• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Biết vậy thì cô phải cố gắng một chút nhé.

Thiếu gia cậu ấy rất cứng đầu, tôi đã khuyên bảo hết lời rồi mà cậu ấy vẫn bảo tôi không được nói cho cô biết."
Tư Đàm vừa nói xong liền thấy cả người mình hơi lạnh, lúc quay sang mới để ý thấy Vương Tư Ngôn đang nhìn mình, còn nhìn bằng ánh mắt rất sắc.

Cậu ta tự biết làm gì, cười gượng một hơi rồi im lặng.

Anh nhìn sang Chiêu Thần, chợt nhớ ra vừa rồi cô nói muốn đến trường ôn thi nên đã đứng lên.
"Không phải nói đến trường ôn thi sao? Đứng lên đi."
Chiêu Thần ngồi lì ở đó, xụ mặt tỏ ý không muốn.
"Không đi nữa."
Vương Tư Ngôn quay lại nhìn đỉnh đầu của cô, cau mày hỏi.
"Tại sao?"
"Tôi đi rồi chú lại giống như lúc nãy thì phải làm sao?"
Anh hơi nhếch môi, cho hai tay vào túi quần rồi nhìn cô nói.
"Không sao rồi.

Thời gian từ giờ đến lúc tái phát có lẽ khá lâu.

Đứng dậy đi."
Chiêu Thần lắc đầu, nhất quyết không muốn đi đâu hết.

Cô thà hôm nay không đến trường, cũng không muốn nhìn thấy Vương Tư Ngôn đau đớn như vậy.


Bốn năm qua ở sát bên cạnh anh, nên cô mới không nhận ra được bất cứ điểm bất thường gì.

Cho đến khi kì thi chuyển cấp đến gần, bài vở quá nhiều khiến cô không thể ở nhà thường xuyên, Nhục Chi Độc mới tái phát.
Cô xem anh như người thân duy nhất để tin tưởng và dựa vào, dù có chuyện gì đi nữa cũng muốn ở bên cạnh anh.

Bốn năm qua, anh đã cho cô một cuộc sống mà cô hằng mong ước, đầy đủ và ấm no.

Tuy cô không còn cha mẹ, nhưng ít ra vẫn còn người có thể dựa dẫm mỗi khi cần.

Nếu như anh cũng xảy ra chuyện, có lẽ cuộc đời này đối với cô đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Vương Tư Ngôn hỏi lại một lần nữa.
"Có đi hay là không?"
Chiêu Thần ngẩng đầu lên nhìn anh, tỏ vẻ cứng đầu kiên quyết.
"Tôi không đi nữa.

Nếu như chú xảy ra chuyện gì, có lẽ tôi sẽ là người phải hối hận suốt đời này."
Anh khẽ thở dài, nhẫn nại giải thích.
"Tôi đã bảo mình không sao.

Nếu không tin có thể đứng dậy đi ra ngoài cửa, thử đi sẽ biết."
Cô ngờ vực nhìn anh rồi đứng dậy, từ từ đi ra cửa.

Bản thân của anh trúng phải Nhục Chi Độc, số lần tái phát của nó ra sao anh đều hiểu quá rõ.

Hơn nữa nếu như bây giờ Chiêu Thần đã ở đây rồi, thì anh cũng sẽ bình thường không có nguy hiểm gì xảy ra.

Sau một hồi thử lại mấy lần, cuối cùng cô mới chịu an tâm mà đến trường ôn thi.
Lúc Chiêu Thần thi xong kì thi chuyển cấp thì trời cũng vừa vào thu, tiết trời mát mẻ trong lành.

Để bù đắp lại khoảng thời gian học hành vất vả của cô, Vương Tư Ngôn đã sắp xếp công việc, đưa cô ra ngoài chơi.
"Hôm nay vui lắm.

Cảm ơn chú nhé."
Cô nói rồi nhảy cẩn lên ôm lấy cổ của anh.

Anh cao hơn cô rất nhiều, nên khi ôm thì cô phải cực lực kiểng chân lên mới có thể với tới.

Có chút bất ngờ vì hành động này của Chiêu Thần, nên Vương Tư Ngôn chỉ đứng đó nhìn cô mà im lặng không nói.

Cô bé 14 tuổi ở bên cạnh một chàng trai đã 24 tuổi, khoảng cách tuổi tác tuy không quá xa nhưng vẫn khiến anh cảm thấy mình không đứng đắn nếu như để mình vượt quá giới hạn.
Thế là anh hắn giọng một tiếng, nhắc nhở Chiêu Thần nên nghiêm túc lại.

Cô bĩu môi buông tay ra rồi đứng ngay ngắn lại, còn không quên nói đùa.

"Chú cao như vậy.

Lần sau phải cúi thấp một chút, như thế tôi cũng không cần kiểng chân nữa."
Vương Tư Ngôn nhìn cô hồi lâu rồi cốc đầu cô một cái.
"Nghịch ngợm."
Anh nói rồi ung dung bước đi trước, đi trên vỉa hè bên dưới hàng cây phong đổ lá đỏ vàng, rơi rụng đầy cả một khoảng đường đi.

Chiêu Thần tinh nghịch chạy theo sau lưng anh, hết rẽ bên phải rồi lại rẽ sang bên trái.
Rồi khi Chiêu Thần lên cấp 3, trở thành một thiếu nữ 17 tuổi năng động hoạt bát, cô vẫn ngày ngày chạy theo sau lưng anh như một cái đuôi nhỏ.
"Chú Ngôn.

Chậm một chút."
Vương Tư Ngôn dừng lại bất ngờ, khiến cô không dừng kịp mà cả người va vào lưng anh, lảo đảo đứng không vững.

Anh quay người lại nhìn cô, mái tóc dài thổi tung bay trong gió, khuôn mặt xinh đẹp, trong trẻo như một đoá hoa sương.

Cô thở hồng hộc, hai gò má ửng hồng vuốt ngực vài cái rồi nhìn anh.
"Chú đi thôi mà còn nhanh hơn cả tôi lúc chạy nữa đấy."
"Là do chân em ngắn."
Anh nói rồi lại tiếp tục đi, nhưng lần này đi chậm hơn một chút để Chiêu Thần có thể đi song song bên cạnh.
"Gần đây chú ổn không? Có thấy khó chịu hay đau ở đâu không?"
"Không."
"Vậy còn Nhục Chi Độc? Chú có tìm ra được thông tin gì thêm về nó không?"
"Không."
Chiêu Thần không hài lòng.

Cô cảm thấy Vương Tư Ngôn rất thờ ơ với sức khỏe của mình, hầu như không quan tâm lắm đến việc Nhục Chi Độc có tái phát hay không.

Ngược lại cô rất lo về vấn đề đó, cứ luôn cẩn thận tính ngày, đi học cũng không dám la cà cùng đám bạn mà về nhà ngay.


Nhưng gần đây cô lại có phát hiện mới, rằng chỉ cần cô ở cạnh Vương Tư Ngôn một chút, thì ống dẫn điện sẽ đầy lên và có hiệu lực đến tận một tuần, nên cũng không có gì đáng ngại.
Gần đây đi học Vương Tư Ngôn đều đặn đứng ở ngoài cổng trường đợi Chiêu Thần.

Sự xuất hiện của anh làm rất nhiều nữ sinh trong trường chú ý.

Vẻ ngoài của anh trông chững chạc, khuôn mặt tuấn mỹ đường nét hài hòa, mái tóc màu nâu cuốn hút.

Anh chỉ cần đứng im như vậy thôi, cũng đã đủ làm nữ sinh trường này điêu đứng.
Chiêu Thần tan học, nhìn thấy anh đang đứng ngay trước mắt liền chạy đến chỗ của anh, vui vẻ.
"Hôm nay chú đến sớm vậy sao?"
Vương Tư Ngôn không nói gì mà chỉ gật đầu, như thói quen mà tháo ba lô trên vai cô xuống rồi cất vào trong xe.

Một vài nữ sinh tò mò đến gần, kéo Chiêu Thần ra xa chỗ của anh rồi hỏi.
"Chiêu Thần.

Đây là bạn trai của cậu sao?"
"Nhìn anh ấy ngầu quá."
Không hiểu sao cô lại thấy ngượng ngùng đến mức đỏ cả mặt, vội vàng giải thích.
"Không phải đâu.

Đây là chú của tôi đấy."
Hai cô nữ sinh kia nhìn Vương Tư Ngôn ở đằng kia rồi nhìn sang cô, há hốc mồm đồng thanh.
"Cái gì? Chú?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK