Tối đó.
Chiêu Thần theo lời của Tiêu Đình mà ngủ ở căn phòng phía trong, còn anh ta nằm ở ngoài ghế.
Nhưng khi nhớ lại anh ta đang bị thương, cô cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
Xuống giường mặc thêm áo, Chiêu Thần mở đèn phòng lên rồi mang dép lê đi ra ngoài xem sao.
Lúc đi ra, cô thấy Tiêu Đình đang nằm ngủ trên ghế sô pha dài, trong có vẻ co ro và chật vật.
Cô khẽ thở dài một hơi, quay lại phòng lấy một cái chăn rồi đi đến gần anh ta, cẩn thận đắp xuống.
Lúc tay của Chiêu Thần vô tình lướt qua mặt anh ta, cô cảm thấy có một thứ hơi nóng rất lạ.
Cô giật mình, sờ tay lên trán mới phát hiện ra anh ta bị sốt rồi, còn đang sốt rất cao.
Vết thương ở cánh tay có lẽ đang trong giai đoạn đau đớn nên mới hành hạ anh ta tới như vậy.
Chiêu Thần lo lắng, chạy đi tìm trong hộp dụng cụ y tế xem có thuốc hạ sốt hay không, và nó còn đúng một viên duy nhất.
Cô chạy đi rót nước rồi đến ngồi phía dưới chân ghế, lay người Tiêu Đình dậy.
"Này.
Tiêu Đình."
"Anh mau dậy uống thuốc đi.
Anh sốt cao quá rồi."
Thấy anh ta không có phản ứng gì, cô sốt ruột lay mạnh.
"Tiêu Đình.
A..."
Cô vừa chạm tay vào bã vai của anh ta, đã bị anh ta không thương tình mà ấn đầu xuống.
Tư thế này có chút bất tiện, khi cô bị Tiêu Đình ôm chặt gáy, giữ cô nhìn anh ta ở khoảng cách rất gần.
Khoảng cách này gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở đang nóng bừng bừng của Tiêu Đình, nhìn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh ta.
Chiêu Thần ra sức ngồi dậy, cô không muốn giữa mình và anh ta xảy ra bất cứ hiểu lầm gì.
Nhưng Tiêu Đình trong cơn mê man, vẫn giữ chặt lấy cô, còn bắt đầu ôm cô, miệng lẩm bẩm.
"Mẹ.
Mẹ ơi."
Cô ngẩn người, im lặng không phản kháng một lúc lâu rồi nhân lúc anh ta vừa buông lỏng tay mà ngồi dậy.
Sau một hồi mê man, cuối cùng Tiêu Đình cũng tỉnh, trên trán toát một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt tái nhợt.
"Sao cô chưa ngủ?"
Chiêu Thần quay mặt đi nơi khác, có hơi lúng túng.
"Anh bị sốt rồi.
Tôi có thể ngủ được sao?"
Cô nói rồi đưa thuốc và nước cho Tiêu Đình, ngồi ở đó nhìn anh ta uống thuốc rồi mới yên tâm đi ngủ.
Sáng hôm sau.
Chiêu Thần dậy sớm, không phải vì cô không quen chỗ mà là bụng đang đói cồn cào.
Cả đêm qua vật lộn ở bên ngoài, cô về nhà đương nhiên sẽ ngủ ngon lành, nhưng bữa tối cũng không nuốt trôi được.
Biết cô đêm qua đến bây giờ vẫn chưa ăn gì, Tiêu Đình sau khi thay quần áo xong mới bảo.
"Để tôi đưa cô ra ngoài tìm gì đó ăn."
Cô đang ngồi bên bàn nghiên cứu thì ngẩng đầu lên nhìn.
"Không mua về sao?"
Anh ta đi đến cửa rồi phớt tay.
"Thôi đi.
Một lần còn chưa đủ à?"
Chiêu Thần không nói được gì, cũng xem như chuyện lần này là một bài học.
Cô cũng đang chờ đợi khi ra được khỏi rừng đến với khu đô thị, có sóng rồi sẽ gọi ngay cho Vương Tư Ngôn.
Nhưng lúc này cô lại không biết, cả ngày hôm qua anh vì không liên lạc được với cô nên đã từ Lăng Xuyên đến Giang Nam trong đêm đó.
Hai người cùng nhau rời khỏi viện nghiên cứu ra ngoài khu đô thị thì nhộn nhịp hơn hẳn, trời dần về đêm thì nơi đây chẳng khác gì một thành phố xa hoa tráng lệ.
Chiêu Thần bị vẻ đẹp này làm cho hoa mắt, cứ phải thốt lên vì sự phồn thịnh của Giang Nam.
Tiêu Đình thấy bộ dạng của cô như vậy, chỉ nhếch môi cười nhạt.
"Lạ lắm à? Lần đầu cô đến với Trái Đất sao?"
Cô lườm anh ta một cái sắc bén rồi đóng cửa xe muốn bước sang đường.
Lúc này, xe của Vương Tư Ngôn đậu ở đối diện cô cách đó không xa, có lẽ vì Tư Đàm không lái chiếc Porsche như bình thường mà thay vào đó là chiếc Maserati nên Chiêu Thần không nhận ra.
Anh ngồi ở ghế phụ lái, mắt nhìn đăm đăm về phía cô và chàng trai đang ở bên cạnh.
Lúc cô sang đường, vẫn là bản tính không chịu nhìn trước sau nên suýt bị xe tông trúng.
Vương Tư Ngôn theo phản ứng bất giác nắm chặt vào cửa xe, nhưng Tiêu Đình ở ngay bên cạnh đã kéo cô vào lòng.
Anh ta dang tay ra ôm lấy eo Chiêu Thần kéo cô vào lề đường, còn căng thẳng hỏi.
"Cô nhắm mắt nhắm mũi sang đó vậy à?"
Cô bị một phen hoảng hốt, vội đẩy anh ta ra rồi chỉnh lại tay áo.
"Tôi chỉ là hơi vội thôi."
Hai người nhanh chóng sang đường rồi đi vào bên trong quán ăn.
Chiêu Thần trước khi đến Giang Nam, có từng xem một số tài liệu để tham khảo về nơi này, từ văn hoá cho đến ẩm thực các thứ.
Xem là về hình thức, còn dù sao trước mặt cô cũng đã có một "từ điển sống", hỏi Tiêu Đình vẫn là tiện hơn.
"Anh biết món gì ngon, cứ gọi đi.
Hôm nay tôi khao."
Anh ta nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên ý cười.
"Hào phóng quá."
Cô cười khách sáo.
Chợt nhớ ra mình vẫn chưa gọi về nhà, Chiêu Thần vội quay ra sau lưng lấy điện thoại trong túi xách, nhưng lúc quay lại cô mới nhớ mình đã bỏ nó ngoài xe.
Thấy cô cứ loay hoay mãi như vậy, Tiêu Đình ngồi đối diện cau mày hỏi.
"Tìm gì vậy?"
"Tôi bỏ quên điện thoại ngoài xe rồi, tôi ra lấy đã."
Cô không đợi anh ta hỏi thêm gì, đứng dậy rồi rời đi ngay.
Rời khỏi quán ăn, Chiêu Thần rất gấp gáp muốn lấy điện thoại gọi về nhà.
Đã một ngày rồi không liên lạc, cô không biết tình hình của anh ở nhà có ổn hay không.
Mặc dù đã để lọ thuốc ở nhà, nhưng cô vẫn không cảm thấy yên tâm chút nào.
Vừa ra khỏi quán, Chiêu Thần đã va ngay vào người đi đối diện mình, đầu đập vào lòng ngực người ta.
Cô nói vội.
"Xin lỗi."
Định lướt qua rồi rời đi, nhưng nào ngờ tay cô lại bị người đó giữ lại.
Chiêu Thần ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện ra người đó là Vương Tư Ngôn.
Anh đang nhìn cô, với đôi mắt một màu đen sậm.
Cô hơi bất ngờ, không biết nên nói gì khi gặp anh một cách không báo trước như vậy.
"Anh..."
Vương Tư Ngôn có vẻ không được thoải mái, vậy nên khi thấy cô tỏ thái độ như vậy anh cũng không mấy quan tâm.
Anh giữ lấy tay cô, đột nhiên kéo đi rồi nói.
"Đi về nhà.".
Danh Sách Chương: