Nói xong, ông vui vẻ đặt micrphone xuống: “Năm ngoái mới vừa cho trang bị. Có đồ chơi này, tìm người, thông báo, truyền cái thông báo gì cũng dễ dàng hơn.”
“Coi như người kia nghe được, đường đi tuyết đọng thế này, người ta sẽ vui lòng tới đây sao?” Chu Bình có chút bận tâm.
Xã trưởng Lưu làm ra dáng vẻ đã có dự tính trong lòng: “Nếu như không có bão tuyết, người đó có kế trốn tránh, vậy có thể không tới. Hiện tại ngày này, mọi người giấu mình ở trong nhà đều sợ nhàn rỗi, hơn nữa tất cả hàng xóm đến nghe, người đó dám không tới sao?”
Quả nhiên không tới một tiếng đồng hồ sau, thì có một người phụ nữ tầm 50 tuổi tìm đến ủy ban nhân dân thôn. Bà ta đứng ở cửa nhìn vào trong, có chút sợ hãi nói: “Xã trưởng, mới vừa rồi là ông thông báo...”
“Đúng, là tôi phát thông báo.” Xã trưởng Lưu cướp lời nói đầu, “Thì ra là nhà các người? Đi vào đây đi, đây là cảnh sát Chu của đồn công an, cậu ta muốn hỏi bà chút chuyện.” Sau đó ông chỉ vào người phụ nữ kia, nói với Chu Bình: “Đây là Chu Tú Anh của thôn chúng tôi, hai người các người cứ nói chuyện đi. Trong nhà của bà ấy có một người đàn ông họ Hoàng, nhưng mà ba năm trước đây đã chết rồi.”
Chu Tú Anh là một người phụ nữ miền sơn cước điển hình, vóc dáng vừa gầy lại nhỏ con, da ngăm đen trên mặt hiện đầy nếp nhăn do gió núi thổi qua. Có thể không hiểu hàm ý sâu xa trong từ đội trưởng, bà đi vào trong nhà, vừa híp hai mắt quan sát Chu Bình, vừa nói: “Cậu chính là đồng ý cảnh sát à?”
“Đúng, tôi là cảnh sát.” Chu Bình dời một cái ghế qua chào hỏi: “Bác gái, ngồi xuống đi.”
“Tôi đứng là được, tôi đứng là được.” Chu Tú Anh có chút được quan tâm mà lo sợ, liên tục từ chối.
Xã trưởng Lưu ở một bên dàn xếp: “Bảo bà ngồi thì bà cứ ngồi đi, bà không có phạm pháp, sợ cái gì?”
Thấy xã trưởng Lưu lên tiếng, lúc này Chu Tú Anh mới đồng ý một tiếng, cẩn thận ngồi ở trên ghế, thân thể cung kính mà dò xét người phía trước.
“Hơn hai mươi năm trước, có phải dì từng để ột người đàn ông trung niên ở lại trong nhà mình đúng hay không?” Chu Bình mở miệng hỏi.
Chu Tú Anh gật đầu một cái: “Đúng, chính là nhà của tôi. Vừa nghe thấy thông báo lập tức chạy tới.”
“Ừ, cháu có một số việc muốn hỏi dì về cái người này.”
“Tôi hiểu rõ.” Chu Tú Anh lo lắng xê dịch thân thể một cái, “Rốt cuộc các người đã tới tìm, tôi đã chờ cái ngày này từ lâu rồi.”
Chu Bình cảm thấy có chút kỳ quái: “Sao vậy? Dì biết cháu sẽ tới sao?”
Chu Tú Anh thở dài, nói: “Sớm muộn gì cũng tới, chuyện này đâu dễ bỏ qua như vậy... Người ta đem một người đàn ông sống sờ sờ đưa vào trong tay cậu, không duyên không cớ lập tức không tìm thấy, ai có thể đồng ý? Cậu tránh được một năm, hai năm, mười năm, cậu có thể tránh được cả đời sao? Tôi vẫn luôn nói với chồng tôi như vậy.”
Nhìn dáng vẻ băn khoăn lo lắng của Chu Tú Anh, Chu Bình cảm thấy hình như người phụ nữ này vô cùng tự trách với chuyện Ngô Kiện Phi mất tích. Anh đổi chủ đề, muốn xoa dịu không khí một chút: “Người đàn ông họ Hoàng kia? Ông ta tên là gì?”
“Hoàng Đức Minh.” Trong núi nói ra từ ‘Hoàng’, quả thật khó phân biệt với từ ‘Hoa’.
“Hoàng Đức Minh?” Cái tên này hình như có chút quen thuộc, trong đầu Chu Bình tìm tòi ra một cái tên giống thế trong trí nhớ. “Ồ! Những năm trước đây bị tai nạn xe cộ dưới chân núi....”
“Đúng, đúng, đúng! Chính là ông ta.” Nhắc tới chuyện này, xã trưởng Lưu lộ ra dáng vẻ thương xót, “Một người thật tốt, nhưng tại sao quay người một cái đã gặp chuyện, thật là không công bằng cho nhà bà ngoại rồi.”
Hoàng Đức Minh này là người bị hại trong tai nạn xe cộ kỳ lạ xảy ra trên đường đồi ba năm trước đây. Lúc ấy ông đang đi lại bình thường ở ven đường, một chiếc xe chuyên chở gỗ thô tải trọng lớn chạy qua thì bánh trước cán phải một khối đá nhọn trên đường. Hòn đá kia giống như một viên đạn bay lên, không nghiêng lệch, vừa vặn đúng vào sọ não của Hoàng Đức Minh, làm cấp cứu không có hiệu quả dẫn đến tử vong. Sau khi nhận được thông báo Chu Bình là cảnh sát đầu tiên chạy tới hiện trường tai nạn, nên ấn tượng với chuyện này rất sâu sắc.
“Đây đều là ý của ông trời, không thể trách ai được.” Chu Tú Anh thì thào nói, đối với cái chết ngoài ý muốn của chồng mình bà giống như cảm thấy rất bình thường.
Vốn muốn giúp cho người bị hỏi thả lỏng cảm xúc một chút, kết quả thì thiếu chút nữa hoàn toàn ngược lại. Chu Bình không thể làm gì khác hơn là đem đề tài vòng vo trở về: “Dì còn nhớ rõ người kia đến nhà gì vào lúc nào không?”
“Mùa xuân năm 1972.”
Thời gian nay và thời gian La Phi biết được là thích hợp, anh gật đầu một cái, lại hỏi: “Lúc ấy là ai đưa ông ta tới?”
“Một người thanh niên họ Hồ.” Cặp mắt Chu Tú Anh khép hờ, nhớ lại chuyện cũ. “Cậu ta nói người đàn ông kia chính là thầy của cậu ta, ở lại trong thành sẽ bị người khác hại chết, nghĩ ở lại trong núi tránh một thời gian. Chúng tôi một là nhìn dáng vẻ đáng thương của ông, hai là thấy cậu thanh niên kia cũng có chút tiền. Ai biết về sau xảy ra chuyện như vậy...”
“Ông ấy ở lại trong nhà các người chừng bao nhiêu lâu?”
“Chừng có hai tháng thôi.”
Những thứ này Chu Bình đã có nghe qua từ miệng của Ngô Yến Hoa, cái anh quan tâm chính là, Ngô Yến Hoa cũng không biết rõ số phận của người kia: “Tại sao ông ấy lại rời đi? Các người có biết nguyên nhân ông ta muốn trốn đi hay không”
Chu Tú Anh do dự chốc lát, sau đó lắc đầu một cái, chậm rãi nói: “Ông ấy không có đi.”
“Ông ấy không có đi? Theo tôi biết được, đây là lời ban đầu các người nói nhé.” Chu Bình không hiểu cau mày.
Con mắt Chu Tú Anh đục ngầu, trong đó cất giấu một tia bất đắc dĩ, bà nhìn Chu Bình nói: “Đó là bởi vì con gái người ta tìm tới nhà, chúng tôi không có biện pháp, chỉ có thể tìm lời nói dối bọn họ.”
“Là như thế nào?” Việc này ngoài dự đoán của Chu Bình, “Nếu như ông ấy không đi, vậy lúc đó ông ta ở đâu?”
Chu Tú Anh trầm mặc, không ngừng xoắn xoắn vặn vặn hai cánh tay của mình cho thấy trong lòng đang sợ hãi và đấu tranh. Cuối cùng, bà cũng ra quyết định, nói ra chân tướng sự thật thì phản ứng Chu Bình cũng chỉ có thể dùng bốn từ ‘trợn mắt há mồm’ để hình dung.
“Ông ấy đã chết.” Giọng nói của Chu Tú Anh thong thả mà trầm thấp, “Ông ấy bị chồng của tôi đánh chết.”
Danh Sách Chương: