Khi tuyết đã dày hơn hai tấc, trên bầu trời mơ hồ xuất vài tia sáng (mặt trời). La Phi nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã 5 giờ sáng, mà mới đi được phân nửa đoạn đường. Gấp gáp là vô ích, anh định tìm một chỗ tránh gió nghỉ ngơi chốc lát, đợi sau khi thể lực khôi phục chút ít, bắt đầu lên đường lần nữa.
Bông tuyết cùng với gió lạnh bay múa đầy trời, không có dấu hiệu sẽ yếu đi. Con đường phía sau càng ngày càng khó đi, La Phi đi một chút dừng một chút, mãi cho đến gần 7 giờ, cuối cùng thấy được cửa chùa Khô Mộc.
Hai hòa thượng đang đứng ở hiên cửa nhìn quanh đường núi, giống như đang chờ đợi ai đó. Sau khi nhìn thấy La Phi, hai người này dõi theo anh không chớp mắt.
La Phi đi đến ngày càng gần, anh lợi dụng khoảng thời gian này nhìn đối phương từ trên xuống dưới.
Trong hai hòa thượng có một người cao lớn hơn ước chừng cao 1 mét 65, khoảng 50 tuổi, hai hàng lông mày nhíu chặt, xem ra bụng đầy tâm sự. Tên còn lại vóc dáng lùn hơn, vẻ mặt ngây thơ chưa cởi, nhìn ra được vẫn còn là một đứa bé mười lăm mười sáu tuổi. Dáng dấp tiểu hòa thượng trội hơn, giữa hai đầu lông mày lộ ra một cỗ thông minh khỏe mạnh.
La Phi đi đến bên cạnh cửa, vừa vuốt tóc và tuyết đọng trên quần áo, vừa hướng về phía Hòa thượng lớn tuổi hơn nói: “Trụ trì Không Tĩnh, không phải thầy biết tôi sao?”
Không Tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt La Phi, cố gắng phân biệt. Cho đến khi La Phi lau hết chỗ tuyết trên tóc và đầu lông mày, dường như ông mới bừng tỉnh hiểu ra, vừa lạy chào (chắp tay cúi đầu chào theo kiểu của Phật), vừa lên tiếng: “Ôi trời, sở trưởng La, con có thể đến rồi! Cực khổ, cực khổ, quả thật là thành người tuyết rồi.”
“Xem ra thầy cũng không dễ dàng, một đêm không ngủ sao?” La Phi chú ý vào đôi mắt đầy tia máu của Không Tĩnh.
“Xảy ra chuyện như vậy, người nào còn nhớ đến ngủ? Mạng người liên quan đến đất trời mà!”
Không Tĩnh nói xong những lời này, quay đầu phân phó tiểu hòa thượng bên cạnh: “Thuận Đức, con đi lấy khăn giấy khô, để cho sở trưởng La lau tóc ướt một chút.” Thuận Đức đồng ý một tiếng, chậm chạp rời đi.
Vẻ mặt Không Tĩnh đau khổ: “Sở trưởng La, bây giờ chuyện này phải làm thế nào?”
“Trước hãy dẫn con đến nơi xảy ra chuyện không may, vừa đi vừa nói.”
“Được.” Không Tĩnh xoay người đi vào trong chùa, La Phi theo sát phía sau ông.
Kiến trúc chủ thể của chùa Khô Mộc được chia làm hai sân trước sau, trên thiết kế tạo thành kiểu chữ “Ngày (日)”. Sân trước nối liền với cửa chùa thông qua mấy gian phòng khách, ở hai bên theo thứ tự là: tháp chuông và lầu canh, có hai tầng riêng; đối diện cửa chùa là chánh điện và phòng luyện công.
Sân trước thu hút được sự chú ý của người khác là do cây Tùng khô có lịch sử hơn nghìn năm kia, tên chùa cũng từ nó mà đến. Mặc dù thân cây Tùng khô khổng lồ, nhưng kỳ thật chỉ còn lại một tầng trống rỗng. Trong truyền thuyết, khi gốc cây Tùng này ở thời kỳ tươi tốt nhất đã bị sét đánh một lần, thiếu chút nữa đã bị chém thành hai khúc từ đầu đến chân. Sét đánh còn dẫn đến hỏa hoạn, đốt sạch cành lá, chỉ để lại một phần thân thể bám trụ. Thần kỳ chính là đầu mùa xuân năm sau, từ thân cây kia rõ ràng đâm một chồi mới. Thì ra là cây này vẫn chưa chết hẳn. Chồi mới càng ngày càng nhiều, mặc dù sẽ không thể tươi tốt giống như trước khi bị kiếp nạn, nhưng không giống như những thân cây chết đen khác, lộ ra một sức sống ngoan cường khác thường.
Từ khi bắt đầu vào cửa chùa, hành lang gấp khúc sẽ chạy đến tất cả các nơi trong sân trước. Không Tĩnh mang theo La Phi xuyên qua hành lang đến sân sau, tuy bên ngoài tuyết rơi nặng, nhưng không có một bông tuyết nào rơi lên trên người bọn họ.
Sân sau là khu ăn ở của các hòa thượng trong chùa, phòng ốc đơn sơ hơn sân trước rất nhiều. Một vòng nhà trệt được chia làm hơn mười căn phòng nhỏ, trong sân còn có một hồ phóng sanh nho nhỏ.
Trong quá trình đi bộ, Không Tĩnh nói sơ lược cho La Phi nghe về tình hình nơi xảy ra vụ án: “Lúc chạng vạng tối ngày hôm qua có ba người khách đến chùa xin ngủ trọ. Thầy bảo Thuận Đức sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, bản thân cũng không quá để ý. Đến lúc nửa đêm, từ sân sau đột nhiên truyền đến âm thanh kêu cứu. Khi mọi người chạy tới, có một người khách đã rơi xuống vách đá, chỉ nhìn thấy hai người bạn đi cùng cậu ta kinh sợ lúng túng đứng ở trên sườn núi.”
“Như vậy là hai người kia đều đã nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra chuyện?”
“Chắc chắn là vậy.”
“Vậy bọn họ nói thế nào?”
Không Tĩnh sửng sốt một chút: “Lúc ấy chưa hỏi kỹ, một người trong bọn họ lập tức đi xuống báo cảnh sát, một người khác vội vàng xuống dốc núi cứu người.”
“Hả? Các người đã đi xuống dốc núi cứu hộ sao?”
“Nhưng thực ra có phái người đi xuống.” Không Tĩnh biểu lộ chút bất đắc dĩ, “Chỉ là cái dốc núi này quá sâu, đường núi cũng khó đi. Công thêm tuyết bắt đầu rơi sau nửa đêm… Thật ra theo tôi thấy, cho dù có thể tìm được người, cũng không có ý nghĩa quá lớn…”
Trong lòng La Phi căng thẳng, anh rất rõ ràng câu nói sau cùng của Không Tĩnh có ý nghĩa sâu xa thế nào.
Lúc này, Thuận Đức cầm khăn lông tìm tới. La Phi nhận lấy khăn lông lau hai bả vai sạch sẽ, lại hỏi: “Hiện tại cái người tên Hồ Tuấn Khải kia đang ở đâu?”
Danh Sách Chương: