Ngón trỏ đang gõ nhịp của Vương Tư Ngôn dừng lại.
Sự im lặng của anh khiến Tư Đàm bất giác lạnh sống lưng, không biết nói năng gì.
Lúc này, cậu ta thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đi ra, còn đi cùng với một nam sinh.
Trên tay Chiêu Thần cầm cái lọ thủy tinh đựng vật gì đó phát sáng.
Tư Đàm thầm cảm thấy cô xuất hiện thật là đúng lúc quá, nếu trễ hơn một chút thì e rằng đã có hoạ lớn rồi.
"Tôi thấy tiểu thư rồi.
Tôi cúp máy đây ạ."
Không dám nghe thêm gì từ Vương Tư Ngôn, cậu ta ngắt máy ngay rồi chạy đến chỗ của Chiêu Thần, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa cô và Tạ Quang.
"Cô đã đi đâu vậy.
Trễ giờ về nhà rồi đấy."
Lúc này cô mới hoảng hồn nhớ ra, mình đã trễ 2 tiếng đồng hồ rồi.
Nhưng dù sao cô ở lại trường cũng không có ý gì khác, chẳng qua chỉ là bắt mấy con đom đóm đem về, có lẽ sẽ không sao.
Tạm biệt Tạ Quang, Chiêu Thần đi theo Tư Đàm nhanh chóng trở về nhà.
Bước vào phòng khách, cả hai nhìn thấy bóng lưng của Vương Tư Ngôn đang đứng ở bên cạnh cái bàn gỗ, trên bàn là một cây roi mây có tay cầm chạm hình rồng.
Chiêu Thần thì không để tâm lắm, chỉ muốn cho anh xem thứ hay ho mà mình vừa bắt được, hớn hở đi đến chỗ của anh.
"Chú Ngôn.
Nhìn xem tôi đem gì về cho chú này."
Tư Đàm toát mồ hôi lạnh, không dám nói thêm gì mà chỉ đứng im như trời trồng.
Lúc anh quay người lại, nét mặt đã lạnh như băng, xung quanh giống như toả ra một luồng khí lạnh không ai dám đến gần.
Chiêu Thần khựng chân, bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô ôm chặt lấy cái lọ thủy tinh trong người mình, nhìn anh hỏi.
"Sao vậy ạ?"
"Quỳ xuống."
Vương Tư Ngôn lạnh nhạt, chỉ nói đúng một câu duy nhất.
Tư Đàm liếc mắt nhìn cây roi mây ở sau lưng anh, cả người run rẩy.
Lần đầu tiên cậu ta thấy anh giận đến như vậy, thay vì anh quát anh mắng, thì chỉ giữ đúng một bộ dạng lạnh lùng như thế.
Chiêu Thần ngây ngốc, còn không tin rằng anh lại có ý định đánh mình.
Cả hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau.
Tư Đàm biết thiếu gia của cậu ta nói một không nói hai, nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này.
Chiêu Thần là cô bé được anh nuôi dạy từ nhỏ, dù mắng một câu cũng chưa từng mắng.
Vậy mà bây giờ, anh không nói không rằng, trực tiếp muốn giáo huấn cô một trận.
Cậu ta thở dài một hơi, khó khăn nói.
"Thiếu gia.
Cậu nguôi giận."
"Tiểu thư chỉ là nhất thời về trễ một chút..."
Giọng của Vương Tư Ngôn vẫn không cao không thấp.
"Im miệng cho tôi."
Anh nói rồi nhìn sang Chiêu Thần, cô cúi gầm mặt xuống đất không nói năng gì.
Anh rất kiên nhẫn, thấp giọng lập lại câu nói khi nãy.
"Tôi bảo em quỳ xuống."
Chiêu Thần từ từ hạ hai đầu gối xuống rồi quỳ ở trên đất, tay vẫn ôm chặt hủ thủy tinh đựng đom đóm không buông.
Mười năm qua tuy Vương Tư Ngôn chưa từng nói những lời ngon ngọt nuông chiều cô, nhưng hành động của anh đều thể hiện lên điều đó.
Anh không cho cô thiếu thốn thứ gì, cũng không để cô phải chịu thiệt.
Thứ mà anh muốn ở cô chỉ cần cô có thể nên người, biết tự chăm sóc bản thân, đừng dựa dẫm vào người khác.
Gần đây rộ lên thông tin cha của Vương Tư Ngôn từ nước ngoài trở về, nếu để ông ta biết chuyện anh đã tìm được cô gái có trái tim trong sáng, nhất định sẽ không để yên cho Chiêu Thần.
Anh không muốn cô gặp nguy hiểm, càng không muốn cô vì anh mà bị cuốn vào những ân oán giữa anh và Vương lão gia.
Chiêu Thần vừa quỳ xuống, Vương Tư Ngôn đã quay người cầm lấy roi mây trong tay.
Tư Đàm hốt hoảng.
"Thiếu gia.
Đừng..."
Tư Đàm còn chưa dứt câu, cây roi mây kia đã vung lên rồi hạ xuống người của Chiêu Thần.
Đau quá.
Cái cảm giác này còn đau hơn gấp trăm lần khi mà trước đây cô bị cha dượng tra tấn đánh đập.
Mặt của Vương Tư Ngôn không một chút cảm xúc, vẫn lạnh lùng như thế.
Mỗi một roi anh đánh xuống, là một câu nói vang lên trên đỉnh đầu của Chiêu Thần.
"Mười năm qua tôi dạy bảo em như thế nào?"
"Lời nói của tôi không có giá trị gì với em phải không?"
"Chiêu Thần?"
Chiêu Thần cắn răng chịu đựng, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống dù hai mắt đã đỏ hoe.
"Tôi không làm sai gì hết.
Tôi chỉ muốn bắt đom đóm về cho chú mà thôi."
"Tại sao chú còn chưa hỏi lí do mà đã ra tay chứ?"
Cô không cam tâm.
Trước đây cho dù phạm phải bất kì lỗi lầm gì, anh cũng đều hỏi rõ lí do cô đã phạm phải nó.
Nhưng bây giờ, cô chỉ vừa về nhà thôi đã phải nhận trận đòn roi này rồi, cô không chấp nhận được.
Thế là Chiêu Thần mặc cho Vương Tư Ngôn đang đánh mình, vùng đứng lên rồi nhìn anh đầy uất ức.
"Chú đáng ghét lắm."
Nước mắt không nhịn nổi nữa mà đua nhau lăn dài trên gò má của cô.
Từ sau khi đưa cô về căn nhà này, đã 10 năm rồi anh không để cô rơi lấy một giọt nước mắt nào.
Chiêu Thần uất ức, đặt vội cái lọ thủy tinh trên bàn rồi chạy thẳng lên trên lầu, tiếng nức nở vẫn như còn ở đó.
Vương Tư Ngôn siết chặt cây roi mây ở trên tay, cảm thấy bản thân mình cuối cùng cũng có lúc bất lực.
Chiêu Thần là điểm yếu của anh, cũng là mạng sống của anh.
Cô không chỉ đơn thuần là người giúp anh áp chế Nhục Chi Độc, mà còn là thứ mà cả đời này anh cũng không muốn mất đi.
Chiêu Thần đóng rầm cửa lại, chạy đến nằm trên giường rồi khóc nức nở, khóc rất thương tâm.
Những vết roi trên da thịt cô bây giờ cũng chẳng là gì so với sự tổn thương trong lòng.
Vương Tư Ngôn sau khi đánh cô xong cũng không thoải mái gì, anh ném mạnh roi mây xuống đất, bất lực ngồi ngã đầu trên ghế.
Đưa mắt nhìn lọ thủy tinh, bên trong là những con đom đóm đang phát sáng bay lượn lờ.
Có lẽ để bắt được nó đem về, Chiêu Thần cũng đã rất vất vả.
Chuyện lần này khiến cô cả đêm không chịu ngủ, cứ nằm ở đó khóc đến tận sáng hôm sau.
Lúc Vương Tư Ngôn mở cửa đi vào, cô cũng chỉ vừa ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn bệt nước mắt.
Anh ngồi xuống ở bên cạnh, tay chạm nhẹ nhàng vào nơi khoé mắt của Chiêu Thần.
Người giúp việc ở sau lưng anh khẽ thở dài, lắc đầu nói.
"Tiểu thư cả đêm qua không ăn uống gì cả.
Cô ấy chỉ nằm khóc như vậy cho đến tận sáng, chỉ vừa chợp mắt được một chút.".
Danh Sách Chương: