói hoàn toàn hiểu rõ người kia nhưng cậu tin tưởng vào nhân phẩm của Thẩm Mục Tuân.
Thẩm Mục Tuân vào giới nhiều năm như vậy không quan hệ bừa bãi, cũng hiếm dính scandal, bảo anh ấy ăn Quách Tùng Phi xong còn về nhà xem mắt lừa hôn, cậu không tin.
“Có lẽ là có hiểu lầm thôi.
Trước tiên để tôi giúp anh hỏi Thẩm Mục Tuân đã.” Ôn Nhuận thành khẩn thuyết phục: “Ba mẹ Thẩm Mục Tuân lớn tuổi rồi, nếu anh thật sự chạy đến nhà anh ấy làm ầm làm ĩ, ngộ nhỡ hai người họ bị dọa chết thì sao?”
Quách Tùng Phi vẻ mặt bất mãn: “Vậy nếu hắn thật sự đi xem mắt rồi thì sao? Không phải ông đây cho hắn ngủ miễn phí à?”
Ôn Nhuận trấn an Quách Tùng Phi vài câu rồi đi ra ban công gọi điện cho Thẩm Mục Tuân.
Quách Tùng Phi từ phòng khách ló đầu ra nhìn, vừa chột dạ vừa luống luống, bứt rứt một trận.
Thật ra Quách Tùng Phi cũng không định lừa Ôn Nhuận, cậu ta thực sự đã lên giường với Thẩm Mục Tuân, hắn ta cũng thực sự về quê.
Nhưng là cậu lợi dụng lúc Thẩm Mục Tuân uống say mượn rượu làm càn, còn là cậu chủ động cho người ta ngủ.
Ngủ với cậu xong, chiều hôm sau Thẩm Mục Tuân xin nghỉ rời khỏi đoàn phim, gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời, cậu phải nghe người có quan hệ tốt với Thẩm Mục Tuân nói mới biết, hình như thanh mai trúc mã của hắn đã về nước, hắn bị ba mẹ gọi về xem mắt rồi.
Con mẹ nó thanh mai trúc mã, Quách Tùng Phi tức đến độ muốn đánh người.
Đây không phải là thành ra Quách Tùng Phi cậu phí nhiều công phu như vậy mà mất trắng à? Hơn nữa mông cậu hiện tại còn đau đây này! Thẩm Mục Tuân thực con mẹ nó là đầu heo!
Cậu sẽ không bỏ qua cho hắn, xem mắt kết hôn lại càng nghĩ cũng đừng nghĩ! Quách Tùng Phi giận dữ nghĩ thầm.
Ôn Nhuận gọi cho Thẩm Mục Tuân, bên kia nửa ngày mới bắt máy, giọng nói của Thẩm Mục Tuân hình như có chút mệt mỏi: “A lô, Ôn Nhuận? Có chuyện gì à?”
Ôn Nhuận há miệng một hồi, nhất thời không biết nên hỏi chuyện này như thế nào, sau cùng chỉ có thể nói: “Quách Tùng Phi đang ở chỗ tôi.”
Bên kia điện thoại Thẩm Mục Tuân tựa hồ thoáng cười, tiếng cười kia rất ngắn, Ôn Nhuận cũng không rõ có phải tiếng cười không, chỉ nghe hắn nói: “Ngại quá, cho cậu thêm phiền toái rồi, cậu nói với cậu ấy hai ngày nữa tôi sẽ trở lại.”
Cuối cùng, điều Ôn Nhuận muốn hỏi cũng chưa kịp hỏi, bên kia liền nhanh chóng cúp máy.
Cậu quay lại phòng khách, chỉ thấy cổ Quách Tùng Phi đã sắp như hươu cao cổ, mong ngóng nhìn cậu, “Anh ta nói thế nào?”
“Anh ấy nói hai ngày nữa sẽ trở lại.”
Quách Tùng Phi tức giận: “Hai ngày nữa trở lại không chừng con cũng có luôn rồi! Không được! Tôi phải đi bắt người về!”
Ôn Nhuận đau đầu mà đè cậu ta lại, “Thẩm Mục Tuân thực sự không phải người như thế, chi bằng anh kiên nhẫn chờ thêm chút.
Ít ra cũng phải chờ anh ấy trở lại rồi nói.”
“Không được!” Quách Tùng Phi cả người bực bội, cái mông bị thương cũng càng đau hơn, cậu ta căm phẫn nhìn Ôn Nhuận nói: “Tôi còn gọi cậu một tiếng ba nhỏ đấy, cậu nói xem có giúp tôi hay không!”
Ôn Nhuận do dự một lúc, thấy bộ dạng vừa tức vừa hoảng của cậu ta, cuối cùng vẫn không chịu nổi ánh mắt chỉ trích kia, nói ra địa chỉ nhà Thẩm Mục Tuân, “Vậy anh có gì thì từ từ nói, nhất định không được kích động.”
Quách Tùng Phi nhìn địa chỉ, nhà Thẩm Mục Tuân ngay tại thành phố S, hiện tại lên máy bay buổi chiều có thể đến nơi.
Cậu ta vỗ vai Ôn Nhuận, tha thiết nói: “Về sau cậu chính là ba ruột của tôi! Tôi đi trước đã, nếu thành sau này phát kẹo mừng cho cậu ha!”
Ôn Nhuận thấy cậu ta hấp tấp rời khỏi, dáng đi kỳ lạ không được tự nhiên khiến người ta vừa buồn cười vừa bó tay.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể gửi một cái tin nhắn nói cho Thẩm Mục Tuân biết Quách Tùng Phi bay đến thành phố S tìm cậu ta.
Tin nhắn gửi cho Thẩm Mục Tuân như đá chìm đáy biển.
Ôn Nhuận lo lắng hơn nửa ngày, mãi đến buổi chiều, Thẩm Mục Tuân mới gửi tin nhắn lại, nói không có chuyện gì, kêu cậu không cần lo lắng.
Quả tim treo lơ lửng của Ôn Nhuận lúc này mới hạ xuống, nếu tính thời gian, Quách Tùng Phi cũng nên đến thành phố S rồi.
Thẩm Mục Tuân luôn là người đáng tin, hắn nói không sao chắc chắn là mọi chuyện vẫn ổn.
Quách Tùng Phi bất ngờ chạy tới chỉ như một đoạn nhạc đệm.
Sau khi xác nhận hai người không sao, Ôn Nhuận liền gạt chuyện này qua một bên.
Nhá nhem tối, Diệp Hàn Thanh tan làm trở về, người đại diện Khuất Tố cũng theo tới.
Trong tay Khuất cố cầm một xấp tài liệu dày, thấy khuôn mặt trắng hồng của Ôn Nhuận cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Cô đặt xấp tài liệu đặt lên bàn trà, nói: “Em đã nghỉ ngơi nửa tháng rồi, cũng nên làm việc lại thôi.
Đây đều là những tài nguyên không tệ lắm dạo gần đây, chị cũng phân loại kĩ rồi, em chọn vài cái thấy hợp đi.”
Xấp tài liệu này đã phân loại kĩ càng, sắp xếp theo kịch bản phim điện ảnh, phim truyền hình, chương trình giải trí.
Ôn Nhuận lần lượt xem qua, phim điện ảnh đều tương đối bình thường, dù sao cậu chưa bao giờ tiếp xúc giới điện ảnh, trước mắt cái có thể nhận cũng chính là một số phim thương nghiệp chi phí thấp, chế tác cũng bình thường.
Phim truyền hình ngược lại đều là đoàn lớn, nhưng cậu đã quyết định ở cạnh Diệp Hàn Thanh nhiều hơn, liền cũng lắc đầu đặt qua một bên.
Rốt cuộc cậu nhìn hai cái kịch bản chương trình giải trí.
Một cái là loại chương trình giải trí lâu năm về du lịch , cái còn lại là kịch bản chương trình giải trí kinh dị gây sốt năm ngoái .
Địa điểm ghi hình ở nước Thái Dương, thời gian nửa tháng.
Mà địa điểm quay ở tỉnh L, thời gian ba ngày.
Ôn Nhuận cầm kịch bản đưa qua, “Cái này đi.”
Khuất Tố có chút tiếc nuối, “Kịch bản em không xem chút nào sao? Trong đó có hai bộ rất khá, có khả năng gây sốt.”
“Vừa quay xong , em muốn ở cạnh người nhà một chút.
Hơn nữa cũng sắp chiếu rồi, tạm thời cũng không thiếu sản phẩm, nhận một chương trình truyền hình không tồi lắm.” Ôn Nhuận ngược lại đã suy nghĩ rõ ràng từ lâu rồi, bất kể là Trịnh Tuyên hay Khuất Tố, bọn họ đều hi vọng hắn lấy sự nghiệp diễn xuất làm trọng, nhưng thực ra, trong lòng Ôn Nhuận, cậu dù yêu thích đóng phim nhưng đều là xếp sau Diệp Hàn Thanh.
Trong lòng cậu, điều quan trọng nhất vẫn là Diệp Hàn Thanh.
Diệp Hàn Thanh bây giờ đang dần tiếp nhận trị liệu, nếu tình hình tốt nói không chừng sang năm là có thể phẫu thuật rồi, cậu hi vọng sau này có thể có nhiều thời gian ở bên cạnh hắn.
Kịch bản hay về sau còn có thể có, tiếng tăm cùng nhiệt độ giảm xuống cũng có thể tăng lại.
Thế nhưng đồng hành bên cạnh hắn bỏ lỡ rồi liền không thể bù lại nữa.
“Với lại nếu nói về kịch bản, lúc trước đạo diễn Lâm đã sớm để em tham diễn phim điện ảnh của ông ấy rồi.” Ôn Nhuận cười nói: “Em đã đồng ý với ông ấy, qua Tết sẽ bắt đầu chuẩn bị, thời gian trống sẽ không lâu lắm.”
Khuất Tố vẫn còn muốn khuyên thêm nhưng cũng không dám ép buộc quá chặt, chỉ đành ôm một xấp tài liệu quay về, trước khi đi vẫn không cam lòng nói: “Em không nhận phim truyền hình, đại diện quảng cáo chung quy không thành vấn đề đúng không?”
Thời gian quay quảng cáo cũng không dài, Ôn Nhuận gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Khuất Tố lúc này mới vui vẻ rời đi.
Sau khi Khuất Tố đi khỏi, Diệp Hàn Thanh mới từ phòng sách đi ra, “Lại có công tác?”
Ôn Nhuận cười tủm tỉm, “Dạ, cuối tuần đi quay một chương trình giải trí, chỉ đi ba ngày.”
Diệp Hàn Thanh hơi nhếch mày, “Không còn nữa?”
“Không có.” Ôn Nhuận chớp chớp mắt.
“Diệp tổng sẽ không chê em lười biếng, không đi kiếm tiền cho công ty chứ?”
“Càng ngày càng nghịch ngợm.
Anh cũng là của em, huống chi công ty.” Diệp Hàn Thanh bật cười, chạm nhẹ chóp mũi cậu, bất đắc dĩ nói: “Anh chỉ sợ em bỏ lỡ nhiều thứ vì anh.”
Mi mắt Ôn Nhuận run run, cười nói: “Không thể vừa có cá vừa có chân gấu, sự nghiệp và gia đình phải có đánh đổi.
Vả lại, em chỉ là giảm bớt một số công việc, cũng không phải buông bỏ sự nghiệp.”
Cậu thoải mái nói: “Cũng chính vì là sắp tết rồi mới có thể ở cạnh anh nhiều, chờ qua năm mới liền không chừng phải theo đạo diễn Lâm đi đóng phim luôn.”
Diệp Hàn Thanh ngẫm lại cũng đúng, kéo người tới ôm lấy, cọ cọ lên cổ cậu, cười nhẹ nói: “Vậy phải nhân lúc em còn chưa bắt đầu bận rộn, cố gắng tranh thủ… bù cho sau này.”
Bị lời nói tỉnh lược len lỏi vào tai, Ôn Nhuận phồng má, vành tai hồng hồng đẩy người ra, “Bác sĩ Tần kê cho em thuốc mỡ bảo dưỡng thân thể, dặn phải cấm dục nửa tháng.”
“Thuốc gì? Sao anh không biết?” Diệp Hàn Thanh nhăn tịt mày lại, vẻ mặt đen thui.
Ôn Nhuận cười đến sáng láng, không có nói cho hắn là cậu chủ đông đi tìm bác sĩ Tần đòi thuốc mỡ.
Cuối tuần, Ôn Nhuận tạm biệt Diệp Hàn Thanh, cùng Khuất tố và hai trợ lý đi tỉnh L.
Tỉnh L nằm ở đông bắc Trung Quốc, thời tiết giá lạnh quanh năm, Ôn Nhuận vừa xuống máy bay liền đem chính mình bọc thành một quả cầu lớn, từ đầu đến chân đều bao kín, chỉ lộ ra hai con mắt.
Ngoài sân bay gió lạnh đến thấu xương, mãi đến khi lên xe mới đỡ hơn.
Khuất Tố thấy hắn bị đông lạnh đến run lẩy bẩy, dặn dò nói: “Lần này chương trình quay cảnh thật trên núi tuyết, em nên thích ứng trước một chút.”
đã chiếu rất nhiều mùa, mùa này Ôn Nhuận tham gia tên là , phải quay cảnh ở trong núi tuyết tỉnh L.
Nghe tên và địa điểm ghi hình cũng làm nhóm khách mời lạnh đến run rẩy.
Ôn Nhuận xoa tay một chút, run cầm cập nói: “Đến lúc đó cho em nhiều miếng giữ nhiệt một chút.”
Khuất Tố đang kiểm kê hành lý nói: “Đều mang rồi, yên tâm đi.”
Đoàn người tới được khách sạn, có hệ thống sưởi, Ôn Nhuận mới một lần nữa sống lại.
Ngâm nước nóng ở khách sạn xong, Ôn Nhuận mặc áo lông, lại thêm khăn quàng và cổ găng tay xong mới xuống lầu.
Nhân viên tổ chương trình và khách mời đều ở khách sạn này.
Lúc Ôn Nhuận đi xuống, ba khách mời khác cũng đã có mặt.
Vậy mà trong đó còn có hai người quen của cậu.
“Ôn Nhuận!” Lục Trạm thấy cậu liền kinh hỉ đến mức thiếu chút nữa nhảy cẫng lên, nhiệt tình xông lên cho cậu một cái ôm mạnh mẽ.
“Cậu vậy mà cũng đến!”
Ngoài cậu ấy, Ông Vũ trước kia cùng hợp tác trong cũng vui vẻ tiến lên chào hỏi.
Chương trình này trước đó sẽ không thông báo khách mời có những ai, nhóm khách mời mãi đến khi tới nơi mới biết đồng đội của mình là ai.
Ngoài Lục Trạm và Ông Vũ, người còn lại là một cô gái vừa nhỏ nhắn, xinh xắn vừa đáng yêu, tên là Hạ Trà, là nữ chính của một phim thần tượng đang gây sốt.
Trong bốn người, tư lịch của Hạ Trà cạn nhất, cô bé chủ động chào hỏi mấy người, mở miệng đóng miệng đều khách khí gọi thầy.
Vì cô lớn lên nhỏ nhắn đáng yêu, tính nết cũng tốt nên rất nhanh liền hoà nhập với mọi người, chỉ qua một buổi chiều, bốn người cũng đã hòa thành một đoàn.
Lục Trạm là người hoạt bát nhất, sau khi thân thiết, cậu ấy bắt đầu xúi giục mọi người ngày mai ăn gian, “Tôi đã nghe ngóng rồi, tổ đạo diễn chỉ kiểm tra ba lô, sẽ không soát quần áo của khách mời, bọn mình mặc nhiều thế này, bên trong lén giấu chút đồ ăn và miếng giữ nhiệt họ cũng không phát hiện ra đâu.”
Ôn Nhuận sớm đã từng làm loại chuyện lén mang hàng lậu, lập tức gật đầu tán thành, “Chị Khuất đã chuẩn bị cho tớ một thùng miếng giữ nhiệt rồi, ngày mai tớ sẽ mang nhiều một chút.”
“Vậy tớ mang Snickers (Socola thỏi).” Lục Trạm lập tức nói.
Hạ Trà cân nhắc một lúc, “Vậy em mang theo ít mì ăn liền đi.”
Ôn Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy tôi mang chút dụng cụ nhóm lửa đi, đun nước sưởi ấm đều dùng được.”
Tuy tổ chương trình còn chưa nói cho bọn họ biết rốt cuộc ngày mai sẽ ghi hình như thế nào, thế nhưng căn cứ tên của mùa này cùng với hướng phát triển của các mùa trước, họ dám cá sẽ có phân đoạn sinh tồn trong núi tuyết, không lo trước tính sau mang nhiều cái này cái kia một chút thì người khổ vẫn là bọn họ.
Mấy người hợp tác phân công, ngày thứ hai ai nấy cũng đều một thân quần áo căng phồng.
Mà sự thật chứng minh, phòng ngừa của bọn họ cũng không sai, tổ chương trình so với những gì họ nghĩ chỉ có biến thái hơn.
Cuối cùng, đạo diễn vẫy vẫy một lá cờ màu đỏ be bé, vui sướng bắn ra khắp nơi giới thiệu với nhóm khách mời về bối cảnh câu chuyện và luật chơi của chương trình.
Độ tự do của rất cao, kịch bản chỉ tóm lược tình tiết một cách đơn giản, toàn bộ nội dung câu chuyện và manh mối đều do nhóm khách mời tự tìm kiếm, giống như chơi trò chơi giải đố, các nhân vật trong kịch bản là NPC, nhóm khách mời còn lại là người chơi, trong quá trình tham gia trò chơi, các hạng mục lựa chọn khác nhau sẽ xuất hiện, lựa chọn của nhóm khách mời sẽ làm hướng phát triển của nội dung câu chuyện thay đổi, nếu chọn sai, nhóm khách mời liền diệt đoàn.
Để khiến trải nghiệm chương trình càng thêm chân thật, mỗi mùa tổ ghi hình đều cố gắng quay cảnh thật chính là để làm cảm giác chân thật tăng lên.
Mà kịch bản một mùa này của Ôn Nhuận tên là , hoàn cảnh ghi hình so với các mùa trước càng thêm khắc nghiệt, bầu không khí cũng càng kinh tủng (kinh động cùng đáng sợ) hơn.
Sau khi bốn khách mời mặc trang phục leo núi và đeo ba lô chuyên dụng lên lưng, họ chợt nghe thấy một giọng nói cứng nhắc thì thầm trong tai nghe:
“Một chiếc máy bay gặp sự cố rơi xuống núi tuyết hoang tàn vắng vẻ, chỉ có năm người sống sót.
Họ là bác sĩ, nhà báo, thương nhân, nữ tri thức và giáo viên.
Trong lúc năm người tìm đường sống sót, bác sĩ tìm được một tấm bản đồ, bản đồ chỉ rõ, cách núi tuyết ba nghìn thước về phía nam có một cái hầm trú ẩn mà người tuần núi xây dựng.
Bọn họ phải chạy tới hầm trú ẩn đợi cứu viện, thế nhưng, khi máy bay rơi, giáo viên không cẩn thận đã bị gãy chân, trời sắp tối, gió tuyết tàn phá, lương thực gần như không còn, mọi người nhất định phải tới được nơi trú ẩn trước khi trời tối, nhưng nếu mang giáo viên theo, hành trình của cả nhóm đều bị kéo lại.
Mà lúc này, một đội leo núi cũng bị gió tuyết vây ở nơi đây sắp gặp gỡ nhóm người sống sót…”
“Trò chơi bắt đầu, xin mời đội leo núi trong vòng nửa giờ tìm thấy nhóm người sống sót.”
Bốn người đứng ở chân núi, cách đó không xa chính là một mảng núi tuyết trắng xóa, bốn người nhìn nhau, cùng tiến về phía núi tuyết.
Tổ đạo diễn thì đóng trong một căn lều ở chân núi, thông qua flycam tùy thời theo dõi nhóm khách mời cùng tình huống diễn biến thực tế.
Mùa này, bọn họ áp dụng kỹ thuật quay phim hàng đầu, không cần quay phim đi cùng, tất cả chỉ thị đều truyền qua thiết bị truyền tin.
Tổ chương trình tốn rất nhiều thời gian mới tìm được một ngọn núi như thế này, thế núi không cao, địa thế tương đối bằng phẳng, mấy ngày trước vừa có một trận tuyết, tổ chương trình tốn hơn nửa tháng để thăm dò môi trường xung quanh, khoanh vùng, loại bỏ các mối nguy hiểm, còn xây dựng lại các thiết bị truyền tin, bảo đảm tín hiệu thông suốt.
Bốn người mặc trang phục leo núi giữ ấm dày bịch, nghênh đón những cơn gió rét lạnh ập tới từ phía trước.
Bốn cái flycam thì theo phía trên bọn họ.
Lục Trạm gian nan ngẩng đầu liếc flycam trên không, vẫy vẫy với ba người, bốn người ăn ý chụm đầu thành một vòng tròn, vừa vặn cản lại ống kính của flycam, Lục Trạm võ vỗ cái bụng phình to nói: “Mình mang hai hộp snickers! Mọi người thì sao?”
“Em mang theo mì ăn liền với xúc xích!” Hạ Trà hăng hái lấy từ trong quần áo ra cái này cái kia, dáng người cô bé xinh, trong quần áo nhét thêm cái gì đó cũng nhìn không ra, sau khi không sai biệt lắm lấy ra hết, cô ước chừng mang theo sáu gói mì ăn liền, hai bọc xúc xích.
Sau khi lấy hết đồ ra, trang phục leo núi ban đầu căng phồng của cô lập tức xẹp xuống.
Cô khàn khàn kêu một câu lạnh quá rồi dán hai miếng dán giữ nhiệt Ôn Nhuận đưa vào trong quần áo.
Ông Vũ thì mang theo một cái giá gấp, một cái nồi nhỏ, cùng với một túi cồn khô và mấy cái bật lửa.
Bốn người bắt đầu phân chia đồ đạc đến là vui vẻ.
Thế nhưng, trong màn hình truyền lại từ flycam, thứ tổ đạo diễn thấy được chính là bốn người đột nhiên ngồi xổm tại chỗ, tụm đầu tròn thành một vòng, thì thà thì thầm cái gì đó, sau khi bỏ ba lô leo núi xuống nửa ngày mới lại đứng dậy lên đường.
Chẳng qua, những cái ba lô leo núi trống rỗng kia trông có vẻ phồng lên rõ ràng, mà bốn khách mời vốn ăn mặc như gấu đều gầy đi một vòng.
Mấy người trước đó làm cái gì, không cần nói cũng biết.
Đạo diễn cuối cùng quay đầu lại gào thét, “Các anh chị không kiểm tra quần áo của khách mời hả!”
Nhân viên công tác vô tội đối mặt với ông:….
Ai cmn mà biết được khách mời lần này ghê gớm như vậy, còn giấu cả đồ trong quần áo nữa chứ?
Giấu cũng đã giấu, người cũng lên núi rồi, suy cho cùng hiện tại không thể đuổi theo lấy đồ về được, đạo diễn đành phải dặn dò đội diễn NPC đang đợi bên kia, bảo bọn họ nhất định phải tìm cách lấy hết đồ khách mời tàng trữ.
Bằng không, câu chuyện sinh tồn kinh dị lại như đi chơi đi du lịch thì kêu người ta quay cái gì?!
Bên Ôn Nhuận còn không biết bản thân đã bị đạo diễn nhìn chằm chằm, đội NPC hung thần ác sát đang ở phía trước đợi họ.
Trên người bốn người dán đầy miếng dán giữ nhiệt, bước thấp bước cao tiến về phía trước.
Trên mặt đất tuyết trắng mênh mông, đến một cái biển chỉ đường cũng không có, chỉ có rất nhiều vết chân lộn xộn.
Ôn Nhuận ngồi xổm xuống, đếm đếm một chút, “Có bốn cặp dấu chân, hẳn là manh mối tổ chương trình cố ý để lại, đi theo có thể tìm được nhóm người sống sót.”
“Không phải nói có năm người sao?” Lục Trạm rùng mình một cái, có chút hoảng sợ, “Sao chỉ có 4 cặp dấu chân chứ.”
“Chân của giáo viên bị thương, không đi bộ được sao?” Ông Vũ trái lại không nghĩ theo hướng khác.
“Đi qua xem sẽ rõ.” Ôn Nhuận nói.
Cậu lấy dây thừng trong ba lô leo núi ra, đưa cho Ông Vũ rồi nói với Lục Trạm: “Cậu để ý Hạ Trà, chúng ta hai người một tổ đối ứng nhau, tránh có người bị tụt lại phía sau mà không biết.”
Bốn người chia làm hai tổ, nắm dây thừng leo núi đi về phía trước, đi được chừng mười phút liền thấp thoáng trông thấy đoàn người phía trước.
Trong gió mơ hồ truyền đến tiếng cãi vã cũng tiếng khóc, bốn người thận trọng đi qua, chợt nghe thấy giọng nói the thé của một cô gái mặc áo lông màu đỏ: “Không thể ném Miểu Miểu ở đây!”
Một cô gái khác đang ngồi trên mặt mất khóc nức nở: “Đừng bỏ tôi lại, xin mọi người, cầu xin mọi người.”
Một ông già đeo kính cũng khuyên nhủ: “Cứ bỏ cô ấy lại như vậy thì quá tàn nhẫn.”
Hai người đàn ông trẻ tuổi còn lại im lặng một lát, cuối cùng, người đàn ông có thân hình cao lớn thỏa hiệp, khom người để cô gái đang khóc lên, “Vậy chúng ta thay phiên nhau cõng cô ấy đi.”
Bốn người tránh một bên nghe một chút, biết đây là nội dung câu chuyện đã chuẩn bị bắt đầu rồi, giáo viên bị thương, những người còn lại sốt ruột lên đường, không muốn mang cô ấy theo.
Bốn người nhìn nhau, vừa định tiến lên chào hỏi một chút, nhóm người sống sót đã nhìn thấy bọn họ.
Người đàn ông cao lớn đặt cô gái xuống, đi về phía bốn người, ánh mắt mừng rỡ: “Các cô cậu cũng bị nhốt trong núi tuyết sao? Các ngươi có biết đường xuống núi không?”
Ôn Nhuận lắc đầu, “Chúng tôi là du khách đến leo núi, bị lạc đường trong núi tuyết.”
Người đàn ông nhất thời chán nản, hắn ta vươn tay về phía Ôn Nhuận, “Tôi là ông chủ Lâm, phía trước không xa có một cái hầm trú ẩn, các cậu có muốn theo chúng tôi qua đó không?”
Ngay khi ông chủ Lâm đưa ra lời mời xong, trong tai nghe của khách mời vang lên giọng nói cứng ngắc: “Ông chủ Lâm gửi lời mời tổ đội, tiếp nhận lời mời, bắt đầu nội dung kịch bản.”
Bốn người thuận theo nội dung kịch bản, đồng ý cùng nhóm người sống sót đi về phía trước.
Ông chủ Lâm dẫn bọn họ đi qua, hai nhóm người làm quen với nhau.
Người mặc áo lông đỏ là cô nhân viên văn phòng Trương, ngã gãy chân là cô giáo viên Trần, ông già đeo kính là ông bác sĩ Vương, thanh niên trẻ tuổi là cậu phóng viên Tôn.
Ông chủ Lâm cõng giáo viên lên, bác sĩ Vương dẫn đầu hai đoàn người tiến về phía trước.
Lục Trạm thích nói chuyện, hơn nữa trò chơi bố trí rất nhiều chi tiết liên quan đến nội dung câu chuyện mà phải kích phát NPC, NPC mới có thể nói cho bạn, vì vậy, Lục Trạm nhanh mồm nhanh miệng liền bị phái đi làm đại sứ ngoại giao.
Cậu ấy chọn Trương Bạch Lĩnh làm đối tượng tấn công.
Vì bạn thân bị thương, trong lòng nhân viên Trương không quá vui, thấy Lục Trạm đến gần cũng không có ý định nói chuyện với Lục Trạm.
Lục Trạm mặt dày mày dặn khách sáo nói, “Tâm trạng không tốt? Các cô vừa rồi đang ầm ĩ chuyện gì vậy?”
Trương Bạch Lĩnh liếc hắn một cái, đột ngột nói: “Cậu có gì ăn không? Tôi đã hai ngày không được ăn no rồi.”
Lục Trạm thoáng do dự, thầm phỏng đoán xem đây là yêu cầu của nội dung câu chuyện hay là tổ đạo diễn đã phát hiện ra bọn họ lén tàng trữ đồ ăn, cho đám diễn nhân thừa cơ bắt chẹt.
Nhân viên Trương thấy hắn không nói gì, bĩu môi nói một tiếng “keo kiệt”, rồi đi nhanh hai bước, bước lên đi song song với phóng viên Tôn.
Do dự một chút, nghĩ đến chuyện còn phải thăm dò tin tức, Lục Trạm vẫn lấy một cái snickers ra, tiến lên lẳng lặng nhét vào túi áo của nhân viên bộ Trương, thấp giọng nói: “Tôi cũng chỉ có cái này thôi.”
Trương Bạch Lĩnh cong môi, trong tai nghe nghe thấy đạo diễn vui sướng khích lệ, hơi cười với cậu, “Cám ơn cậu, cậu thật sự là người tốt.”.
Danh Sách Chương: