Sau khi ở lại bệnh viện để theo dõi 2 tuần, Chiêu Thần đã được bác sĩ cho phép xuất viện.
Cô bây giờ đã đỡ hơn trước một chút, có lẽ do không còn chịu đựng những cơn buồn nôn, mất ngủ nên mới như vậy.
Trải qua bao nhiêu chuyện, bây giờ nhìn lại Vương Tư Ngôn mới là người khiến cô thấy xót xa.
Anh đang gầy đi, gần đây còn rất hay mệt mỏi, đau đầu.
Cô biết mình đã làm anh tổn thương, biết sự ích kỉ của mình đã làm anh đau lòng, vậy nên bản thân cô cũng biết mình cần được thay đổi.
Vương Tư Ngôn dìu Chiêu Thần ngồi ở ghế sô pha, sau khi để đồ đạc sang một bên, anh nói rồi quay lưng đi ngay.
"Em ngồi đây đi! Anh nấu gì đó cho em ăn."
Cô ngẩn người nhìn, dường như anh vẫn còn có chuyện gì đó giữ ở trong lòng, hoặc vẫn không muốn nói chuyện với cô.
Trước khi cô nhập viện, cả hai cũng đã từng xảy ra mâu thuẫn rồi cãi nhau.
Từ khi yêu anh đến bây giờ, có lẽ đó là lần mà cô thấy cả cô và anh đều mất bình tĩnh, ai cũng muốn giữ lí lẽ riêng cho mình.
Trước đây, trong mỗi một cuộc tranh luận, mỗi khi cô ngang bướng muốn nói với anh rằng mình đúng, thì như vậy anh sẽ càng cho cô thấy được mình đang sai ở điểm nào, không có đường chối cãi.
Còn bây giờ, anh rõ ràng có thể thắng cô, có thể chỉ cho cô thấy mình sai, nhưng anh đã không làm vậy.
Vì anh biết, cãi nhau không phải là cách giải quyết duy nhất một vấn đề.
Cãi nhau, chỉ càng khiến anh và cô đi xa hơn, thậm chí là không thể quay lại như lúc đầu được nữa.
Anh chấp nhận nhường nhịn cô, là vì anh không muốn cô tổn thương, không muốn thấy cô phải buồn.
Có lẽ, đó là thứ tình yêu mà cô vẫn luôn nhìn thấy nó tồn tại trong từng ánh mắt và lời nói của anh, mỗi ngày, mỗi giờ đều như vậy.
Chiêu Thần bước đến, từ sau lưng luồng tay ra rồi ôm lấy eo của Vương Tư Ngôn.
Bóng lưng anh cao lớn, nên khi cô ôm anh cũng phải khó khăn lắm mới ôm hết được.
Bàn tay đang nấu ăn của anh dừng lại một chút, nghiêng đầu hỏi cô.
"Sao vậy? Đói bụng hở?"
Cô lắc đầu, vùi mặt vào lưng anh.
Trên người anh có mùi hương rất dễ chịu, không phải mùi nước hoa đắt tiền, mà là mùi hương dịu dàng từ cơ thể, từ một người đàn ông luôn dành cho cô tất cả sự chiều chuộng và yêu thương.
Vương Tư Ngôn lau tay thật sạch, quay lại cúi mặt xuống nhìn Chiêu Thần, hình như cô đang khóc.
Cô như vậy làm anh thấy lo lắng, vì anh sợ cô lại nghĩ lung tung nên đã lập tức cuống cả lên, đưa tay lau nước mắt cho cô.
"Sao lại khóc rồi? Có phải anh làm em buồn không?"
Chiêu Thần lắc đầu, nhưng lại càng khóc to hơn nữa khiến Vương Tư Ngôn xót xa.
Anh ôm chặt cô gái bé nhỏ vào lòng mình, vuốt lưng của cô.
"Anh xin lỗi! Đừng khóc nữa! Em chỉ vừa mới xuất viện thôi, không được để xúc động, hiểu không?"
Cô gật gật đầu, vùi mặt vào lòng anh hồi lâu rồi mới ngước nhìn lên.
"Có phải em làm anh buồn lắm không?"
Anh nhìn cô, đột nhiên cũng cảm thấy trong lòng mình vừa hẫng đi một nhịp.
Buồn ư? Nỗi buồn có lẽ đã theo anh kể từ giây phút anh không còn mẹ ở bên cạnh, trước khi cô bước vào cuộc sống của anh và đảo lộn mọi thứ như bây giờ.
Trước đây anh tự cảm thấy mình thật tài tình, khi chưa từng để bản thân phải yếu đuối hay gục ngã trước bất kì lí do gì.
Nhưng bây giờ đã khác, Chiêu Thần chính là điểm yếu của anh, chỉ cần mọi chuyện có liên quan đến cô thì anh giống như biến thành một con rối bị giật dây, mặc cho người ta điều khiển.
Vương Tư Ngôn hơi cong môi, đôi mắt ấy nhìn cô dịu dàng, thoáng hiện ra một vầng trăng non.
"Đừng nghĩ lung tung nữa, ngốc này!"
"Anh yêu em."
Anh nói rồi hôn lên môi của Chiêu Thần, một nụ hôn ngọt ngào khiến cô như đắm chìm vào sự dịu dàng của anh, tạm quên đi hết những chuyện không vui đã qua.
***
Hai tháng sau.
Sức khoẻ của Chiêu Thần đã hoàn toàn được bình phục, cô có thể quay trở lại viện nghiên cứu để làm việc như lúc trước.
Lúc này nhìn cô trưởng thành hơn rất nhiều, giống như trải qua nhiều biến cố khiến suy nghĩ trong cô cũng dần thay đổi.
"Gần đây em có nghiên cứu một chút, về loại thuốc có thể khiến cho tóc của em trở lại như lúc đầu."
Cô vừa nói vừa cầm tách cà phê đi đến đặt lên bàn làm việc, nhìn Vương Tư Ngôn đang ngồi ở gần đó.
Anh bất giác ngẩng đầu lên nhìn, thông tin này đối với anh mà nói vô cùng quan trọng.
Anh không quan tâm Chiêu Thần có ngoại hình ra sau, chỉ sợ cô cảm thấy không được tự tin và thoải mái với mái tóc này.
Anh bước đến chỗ của cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt có muôn vàn ánh sao ấy.
Trông cô của lúc này, không hiểu tại sao lại có nét gì đó quyến rũ lại bí ẩn.
Với mái tóc màu trắng bạc búi cao, lại cài một chiếc trâm chuỗi ngọc trai, son môi đỏ càng tôn lên nước da trắng của cô.
Ánh mắt mê ly, nụ cười ngọt ngào lại rất dễ khiến người ta bị mê hoặc.
Chiêu Thần quơ tay trước mặt Vương Tư Ngôn.
"Tư Ngôn?"
Vương Tư Ngôn giật mình.
"Hửm?"
"Em nói đi! Anh nghe!"
Cô cụp mắt mỉm cười, sau đó lấy ra tài liệu mà mình vừa ghi chép được.
Lúc đầu cô cũng muốn để mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên, không quan tâm đến mái tóc này của mình.
Nhưng cũng giống như Vương Tư Ngôn, cô sợ khi đi cùng anh ra ngoài, sẽ rất khó để giải thích về nó, khiến anh thấy ngại.
Hai người đều đang âm thầm vì nhau mà nghĩ cho nhau, chỉ mong đối phương được vui và hạnh phúc.
"Trong đây em đã ghi chép lại rồi, có điều nguyên liệu làm ra nó hơi nhiều một chút, có lẽ rất tốn thời gian."
Anh nhìn sơ vào trong quyển sổ tay của Chiêu Thần, chú ý đến nét chữ rất đẹp của cô, đột nhiên mỉm cười.
Thái độ này của anh khiến cô để mắt đến, nghiêng đầu nhìn.
"Hôm nay anh có chuyện gì vui sao?"
"Ừm.
Vì anh đang được nhìn thấy, cô gái trước đây cuối cùng cũng quay trở lại rồi."
Danh Sách Chương: