"Bà ấy đã tin lầm ông rồi."
Vương Tư Ngôn lắc đầu, một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má rồi đọng lại trên xương hàm của anh.
Nghĩ đến những nỗi đau mà mẹ đã chịu, anh không thể không đau lòng, chỉ muốn giết chết ông ta.
Tay anh siết chặt bán súng rồi bất ngờ bóp cò.
Trong nháy mắt ấy, Chiêu Thần như biết trước được anh nhất định sẽ nổ súng, cô vội vàng chạy đến chắn trước mặt lão Vương khiến cả hai đều ngỡ ngàng.
Anh kịp thời trở tay, hướng nòng súng sang một bên, phát đạn bay thẳng vào cánh cửa tạo ra âm thanh vang dội.
Cô nhìn anh thở dốc, không rõ là vì bản thân đang sợ hãi hay đang lo lắng.
Còn anh, cảm thấy mình dường như đã quá nóng vội, nếu như không phải anh không nhanh tay thì nhất định đã bắn trúng Chiêu Thần.
"Em làm gì vậy?"
"Em điên rồi sao?"
Vương Tư Ngôn lớn giọng, anh vẫn còn thấy sợ vì việc vừa mới xảy ra.
Nếu như phát súng ấy thật sự bắn trúng Chiêu Thần, người hối hận nhất chắc hẳn sẽ là anh.
"Anh bình tĩnh đi được không? Em biết ông ta có tội, ông ta đáng chết, nhưng mà...!Thật ra trong lúc anh hôn mê mất máu, chính ông ta là người đã hiến máu cứu anh đấy!"
Anh cau mày, trên nét mặt ban đầu giận dữ ấy thoáng hiện ra vẻ ngỡ ngàng.
Trước đây ông ta một mực chối bỏ anh, còn nói trước mặt anh rằng có chết cũng không nhận anh là con.
Đột nhiên hôm nay ông ta xuất hiện, nói ra những lời lạ lùng như vậy, đều là vì ông ta đã nhận ra anh chính là con ruột của mình.
Máu.
Phải rồi.
Anh biết bản thân anh dù có muốn chối bỏ thế nào thì dòng máu trong người anh vẫn là của lão Vương, của kẻ bạc tình bạc nghĩa này.
"Em vừa nói gì vậy?"
"Hiến máu?"
Chiêu Thần gật đầu.
"Tư Ngôn! Trên đời này vẫn còn có báo ứng nhân quả, việc ông ta làm nên để pháp luật trừng trị, anh đừng nên nhúng tay vào."
"Báo ứng nhân quả? Thiện ác luân hồi? Nếu thật sự tồn tại những thứ đó thì mẹ anh đâu có chết chứ Chiêu Thần? Ông ta chết trăm ngàn lần cũng không hết tội em có hiểu không?"
Những gì mà anh nói cô đều nghe thấy hết, đều hiểu hết.
Nhưng dù sao trên danh nghĩa ông ta vẫn là cha ruột của anh, là người có cùng chung huyết thống với anh.
Nếu như lúc nãy cô không ngăn cản để anh nổ súng, chẳng khác nào anh lại phải gánh trên người tội giết cha, bất hiếu.
Bao nhiêu năm qua ông ta sống nhởn nhơ như vậy, bây giờ một tay anh phá hủy mọi thứ thì có ích gì?
Lão Vương đứng ở sau lưng Chiêu Thần, có thứ gì đó chua xót khiến mắt ông ta cay nồng.
Ngày hôm nay rơi vào tình cảnh này cũng là do ông ta tự mình chuốc lấy, ông ta không có quyền để trách anh.
Trước đây một chút tình thương ông ta cũng không dành cho anh, thì lấy quyền gì ông ta lại muốn anh thương hại.
"Tư Ngôn! Chuyện đã đến nước này, cha cũng nên nói cho con biết.
Thật ra, nửa linh hồn của Chiêu Thần đang ở trong cơ thể của cha."
Vương Tư Ngôn sững sờ, nhìn sang Chiêu Thần rồi lại nhìn ông ta, ngay cả cô lúc này cũng có chút phản ứng.
Vì ban đầu khi ở bệnh viện ông ta cũng có nói, nhưng lại không nói nó đang trong cơ thể của mình.
Cô quay người lại nhìn lão Vương, hỏi.
"Ông nói có thật không?"
Ông ta gật đầu, rồi bỗng nhiên cơ thể ông ta có phản ứng khác lạ khi bắt đầu tái xanh mặt.
Chiêu Thần ngỡ ngàng, thấy miệng của lão Vương bắt đầu tuôn ra toàn là máu.
Còn Vương Tư Ngôn, ban đầu anh có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó vẫn không có phản ứng gì gọi là thương xót, đứng trơ mắt ở đó.
"Này! Ông sao vậy?"
Cô vội vàng chẩn mạch cho lão Vương, mới phát hiện ra ông ta đã uống thuốc độc, còn là loại độc phát tán rất nhanh và đi vào các tế bào trong cơ thể.
Ông ta đến đây là muốn gặp Vương Tư Ngôn lần cuối, mong được sự thương xót và tha thứ của anh.
Nhưng đời người chính là như thế, cũng có lúc công bằng, có vay có trả.
Trước đây ông ta tàn nhẫn vô tình đứng nhìn anh bò trên đất để tìm lại tro cốt của mẹ trong đống tro tàn, thì bây giờ anh cũng như vậy.
Chiêu Thần cuống hết cả lên.
"Để tôi tìm thuốc giải tạm thời giúp ông!"
"Không cần.
Không kịp đâu.
Hôm nay...!Tôi đến đây là để trả lại linh hồn cho cô, trả...!Mạng lại cho hai mẹ con của nó."
Vương Tư Ngôn đứng yên ở đó nhìn mặt mũi lão Vương đang nhăn nhó vì đau đớn do độc dược hành hạ, hai tay anh siết chặt hằn lên các khớp.
Mặt anh hơi ngước lên, vẻ cao ngạo lạnh lùng hiện rõ trong ánh mắt.
Là ông ta đáng phải có kết cục này, anh không có gì để thương xót, cũng sẽ không bao giờ tha thứ.
Mái tóc của Chiêu Thần bắt đầu vì vậy mà dần đổi màu, trở về hình dạng như cũ, cũng là lúc lão Vương ngã vật ra đất, sau đó thì không còn hơi thở.
Tang lễ của lão Vương được Tiêu Đình lo liệu, mọi người vẫn đang thắc mắc tại sao chỉ có con nuôi của ông ta, mà con ruột là Vương Tư Ngôn lại không thấy đến, cũng không gửi lấy một vòng hoa nào.
Anh không nhận ông ta là cha, cả đời là vậy, đến chết cũng sẽ như vậy.
Đó là sự lạnh lùng và tàn nhẫn cuối cùng mà anh dành cho ông ta, xem như là báo ứng nhân quả, thiện ác luân hồi.
Phần mộ của mẹ Vương Tư Ngôn được anh cho người xây lại, tuy tro cốt của bà không còn nguyên vẹn, nhưng anh vẫn muốn để bà có một ngôi mộ đàng hoàng.
Anh đi cùng Chiêu Thần mang hoa đến, mặc một bộ âu phục đen, đeo kính râm, tay nắm lấy tay cô thật chặt.
"Mẹ! Con đưa con dâu đến ra mắt mẹ!".
Danh Sách Chương: