La Phi và Không Tĩnh nhìn nhau một cái, nói: “Cái này chúng tôi đã biết, ông cảm thấy nó có liên quan gì đến việc Không Vong bế quan chứ?”
“Hả? Thuận Đức cũng nói với các người?” Thuận Bình có chút biểu hiện ngoài ý muốn, dừng lại một chút, ông ấy nói tiếp suy nghĩ của mình: “Mới đầu tôi còn cho là Thuận Đức nhát gan, trong lòng con người sợ hãi, cho nên sinh ra ảo giác. Bất quá sau này tôi đi tới phòng nhỏ để kiểm tra một chút, mới phát hiện chuyện kỳ hoặc.”
“Ông nói lò lửa nhỏ dưới cửa sổ là thế nào?” La Phi dần dần thay đổi cách nhìn về Thuận Bình, người này đúng là có chút năng lực điều khiển cục diện khắp nơi trong chùa.
“Không sai. Những khói mù đó sinh ra từ trong lò lửa. Hơn nữa ngày đó tôi còn tìm thấy vài vật chưa đốt hết ở trong khoang lò, rồi tôi đã giữ nó lại.”
“Là vật gì?” La Phi có chút hưng phấn mà đi dò xét thân thể phía trước. Mình không hề phát hiện thứ gì, thì ra nguyên nhân là có người nhanh chân đến trước.
“Ở chỗ này.” Thuận Bình lấy ra một cái khăn tay làm bằng vải bố, sau đó mở ra đặt lên bàn, “Tôi cũng vừa mới biết đây rốt cuộc là cái gì.”
Đó là một chiếc lá, mặc dù dọc theo rìa lá đã bị cháy rụi, nhưng hình dáng toàn thân vẫn còn được bảo tồn tương đối đầy đủ.
“Thảo dược không đầu!” La Phi và Không Tĩnh cùng lên tiếng.
“Chẳng lẽ nói là Không Vong len lén đốt thảo dược không đầu trong phòng nhỏ?” La Phi lập tức sinh ra liên tưởng có liên quan “Ông ta làm cái gì vậy?”
Thuận Bình không có trả lời thẳng, trần giọng nói: “Trong truyền thuyết của người dân thôn núi nói, thảo dược không đầu phình to như vậy, là bởi vì nó hấp thụ vong linh của người chết trên núi, trên mỗi một lá cây đều có một oan hồn bám vào. Mà những người rơi xuống vách núi chết kia, đầu rất nhiều người bị vỡ nát, thành thi thể không đầu.”
Liên tưởng đến làn khói mù sinh ra khi thiêu đốt loại thảo dược không đầu này, trong sương khói xuất hiện ‘Người không đầu’... Ai cũng biết lời nói mới vừa rồi của Thuận Bình đang ám chỉ cái gì, vào lúc này trong phòng nhất thời im ắng lạ thường.
Bất tri bất giác, sắc trời đã hơi trắng bệch. Thuận Bình đi đến mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
“Tuyết ngừng rồi.” Anh đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhìn chuỗi dấu chân trước phòng Không Vong, hiện tại, trên mặt tuyết nơi bọn họ ở chỉ còn lại những vết tích nhàn nhạt mà thôi.
Danh Sách Chương: