"Tôi nhóm máu A, còn anh?"
"Tiểu thư! Tôi nhóm máu B."
Cả hai người thân duy nhất của Vương Tư Ngôn đều không có cùng nhóm máu với anh, mà bệnh viện bây giờ máu dự phòng cũng không còn.
Chiêu Thần đột nhiên vùng khỏi tay của Tư Đàm khiến cậu ta không kịp trở tay rồi chạy đi.
"Tiểu thư? Cô đi đâu vậy?"
Chiêu Thần một mình tìm đến nhà của lão Vương, khuôn mặt yêu kiều sắc lạnh hiên ngang bước vào sân nhà của ông ta.
Hai tên vệ sĩ ở gần đó thấy cô muốn xông vào chế ngự, nhưng ngay lập tức bị cô ném cho hai kim châm độc ngã vật ra đất.
Sự xuất hiện bất ngờ của Chiêu Thần khiến ông ta kinh ngạc đến mức mắt trợn lên, ly trà trên tay cũng buông xuống đất.
Bởi vì trong suy nghĩ của ông ta, cô đáng lí ra phải là người đang nằm nguy kịch trong bệnh viện, không thể nào đứng ở đây được, còn đang nhìn ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống thế này.
Còn chưa kịp phản ứng gì, Chiêu Thần đã lấy súng từ thắt lưng ra bắn thẳng một phát vào vai trái của lão Vương.
Ông ta kinh hãi đến nỗi không dám nhúc nhích, người giật nảy một cái rồi ôm chặt lấy vết thương trên vai mình.
Tiêu Đình nghe có tiếng súng dưới lầu thì vội vàng chạy xuống, ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Chiêu Thần.
Anh ta nhớ mình đã theo lời dặn dò của lão Vương mà sắp xếp tất cả mọi chuyện, nhưng cũng thật mừng vì cô đã không sao.
"Tiêu Đình? Chuyện này là thế nào? Là thế nào?"
Ông ta lên giọng hỏi, nhưng trên mặt đã tái mép không còn chút máu.
Chiêu Thần bước đến túm lấy cổ áo của ông ta, đôi mắt hằn lên vô số tơ máu.
Cô của bây giờ đã không còn là cô nữa rồi, trong lòng cô chỉ có thù hận, chỉ muốn giết chết ông ta ngay tức khắc.
"Con trai ông bị ông hại thành ra thế nào rồi mà ông vẫn còn ngồi đây uống trà được?"
Lão Vương trừng mắt nhìn cô, gằn giọng.
"Nó không phải con tao."
Cô có chút hụt hẫng, nhưng hai tay vẫn nắm chặt lấy cổ áo của ông ta mà lay mạnh.
"Đến bây giờ mà ông vẫn còn cố chấp nữa sao? Cả đời ông thù hận rốt cuộc là vì những chuyện vớ vẩn gì chứ? Con trai ông, con trai ruột của ông đang nguy kịch ở trong bệnh viện kia kìa!"
Chiêu Thần dí khẩu súng đang cầm trên tay vào thái dương của lão Vương rồi ấn thật mạnh, ngay giờ phút này cô thật sự rất muốn bóp còi.
Nhưng tính mạng của Vương Tư Ngôn vẫn còn phải phụ thuộc vào ông ta, cô không thể làm liều như vậy được.
Ấn vào đầu ông ta mấy lần, cô nghiến răng.
"Ông còn ngồi ở đó, thì đừng trách tôi bắn nát sọ ông."
Lão Vương liếc mắt nhìn sang Tiêu Đình, nhưng anh ta cũng không thể tiến lên vì không muốn làm Chiêu Thần bị thương.
Sau một hồi đấu trí, cuối cùng ông ta cũng phải đành đi theo cô vào bệnh viện.
Cô mặc kệ trên người ông ta đang bị thương, khẩu súng vẫn dí sát vào đầu khiến cho mọi người trong bệnh viện sợ hãi.
Thời gian đã qua lâu như vậy, Tư Đàm không rõ cô có thể đi đâu, cho đến khi thấy cô đang đi cùng lão Vương, còn đang trong tình huống khống chế ông ta.
"Tiểu thư?"
Vì đang trong tình trạng khẩn cấp, nên kết quả xét nghiệm máu của ông ta có rất nhanh, cô y tá chỉ kịp nói sơ qua rồi lập tức mang số máu mà mình vừa lấy được đi vào phòng cấp cứu.
"Cảm ơn ông.
Nhóm máu của ông và nạn nhân hoàn toàn trùng khớp."
Lão Vương nằm trên giường bệnh, sắc mặt có phần nhợt nhạt vì vừa mới lấy máu, cùng với vết thương vừa được sát trùng và băng bó lại.
Ông ta trợn tròn mắt nhìn cô y tá đã đi ra khỏi cửa phòng, sau đó là Chiêu Thần chạy theo sau.
Nhóm máu của ông ta và Vương Tư Ngôn trùng khớp là nhóm máu O, chứng tỏ anh thật sự là con ruột của ông ta, là đứa con cùng chung huyết thống mà ông ta đã cương quyết không nhận.
Tư Đàm đứng ở đó, nhìn ông ta với ánh mắt oán giận.
"Ông đã nghe rõ chưa? Đã nghe chưa?"
"Bao nhiêu lâu nay ông cứ ôm những nghi ngờ thù hận vớ vẩn của mình, hành hạ thiếu gia sống không bằng chết.
Cậu ấy là con ruột của ông, mà ông lại là người cha tồi."
Ông ta liên tục lắc đầu, trong trí nhớ chỉ toàn hiện ra những hình ảnh tồi tệ về mối quan hệ giữa mình và Vương Tư Ngôn.
Ngay từ khi anh hiểu chuyện, ông ta đã phủ phàng chối bỏ, đánh đập hành hạ, dùng những lời nói khó nghe nhất để tổn thương anh.
Ông ta dạy anh đứng lên từ thù hận, dạy anh cách để trở thành một người đàn ông lạnh lùng.
Bây giờ thì sao? Bao nhiêu công sức mà ông ta đã xây dựng lên về một mối thù không đội trời chung, một mối quan hệ mãi không thể hàn gắn.
Chính ông ta đã giết chết tình yêu của mình cùng người vợ đầu ấp tay gối, cũng chính ông ta đã đẩy cuộc đời con trai mình vào hàng loạt bi kịch.
Bạn gái của anh trở thành như thế này, anh trở thành như thế này tất cả đều do một tay ông ta mà thành.
"Không.
Không thể nào."
"Sao có thể như vậy được?"
Lão Vương loạng choạng ngồi dậy, bước từng bước không vững rời khỏi phòng để tìm đường đi đến phòng cấp cứu.
Vừa đi, ông ta vừa lẩm bẩm.
"Nó là con mình? Là con của mình sao?"
"Không thể nào? Làm sao có thể được?"
Những gì mà ông ta đã gây ra cho con trai của mình nhiều vô số kể.
Nếu như mười mấy năm trước Chiêu Thần không xuất hiện làm thay đổi mọi thứ, cô không đi tìm Hàn Thảo để giải Nhục Chi Độc, có lẽ đến cuối đời ông ta cũng không biết chính ông ta đã hại chết con mình.
"Tư Ngôn? Con của tôi?".
Danh Sách Chương: